Trong núi vô can chi, không biết thời gian. (can chi là chu kỳ 60 năm trong âm lịch)
Lý Bách Chu cũng không biết bây giờ là lúc nào, ngày hay đêm, mình đã nằm bao lâu. Bởi vì ngăn cách, bốn phía tĩnh mịch, ảm đạm vô quang, đầu óc của y mê mê tỉnh tỉnh, tâm cũng chìm trong bóng tối.
Vẻ mặt y đờ đẫn, tứ chi chỏng vó, ngửa mặt lên trời nằm trên giường đơn lạnh lẽo, hai chân thon dài dang rộng. Trước ngực y, tên nhóc phiền toái vẫn nghẹn ngào thút thít, “Ô ô ô” nói hết tưởng niệm cùng nhu tình của nó với y. Lý Bách Chu cảm giác mình muốn chết, hơn nữa vô lực xoay chuyển trời đất. Bao lời nói thoát ra khỏi cổ họng chỉ phát thành hơi thì thào, là kiệt lực, bộ dáng muốn chết mà không thể.
Động tác của y rất chậm, mặt không chút thay đổi, nhẹ nhàng rũ mắt, vô thanh vô tức nhìn cái đầu nhỏ đặt dưới cằm mình.
Thật lâu sau, y vô lực buông xuống cánh tay phải khẽ run xuống. Sau đó năm ngón tay chậm rãi cuộn lại, tạo thành hình mỏ ưng.
Nháy mắt như đá lửa lóe sáng, tay phải hữu lực nhanh như điện, như chim ưng quắp thỏ nhỏ, chế trụ yết hầu tên nhóc.
Nhóc con nghẹn ngào dừng lại.
Bộc Dương Môn sững sờ, ngẩng đầu, diễn cảm ngây ngốc nhìn y. Tựa hồ không kịp phản ứng.
Nhưng ánh mắt nó rất nhanh liền trợn tròn, kế tiếp là khó tin, thương tâm muốn chết. Phản chiếu trong ánh mắt trong suốt của nó, chính là gương mặt vô cảm của Lý Bách Chu.
Lý Bách Chu cũng không thực sự dùng sức, y có thể dễ dàng khiến đoạn cổ nhỏ trong tay phát ra tiếng “răng rắc” thanh thúy, nhưng giữa bọn y cũng không có cừu hận không chết không ngừng gì, y chỉ muốn bình an rời khỏi nơi này, hi vọng có thể thông qua uy hiếp hoặc cưỡng ép, đạt tới mục đích của mình trong hòa bình. Cũng không mong phát sinh cái gì đáng sợ, không thể vãn hồi.
“Anh muốn giết em?”
Bộc Dương Môn thanh âm run rẩy, thân thể nho nhỏ dưới áo ngủ run run. Nó ngơ ngơ ngẩn ngẩn chống tay xuống giường, ánh mắt nhìn bàn tay siết cổ mình lộ rõ khớp xương.
Ba giây sau nó thu tầm mắt, cũng rùng mình một cái. Nó ngơ ngác, nâng mắt nhìn chằm chằm Lý Bách Chu, lại nhẹ nhàng mà lặp lại một lần: “Anh muốn giết em?”
Lý Bách Chu lạnh giọng: “Thả tôi đi, nếu không ——!”
Chưa nói hết lời so với nói trắng ra lại càng dễ lưu đường sống, cũng càng khiến người khác phán đoán sai.
Bộc Dương Môn run run lên, răng nanh nhỏ trắng noãn cắn môi. Lã chã chực khóc.
Sau đó nước mắt của nó vô thanh vô tức từng giọt nối từng giọt rơi xuống. Tan vỡ trên mặt, trên mũi, trên môi Lý Bách Chu.
Lý Bách Chu trong lòng căng thẳng, trên mặt vẫn giữ lạnh lùng.
“Khóc cũng vô dụng! Nghe rõ chưa? Thả —— tôi —— ”
“Đi” còn chưa có cơ hội thoát ra khỏi miệng. Bởi vì hai tay Bộc Dương Môn bỗng nhiên đè lại bàn tay đang bóp cổ nó, hung hăng dùng sức ấn, làm bộ muốn vặn gãy cổ mình.
