Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư


Lân Thải Ninh giống như là không cam lòng mà nắm nắm tay: “Kia,...!chúng ta đi thử mấy người khác có được không?”

“Cậu xem, hai người chúng ta ai cũng xinh đẹp thế này, chỉ cần chúng ta ra tay, nhất định sẽ có đàn ông ông động lòng với chúng ta!”

Phương Vũ Tinh nhìn cô ta một cái, có chút bất mãn nói: “Cậu có ngốc không vậy hả? Bây giờ mọi người đều xem vật tư như mạng của mình ấy.”

“Cho dù bọn họ động lòng với chúng ta thì thế nào, bọn họ cũng không có khả năng lấy hết vật tư cho chúng ta.”

“Hơn nữa thời tiết lạnh thế này, cho dù chúng ta tự mình dâng đến cửa thì bọn họ cũng hữu tâm vô lực!”

Phương Vũ Tinh nói đến đây, trong mắt cũng hiện lên chút thống khổ.

Lâm Thải Ninh không biết, thật ra Phương Vũ Tinh đã từng thử cách này rồi.

Cô ả muốn dùng sắc đẹp của mình để đi mưa toan vật tư của đàn ông.

Kết quả là mắt của cô ả quá cao.

Ấy vậy mà lại yêu cầu người ta phải cao trên một mét tám, phải là nhân viên công vụ, còn đòi hỏi người ta thu nhập một tháng năm vạn, mới bằng lòng yêu đương với người ta.
Kết quả đến cả công cụ hàng xóm đã 60 tuổi cũng tỏ vẻ, cô ả tới quá muộn rồi, nếu như đến sớm nửa tháng thì may ra còn kéo lên giường làm một trận.


Bây giờ thì có được gì đâu.

Lâm Thải Ninh cắn cắn môi, trong lòng cô ta cũng rất sợ hãi.

Thân là một cô gái có nhan sắc, cô ta thật sự muốn dùng gương mặt này của mình để sinh tồn.

Chỉ là nhiệt độ thật sự là một toa thuốc cấm dục rất hay.

Bỗng nhiên, trong đầu cô ta hiện lên bóng dáng của một người đàn ông.

Thế là cô ta nói với Phương Vũ Tinh: “Đúng rồi Vũ Tinh, có phải là cậu quên mất mình vẫn còn một tên theo đuổi rồi hay không?”

Phương Vũ Tinh đương nhiên biết người mà Lâm Thải Ninh nhắc đến là ai.

Cô ả mím môi, vẻ mặt quật cường nói: “Hừ, thằng đàn ông thối tha kia, trừ phi cậu ta đến đây dập đầu với tớ cầu tớ tha thứ, nếu không, đừng có mơ chuyện tớ tự mình đi tìm cậu ta!”

Lúc trước cô ả từng đi tìm Trương Dịch vài lần, mục đích là muốn cho Trương Dịch cơ hội, đến đưa vật tư để lấy lòng mình.

Chỉ là Trương Dịch quá mức lạnh lùng với cô ả, thậm chí còn cố tình gửi ảnh chụp kích thích cô ả.

Chuyện này khiến cho Phương Vũ Tinh vô cùng bực bội, cô ả thề nhất định phải khiến Trương Dịch đến đây liếm chân mình.

Nếu bây giờ cô ả chủ động liên hệ với đối phương thì chẳng khác nào hủy bỏ hình ảnh nữ thần cao lãnh của mình đâu?

Không, Phương Vũ Tinh tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!

Nếu hình thượng bị hủy mất thì sau này làm sao mà tìm phú nhị đại đây?

Lâm Thải Ninh lại nói: “Có phải cậu quên mất rồi hay không, lúc trước trong nhà Trương Dịch trữ không ít đồ ăn đó.

Cho dù ăn cả một tháng thì so đi so lại cũng nhiều hơn nhà bình thường rất nhiều.”

“Chỉ cần bây giờ cậu tìm cậu ta, cậu ta nhất định sẽ lập tức đưa đồ ăn sang đây cho cậu.”

Phương Vũ Tinh nghe thấy đồ ăn, trong lòng có chút động lòng.


Nhưng mà cô ả vẫn do dự: “Nhưng mà lúc trước khi tớ tìm cậu ta, cậu ta lạnh lùng vậy mà.”

Lâm Thải Ninh nói: “Cậu ngốc quá đi! Nhất định là cậu ta cảm thấy mình không xứng với cậu cho nên mới muốn từ bỏ.

Dù sao thì thời gian trước cậu cũng lạnh lùng với cậu ta thế mà!”

Phương Vũ Tinh lập tức kích động.

“Còn không phải do cậu ta tự tìm à! Rõ ràng chỉ là một tiểu trung sản thôi mà còn giả vờ mình là phú nhị đại, hại mình lãng phí nhiều công sức như thế!”

Lâm Thải Ninh cười hì hì nói: “Nhưng mà hiện tại cậu ta cũng được coi như lốp dự phòng chất lượng cao rồi! Đây là lúc để lốp dự phòng phát huy tác dụng đấy, không phải sao?”

“Bây giờ cậu cho cậu ta chút nụ cười đi, khiến ngọn lửa khát vọng của cậu ta cháy lên.

Sau đó không phải cậu muốn gì thì cậu ta cũng sẽ cho cậu à?”

Sau khi nghe Lâm Thải Ninh khuyên can, Phương Vũ Tinh cảm thấy cũng có lý.

Mà lý do quan trọng nhất là bây giờ cô ả đã quá đói rồi.

Nghĩ đến những bức ảnh Trương Dịch gửi cho cô ả trước đó, nào là bít tết, tôm hùm, còn cả hoa quả tráng miệng, mồm Phương Vũ Tinh ứa nước miếng ra.

Hình tượng gì đó thì mặc kệ, miếng ăn mới là quan trọng nhất.


Vậy nên cô ả lấy điện thoại ra, tìm WeChat của Trương Dịch, cố gắng gửi một tin nhắn thoại với giọng điệu dịu dàng nhất có thể.

Trương Dịch đang ở nhà, ngồi trên ghế sô pha xem chương trình TV.

Hôm nay, tất cả các đài truyền hình lớn trên thế giới về cơ bản đã ngừng phát sóng, nhưng anh đã tải xuống rất nhiều phim điện ảnh và phim truyền hình kinh điển cũng như các chương trình tạp kỹ.

Để tiện cho việc vượt qua thời gian dài nhàm chán này.

"Đinh đong!"

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Trương Dịch nghiêng đầu qua cầm điện thoại xem một chút, bên trên hiển thị là tên của Phương Vũ Tinh.

Một nụ cười khinh thường xuất hiện trên khóe miệng anh.

Một chút xíu kiêu ngạo thảm thương của người phụ nữ kia cuối cùng cũng chẳng thể chống đỡ nổi nữa.

Anh bấm vào đoạn thoại, ngay lập tức nghe thấy đoạn ghi âm âm thanh run rẩy của Phương Vũ Tinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui