Sơn Trung Tiểu Ốc

Lý Bách Chu lơ mơ tỉnh lại.

Trong phòng một mảnh hôn ám, không mở đèn. Trong không khí tràn ngập thứ mùi quái dị.

Y nhất thời không kịp phản ứng. Yên lặng quay mặt nhìn chằm chằm tên nhóc trong lòng một hồi, nhìn khuôn ngực đầy dấu răng cùng ngân máu ứ đọng, hạ thân hỗn độn, cả hai vẫn còn đang kết hợp với nhau.

Lý Bách Chu rốt cục tỉnh táo.

Y nâng nửa thân trên dậy, xoa nhẹ mớ tóc hỗn loạn.

Bộc Dương Môn khó chịu “nấc” một tiếng.

Lý Bách Chu cúi xuống nhìn, vỗ vỗ mặt nó: “Tỉnh, này, tỉnh!”

Bộc Dương Môn mỏi mệt không chịu nổi mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn về phía trước.

5 giây sau nó xác nhận xong thân phận Lý Bách Chu, đầu dụi dụi, lại chui vào lòng Lý Bách Chu.


Có điều lúc này nó khó mà ngủ lại. Nos bị đau nhức giày vò đến đỏ mắt. Tiếng khóc đều khàn khàn.

Nó vẫn không nhúc nhích đảo tròng mắt tới mặt Lý Bách Chu: “Bách Chu, nơi đó em đau, em đau…”

Nó tuy không hiểu rốt cuộc tại sao lại thế này, nhưng cũng tự cảm thấy mình bị ủy khuất. Nó cảm giác mình có quyền làm nũng với Lý Bách Chu.

Lý Bách Chu dùng ngón tay xóa đi giọt lệ trên khóe mắt nó, cười đến bạc tình quả nghĩa: “Hiện tại tự mình, đến WC tẩy rửa sạch sẽ. Đừng trách Bách Chu mặc kệ em, tôi đang là tên què mà!”

“Em không nhúc nhích được, em có thể nằm thêm chút nữa, chờ một chút lại đi?” Bộc Dương Môn thút tha thút thít cầu xin.

Lý Bách Chu không mặc gì cứ thế rời giường. Lúc tách ra, y hoàn toàn có thể nghe rõ tiếng “pang” từ nơi hai người kết hợp vang lên giữa không gian yên tĩnh. Trong không khí âm ám tiêu trầm, y nhìn thấy dưới thân tên nhóc một mảng lộn xộn. Trọc dịch trắng trắng hồng hồng từ giữa đùi nó chậm rãi chảy xuống.

Máu!

Lý Bách Chu sửng sốt. Một cỗ xấu hổ, giận dữ cùng áy náy xông vào não y.

Y bỗng nhiên tâm phiền ý loạn.

Lý Bách Chu mặt đỏ lên, cắn răng thấp giọng quát: “Đứng lên! Lập tức đi tắm, bẩn muốn chết!”

Bộc Dương Môn sợ hãi khẽ giật giật. Nó cũng muốn đứng lên tắm rửa, nhưng mà nó không nhúc nhích được. Nó hiện tại ngay cả một ngón tay cũng không nhúc nhích được. Tại sao có thể như vậy chứ? Đây là chuyện chưa từng xảy ra, giống như là thân thể không còn là của mình nữa.

“Bách Chu, em, em đau…” Nó cảm giác mình có rất nhiều ủy khuất muốn nói với Lý Bách Chu, nhưng lời vừa tới đầu lưỡi, nó không khỏi lại kêu đau.

“Mẹ nó thật phiền toái!” Lý Bách Chu thầm hận một tiếng. Cuối cùng vẫn không thể ngoan tâm mặc kệ nó.

Đại khái là trong lòng vẫn chưa thể căm hận Bộc Dương Môn đến thấu xương.

Lý Bách Chu tự ngồi lên xe lăn, sau đó ôm Bộc Dương Môn đặt trên đùi, xoay người đi vào phòng tắm.


Bộc Dương Môn mềm nhũn rúc vào ngực y, bộ dạng dịu ngoan toàn tâm tín nhiệm phó thác. Tuy rằng Lý Bách Chu khiến nó rất đau rất đau, nhưng nó vẫn không ngừng thương y.

Nó cọ mặt vào ngực Lý Bách Chu, chậm rãi hít vào mùi vị Lý Bách Chu, nhỏ giọng nói: “Bách Chu, anh hiện tại không giận em chứ? Sẽ hòa thuận với em?”

Lý Bách Chu thấy bộ dạng này của nó, trong lòng không khỏi cảm thấy một trận phẫn nộ, một trận tuyệt vọng, một trận kiệt lực.

Tay y khoắng nước, dùng khăn mặt chà lau nửa thân dưới Bộc Dương Môn ngâm trong nước.

“Bách Chu, anh không giận em có phải không?” Khuôn mặt Bộc Dương Môn trắng bệch, cắn môi, cố hết sức khởi động thân thể, đôi mắt đầy ái ý nhìn Lý Bách Chu qua tấm gương trước mặt: “Bách Chu, em nghĩ hôn hôn anh, được không?”

Lý Bách Chu liếc nó một cái: “Đến như vậy rồi còn muốn hôn?”

Bộc Dương Môn cười meo meo: “Anh cho em hôn hôn, em sẽ không đau!”

Lý Bách Chu cười khổ lắc đầu.

Y kéo Bộc Dương Môn vào lòng, hung hăng ép lên cái miệng của nó.

Bộc Dương Môn vựng vựng hồ hồ ôm cổ y. Sau đó nó nghe thấy Lý Bách Chu thống khổ nói với nó: “Cậu rốt cuộc là yêu tôi, hay hận tôi? Đừng khiến tôi dao động nữa, Môn Môn.”


Lý Bách Chu ngậm lấy bờ môi nó, ôn nhu vuốt nhẹ.

“Bây giờ tôi đưa cậu rời khỏi nơi này. Rời khỏi cái nơi chết tiệt này, được không?”

“Rời đi?!” Bộc Dương Môn bị hai chữ “rời đi” này chấn tỉnh. Nó ngửa đầu tránh thoát khỏi nụ hôn triền miên của Lý Bách Chu, trừng mắt khó có thể tin, lại một lần nữa xác nhận: “Rời đi, anh muốn đi, anh muốn đi đâu??”

“Không phải cậu yêu tôi sao? Vậy tôi đi đâu, cậu phải theo đó —— chúng ta không phải đã sớm nói sao, Môn Môn?” Lý Bách Chu xoa nhẹ tóc Bộc Dương Môn, mỉm cười nói. “Cậu theo tôi nhé!”

Bộc Dương Môn đẩy y ra, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến thảm thương, nó lập tức nghĩ tới trường hợp xấu nhất: “Không, anh lại gạt em, gạt em thả anh đi, đến nửa đường xem chung quanh không người, anh sẽ bỏ em lại!”

Lý Bách Chu vừa nghe, nhất thời vui vẻ. Bởi vì đáp án quả thật cũng gần sát chân tướng.

Lý Bách Chu một lần nữa ôm nó vào lòng, dùng khăn tắm bao lấy nó: “Sẽ không, tôi thề, sẽ không bỏ cậu lại giữa đường.”

Ngay lúc hai người nói chuyện, bên ngoài toilet vang lên tiếng bước chân rất nhỏ.

Lý Bách Chu biết, lúc này, không có gì ngoài ý muốn, hẳn nam hộ lý đang đến đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui