Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư


Người phụ nữ này tuyệt đối không đơn giản như vậy, những thứ màu hồng ấy, một khi cắt ra đều là màu đen tanh tưởi.

Có khả năng là lúc trước khi anh chết, bản thân cô ta cũng được phân một chén canh.
Trương Dịch hiểu rõ, trong thời tận thế ai mang lòng thánh mẫu thì người đó chết sớm.

Cho nên anh không lên tiếng, lựa chọn mặc kệ Tạ Lê Mai.

Tận thế chết quá nhiều người, anh chỉ có thể tự lo cho thân thật tốt, còn những người khác, chết thì cứ chết.

Nhưng mà, tiếng khóc của Tạ Lệ Mai cuối cùng cũng có một chút tác dụng.

Chú Vưu bảo vệ mềm lòng, cuối cùng đồng ý chia cho cô ta ít đồ ăn.

Tạ Lệ Mai không ngừng nói cảm ơn với chú Vưu, còn bảo cả đời này không quên ân nghĩa của chú.

Trương Dịch nhìn camera giám sát, phát hiện Hứa Hạo nhờ năng lực của đồng tiền mà mua được rất nhiều vật tư từ tay của hàng xóm xung quanh.

Số lượng cũng không quá nhiều, nhưng mà bao nhiêu đấy cũng đủ giúp hắn ta và bạn gái mình sống mấy tuần.

Trương Dịch cười nhạo, nói: “Đây có thể là sức mạnh đồng tiền duy nhất có thể dùng được trong thời tận thế này.”


Chắc là chẳng bao lâu nữa, đến khi mọi người dùng hết vật tư, đến lúc đó, ai cũng sẽ nhận ra tiền tài chẳng khác gì phế thải, vật tư mới là thứ cần thiết!

Đến lúc đó, không biết có bao nhiêu người hối hận vì đã bán vật tư của mình đi.

Không thể không nói, Hứa Hạo đã giúp lỗ rõ mấy kẻ ngu dốt trong nhóm chung.

Hơn nữa, toàn bộ chung cư này có rất nhiều người là bạn bè thân thiết hoặc đồng nghiệp với nhau.

Hứa Hạo mua một lượng lớn vật tư như thế sẽ ảnh hưởng đến mọi người.

Ngay lúc hắn ta dùng giá thật cao để mua đồ cũng là lúc một hồi chuông cảnh báo được gióng lên.

Mọi người đều ý thức được rằng hiện tại vật tư khan hiếm đến nhường nào!

Mọi người sẽ nắm chặt số vật tư mình đang có.

Ban đầu khi tuyết vừa rơi, sẽ có một vài hàng xóm thân thiện chia sẻ thức ăn, vật tư cho nhau.

Nhưng hiện tại, bọn họ còn trở nên bủn xỉn hơn cả Grandet.

Ngay cả khi bạn bè tốt nhất đến mượn, bọn họ cũng sẽ dùng nhiều lý do mà từ chối.
Ngày thứ mười kể từ khi tận thế bắt đầu.

Lúc này, trong nhà của Phương Vũ Tinh và Lâm Thải Ninh, vật tư gần như đã hao hết.
Ban đầu là vì hai người ăn xa hoa đã quen, thay đổi khẩu vị thì không chịu được nên cứ quen mồm ăn sang.

Sau lại trong nhà chỉ còn mỗi mì gói, hai người có thể cãi nhau chỉ vì một gói mì.

Đồ ăn trong nhà mua đã hết, mà thức ăn cho tên mê gái là Chu Bằng đưa đến cũng không còn được bao nhiêu.

Dựa theo tình huống hiện tại, nhiều nhất là chống đỡ được một tuần, sau đó cả hai người sẽ đói chết!

Hai người bọc chăn ngồi trên sô pha, sắc mặt trắng xanh, trên bàn trà là chiếc vỏ bánh nén khô cùng một ít bánh còn sót lại.

Lâm Thải Ninh nhìn thoáng qua miếng bánh rồi nói với Phương Vũ Tinh: “Vũ Tinh, đây là bịch bánh nén khô cuối cùng của chúng ta!”


Trong mắt của Phương Vũ Tinh toàn là sự thống khổ.

Nếu là trước kia, mấy món thô ráp thế này còn lâu cô ả mới đến mắt đến.

Nhưng mà hiện tại, mỗi lần cô ả đều ăn sạch sành sanh, một mảnh vụn cũng không chừa lại, ngay cả một ít vụn rơi xuống đất cô ả cũng phải nhặt lên cho vào miệng.

Lâm Thải Ninh tiếp tục nói: “Chúng ta chỉ còn có khoảng năm bịch bách quy, ba gói mì ăn liền.

Trong phòng bếp vẫn còn nửa bình sửa, nhưng màn thầu với mì sợi thì hết rồi.”

Phương Vũ Tinh đau khổ ôm đầu.

“Mì gói, mì gói! Cái thứ đó sao mà đủ no cho được!”

Lâm Thải Ninh nhìn chằm chằm cô ả, nói: “Vũ Tinh, tình hình bên ngoài ngày càng không đúng rồi.

Cậu nói xem có khi nào trận tuyết này sẽ rơi mãi không ngừng hay không?”

Phương Vũ Tinh sửng sốt, sau đó ngốc ngốc mà xoay đầu ra ngoài cửa sổ.

Xuyên qua những mảng băng kết thành tảng ngoài kia, mơ hồ có thể nhìn thấy những bông tuyết đang không ngừng rơi xuống trong không trung.

Mười ngày, tuyết đã rơi ròng rã mười ngày trời, một khắc cũng không ngừng.

Lầu hai đã bị tuyết bao phủ hoàn toàn, căn bản chẳng có cách nào ra ngoài được.


Mà nơi xa xa kia, thành phố chìm vào một mảng tĩnh mịch, không có bất cứ chiếc xe của chính phủ nào xuất hiện ở đây.

Nội tâm của Phương Vũ Tinh chìm vào đáy cốc, vô cùng tuyệt vọng.

Cô ả cũng không biết tuyết sẽ rơi đến bao giờ.

Hoặc cũng có thể, nó sẽ mãi mãi không ngừng lại.

Phương Vũ Tinh giơ hai tay che mắt của mình lại, thống khổ mà khóc thút thít, nói: “Ninh Ninh à, chúng ta nên làm gì bây giờ? Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chúng ta sẽ chết đói mất.

Lâm Thải Ninh cắn chặt răng, hỏi: “Bên chỗ Chu Bằng còn đồ ăn không?”

Phương Vũ Tinh lắc đầu: “Tớ dò hỏi anh ta mấy lần rồi, thậm chí còn giả vờ muốn làm bạn với anh ta.

Nhưng mà anh ta thật sự bị ép khô rồi, một giọt cũng không thừa lại.”

“Lần trước anh ta có cho tớ hai gói mì, đó là phần thức ăn cuối cùng rồi.

Hiện tại trông anh ta gầy hệt như cương thi vậy, nhất định là không có ăn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui