"Cuối cùng cô vẫn phá hỏng mọi thứ.
Cái đồ ngu xuẩn này.."
Hình dáng hiện tại của Điển Tích không còn đáng yêu như lúc trước.
Nó đã biến thành một con kỳ lân với khuôn mặt dữ tợn, hàm răng sắc bén, màu đỏ rực trên lông nó lại càng làm tăng thêm sự nguy hiểm.
"Hừ..
thì ra kẻ sai khiến nàng đây à? Không ngờ chỉ là một con thú."
Thủy Tinh hừ lạnh, không thèm để sự uy hiếp của Điển Tích ở trong mắt khiến nó phẫn nộ đến cực điểm, rống giận rung chuyển cả đất trời.
Hạ An cảm thấy tình hình không ổn liền chạy đến ngăn cản.
"Đừng chọc giận Điển Tích.
Nó là vị thần cai quản thế giới này, nó có thể khiến chàng mất mạng.."
"Thần cai quản thế giới? Chưa từng nghe qua.
Nàng chỉ cần đứng sau lưng ta, kẻ đã khiến cho hai ta phải đau khổ, ta sẽ trả lại cho hắn gấp đôi."
Đúng như Thủy Tinh suy đoán, Điển Tích là linh vật thuộc hệ lửa.
Nó nghe được mấy lời ngạo mạn của anh thì càng điên tiết, ngay lập tức hướng về phía anh phun ra một tràng lửa.
Thủy Tinh ôm Hạ An vào trong ngực, nhanh chóng né tránh.
Lại giống như lúc nãy, dịch chuyển tức thời đến một nơi khác, rồi mới quay sang dặn dò:
"Nơi này không an toàn, nàng hãy trốn lên núi.
Nếu con quái vật kia đuổi tới, tấn công vào rừng núi, tổn hại đến lãnh địa của Sơn Tinh, chắc chắn hắn sẽ ra mặt giúp đỡ."
"Nhưng..
vâng, em biết rồi!" Mặc dù rất lo lắng cho anh, tuy nhiên Hạ An biết lúc này mình có ở lại cũng chỉ là gánh nặng nên cô đành ngoan ngoãn nghe lời.
Vừa định chạy đi thì đã bị anh kéo lại.
"Giải quyết xong con quái vật này thì có phải nàng sẽ không còn trở ngại gì nữa?"
Hạ An không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô cũng không muốn gây tổn hại cho Điển Tích, nhưng vì nó đã ra tay tấn công trước, nên cô không thể thánh mẫu đến nỗi khuyên anh nhẹ tay với nó được.
Do đó, cô chỉ có thể gật đầu.
Nhận được câu trả lời của cô, anh mỉm cười mãn nguyện.
"Đã như vậy.
Một khi ta bình an trở về, cả đời nàng cũng đừng mong thoát khỏi."
Câu nói đầy tính chiếm hữu của anh lại khiến lòng cô ấm áp.
Cô còn chưa kịp đáp lại thì Điển Tích đã đuổi tới phía sau.
"Mau đi!"
Anh đẩy mạnh cô về trước, rồi quay lưng lại cản đường tấn công của Điển Tích.
Con thú trở nên hung hãng dị thường, đã không còn là con sư tử có sừng đáng yêu mà cô thường hay trêu chọc nữa rồi.
Điển Tích điên cuồng phun lửa khắp nơi khiến cho rừng cây xung quanh đều bốc cháy, gặp lá cây khô lại nhanh chóng lan ra.
Thủy Tinh cảm thấy tình hình không ổn, tên quái vật này chẳng những muốn tấn công anh mà còn muốn phá hủy tất cả.
Anh có thể gọi mưa để dập tắt đám cháy, nhưng như vậy sẽ làm tiêu hao thể lực rất lớn, không khéo sẽ không địch lại tên điên này mất.
Cuối cùng, anh chọn cách dâng nước lên cao, đồng thời huy động binh tôm tướng cá đến dập lửa, ngay cả quái vật thuồng luồng rất ít khi xuất hiện cũng bị anh gọi tới.
Điển Tích vốn được mẹ thiên nhiên ban tặng cho quyền năng cai quản các thế giới cổ tích, do đó sức công phá của nó là không có giới hạn.
Với mục đích bao vây Thủy Tinh trong biển lửa, vậy mà bị đám binh tôm tướng cá đến phá đám, thế là nó chuyển mục tiêu tấn công.
Hàng ngàn cá tôm và vô số thuồng luồng đều bị nướng chín, nổi lềnh bềnh trên mặt nước, tình cảnh thật thê thảm.
Đối với lửa của Điển Tích, không phải Thủy Tinh không có cách trị, anh chỉ cần dâng nước lên cao hơn nữa, nhấn chìm con vật này trong nước.
Như vậy, cho dù nó có sức công phá lớn cỡ nào cũng vô dụng.
Thế nhưng, anh lo lắng cho an toàn của Hạ An cùng với những người dân trong thành.
Nếu anh làm như vậy, chắc chắn sẽ liên lụy đến rất nhiều người.
Ngay lúc Thủy Tinh đang phân vân, không xuống tay được, thì thật trùng hợp, Sơn Tinh bất ngờ xuất hiện.
"Ở đây đang xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không có thời gian giải thích.
Ta cần phải tiêu diệt con quái vật màu đỏ kia, nhờ ngươi sơ tán người dân lên núi."
Tuy chưa nắm được tình hình, nhưng Sơn Tinh nhìn con kỳ lân đang ra sức thiêu rụi cả cánh rừng không hề kiêng cữ thì hắn lập tức đồng ý.
Trước khi hắn đi, Thủy Tinh còn không quên dặn.
"Hãy nhớ, khi ta dâng nước đến đâu thì cho núi mọc cao đến đấy.
Con kỳ lân này có khả năng sẽ bay lên, nên ta không lường trước được mực nước như thế nào."
Sơn Tinh không ngờ cái tên thủy thần vốn lạnh lùng, vô cảm này lại có lúc quan tâm đến dân chúng như vậy.
Đúng là làm hắn mở rộng tầm mắt.
Hắn hứng thú ừ một tiếng rồi biến mất.
Cuối cùng cũng không còn trở ngại gì, Thủy Tinh dùng hết sức tập trung năng lực, cho mực nước dâng cao đến đỉnh điểm, bao vây Điển Tích bên trong.
Bị thấm ướt thân thể, Điển Tích không thể nào phun lửa được nữa.
Ngay lúc nó giãy giụa, Thủy Tinh nhanh chóng bay đến gần định cho nó một đòn kết liễu.
Ai ngờ Điển Tích lại có thể tạo ra một vòi rồng cao vút, cuốn phăng anh bay lên trời.
Đang lúc rơi xuống, Thủy Tinh còn chưa kịp phản ứng đã bị Điển Tích dùng chiếc sừng sắc bén của mình đâm vào trong bụng anh, giữ chặt anh giữa không trung.
"Chà..
có vẻ tên thủy thần thất thế rồi."
Sơn Tinh từ trên núi cao nhìn thấy cảm thán một câu.
Nào ngờ Hạ An đứng gần đó nghe được, liền nhào về phía hắn, gấp gáp hỏi:
"Hiện giờ chàng ấy ra sao rồi?"
Cô chỉ là người bình thường, không có đôi mắt nhìn xa ngàn dặm như Sơn Tinh nên không thể biết chỗ khu vực chiến đấu đang xảy ra chuyện gì.
Vì vậy, vừa nghe Sơn Tinh nói thế lập tức cảm thấy lo sợ.
"Hắn bị con kỳ lân dùng sừng đâm vào bụng.."
Vừa nghe câu trả lời, cô đã sốt ruột đến bật khóc, đôi tay run rẩy cầu xin.
"Làm..
làm ơn hãy đưa tôi đến chỗ đó.
Tôi sẽ cầu xin Điển Tích tha cho Thủy Tinh..
Tôi..
tôi nghĩ nó sẽ nghe.."
Hạ An không dám chắc có thành công hay không, nhưng nếu xảy ra chuyện gì thì ít nhất cô có thể ra đi cùng anh.
Có lẽ như vậy, cơn giận của Điển Tích cũng được xoa dịu.
Bất ngờ vì có một người phàm dám gọi thẳng tên của thủy thần, lại còn biết cả tên của con kỳ lân kia.
Sơn Tinh đoán chắc cả ba người này có mối quan hệ gì đó, có thể vì cô gái này mà hai tên kia đánh nhau cũng nên.
Muốn tháo chuông thì nên nhờ người buộc chuông.
Nghĩ vậy, Sơn Tinh liền đồng ý đưa Hạ An đến nơi xảy ra trận chiến.
Nước lũ đã dâng cao đến nóc nhà của người dân, cảnh vật vô cùng hoang tàn.
Từ xa xa, Hạ An nhìn thấy một vòi rồng khổng lồ, mà ở giữa thấp thoáng có bóng dáng màu đỏ của Điển Tích.
Trên sừng nó kiềm chặt Thủy Tinh đang nằm bất động, máu của anh theo hai chiếc sừng chảy xuống, càng làm cho màu đỏ trên lông của nó thêm chói mắt.
"Không!"
Hạ An thấy mắt mình nhòa đi khi nhìn cảnh tượng đó, cô muốn nhào tới nhưng bị Sơn Tinh ngăn cản lại.
"Bây giờ ở đó rất nguy hiểm! Người thường như cô không chịu nổi áp lực của vòi rồng đâu."
"Chàng ấy..
chàng ấy sẽ chết mất.
Ngài mau làm gì đi.
Làm ơn hãy cứu chàng ấy."
Hạ An kêu gào thật thảm thương nhưng Sơn Tinh cũng đành bó tay.
Bởi vì sức công phá của vòi rồng này quá lớn, hắn không có cách nào chen chân vào.
"Thủy Tinh..
Thủy Tinh..
xin chàng hãy tỉnh lại đi.."
Nhìn thấy Sơn Tinh vẫn bất động không chịu đi cứu anh, cô chỉ còn có thể khóc thét trong tuyệt vọng..
Thế nhưng, kì dịu thay, bên tai Thủy Tinh lại nghe được tiếng gọi thê lương của cô..
Anh choàng tỉnh, thấy bụng mình đã lủng vài chỗ, đau nhức dữ dội.
Mặc dù như thế, anh vẫn bình tĩnh nở nụ cười, thầm nói:
"Cô gái ngốc, đã bảo phải tin ta mà, nàng khóc cái gì?"
Vừa nói xong, anh vận động năng lượng dồn vào hai cánh tay, chuẩn bị phóng ra hai tia nước sắc bén vào đôi mắt đang đỏ ngầu của Điển Tích.
Con thú ngu xuẩn, có lẽ nó đã quên điểm yếu của linh thú là ở hai mắt, một khi bị tấn công vào đó, nó chỉ có con đường chết.
Thế mà ngông cuồng đến nỗi dám giữ anh trong tư thế này, một chút phòng thủ cũng không có.
Khuôn mặt Thủy Tinh nổi lên sát khí, vừa chuẩn bị ra tay.
Một đường sấm sét đã từ trên trời giáng xuống, ngay lập tức nhắm thẳng vào Điển Tích đánh không thương tiếc.
Điển Tích đau đớn hất Thủy Tinh bay ra ngoài, giãy giụa thống khổ.
Một lát sau, vòi rồng cũng theo đó biến mất, nó bị nước nhấn chìm.
Điện gặp nước uy lực càng lớn mạnh, nó lại tiếp tục chịu đau đớn gấp đôi.
Tiếng rên rỉ của Điển Tích làm kinh động cả núi rừng.
Hạ An vội chạy đến chỗ Thủy Tinh, tay run rẩy ôm anh vào lòng.
"Thủy Tinh..
Thủy Tinh..
đừng làm em sợ..
xin lỗi chàng.
Tất cả đều do em..
đều do em hết.."
Cô vừa nói vừa nấc lên từng tiếng, nhưng anh chỉ nằm yên bất động, không hề có phản ứng gì, máu chảy ra thấm ướt cả áo của cô, tình trạng vết thương rất kinh khủng, nếu là người bình thường chắc đã chết mất rồi.
Cô hoảng loạn liên tục gọi anh.
"Thủy Tinh..
chàng mau tỉnh lại đi..
mau nhìn em đi.."
Cô khóc đến nhòe cả hai mắt, đang không biết phải làm sao thì Sơn Tinh đứng quan sát từ nãy giờ, nhịn không nổi nữa phải lên tiếng:
"Hắn không chết dễ dàng vậy đâu.
Tinh linh chúng tôi tồn tại dựa vào sức mạnh của linh hồn, một khi linh hồn không bị tổn tại thì bị thương thân xác không thể giết chúng tôi được.
Chỉ đau đớn một chút mà thôi."
Nghe Sơn Tinh giải thích, Hạ An liền khựng lại..
Vậy có nghĩa là..
Sơn Tinh lại hướng Thủy Tinh nhăn nhó khinh bỉ:
"Còn muốn giả vờ đến khi nào? Nhanh cho nước rút để dân chúng về thành.
