[Uy, mấy người không thể nâng giá ào ào như thế được! Tôi có hơi sợ nha!]
Cũng có người run run rẩy rẩy nói: [Bão tuyết sẽ hết mà có đúng không? Đừng có như thế chứ!]
Người này gửi tin nhắn thoại, giọng nói run rẩy không rõ âm, có thể thấy rõ nội tâm người này đang hoảng loạn cỡ nào.
Mọi người vẫn chưa từ bỏ hy vọng, mỗi ngày đều sẽ mở bừng mắt trông chờ buổi sáng, khát vọng nhìn xem tuyết đã dừng hay chưa, mặt trời lên hay chưa, tất cả mọi người có thể quay về cuộc sống bình thường hay không.
Chỉ là sau sự việc người mẹ tên Tạ Lệ Mai và phú nhị đại Hứa Hạo nâng giá mua đồ ăn, lòng mọi người dường như bị tác động rất nhiều.
Có người cố ra vẻ trấn định nói: [Đừng nói giỡn nữa, hai nghìn tệ một gói mì á? Người không biết còn tưởng là tận thế đó, ha ha ha!]
[Chẳng qua là tuyết rơi hơi lớn thôi mà, coi như là mùa đông năm nay đến sớm chút đi! Còn chưa có zombie vây thành, sao có thể như vậy được!]
Trương Dịch nhìn tin nhắn này, chỉ biết lắc đầu cười khẽ.
Zombie vây thành?
Thật ra không cần dùng mấy thứ xuất hiện trong tận thế trong phim giả tưởng so với kỷ Cambri.
Tuy rằng zombie rất đáng sợ, nhưng nó là thứ mà con người có thể chống lại.
Nhưng mà một khi đối diện với tai nạn của thiên nhiên, nhân loại nhỏ bé không có bất cứ giá trị vũ lực nào, ai cũng yếu ớt như một con sâu róm.
Bọn họ vẫn chưa biết, bản thân mình đang phải đối diện với thiên tai khắc nghiệt đến nhường nào.
Hứa Hạo thì kiêu ngạo nói trong diễn đàn: [Các người đừng có nói nhiều như thế!
Dù sao thì cũng là tôi có tiền, tiêu tiền mua chút an tâm, không được à? Ai đồng ý bán thì nhắn tin cho tôi, không thì cút đi!]
Hứa Hạo làm bộ như không sao cả.
Nhưng thật ra Trương Dịch nhìn ra được hắn ta đang giả vờ.
Trên thực tế, hắn ta đã bắt đầu sợ hãi từ lâu.
Nếu không thì làm gì có chuyện hắn ta ra cái giá trên trời, dùng hai nghìn tệ mua một gói mì!
Chuyện này tự hỏi cũng không khó.
Tuy rằng Hứa Hạo có tiền, cả người cũng phải có mấy trăm triệu.
Nhưng mà đối diện với tận thế, hắn ta đừng mong có thể sống cuộc sống nhẹ nhàng hưởng thụ của người giàu, ngay cả tiêu tiền để mua một hộp cơm cũng là chuyện khó khăn.
Kẻ có tiền chưa chắc lương thiên, nhưng bọn họ không ngu.
Ý thức được nguy cơ tiềm ẩn nên Hứa Hạo hành động rất nhanh, hắn ta bắt đầu dùng giá cao để thu mua vật tư trong tay mọi người.
Bà mẹ Tạ Lệ Mai lại kích động nói: [Cậu… Sao cậu có thể làm như vậy được? Nhà của bọn tôi chẳng còn gì để ăn, đồ ăn là để cứu mạng mà.]
Hứa Hạo lại nói chuyện rất hợp tình hợp lý: [Tôi không có giành với cô, chỉ là tôi ra giá cao hơn một tý, mọi người muốn bán cho ai là quyền tự do của họ.
Cô quản được à?]
Tạ Lệ Mai thấy Hứa Hạo mắng mình thì bắt đầu khóc lóc kể lể trong nhóm chung:
[Cầu mọi người giúp chúng tôi đi mà, con gái của tôi mới có chín tháng tuổi thôi.
Tôi không ăn thì sẽ không có sữa, nó cũng không có cái mà ăn.
Hai mẹ con chúng tôi sẽ chết đói mất!]
Mấy chủ hộ có trong nhóm chat tuy là nhìn thấy tin nhắn của Tạ Lệ Mai, nhưng chẳng ai nói gì cả.
Lúc này, bản tính ích kỷ của con người được phơi bày một cách vô cùng rõ ràng.
Hứa Hạo ra giá đến tận hai nghìn một gói mì đó.
Mà cô ta chỉ cho người ta có một nửa, còn không bằng lòng mấy nữa.
Phải biết rằng, lương trung bình của người ở thành phố Thiên Hải chỉ khoảng năm nghìn tệ mà thôi.
Ai là chịu đem vật tư mình cực khổ tích cóp được bán giá rẻ cho người khác chứ?
Không ít người trong nhóm chat đã lén đi nhắn tin riêng cho Hứa Hạo, sau khi nói chuyện phiếm vài câu thì bàn chuyện giao dịch.
Dường như Tạ Lệ Mai cũng nhận ra được chuyện gì đang xảy ra, cô ta tiếp tục khóc lóc kể lể trong nhóm, cầu xin mọi người giúp đỡ mình.
Nhưng mà chẳng có ai mở miệng cả, thậm chí chẳng có lấy một người an ủi cô ta.
Mọi người đều hiểu rõ, một khi mình mở miệng thì Tạ Lệ Mai sẽ biết mình mềm lòng rồi cắn chặt không buông!
Người mẹ một con này rơi vào tình trạng bất lực, chỉ có thể khóc thất thanh.
Cô ta có một đứa con bảy tám tháng, bình thường chăm sóc đã rất cực khổ rồi, đừng nói đến đứa nhỏ mà mình nuôi còn chẳng có năng lực tự sinh hoạt.
Trong đầu của Trương Dịch xuất hiện chút ký ức về Tạ Lệ Mai.
Thật ra anh cũng không có quá nhiều ký ức với con người này, bởi vì người phụ nữ này luôn duy trì hình tượng người mẹ nhu nhược yếu đuối trong mắt mọi người.
Cô ta dựa vào điểm này tranh thủ kêu gọi sự đồng tình của mọi người rồi gom góp vật tư mà sống sót.
Nhưng mà thật ra anh lại có chút ký ức khá ly kỳ về người này.
Trong ký ức của Trương Dịch, sau này cô ta và con của mình sống rất tốt.
Nghĩ đến đây, mắt của Trương Dịch hơi hơi phát sáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...