Một dây thần kinh nào đó trong đầu như bị kim châm, cảm giác phân liệt càng thêm rõ ràng.
Thường Trường đột nhiên cảm thấy tức ngực, sợ hãi như thủy triều nhấn chìm cậu.
Cậu cố gắng nhớ lại khoảng thời gian rất lâu trước, nhưng chỉ còn lại những bóng đen mơ hồ.
Nhìn bức ảnh trên chiếc đồng hồ quả quýt, người phụ nữ vẫn nở nụ cười thân thiện dịu dàng, Thường Trường càng nhìn càng cảm thấy ớn lạnh: Cậu thật sự đã từng sống cùng người này sao...?
Nếu thật sự là ký ức khó quên, vì sao cậu dốc hết toàn lực lại chỉ có thể nhớ đến một căn phòng tối tăm vô cùng?
"Tôi là..." Thường Trường như nhận ra gì đó, có chút luống cuống nhìn lão Đảng.
Lão Đảng thấy trạng thái của cậu không đúng, dùng sức nắm lấy cánh tay cậu, thấp giọng nói: "Cậu bình tĩnh đã.
”
Họ đã ở trong phòng này quá lâu.
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra không hề báo trước, Minh Minh lao vào.
Lão Đảng không lộ dấu vết đẩy Thường Trường xuống không gian dưới bàn, tiến lên một bước chặn tầm mắt của người tới.
"Ngươi ở chỗ này cổ cổ quái quái làm cái gì? Ra đây nhanh lên, không có nhiều thời gian đâu.
"Minh Minh trách cứ nhìn hắn.
Lão Đảng đáp một tiếng, cũng không kịp nói lời tạm biệt với Thường Trường đã đẩy xe quét dọn đi ra ngoài.
Trong bóng tối, Thường Trường cảm thấy cả thế giới dường như chỉ còn lại mình.
Ký ức vụn vỡ tràn vào đầu óc, mọi thứ xảy ra trước đó đều được xâu chuỗi lại với nhau bằng những cây kim sợi chỉ vô hình.
Cậu càng cảm thấy nơi này quen thuộc, thật giống như —— giống như cậu vốn thuộc về nơi này vậy.
Thường Trường cầm đồng hồ quả quýt trong tay, bỗng nhiên nhớ tới lúc khom lưng xuống, đáy bàn hình như viết cái gì đó, mà nó cũng chính là manh mối.
Khả năng kiểm soát cơ bắp của cậu đạt tới khả năng cao nhất lúc này.
Cậu nhẹ nhàng, từ từ ngẩng đầu.
Đôi mắt cẩn thận nhìn lên, không phát ra âm thanh nào.
Trong ánh sáng không rõ ràng này, mặt sau của bàn có một hình người nhỏ bé được vẽ bằng bút đỏ marker, bên cạnh còn xiêu vẹo xiêu vẹo viết một từ: Trốn!
Gần như lúc nhìn thấy chữ, hình vẽ người nhỏ có biến hóa kinh người! Đường nét của nó ngày càng rõ ràng, thậm chí còn phình ra khỏi bề mặt gỗ, dần dần tạo thành hình mặt người.
Mặt gỗ giống như quả bóng được bơm căng, căng đến mức Thường Trường dưới gầm bàn không cách nào thoát được! Vào thời điểm sắp tiếp xúc gần với khuôn mặt đó, Thường Trường rốt cuộc bất chấp tất cả, xoay người từ dưới bàn bò ra.
"Được rồi.
đau quá.
a a..." Mặt gỗ gian nan chuyển bộ phận nhô ra hướng về phía Thường Trường, trong miệng mơ hồ □□.
Thường Trường chân mềm nhũn, lại nghe thấy một tiếng "đau quá", ngay sau đó lại liên tiếp "đau quá".
Cậu nhìn sang bên cạnh, mới phát hiện đám thây khô chất thành đống vừa rồi đứng lên, miệng hét những lời giống như mặt gỗ.
Đáng sợ hơn chính là, trên khuôn mặt đen sạm bằng phẳng của bọn họ, bắt đầu sinh trưởng ra thứ gì đó.
Cậu bị bao vây bởi đống đồ này.
Trong lòng Thường Trường sinh ra một loại tuyệt vọng, một cái bàn gần trong gang tấc có khuôn mặt, xa xa còn có vô số thây khô đang chờ cậu.