Ông đây mới cưới được mỹ nhân, còn chưa hưởng thụ đã bị ngươi làm phiền rồi."
Câu nói của Sơn Tinh khiến người bất động trong lòng cô nãy giờ cuối cùng cũng chịu ngồi dậy.
"Chậc..
thứ phá đám!"
Hạ An: "..."
Cô thật sự không dám tin, người lạnh lùng như anh lại có lúc gian xảo như thế này.
Cuối cùng, Thủy Tinh cũng cho nước rút đi.
Chỗ Điển Tích bị nhấn chìm lúc nãy, chỉ còn lại một đứa bé khoảng bảy tám tuổi đang nằm đó.
Hạ An thấy vậy, muốn chạy đến xem thì bị Thủy Tinh ngăn lại.
"Cẩn thận! Nó có thể là do con kỳ lân kia biến thành."
Nhắc đến mới để ý, tóc của đứa nhỏ có màu đỏ, rất giống với màu lông của Điển Tích.
Nằm một hồi không có ai quan tâm, đứa nhỏ đành bật dậy òa khóc..
"Oa..
oa..
người ta đã thê thảm như vậy mà cũng không thương tiếc..
Tất cả đều là do các người hại.."
Còn chưa nói xong, một đường sấm sét lại đánh xuống đứa bé như sự cảnh cáo.
Đứa bé sợ hãi lớn tiếng cầu xin.
"Mẹ ơi..
con biết lỗi rồi mà.
Đừng đánh nữa.."
Nói rồi nó lại hướng về phía bọn Hạ An, tỏ ra đáng thương.
"Các vị..
cho ta xin lỗi.
Là do ta nông nổi, không hiểu chuyện, gây rắc rối cho mọi người."
Lúc này, Hạ An đã hoàn toàn chắc chắn đứa bé này chính là Điển Tích.
"Điển Tích? Thì ra bộ dáng thật của cậu là như vậy? Chỉ là một đứa bé?"
Nằm mơ cô cũng không ngờ Điển Tích lại nhỏ tuổi như vậy.
"Đúng.
Ta vừa được mẹ thiên nhiên sinh ra không bao lâu.
Vẫn còn chưa hiểu nhiều chuyện lắm.." Điển Tích rụt rè giải thích, hi vọng tìm kiếm sự thông cảm của mọi người.
"Hèn chi lại ngu xuẩn như vậy." Ngay cả điểm yếu của mình cũng không biết bảo vệ.
Thủy Tinh nhịn không được mỉa mai một câu.
"Ngươi.." Điển Tích vừa định phát hỏa thì trên trời đã nổi sấm rền vang.
"Được! Được! Mẹ đừng tức giận, con sẽ không làm bậy nữa đâu.."
Dường như Điển Tích đã bị mẹ thiên nhiên dạy cho một bài học nhớ đời, nên bây giờ trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.
Hạ An thấy mọi thứ đã sóng yên biển lặng.
Lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Như nhớ ra điều gì, Điển Tích liền quay sang nói với cô:
"Mặc dù thỏa thuận giữa chúng ta chưa hoàn thành, nhưng ta vẫn sẽ đưa cô về thế giới của mình và để cô sống lại một lần nữa."
Lẽ ra Hạ An nên vui mừng, nhưng không biết sao khi nghe Điển Tích nói thế cô lại cảm thấy kinh hãi..
Đột nhiên, một bàn tay nắm lấy tay cô, siết chặt.
"Ngươi muốn chết?"
Ánh mắt Thủy Tinh một lần nữa nổi lên sát khí, làm Điển Tích ớn lạnh cả người.
Hiện giờ nó bị mẹ thiên nhiên lấy hết pháp lực rồi, đối mặt với Thủy Tinh nó chỉ còn một con đường chết.
"Bình tĩnh! Bình tĩnh! Ta chỉ dựa theo mong muốn của cô gái này mà thôi, nếu cô ta không muốn thì ta cũng không ép buộc."
Không cần đưa cô về, nó có thể tiết kiệm được một chút pháp lực, cầu còn không được.
"Vậy..
ý nàng như thế nào?"
Vài phút trước còn dùng khuôn mặt lạnh tanh đe dọa Điển Tích, vậy mà giờ đối diện với cô, đôi mắt anh lại tràn ngập cầu khẩn cùng ấm áp.
Người đàn ông như vậy, chỉ người đầu óc không bình thường mới có thể từ chối, vì vậy tất nhiên Hạ An gật đầu.
"Em sẽ ở lại cùng chàng.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...