Ở đầu dây điện thoại bên kia, Trần Chính Hào cũng không nghĩ tới, Trương Dịch vậy mà lại dám trả treo lại với mình!
Gã ta không kiềm chế được cơn giận dữ, mắng càng khó nghe hơn.
Trương Dịch trực tiếp nói: "Mày chính là một tên rác rưởi vô dụng, chỉ biết ở chỗ này to mồm thôi đúng không? Hù dọa ai vậy? Mau ăn cứt đi!"
Sau khi mắng xong, Trương Dịch liền cúp điện thoại, rồi block gã ta.
Nghĩ đến dáng vẻ phẫn nộ điên cuồng của Trần Chính Hào ở bên kia, Trương dịch cảm thấy trong lòng đặc biệt vui sướng.
Anh đi tới trước tivi, đưa tay mở màn hình giám sát.
Khi đó công ty Chiến Long vì anh mà chế tạo ra phòng an toàn, ở toàn bộ mọi nơi trong tầng lầu đều lắp đặt camera.
Có thể nói, bây giờ anh có thể giám sát tất cả từ bên trong đến bên ngoài của tòa lầu ở đây.
Trương Dịch nhìn về phía Trần Chính Hào ở lầu sáu, quả nhiên, rất nhanh cửa nhà bọn họ liền bị đạp ra một cách mãnh liệt.
Trần Chính Hào mặc áo phao lông, trong tay xách một cây gậy bóng chày, khí thế hùng hổ đi ra.
Kết quả là vừa ra khỏi cửa, gã ta lập tức lạnh đến mức co rúm cả người lại.
Bên ngoài hiện tại khoảng âm bảy mươi độ, gã ta vì cố làm ra vẻ, nên chỉ mặc một bộ quần áo mùa thu, là chiếc áo phao lông vũ đó.
Còn cố ý đem dây khóa kéo mở rộng, làm lộ ra hình xăm trước ngực mình.
Kết quả, nhiệt độ lạnh như băng lập tức dạy cho gã ta một bài học nhớ đời.
Thấy ở hai bên không có người, Trần Chính Hào nhanh chóng chà xát đôi bàn tay, vội vội vàng vàng đi vào thang máy.
Trương Dịch ngồi ở trên ghế sô pha, không nhanh không chậm cầm một cái nỏ cầm tay từ phía dưới bàn uống trà lên.
Loại nỏ cầm tay này là dùng để đi săn, cho dù là heo rừng 300 kí lô, nếu như bị bắn trúng một cái, mũi tên dài 20 cm cũng có thể xuyên trực tiếp vào trong thịt.
Anh một bên vừa hát, một bên gắn mũi tên vào nỏ.
Trải qua khoảng thời gian luyện tập, anh đã sử dụng được nỏ cầm tay một cách vô cùng thuần thục.
Trong khoảng cách 15 mét, không dám nói là bách phát bách trúng, nhưng mà một cái đầu to như quả dưa hấu lớn, chắc chắn anh sẽ không bắn trượt.
Thang máy liên tục đi lên, Trương Dịch cầm nỏ tên thượng hạng đi ra cửa.
Cửa an toàn to lớn của nhà anh, có một chỗ ở phía trên cao khoảng hai mét đặc biệt làm một cái lỗ đạn.
Trương Dịch giẫm lên ghế, mở cái lỗ đạn ở lên cửa ra.
Chỗ này chỉ có thể mở từ bên trong.
Sau đó anh đưa nỏ cầm tay nhắm ngay bên ngoài hành lang.
Vì lý do an toàn, Trương Dịch cũng thủ sẵn súng lục ở trong túi.
Cho dù Trần Chính Hào này là người sắt đi chăng nữa, hôm nay cũng phải gặp xui xẻo.
Chỉ chốc lát sau, âm thanh thang máy vang lên, Trần Chính Hào hùng hùng hổ hổ từ trong thang máy đi tới.
Thông qua ghi chú của các chủ nhà trong nhóm chat, gã ta rất dễ dàng có thể biết được nơi ở của Trương Dịch.
Đi tới cửa, gã ta cầm cây gậy bóng chày lên, một bên vừa mắng to vừa đập cửa.
"Trương Dịch, cái thằng oắt con này, mày mau cút ra đây cho ông!"
"Con mẹ nó, mới vừa rồi không phải là mày rất lợi hại sao? Bây giờ có gan thì ra đây, xem ông đây chơi chết mày như thế nào!"
Trần Chính Hào hung tợn mắng, sau đó dùng sức đập cửa.
Nhưng mà cánh cửa an toàn kia lại dày 20cm, cộng thêm lớp kim loại chống đạn, bàn về sức phòng ngự cũng lợi hại không kém so với một chiếc xe tăng cỡ lớn.
Tất nhiên là chỉ dựa vào cây gậy bóng chày của Trần Chính Hào thì có thể đập phá được tới đâu, ngược lại còn làm tay gã ta bị chấn động đến mức đau đớn.
Trần Chính Hào điên cuồng mắng chửi ở trước cửa, lại không có chú ý tới, mình đã bị người ta dùng nỏ tên nhắm tới.
Trương Dịch nhìn dáng vẻ hung ác kia của Trần Chính Hào, khóe miệng lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.
Anh định nhắm mũi tên ngay đầu Trần Chính Hào.
Nhưng mà sau một hồi suy nghĩ, anh lại thay đổi mục tiêu.
Nhớ lại trong những ngày tận thế đó, ở trong tầng lầu ngoại trừ anh ra thì toàn bộ những người khác về cơ bản đều chết hết.
Trần Chánh Hào cũng là loại người như vậy nên không ngoại lệ.
Nhưng bây giờ giết chết gã ta, vậy thì không có ý nghĩa gì hết!
Dù sao ở kiếp trước, một người sống sờ sờ như anh, lại bị những người hàng xóm mất trí kia xé xác ra mà ăn.
Khóe miệng Trương Dịch lộ ra một nụ cười xấu xa.
Anh cũng sẽ không để cho loại hỗn tạp này chết dễ dàng như vậy!
Vì vậy Trương Dịch thay đổi mục tiêu.
Chỉ nghe được một tiếng xé gió nhỏ xíu vang lên, mũi tên sắc bén trực tiếp xuyên vào trên đùi Trần Chính Hào.
Mũi tên có thể bắn chết một con heo rừng, trực tiếp đi xuyên qua bắp chân của gã ta!
Trần Chính Hào phát ra một tiếng kêu gào thảm thiết, sau đó té xuống đất, ôm chân mình gào thét đứng lên.
Ở nơi này, nhiệt độ hiện tại đang là âm bảy mươi độ, lại còn bị thương do bị bắn xuyên qua, cái chân này của Trần Chính Hào nhất định là bị tàn phế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...