Không thể nói nội tâm không cảm động được.
Lão Đảng xưa nay vẫn thế, một khi làm bạn bè, sẽ hỗ trợ đến cùng.
Cũng giống như công việc bán thời gian này, hắn có thể không đi.
Thường Trường cố gắng không nghĩ đến lý do hắn làm như vậy.
"Nhưng mà...!Chiếc xe đâu? "Thường Trường vừa nghĩ đến phải ra khỏi phòng cực kì lo lắng
Lão Đảng đứng dậy: "Tôi đặt nó bên cạnh cửa thang máy." ”
Một đoạn lộ trình không quá xa.
Kế hoạch dường như khả thi.
Không nói gì thêm, lão Đảng đi tới cửa, lại dán tai lên.
"Không có ai." Lão Đảng lắng nghe một lúc nói.
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Thường Trường, lão Đảng giải thích: "Không biết vì sao âm thanh gần đó tôi đều có thể nghe rõ ràng, xung quanh hẳn là không có người.
”
Chuyện kỳ lạ xảy ra quá nhiều, loại chuyện này không trách.
Thường Trường gật đầu, vừa muốn đi ra ngoài, đã bị lão Đảng nắm tay.
Xúc cảm lạnh đến đáng sợ, Trong lòng Thường Trường run lên, im lặng chờ hắn mở miệng.
Lão đảng thì thầm: "Nếu có chuyện gì xảy ra, cậu liều mạng chạy đi biết không? đã ở trong xe thì cứ ngồi yên đừng nhúc nhích chờ tôi dẫn bọn họ đi."
Tôi không xứng đáng chút nào! Một kẻ tiểu nhân trong lòng Thường Trường điên cuồng rống to.
Nhưng cuối cùng nói ra là: "Biết rồi."
Một trống hăng mình mở cửa, hai người bước nhanh về phía cửa thang máy.
Như lão Đảng đã nói, toàn bộ hành lang chỉ có dấu vết phá hoại của người phụ nữ cầm dao, xung quanh không có âm thanh nào khác.
Thường Trường lo lắng đề phòng bước nhanh, nhịn không được nhìn thoáng qua phía sau.
Cuối hành lang trống rỗng, nhưng càng ngày càng quái dị.
Cứ như thể một người há to miệng, nhìn thêm một giây nữa sẽ bị hút vào vực sâu vô hình.
Thường Trường lập tức quay đầu trở về.
Bọn họ nhanh chóng đến cửa thang máy, may mắn xe dọn dẹp vẫn còn tại chỗ.
Lão Đảng nhìn trái phải một vòng, kiểm tra túi rác, đổ hết rác bên trong ra đất.
"Phòng 1301 đúng không? Cậu vào được rồi, mặc dù hơi chật chội một chút.
”
Thường Trường nhìn cái túi vải màu đen, mất vài giây xây dựng tâm lý, giẫm lên mép bước vào.
Nhưng còn chưa đứng vững, xe dọn dẹp đã lắc lư một trận, có xu hướng lật xe.
Lão Đảng lập tức tiến lên nắm chắc tay vịn, mới tránh cho Thường Trường ngã xuống.
Biết Thường Trường đã giữ được cân bằng.Hắn mới ngồi xổm xuống xem xét.
"Đừng đừng đừng, cậu nhất định phải đỡ, bằng không xe sẽ ngã." Thường Trường lại cảm thấy xe đang lắc lư.
Lão Đảng cau mày: "Xe hình như có một cái bánh xe bị hỏng, nặng một chút sẽ nghiêng, xem ra tôi phải luôn vịn...!Ngồi xuống đi! ”
Lời hắn còn chưa dứt, giống như bị thứ gì đó cắt đứt.
Thường Trường hoảng sợ quay đầu lại, không có ai.
Lại nhìn thang máy bên cạnh, hai thang máy vốn đang sửa chữa lại đang cấp tốc đi lên!
Cả người Thường Trường đã nửa quỳ trong túi, nhưng vẫn lộ ra nửa cái đầu, khi cố nhét cổ vào thì nửa cổ vẫn ở bên ngoài.
Bất kỳ dị động nào vào thời điểm này đều rất có thể hướng đến họ.
Lão Đảng quyết định nhanh chóng, kéo mấy cái khăn mặt từ trên kệ bên cạnh, lung tung đậy lên đầu Thường Trường.
"Tinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Thường Trường trong túi nhỏ không nhúc nhích được, thậm chí hô hấp cũng có chút khó khăn.
Cảm thấy bên cạnh mơ hồ có ánh sáng yếu ớt, cậu gian nan quay đầu, phát hiện trên túi vải bị thủng một cái lỗ nhỏ, vừa vặn đủ để cậu thấy rõ bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Cậu im lặng chờ đợi một lúc, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ thang máy.
Lão Đảng đợi một hồi, mới chậm rãi đẩy xe dọn dẹp vào.
Mặc dù điểm đến của họ là tầng dưới, Thường Trường vẫn cảm thấy dài như một thế kỷ.
Cửa chậm rãi mở ra, tiếng người ồn ào truyền đến, lão Đảng lại trong thang máy không nhúc nhích.
Thường Trường không nhìn thấy nhiều, chỉ có thể nhìn thấy gương thang máy thông qua lỗ nhỏ.
Nhưng không biết có phải vì túi rác hay không, cậu bỗng nhiên cảm thấy xung quanh bốc mùi nồng nặc.
Rất nhớt, giống như hương vị của thức ăn ở chợ
Chính xác...!Mùi tanh?
Trong khi Thường Trường cố gắng nhận ra mùi vị, lão Đảng cuối cùng đã đẩy chiếc xe ra ngoài.
Hắn đi rất chậm, rẽ trái quay phải, như thể đang tránh một thứ gì đó trên mặt đất.
Thường Trường lúc này mới nhớ tới tầng này hình như là nơi tổ chức tiệc, có chút khác biệt so với cấu tạo tầng lầu bình thường, trung tâm có một khoảng trống tương đối lớn.
Vậy căn phòng 1301 ở đâu?
Xe được đẩy đi một lúc, âm thanh bên cạnh cũng nhỏ hơn rất nhiều, xem ra lão Đảng đã tiến vào một khu vực khác.
Lão Đảng ngồi xổm xuống bên cạnh túi thấp giọng nói: "1301 là phòng nghỉ, sắp tới rồi.
”
Ngay khi lão Đảng sắp chạm vào tay nắm cửa, một giọng nói ngăn cản hắn.
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Trái tim Thường Trường treo giữa không trung, bọn họ bị phát hiện!
"Minh Minh, tôi đến dọn dẹp phòng nghỉ." Lão Đảng giả vờ nói, còn dùng ngón tay chỉ vào xe dọn dẹp.
"Ta không nhớ có bảo ngươi dọn dẹp? Hơn nữa..." Minh Minh lộ ra một nụ cười khinh miệt, "Một đám nguyên liệu nấu ăn mà thôi, quét dọn cái gì? ”
Không nói đến đối phương là Minh Minh tạo thành xung động, gã nói "nguyên liệu nấu ăn" là có ý gì?
Lão Đảng bất ngờ trả lời lưu loát: "Sắp xếp sạch sẽ mới ngon.
”
Minh Minh nghiêng đầu nhìn hắn trong chốc lát, lại đồng ý với cách nói của hắn: "Ngươi nói không sai, bằng không bẩn thỉu, nhìn cũng không thèm ăn.
”
Nội tâm Thường Trường điên cuồng like, nhanh chóng để cho hắn vào tìm đồng hồ đi.
"Vậy ta thay ngươi đi, ngươi tới phòng bếp xem có gì thì hỗ trợ".
Minh Minh lại nói tiếp.
"Tôi dọn một lát là xong, sẽ không lâu đâu." Lão Đảng không chịu lui.
Thường Trường cảm thấy xe đẩy lắc lư mãnh liệt —— Minh Minh đã bắt đầu.
"Thế nào?"
"Đây là công việc của tôi."
Thường Trường đang chen chúc trong túi nghe được kinh hồn bạt vía, bởi vì lúc này cậu mới bất giác nhớ tới —— Minh Minh không phải người lúc trước vẫn luôn muốn ăn cậu, trên cổ toàn là miệng sao!
Nếu Minh Minh kích động cắn đầu lão Đảng thì làm sao bây giờ!
Minh Minh không hiểu sao muốn thay thế lão Đảng, lão Đảng vì bảo vệ Thường Trường quyết không chịu nhường xe vệ sinh.
Hai người vì tranh đoạt xe mà có tư thế muốn đánh nhau.
Rốt cục cả tay lão Đảng và Minh Minh đều rời khỏi tay vịn.
Chiếc xe vệ sinh đổ sang một bên.
......
......
Một trận trời đất quay cuồng, Thường Trường chật vật từ trong túi rác lăn ra.
____________
xe dọn dẹp khác sạn.