Sơn Trung Tiểu Ốc

Bộc Dương phu nhân cảm giác vẻ mặt Lý Bách Chu không thích hợp, ngữ điệu cũng âm dương quái khí, không khỏi âm thầm nổi lên cảnh giác.

Nếu Lý Bách Chu từ trong xe đi ra, không thật sự châm xăng, như vậy chứng minh y cũng không muốn chết. Chỉ cần người không chết, như vậy vẫn còn thương lượng được.

Bộc Dương phu nhân đưa mắt ra hiệu cho mấy bảo tiêu đứng sau Lý Bách Chu, để bọn chúng lặng yên không tiếng động tới gần Lý Bách Chu, một khi tình huống không đúng lập tức động thủ. Cần phải một kích liền trúng.

Giành giật từng phút từng giây như vậy, Lý Bách Chu đương nhiên thời khắc đề phòng nhất cử nhất động của quân địch. Hành động mờ ám của Bộc Dương phu nhân tự nhiên cũng lọt vào mắt y.

Lý Bách Chu quăng cho nam hộ lý một câu: “Lưu ý phía sau!”

Nam hộ lý lập tức xoay người, giương mắt chống lại năm tên mặc tây trang phía sau.

Mà Lý Bách Chu vào thời điểm gã xoay người, mọi người theo quán tính nhìn theo biến động bên đó, thừa cơ nhấc chân chui ra ngoài hàng rào bảo vệ của cầu treo.


Nháy mắt, xương ống chân đau đớn xuyên qua nửa người. Lý Bách Chu hung hăng hít vào một hơi, miễn cưỡng ổn định hai chân đang run lên.

Thành bại chính vào lúc này!

“Tốt lắm!” Lý Bách Chu chịu đựng gió biển cuồn cuộn, cuối cùng mặt hướng về phía Bộc Dương Môn đứng vững.

“Bách Chu?” Bộc Dương Môn khó hiểu mở trừng hai mắt.

Sau lưng Lý Bách Chu là biển khơi mênh mông vô bờ. Mặt biển dậy sóng, tầng tầng lớp lớp, không có sóng lớn, nhưng lại trầm lắng khiến người ta sợ hãi. Lý Bách Chu đứng ngoài hàng rào bảo vệ, ánh mắt cũng đồng dạng lắng đọng lại thâm trầm.

Bộc Dương Môn tựa hồ còn chưa rõ, mà Bộc Dương phu nhân cùng nam hộ lý lại đồng thời cực kỳ hoảng sợ.

“Ô ô!” Nam hộ lý vội vàng đi nhanh về phía Lý Bách Chu. Nhưng mà Lý Bách Chu rất nhanh trừng qua ngăn động tác của gã.

Lý Bách Chu đứa nhỏ lần đầu trèo lên cây cao mà vui mừng. Cố nén khó chịu trên đùi, tay y chỉ vào Bộc Dương phu nhân trêu chọc nói: “Bà già, vốn muốn bỏ qua bà, đây là do chính bà tìm tới cửa. Ha ha!”

Bộc Dương phu nhân hô to không tốt, đang muốn kéo Bộc Dương Môn về.

Lý Bách Chu bỗng nhiên thanh âm khoái hoạt hô to một tiếng: “Môn Môn, em xem!” Dang hai tay, ngửa mặt nghiêng ra sau.

Y liếc nhìn Bộc Dương Môn lần cuối, vẻ mặt khoái trá. Giống như hết thảy chỉ là trò chơi. —— quả thật cũng chỉ là một trò chơi tệ hại.


Bộc Dương Môn đang muốn thoát khỏi kiềm chế của mụ mụ, nghe vậy không khỏi ngẩng đầu nhìn lại. Sau đó con ngươi của nó bỗng nhiên trợn to, trợn to, hết sức có thể, trợn tới cực hạn, mắt muốn nhảy ra.

Nó đem một màn kia vĩnh viễn lưu vào trong mắt.

Ánh mắt nó khô khốc trừng trừng, nước mắt không tiếng động chảy xuống. Miệng mấp máy, lại một chữ cũng nói không được. Đại khái ba giây sau, cuối cùng từ trong cổ họng nó phát ra một tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế.

“Aaaaaaaaaa ——!!!”

“Bách Chu, Bách Chu a!!”

Bộc Dương phu nhân mạnh tay kéo nó vào lòng, nhưng khí lực của Bộc Dương Môn cũng lớn đến thần kỳ, lập tức liền giãy khỏi tay bà. Nó chạy về phía Lý Bách Chu rơi xuống, chạy quá mau, bỗng trượt ngã xuống đất, nhưng nó lập tức lại sợ, tựa hồ quên mất khả năng đứng lên, nó ai cũng nhìn không thấy, ai cũng nghe không được. Đồng dạng cũng đánh mất năng lực nói chuyện.

Ánh mắt nó tán loạn, mặt đầy nước mắt, dựa vào một cỗ chấp niệm, dụng cả tay chân bò về phía trước.

Giờ khắc này, trong đầu nó chỉ còn lại một ý niệm: nó muốn đến nơi có Lý Bách Chu.


Nhưng nó không được như nguyện theo Lý Bách Chu nhảy xuống biển, nửa đường đã bị mấy bảo tiêu ba chân bốn cẳng giữ lại.

Bên này loạn thành một đoàn, bên kia nam hộ lý thất hồn lạc phách đi đến nơi Lý Bách Chu rơi xuống, hướng xuống nhìn nhìn.

Mặt biển như cũ từng đợt từng đợt nhấp nhô, làn sóng trở mình tầng tầng lớp lớp, an an ổn ổn, hết thảy như lúc ban đầu.

Gã tuyệt vọng nhắm hai mắt, yết hầu cao thấp phập phồng, hơi thở ngắn ngủi nức nở một chút. Hiện tại gã đã biết, Lý Bách Chu căn bản là không tính toán giữ gã. Gã đã bị lợi dụng xong rồi, mất đi giá trị sử dụng, hiện tại bị đối phương coi như đống giẻ rách vứt bỏ.

Cậu không thể đuổi được tôi. Dù có xuống địa ngục, tôi vẫn sẽ làm quản gia cho cậu. Nam hộ lý căm giận nghĩ.

Trong lúc mọi người luống cuống tay chân vây quanh Bộc Dương Môn đang phát điên, một mình gã yên lặng rời khỏi cầu treo, dọc theo cầu đi xuống bờ biển, tầm mắt gã theo hướng làn sóng cuồn cuộn nhìn về phía xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui