Lý Bách Chu thất thần nhìn khuôn mặt hiện ra trước mắt. Y cảm thấy thiên toàn địa chuyển, trước mắt từng đợt biến thành màu đen, yết hầu cũng khô khốc khó chịu. Y giống như kẻ chìm trong nước bắt lấy khúc cây cứu mạng mà nâng tay bắt lấy cánh tay Bộc Dương Môn, một bên thở gấp, một bên khàn giọng cầu xin: “Môn Môn, Môn Môn, tôi cam đoan với cậu, tôi thề, được không? Tôi thề, chỉ cần cậu… chỉ cần cậu tha cho tôi lần này, tôi tuyệt đối, tuyệt đối, sẽ không rời xa cậu… sẽ không, được không? Nếu tôi nói dối, sẽ bị thiên lôi đánh, thiên lôi đánh xuống, a? Cậu tin tôi…”
Bộc Dương Môn hơi ngẩn ra: “Anh —— thề?”
“Đúng, đúng! Tôi thề!” Lý Bách Chu cuống quít gật đầu. Y thủy chung không dám cúi đầu nhìn mắt cá chân trái của mình. Thế giới của y đang bị tàn phá. Đã không có cách nào có thể tưởng tượng!
Bộc Dương Môn lại lắc đầu, bĩu môi phồng má nói: “Không, tại anh đang đau nên mới nói như vậy, anh cho em là đứa ngốc, nên muốn gạt em đúng không.”
Lý Bách Chu nhịn đau lắc đầu liên tục: “Không, không, tôi không lừa cậu, tôi nói là làm, tôi nói giữ lời, cậu tin tôi, tin tôi!”
Bộc Dương Môn nghi ngờ ngẩng mắt nhìn hắn, trong lòng dao động không ngừng.
Thấy tựa hồ có thể xoay chuyển, Lý Bách Chu quyết định bản thân là một hảo hán, không có bữa ăn không phải trả tiền, không thể không ăn cái thiệt trước mắt!
Y thật sâu hít vào một hơi, cắn răng hạ quyết tâm, mạnh ngẩng đầu đưa mặt đến sát mặt Bộc Dương Môn.
“Em có muốn hôn anh không?”
Bộc Dương Môn sửng sốt, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên “A” một tiếng.
Lý Bách Chu chật vật trừng nó một cái, trong lòng càng cảm thấy mất thể diện.
Chịu đựng mắt cá chân đau đớn, Lý Bách Chu nghiêng nghiêng mặt nóng nảy thúc giục nói: “Không phải em luôn thích hôn anh sao? Thế nào, để biểu thành ý, cho em hôn một cái a!”
Bộc Dương Môn giống như tỉnh ngộ trợn tròn mắt hạnh. Nó kêu một tiếng sợ hãi “Bách Chu”, bỗng dưng nhảy lên ngực Lý Bách Chu, nâng mặt Lý Bách Chu, vẻ mặt gần như thành kính mà nhắm mắt lại, một chút một chút, giống như chó con bắt đầu liếm hôn lên mặt Lý Bách Chu.
Đầu lưỡi mềm mềm của nó như con rắn nhỏ trơn trượt liếm láp trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lý Bách Chu.
Lý Bách Chu quả thực muốn ói ra. Y đã không còn cảm thấy Bộc Dương Môn là một đứa trẻ nữa.
Y đang khắc sâu sợ hãi sinh ra từ trong hận ý. Y sợ Bộc Dương Môn.
Y cảm giác mình bị thứ gì đó bẩn thỉu ghê tởm bò trên mặt. Đầu lưỡi Bộc Dương Môn đè lên mắt y, mí mắt y giật giật, bởi vì sỉ nhục khó chịu nổi mà rung động. Chỉ là vô luận trốn tránh thế nào, con rắn nóng bỏng ẩm ướt kia vẫn như hình với bóng, như giòi bám trong xương. Y cảm giác mắt mình bị vây trong vùng lầy đặc sệt tối mịt.
Y đang bị hãm xuống, hãm xuống. Không có điểm dừng.