Lý Bách Chu sợ hãi kêu một tiếng, như giật điện vội vàng rút tay mình ra.
Lý Bách Chu nghẹn họng trân trối mở to hai mắt nhìn, khó tin, không khỏi chửi ầm lên: “Con mẹ nó mày đích thực muốn chết a!”
Bộc Dương Môn hơi thở hổn hển, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thấm mồ hôi, chỉ có ánh mắt vẫn lóe ánh sáng hung ác.
“Anh không phải muốn giết em sao?” Bộc Dương Môn nở nụ cười, “Nếu anh thật sự chán ghét em như vậy, em chết luôn đi lại càng tốt. Thế nhưng ——” Đột nhiên biến đổi, nét tươi cười của nó bỗng dưng dữ tợn khủng bố, ngón tay trắng nõn ấn lên mặt Lý Bách Chu, hung hăng dùng sức, nửa véo nửa xoa ép Lí Bách Chu ngẩng đầu.
Lý Bách Chu bị đau hừ lạnh một tiếng.
Bộc Dương Môn cười khẽ: “Em sẽ không giao anh cho bất luận kẻ nào, Bách Chu. —— trừ phi —— ”
Nó kéo dài âm, chậm rãi cúi mặt xuống, dán lên mặt Lý Bách Chu, đối với Lý Bách Chu đang trừng mắt vì kinh ngạc, gằn từng tiếng, lạnh căm căm nói: “Trừ phi em chết.”
Lý Bách Chu nhịn không được nhíu mày: “Con mẹ nó mày có bệnh a! Giam giữ tao được cái gì? Nuôi mèo hay nuôi chó a!”
“Không.” Bộc Dương Môn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, đem đôi môi mềm mại run rẩy dán lên trán Lý Bách Chu.
Gắt gao nhắm mắt lại, nó hốt hoảng vô thức thấp giọng thì thào: “Em thích anh. Em chưa từng thích cái gì như vậy. Em phải làm gì với anh mới tốt… làm gì mới tốt đây, em phải cẩn thận suy nghĩ một chút.”
Lý Bách Chu chịu không nổi phiền cào tóc: “Mày có thể làm gì tao? Mẹ nó mày mới mấy tuổi, phát điên cái gì! Lão tử thật vất vả thoát khỏi ‘hình mãn’, còn rất nhiều việc phải làm, cũng không muốn làm bảo mẫu cho mày. Mày muốn chém giết muốn róc thịt thì làm thống khoái đi, đừng có ôm tao chít chít méo mó, mệt chết!”
“Ha ha.” Bộc Dương Môn khuôn mặt nhỏ nhắn nở rộ tươi cười rực rỡ khó có thể nói là khờ dại. Nó khoái hoạt cười nói: “Anh cuối cùng cũng hết giận em rồi!”
Lý Bách Chu trừng lại một cái.
Khi hắn tuôn ra một chuỗi lời thoại như pháo dây kia, trong lòng quả thật đã không còn tức giận như mặt ngoài. Giờ phút này trong lòng hắn lại cảm thấy ngạc nhiên đối với khả năng quan sát của tên nhóc này. Bọn hắn mới ở chung chưa đến nửa tháng.
Bộc Dương Môn rõ ràng cao hứng trở lại, khóe miệng cười thành hai núm đồng tiền, nó liền buông tay để Lý Bách Chu nằm thông thuận, sau đó hạnh hạnh phúc phúc rúc vào lòng đối phương, bộ dạng phục tùng dịu ngoan.
Nó giống như dỗ trẻ con, thả nhẹ ngữ điệu, nói: “Anh không muốn, là vì anh còn chưa quen. Chờ anh ở cùng em lâu rồi, anh sẽ thấy điểm tốt của em, đến lúc đó anh sẽ không còn muốn rời xa em.”
Lý Bách Chu yên lặng nhìn trần nhà. Khinh thường trả lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...