Lê Vân có hơi lo lắng nhìn về phía Hoa Ngũ Sắc.
Hình như nàng ấy không biết múa ah.
Lê Lâm cũng nhăn lại đôi mày, nếu hắn không nhớ nhầm thì Hoa Ngũ Sắc là một nữ tặc.
Mà một nữ tặc có thể biết mấy thứ này hay sao?
Chỉ có La Nhị Gia là mỉm cười phe phẩy quạt trong tay, tuyệt nhiên không có một chút lo lắng nào cho muội muội.
Lúc này chợt nghe Hoa Ngũ Sắc bình tĩnh nói:
"Chỉ vậy thôi à? Như thế các vị đợi ta một chút."
Nói xong liền quay người chạy biến, chốc lát sau không biết từ nơi nào tìm được một thanh kiếm xách đi trở về.
Thấy mọi người lộ ra vẻ mặt khó hiểu nhìn mình thì nở nụ cười nói:
"Ta không biết vũ điệu nào cả, múa kiếm có được hay không?"
Lê Vân gật đầu:
"Đương nhiên là được."
Hoa Ngũ Sắc nghe vậy liền mỉm cười, cầm kiếm khẽ nhún người một cái, lập tức đã xuất hiện ở một khoảng trống bên trong khuôn viên.
Sau đó bắt đầu giơ kiếm lên uyển chuyển múa.
Nơi đám người trẻ tuổi tụ họp là một đình viện tinh xảo bên cạnh hồ nước.
Khắp khuôn viên được trồng đầy hoa thơm cỏ lạ, Hoa Ngũ Sắc lựa chọn nơi biểu diễn vừa vặn là một khoảng trống nhỏ ở giữa khu vườn.
Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung nhìn vào nữ tử đang không ngừng bay lên rồi hạ xuống.
Dưới ánh trăng mông lung huyền ảo, thân ảnh màu đỏ uyển chuyển vẽ ra những đường kiếm sắc bén nhưng cũng không kém phần duyên dáng mê hoặc lòng người.
Làn váy dài lay động tung bay theo từng bước chuyển động của nàng, xinh đẹp như một đóa mạn châu sa không ngừng nở rộ.
Lê Lâm đứng một bên có chút thất thần, hắn chưa từng chân chính để ý nữ tử này thật kĩ.
Vốn cho rằng nàng chỉ là một thổ phỉ, dù có xinh đẹp đến đâu cũng không nên cưới vào cửa nhà.
Hiện giờ chứng kiến một màn này, cảm thấy ý nghĩ trước đây của mình thật sự là đánh rắm.
Hoa Ngũ Sắc khua khoắng một lúc, cảm thấy đã đủ rồi liền xoay người thu kiếm lại bên mình.
Hướng mọi người chắp tay cúi đầu một cái:
"Tiểu nữ bêu xấu rồi."
Sau một khắc im lặng như tờ, toàn trường bỗng nhiên tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Những nữ tử khác thì dè dặt một chút, thế nhưng nam nhân ở đây thì không ai là không khen ngợi màn biểu diễn này.
La Nhị Gia ánh mắt sủng nịch nhìn nàng.
Xem đi, muội muội của hắn tùy tiện vung kiếm cũng có thể tạo nên một hồi oanh động đấy.
Lê Vân cũng khẽ mỉm cười nói:
"Hoa cô nương quả nhiên là phong thái tuyệt diễm hơn người.
Ta thật sự rất ghen tị với ngươi nha."
Hoa Ngũ Sắc có chút xấu hổ, gãi đầu đáp:
"Ta cũng chỉ là quơ loạn một chút thôi.
Tiểu thư quá lời rồi."
"Ta không hề quá lời, là thật đó.
Không tin cô nương hỏi mọi người thử xem?" Lê Vân chớp mắt nói.
Lê Lâm và mấy người bên cạnh gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Tiểu thư áo tím kia nghe vậy thì ngón tay bấu chặt lấy chiếc khăn đã sớm bị nàng xoắn đến nhàu nhĩ.
Cả người ghen tị tức tối nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh tiếp lời:
"Cô nương không cần khiêm tốn như vậy.
Màn múa kiếm hồi nãy thật sự là vô cùng đặc sắc ah."
Hừ, ngươi ra vẻ cho ai nhìn? Thật đúng là đáng ghét.