Giờ phút này, chúng vẫn còn phát triển.
Cậu nhắm mắt lại, lặng lẽ đọc tên của ai đó.
"Bang!"
Với một tiếng nổ lớn kèm theo ánh lửa, cánh cửa của 1301 bị thổi tung.
Cánh cửa như lưỡi lê bay ra lao về phía thây khô.
đầu của chúng lạch cạch rơi trên mặt đất, giống như cà chua rơi xuống bùn trong sân.
Đây chính là đường sinh cơ!
Thường Trường mạnh mẽ đứng lên, xông ra ngoài cửa!
Nhưng vừa đến cửa, một luồng hơi nóng thiếu chút nữa hất tung cậu.
Màu đỏ đầy mắt xen lẫn tiếng la hét và khóc lóc của mọi người, tầng lầu vừa rồi còn tĩnh mịch giờ phút này trở nên sống động, có lẽ là do có rất nhiều người —— đây cũng không phải là chuyện tốt gì, bởi vì bọn họ đều không trọn vẹn, im lặng phủ phục trong đống lửa.
Xung quanh đều là ngọn lửa hừng hực, lan theo tấm thảm thiêu rụi toàn bộ tầng mười ba.
Cậu đã không còn đường đi, chỉ có thể chờ chết ở nơi duy nhất không bị lan tới.
Phía sau truyền đến thanh âm sột soạt, Thường Trường lựa chọn không quay đầu lại nhìn.
"Đau quá...".
Lại là giọng nói này.
Thường Trường bỗng nhiên cũng cảm thấy đau đớn.
Bất luận là cảm giác nghẹt thở, hay là xúc cảm của da...
Cậu ngồi xổm xuống, cố gắng nhìn về phía trước bảo trì một phần thanh tỉnh cuối cùng.
Sau đó, mặc dù khói hun khiến cậu không thể mở mắt, nhưng cậu vẫn thấy rõ ràng: Ở cuối ngọn lửa, thang máy đang leo lên nhanh chóng!
Sau lưng bị một đôi tay bao trùm, bàn tay kia tựa hồ muốn kéo cậu vào trong.
Đôi tay thứ hai, đôi tay thứ ba, đôi thứ tư...
Nếu đây là thế giới của tôi.
Nếu đây thực sự là thế giới của tôi …
Thường Trường nắm lấy một bàn tay phía sau, kéo một cỗ thây khô khoác lên người lao về phía biển lửa.
"ah————!! ah!! ”
Thường Trường nín thở, thây khô trên lưng thay cậu thét chói tai.
Người cậu cũng càng ngày càng đau, từ đầu đến chân, đau đến mức cậu đứng không vững.
Thang máy đã chạy lên tầng 13 từ từ mở ra.
Không có ai trong đó.
Thường Trường chạy tới cạn kiệt sức lực, phỏng chừng cách thang máy chỉ kém không đến năm mét.
4 mét, 3 mét, 2 mét!
Thang máy mở ra rất lâu, không có người hoạt động, lại chậm rãi đóng cửa ——
Thường Trường vừa đủ đến cửa thang máy.
Cậu vươn tay ra chạm vào nút bấm, nhưng chân cậu bị vấp bởi một cái gì đó.
Giống như đá vào một loại da thịt, cậu nhìn xuống, thì ra là nửa cơ thể người.
Tệ hơn thì, là nửa phần trên của cơ thể.
Ánh lửa làm nổi bật khuôn mặt đặc biệt dữ tợn của người nọ, người đàn ông bị chặt đứt nửa người, tay nắm chặt cổ chân Thường Trường, miệng nói: "Đừng hòng đi! ”
Thang máy sắp khép lại.
"Không!" Thường Trường kinh hãi kêu lên, thở ra một ngụm oxy quý giá.
Đúng lúc này, một bàn tay từ trong thang máy vươn ra, vững vàng giữ chặt cửa, dùng sức đẩy sang bên cạnh!
Thường Trường khó thở nằm sấp trên mặt đất, lại cảm thấy gánh nặng trên người cùng trói buộc trên chân đều biến mất.
Sau đó dường như được một người nâng lên, ôm vào thang máy.
Cả người cậu còn tản ra dư nhiệt do lửa lớn bao trùm, nhưng người bên cạnh lại làm cho phần khó chịu này tiêu tán không ít.
Dựa vào người nọ —— giống như có gió thổi qua..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...