Ánh đèn âm trầm phủ lên bức rèm xám, thẩm thấu lên nền nhà vàng nhạt, sau đó rơi vỡ trên vai Lý Bách Chu.
Đêm đã khuya.
Động tác của Lý Bách Chu chậm lại, chậm rãi xoay người. Ngũ quan một nửa hãm trong bóng tối, càng thêm nổi bật nửa ngũ quan ngoài sáng, trên đó là một tầng hàn băng, lãnh liệt thấu xương.
Bộc Dương Môn rùng mình một cái.
Nó hối hận. Sao lại nói ra chứ? Nếu chỉ có đám gọi là bạn bè kia còn chưa tính, đằng này trong chuyện đó còn có phần của nó nha!
Bộc Dương Môn nghĩ thầm cái này nguy rồi. Bách Chu của nó sẽ lại chán ghét nó vài ngày đây.
Tuy rằng trên mặt Lý Bách Chu không có biểu cảm gì, nhưng nó biết y hiện tại khẳng định là vô cùng tức giận.
Lý Bách Chu nói: “Cậu mới vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa xem.” Ngữ khí của y thập phần bình tĩnh.
Bộc Dương Môn nhút nhát cúi đầu. “Em… em cho hắn ít tiền… chỉ vậy thôi.”
Lý Bách Chu cười cười: “Mày cho là mày đang diễn kịch a? Cái nội dung cẩu huyết như vậy bảo tao tin sao? Tao ở chung với họ 5 năm, bọn tao —— bọn tao! Mày thì biết cái gì!” Nói đến phần sau, ngữ khí của y chợt nảy sinh ác độc, cơ hồ là gào lên.
Bộc Dương Môn vội la lên: “Em không lừa anh, có một tên gọi là Cố Nam Vân, hắn nói anh ngày đó sẽ nghỉ về nhà. Hắn nói hắn có thể mượn xe của anh, có thể động tay chân trên đó. Hắn còn nói cho em biết đoạn đường anh thường đi qua… em nói đều là sự thật.”
“Ha ha, ha ha, hảo.” Lý Bách Chu gật đầu.
Y biết rõ, Bộc Dương Môn tuy rằng giam lỏng y, nhưng nó đối với y quả thực vô cùng thành khẩn. Đứa bé này căn bản sẽ không nói dối. Nó thậm chí so với những đứa trẻ thật sự lại càng khờ dại thuần túy hơn. —— Thế nhưng, y căn bản không muốn tin tưởng!
Cố Nam Vân, bạn thân của y, đội phó đội bóng rổ của y, con trai của huấn luyện viên.
Nhưng sự thật chính là như vậy.
Lý Bách Chu cảm giác đoạn nhân sinh phía trước của mình thực đáng hoài nghi. Thể xác và tinh thần y thấy thật mỏi mệt, ngơ ngác nhìn trần nhà: “Người tới, chính là hắn?”
“Ngô, nói là muốn gặp anh.”
“Gặp tao để làm gì?” Lý Bách Chu nhếch miệng. “Đã đem bán tao rồi, còn gặp làm cái gì?”
Bộc Dương Môn nghĩ nghĩ: “Nói là đội bóng rổ sắp xuất ngoại thi đấu gì đó, trước khi đi nói cho anh một tiếng. —— em đã đuổi chúng đi… em, em không muốn anh gặp chúng.”
Nói tới đây, Bộc Dương Môn lại kích động bổ nhào vào lòng Lý Bách Chu.
Lý Bách Chu đưa tay tiếp được nó.
“Hắn biết cậu sẽ giam lỏng tôi sao? Biết cậu đối xử với tôi thế nào sao?”
Bộc Dương Môn lắc đầu: “Hắn không hỏi nhiều, hỏi em cũng không cho hắn biết. Hắn chỉ nói xác định sẽ không xảy ra tai nạn chết người là tốt rồi.”
Lý Bách Chu mâu quang giật giật, trầm ngâm nói: “Vậy sao, tôi đã biết.”
“Không cần gặp chúng được không? Anh đã có em. Chuyện đã qua, không cần nhớ lại!”
“A.”
Lý Bách Chu nâng khuôn mặt Bộc Dương Môn đang chôn trước ngực mình lên.
Y yên lặng đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ lớn bằng bàn tay y, nghĩ thầm nhỏ như vậy, lại có thể trù tính y lâu như vậy, hiện tại nó đang nằm trong tay y, y chỉ cần ngón tay khẽ cong, có thể dễ dàng vặn gảy cổ nó. Nhưng y không thể, y còn chưa muốn đem mạng mình bồi cùng.
Y ban đầu còn lưu lại một chút cảm kích ân cứu mạng, giờ phút này thực sự không còn lại chút gì.
Mặc dù hiện tại chưa thể tính sổ, nhưng chuyện của Cố Nam Vân y sẽ không bỏ qua. Lý Bách Chu y tuy rằng là học sinh xuất sắc học viện quân đội, nhưng trong tâm trí vẫn là tên nhóc ngổ ngáo lưu manh như trước, làm sao có thể ngậm bồ hòn làm ngọt chứ. Dám bán đứng y, nhất định phải chuẩn bị tâm lý bị tính sổ!
“Tôi muốn gặp, nhất định phải gặp.”
Lý Bách Chu cúi người, thủ dán lên hai má trắng hồng của Bộc Dương Môn.
Ánh mắt y lướt qua Bộc Dương Môn nhìn vào khoảng không, dần dần nảy sinh ác độc.
“Cố Nam Vân, rồi sẽ có một ngày chúng ta gặp lại, sẽ có.”
Bộc Dương Môn thân thể nho nhỏ ở trong lòng y ngăn không được run rẩy. Nó đột nhiên cảm thấy đầu hoa mắt choáng, hoàn toàn nghe không rõ Lý Bách Chu đang nói cái gì. Lồng ngực Lý Bách Chu bao lấy nó, tay vuốt ve lưng nó, hơi thở phun lên mặt nó, tất cả của Lý Bách Chu đều nóng hừng hực, nó nằm trong lòng y quả thực như kẹo mạch sắp bị hòa tan ngọt lịm.
Nó vô tri vô giác đáp ứng, bỗng dưng giật mình một cái, là Lý Bách Chu đẩy nó ra.
Nó mơ mơ màng màng nhìn y bỗng nhiên lại trở lên lãnh đạm, đối phương lại hoàn toàn không chú ý tới dị thường của nó, chỉ xoay người xua xua nó: “Tôi mệt mỏi, cậu cũng về phòng ngủ đi.”
Bộc Dương Môn chỉ có thể mất hứng mà đáp ứng.
Nó hi vọng Lý Bách Chu có thể tiếp tục giống vừa rồi mà ôm ôm nó, sờ sờ nó, hoặc là để cho nó hôn nhẹ lên miệng y. Thế nhưng hôm nay không phải thời cơ tốt. Nó cũng chỉ có thể ép bản thân trở về phòng chậm rãi suy nghĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...