Lúc Hoa Ngũ Sắc đi bên cạnh hồ nước, nàng ta cố ý đưa chân ra chắn ngang khiến nàng loạng choạng mà ngã xuống hồ.
Mọi người không kịp phản ứng với biến cố này, tất cả đều đứng ngây người tại chỗ.
La Nhị Gia lo lắng đang muốn nhảy xuống cứu, ngũ muội này cái gì cũng có thể chính là không biết bơi ah.
Thế nhưng không đợi hắn phi thân ra đã có người nhanh chân nhảy xuống trước.
Lê Lâm bơi đến phía sau lưng Hoa Ngũ Sắc đang không ngừng vùng vẫy trong nước.
Một tay vòng qua ôm lấy hông nàng giữ chặt, tay còn lại liền rẽ nước bơi vào bờ.
La Nhị Gia đưa tay vớt lấy nàng đặt trên bờ hồ, nhanh chóng cởi ra ngoại bào bọc lấy thân thể bởi vì ướt đẫm đã run lên nhè nhẹ.
Trông thấy nàng ho khù khụ thì dùng tay vỗ vỗ lưng giúp nàng thuận khí, miệng hỏi han không ngừng:
"Ngũ muội, ngươi không sao chứ? Có bị sặc nước hay không?"
"..."
"Sao muội không trả lời ta?"
"..."
"Ai..
chẳng lẽ được mỹ nam ôm nên kích động quá nói không thành lời?"
Mọi người: "..."
Hoa Ngũ Sắc: "Khụ..
khụ.."
Thật muốn phun một ngụm nước lên cái mặt này quá!
Lê Vân ngồi xuống bên người nàng, giọng nói dịu dàng đầy lo lắng:
"Hoa cô nương, ngươi không sao chứ?"
Lê Lâm lúc này cũng đi tới, cả người ướt đẫm lộ ra cơ thể nam nhân tinh tráng khiến không ít thiếu nữ ở đây đỏ mặt thẹn thùng.
Hoa Ngũ Sắc ngước lên trông thấy hắn đi đến gần, khuôn mặt có chút trắng bệch tức khắc liền đỏ hồng một mảnh.
Lê Lâm đi đến quỳ một chân xuống, không đầu không đuôi mà nói với nàng:
"Cô nương yên tâm, đã chạm vào cô nương, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm."
Hoa Ngũ Sắc khó hiểu nhìn hắn:
"Chịu trách nhiệm cái gì?"
La Nhị Gia liếc mắt nhìn, không nhanh không chậm nói:
"Về phòng thay đồ trước rồi nói sau."
Ai..
muội muội của mình ngây thơ như vậy.
Có lẽ còn chưa hiểu được cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân ah.
Lê Lâm cũng hiểu ý của hắn lúc này, gật đầu một cái với hai người rồi đứng dậy.
Sau khi phân phó cho muội muội làm chủ tiếp đãi khách nhân liền xoay người bước nhanh về viện của chính mình.
Đợi ba người đi rồi, Lê Vân lúc này mới đi tới bên người tiểu thư mặc áo tím.
Nhẹ giọng nói chỉ mình nàng ta nghe thấy:
"Lưu tiểu thư, gây khó dễ cho một nữ tử như vậy không giống việc mà một tiểu thư khuê các như ngươi nên làm ah.
Bình thường thấy ngươi cao ngạo như vậy, hóa ra cũng chỉ là một kẻ tâm địa nhỏ nhen âm hiểm.
Thứ lỗi Bình An hầu phủ chúng ta không thể tiếp đãi ngươi rồi."
Vị Lưu tiểu thư kia nghe nàng nói vậy, khuôn mặt xinh đẹp khẽ biến sắc, thế nhưng rất nhanh bình tĩnh lại mỉm cười:
"Ta không hiểu Lê tiểu thư nói cái gì.
Nếu Lê phủ không muốn tiếp đãi vậy ta cũng không ở lại quấy rầy thêm nữa.
Cáo từ."
Nói xong liền tính toán xoay người chuồn đi.
Đúng lúc này, Lê Vân chợt nở một nụ cười quỷ dị.
Nàng hơi đưa chân về phía trước, giọng nói vẫn điềm tĩnh như thường:
"Lưu tiểu thư, người làm trời đang nhìn, quả báo không chừng đang đến đấy."
Chỉ nghe thấy "tùm" một tiếng, mọi người ở đây không biết Lưu tiểu thư kia vì cái gì lại vấp ngã xuống hồ rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...