Trương Dịch hoàn toàn hiểu tính nết của bác gái Lâm.
Một phế vật chỉ bắt nạt kẻ yếu mà thôi.
Quả nhiên, sau khi Trương Dịch nói mấy câu hung dữ xọng thì bác gái Lâm sợ tới mức run rẩy.
Một bà già sống với cháu trai như bà ta, chỉ có thể dựa vào thân phận Tổ Dân Phố mới có thể khiến người ta cho bà ta chút mặt mũi.
Nhưng mà, nếu như người khác không màng đến thân phận Tổ Dân Phố của bà ta, liều mạng với bà ta, thì bà ta sao mà đánh lại được.
Bà ta không dám nói tiếp nữa, hình như rất sợ hãi mình sẽ thật sự chọc giận Trương Dịch.
Bác gái Lâm nhanh chóng block Trương Dịch, sợ Trương Dịch lại mắng mình.
Cả người bà ta run rẩy, không biết là vì bị đông lạnh, hay là bị Trương Dịch dọa.
“Thằng khốn kiếp này! Quả thực là đồ khốn nạn, bệnh tâm thần!”
“Bây giờ mình không nên chọc giận nó, chờ đi, sau này bà sẽ khiến mày sống không yên thân!”
Trong đầu bác gái Lâm là viễn cảnh sau này, bà ta sẽ dựa vào thân phận Tổ Dân Phố làm khó dễ Trương Dịch.
Ví dụ như lúc phát phát vật tư, bà ta sẽ cố ý phát trễ phần của Trương Dịch.
Hoặc là có hoạt động xã hội gì tốt, bà ta sẽ không nói cho Trương Dịch.
Bà ta tưởng tượng bộ dáng hối hận của Trương Dịch, thậm chí cảm thấy Trương Dịch sẽ đến cầu xin bà ta buông tha, mà bà ta thì lại lạnh lùng giữ cửa, nói: “Không phải cậu rất kiêu ngạo sao? Cậu lại kiêu ngạo cho tôi xem!”
Bác gái Lâm nghĩ nghĩ tồi nở một nụ cười đầy đắc ý.
“Hắc hắc, sớm muộn cũng có ngày cậu tới cầu xin tôi!”
“Bây giờ tôi không chấp nhặt với cậu.
”
Bác gái Lâm cứ thể tự tạo cảm giác đắc thắng cho mình, cảm thấy bản thân thật thoải mái.
Sau đó bà ta tiếp tục vào nhóm chat, đi động viên những người khác ra ngoài dọn tuyết.
Mọi người tuy rằng rất khinh thường bác gái Lâm.
Nhưng mà phần lớn người mọi người đều nghĩ đến viễn cảnh sau này đi làm, suy xét đến vấn đề ra ngoài của mình, cuối cùng có một số người cắn răng xách dụng cụ ra ngoài, chịu đựng âm thời tiết giá rét âm 70 độ C, cực lực dọn tuyết.
Trương Dịch lại không ngờ được, mình vừa mắng bà già kia xong thì lại có người đến gây phiền phức cho mình.
Lúc này, có người gọi WeChat cho anh.
Anh nhìn thoáng qua hình đại diện, là Trần Chính Hào trong nhóm chat.
Nhìn dáng vẻ này, có lẽ là gã ta khó chịu chuyện, Trương Dịch lôi mình vào trong nhóm chat, bởi vậy gã mới gọi điện thoại lại đây dọa Trương Dịch.
Vốn Trương Dịch đã rất hận tên khốn kiếp này, nên khi nhìn thấy gã ta gọi lại đây thì anh lập tức nheo mắt lại.
Thật ra bây giờ anh rất hy vọng cái kẻ không có mắt này sẽ đến đây tìm anh gây chuyện.
Dù sao thì đã có phòng an toàn này, Trương Dịch không thể nào ló đầu ra ngoài được.
Nhưng nếu ai dám lại đây gây chuyện, anh có rất nhiều cách khiến người kia chết cực kỳ thảm!
Thế nên Trương Dịch rất dứt khoát nghe điện thoại.
Điện thoại vừa được kết nối, thì một trận mắng chửi hung ác tàn nhẫn từ phía bên kia truyền tới.
"Mẹ kiếp, có phải mày muốn tự mình tìm cái chết hay không? Ai cho phép mày nói chuyện ở trong nhóm chat của ông đây?"
"Dám trêu chọc Trần Chính Hào là tao đây, với dáng dấp nhỏ bé như thằng nhóc con kia của mày, xem ra là không muốn sống nữa có phải không?"
"Tao có hàng trăm loại phương pháp, để cho mày không thể tồn tại ở cái thành phố này, mày có tin hay không?"
Trần Chính Hào cũng có chút tiếng tăm là tàn nhẫn ở thành phố Thiên Hải, thuộc hạ có tới mấy trăm người, nghe nói trong tay đã từng mắc phải vài vụ kiện cáo liên quan đến mạng người.
Vì vậy ở cùng một khu chung cư với gã ta, tất cả chủ nhà cũng trốn tránh hắn, không một ai dám lại gần trêu chọc.
Vì để ra oai, nên phong cách làm việc của Trần Chính Hào là người nào dám đắc tội với gã ta một chút xíu, thì gã ta sẽ khiến cho người kia phải trả một cái giá thật đắt.
Đây cũng chính là cái xã hội phải nhìn mặt mũi của người khác mà sống.
Cho nên, Trương Dịch chẳng qua chỉ là tự mình chủ trương ở trong nhóm chat, ra mặt nói gã ta một câu, tất nhiên là bị Trần Chính Hào xem đó là một loại khiêu khích.
Ở đầu dây điện thoại bên kia, gã ta hung hãn mắng: "Mày đúng là muốn tự mình tìm cái chết mà! Ngược lại, mày cũng thật là beep beep to gan thật! Có ngon thì gặp ông đây mà nói chuyện.
"
Trương Dịch tất nhiên là sẽ không làm theo ý muốn của gã ta, cười lạnh một tiếng, mắng: "Mày tự coi là mình là cái thá gì chứ?"
"Bớt ở chỗ này làm bộ làm tịch* với ông đây, cái loại cặn bã của xã hội, rác rưởi, vô dụng, ĐM mày có tư cách gì chứ!"
*làm bộ làm tịch: Kiêu căng, lên mặt, coi thường người khác, giả bộ làm người tốt nhưng tâm địa lại xấu xa.
Trương Dịch lớn tiếng mắng chửi, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Đối với cái tên hung thủ cầm đầu xông vào nhà hại chết mình ở kiếp trước, anh đã kìm nén cơn tức giận ở trong bụng từ rất lâu rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...