Bộc Dương Môn lại hoàn toàn tương phản. Nó cảm giác mình như phiêu du trên những đám mây. Nó chưa từng hạnh phúc như vậy. Bách Chu của nó là cam tâm tình nguyện, chỉ điểm này đã khiến nó thấy sung sướng.
Nó như si như say thưởng thức món rượu ngon đoạt được tới tay, giống như ác thú đói khát tham lam.
“Không đúng, không phải như thế…” y vô tri vô giác nhắm mắt lại thì thào tự nói.
Lý Bách Chu lông mi nồng đậm run lên một cái. Đầu lưỡi Bộc Dương Môn đã rời khỏi mắt y, tiếp tục chuyển khu vực chiến trường xuống bờ môi y, nhưng y không muốn mở mắt ra.
Không thể mở mắt trong cơn ác mộng a, nếu không nó sẽ tiếp diễn tới hiện thực.
Lý Bách Chu biết thứ dính dính sáp sáp lại lạnh lẽo trên mí mắt mình là vật gì. Nhưng y không định nâng tay đi lau. Y cơ hồ là cam chịu để cho Bộc Dương Môn muốn làm gì thì làm cho đủ. Dù thế nào đi nữa y cũng không ngăn cản được.
Chỉ là, khi dị vật chạm tới môi y, Lý Bách Chu vẫn phản xạ vô điều kiện lập tức mím môi.
Bộc Dương Môn tựa hồ cũng không cảm thấy có gì không ổn. Nó duy trì tư thế hôn môi Lý Bách Chu, nhắm mắt lại tạm dừng chốc lát, bỗng nhiên không hề báo trước, liền hung hăng mút mạnh môi dưới Lý Bách Chu một ngụm.
Lý Bách Chu run run một chút, ngón tay túm chặt ga giường.
Trong lòng y tiếng chửi rủa ầm ầm vang lên, thân thể y cứng còng lại. Y cảm thấy hôn hít những chỗ khác còn chưa tính. Nhưng mà miệng —— y cũng không tính hôn môi thằng nhóc thối tha này.
Cũng chính lần này, Bộc Dương Môn giống như bị điện giật mà đánh cái giật mình. Nó đang chạm lên môi Lý Bách Chu, gặp được một cảm giác kỳ dị từ trước tới nay chưa từng có, quả thực có thể nói là quá tuyệt vời. Nó hồi thần tinh tế suy tư chốc lát, lại không rõ đến tột cùng là chuyện gì xảy ra. Cái đó và huyết tinh, phá hoại, gây cho nó cảm thụ hoàn toàn bất đồng. Môi Lý Bách Chu giống như càng thêm thần kỳ, cũng càng có lực hấp dẫn.
Nó cảm giác có một cánh cửa thần bí, đang bị nó chậm rãi đẩy ra.
Nó muốn tiếp tục cảm thụ loại khoái hoạt này một lần nữa. Vì thế, nó lại mút cánh môi Lý Bách Chu một ngụm.
Một ngụm.
Lại một ngụm.
Lại một ngụm.
Lý Bách Chu không thể nhịn được nữa!
Y hiện tại giống như say xe say tàu say máy bay, các loại ngột ngạt ghê tởm ác hàn dồn nén trong ngực y.
Duỗi tay ra, liền đẩy tên nhóc tách ra khỏi ngực mình.
Y chống khuỷu tay ngồi dậy.
“Được rồi chứ, ngày hôm nay trước hết đến vậy đi! Chân tôi rất đau, toàn thân nơi nơi đều đau, cậu trước hãy tìm bác sĩ tới băng bó cho tôi!”
Bộc Dương Môn bỗng nhiên bị ép tách khỏi thế giới thần kỳ nó mới phát hiện, sững sờ, ngẩn người một lát mới kịp phản ứng.
Nó hiền như khúc gỗ gật gật đầu, có chút hốt hoảng đáp: “Hảo, trước băng bó.”
Lý Bách Chu trộm thở phào nhẹ nhỏm.
Kỳ thật y hiện tại muốn làm nhất chính là đánh răng rửa mặt sau đó tiêm vắc-xin trừ độc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...