Nhóm người ở chung cư rất tức giận mà không dám nói gì.
Bây giờ bão tuyết mới vừa đến, các loại trật tự xã hội vẫn còn tồn tại, mọi người không dám vi phạm.
Đừng nhìn những người ở ủy ban quản lý này không có quyền lực gì lớn, nhưng chính vì trong tay bọn họ có một chút ít quyền lực, ngày thường cùng bọn họ thở chung một bầu không khí, nên mọi người cũng không dám chọc đến.
Mọi người đều giữ im lặng, không ai muốn làm cái loại chim đầu đàn này hết.
Nhưng đa số người điều hy vọng Trương Dịch sẽ đứng ra, đối đầu với bác gái Lâm, để anh làm chim đầu đàn thay cho bọn họ.
Đương nhiên Trương Dịch biết hết những tâm tư nhỏ xíu này, khóe miệng anh hiện ra một tia cười lạnh, trong lòng rất xem thường bọn họ.
Nhưng để anh cứ nén giận như vậy, là chuyện không thể nào xảy ra.
Thế là anh quyết định xé rách mặt với bác gái Lâm.
Anh lướt lên xem lại một loạt tin nhắn, bác gái Lâm tag mấy người, đều là người bình thường trong khu chung cư, những người trẻ tuổi khá dễ nói chuyện.
Mà những dân anh chị xã hội, hoặc có chút quyền thế, bà ta không để ý cho qua.
Thế là Trương Dịch trực tiếp giễu cợt: [Bác gái Lâm nói đúng đó, nếu là vì mọi người, thì những người trong ủy ban quản lý nên dẫn đầu mọi người ra ngoài quét tuyết mới phải chứ.]
[Với lại, nhắc đến người trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, trong khu chung cư chúng ta cũng có nhiều người, tại sao bà chỉ gọi tên chúng tôi thế?]
[Có phải bà cảm thấy chúng tôi dễ ăn hiếp đúng không? Những dân anh chị xã hội kia và mấy tên phú nhị đại, sao không thấy bà tag họ một chữ nào vậy.]
[Thế nào, gặp được bọn họ, đến rắm bà cũng không dám thả hả?]
Mọi người trong nhóm khu chung cư thấy Trương Dịch nói như vậy, vội vàng hài lòng gật đầu.
[Trương Dịch thật sự là người phát ngôn trên mạng của tôi!]
[Đúng vậy, tìm tất cả đều là người thành thật.
Tại sao không đi tìm mấy người Trần Chính Hào và Hứa Hạo kia đi.]
Những người Trương Dịch nói kia là ai, mọi người đều biết hết.
Cùng sống trong một khu chung cư, bên trong có nhân vật nào lợi hại, mọi người rất rõ ràng.
Ví dụ như Trần Chính Hạo ở tầng sáu phòng 601, nghe đồn chính là dân đại ca xã hội đen, làm bên bất động sản, quản lý mấy trăm người.
Lại ví dụ như Hứa Hạo ở tầng tám phòng 802, cha là dân buôn bán nổi danh ở thành phố Thiên Hải, trong nhà cũng có người làm trong cơ quan chính phủ.
Từ đầu đến cuối, bác gái Lâm không nhắc một chữ nào đến hai người bọn họ.
Trương Dịch trực tiếp vạch trần bản chất sợ mạnh hiếp yếu của bác gái Lâm, điều này khiến cho mặt mũi của bác gái Lâm đem đi quét rác.
Bà ta không nói mấy người kia không phải vì bọn họ không dễ chọc đến, mà là bà ta nhát gan, với lại bọn họ cũng không bao giờ để ý đến bà ta
Loại người như bọn họ, từ trước đến nay vẫn là bộ dáng sợ mạnh hiếp yếu.
Nếu như trước kia Trương Dịch có tính cách như bây giờ, bác gái Lâm cũng không nói trên nhóm chát bắt anh đi quét tuyết.
Bà ta cảm thấy mặt mũi quét rác, trong cơn tức giận liên tục phát mấy cái tin nhắn ghi âm thật dài.
“Quét tuyết là phục vụ công việc chung, vì lợi ích của mọi người.
Một số người tính toán chi li việc nhỏ như vậy, thật đúng là không có tinh thần cống hiến gì cả!”
“Dạng người này chính là con sâu làm rầu nồi canh trong chung cư của chúng ta!”
“Nếu cậu không muốn làm thì đừng làm, sẽ có người khác làm! Năng lực hiểu biết của mọi người tốt hơn cậu nhiều.
“Còn nữa, không phải tôi đối xử đặc biệt với một số người nào đó.
Chỉ là không cần thiết tag từng người thôi.
Hy vọng, các người hiểu rõ ràng, tôi không muốn có sự hiểu lầm ở đây!”
“Nếu như còn có việc nói xấu tôi như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát xử lý!”
Lời giải thích của bác gái Lâm có vẻ như càng bôi càng đen.
Nhất là câu cuối cùng, tới mức báo cảnh sát, càng làm cho Trương Dịch thêm buồn cười.
Các chủ nhà khác nghe được lời của bác gái Lâm, người nhát gan thì có chút sợ sệt, bèn cầm công cụ đi quét tuyết.
Nhưng bây giờ, Trương Dịch mới không sợ bà ta.
Không nói đến hành vi cố tình gây sự trước của bà ta, cảnh sát cũng sẽ không đồng ý.
Thêm vào đó, bà ta tưởng các loại máy móc xã hội còn đang vận hành bình thường sao?
Trương Dịch hoàn toàn xem lời của bác gái Lâm là tiếng rắm bên tai.
Nhưng mà anh cũng rảnh, nên muốn đùa cợt mụ già này một chút.
[Ha ha, bác gái Lâm hung dữ thật đó! Nếu bà đã có bản lĩnh thế kia thì bà bảo Trần Chính Hào với Hứa Hạo xuống lầu dọn tuyết đi!]
Anh chỉ mặt điểm tên, nói thẳng trong nhóm chat, không hề để ý mặt mũi của bất cứ ai.
Trần Chính Hào, biệt hiệu anh Hào, là một tên xã hội đen nổi tiếng.
Gã ta là kẻ đầu tiên đã cầm rìu phá cửa, xông vào nhà anh trong kiếp trước.
Hứa Hạo, phú nhị đại kiêu căng ngạo mạn, là người đầu tiên động dao với Trương Dịch.
Tóm lại, đám hàng xóm đó, ngoại trừ một số rất ít người tốt, còn lại đều tham gia tấn công hoặc là cướp bóc Trương Dịch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...