Địa điểm ăn uống là một tiệm cơm Tàu ngay cạnh tòa nhà của ủy ban thôn.
Mặt tiền của quán không lớn lắm, nhìn qua không mấy sạch sẽ, cung cấp các món gia đình. Bọn họ chọn một phòng bao nhỏ để tiện nói chuyện phiếm.
Mọi người lần lượt ngồi xuống. Đồng Đồng ngồi giữa Trần Dật và Dư Sanh Sanh. Trong lúc đợi thức ăn mang lên, Dư Sanh Sanh mở điện thoại, hào hứng tìm mấy mẫu váy hoa đồng, bảo con bé chọn một chiếc mình thích nhất.
Một loạt mẫu váy hoa đồng thành công thu hút sự chú ý của Đồng Đồng. Con bé chăm chú nhìn màn hình di động, lựa chọn một cách cẩn thận.
Bà chủ đi vào châm trà, lúc đứng trước mặt Trần Dật, vô tình va ấm trà nóng vào tay cô. Trần Dật rụt tay lại, bà chủ nhìn thấy, vội vàng xin lỗi, hỏi cô có bị phỏng không.
Trần Dật lắc đầu: "Không sao".
Mọi người di rời sự chú ý sang phía Trần Dật. Dư Sanh Sanh vội hỏi cô bị phỏng ở đâu, Trần Dật lại lắc đầu.
Tiết Sơn ngồi bên cạnh, nhìn rõ lúc Trần Dật xảy ra chuyện, anh định kéo tay cô nhưng thấy Trần Dật lặng lẽ thu tay, anh lại không dám động tiếp.
Bà chủ áy náy cầm ấm trà ra ngoài, căn phòng khôi phục vẻ yên tĩnh.
Tiết Sơn quay đầu nhìn Trần Dật, mu bàn tay đỏ ửng một mảng.
"Đi lấy nước lạnh chườm đi". Nói xong, anh liền túm lấy tay cô.
Trần Dật lẳng lặng gạt anh ra, nhìn thẳng phía trước, thấp giọng nói: "Không cần, em không sao".
Tiết Sơn bình tĩnh nhìn cô, trái tim vặn xoắn. Biết tính khí của Trần Dật, anh dứt khoát kéo tay cô, gần như xách lên.
Chiếc ghế xoẹt trên nền đất phát âm thanh chói tai. Ba người kia nhìn sang, Tiết Sơn nhanh chóng dắt Trần Dật đứng dậy, rời khỏi phòng.
Dư Sanh Sanh ngẩn người, cao giọng hỏi bọn họ đi đâu nhưng không nhận được câu trả lời, đành quay sang nhìn Chu Tử Xuyên.
Chu Tử Xuyên tỏ ra hiểu biết: "Giận nhau ấy mà".
***
Trong buồng vệ sinh đã có người sử dụng, theo hướng dẫn của bà chủ, Tiết Sơn kéo Trần Dật về phía sân sau, nắm chặt cổ tay cô, xả nước.
Dòng nước chảy rào rào dội xuống mu bàn tay, mang theo cảm giác buốt lạnh.
Trần Dật đứng im, cổ tay vẫn bị anh nắm chặt, ánh mắt nhìn dòng nước trong vắt, không biết suy nghĩ điều gì.
Một lúc sau, Tiết Sơn hỏi cô: "Đỡ hơn chút nào chưa? Còn đau không?".
Trần Dật lắc đầu.
"Không đau?". Anh khẽ hỏi.
"Vâng".
Tắt vòi, tiếng nước chảy thoáng chốc im bặt. Trong sân sau yên tĩnh, chỉ còn ánh chiều tà im ắng hắt bóng lên hai người.
Trên chiếc áo sơ mi trắng nhanh chóng được phủ một lớp vàng ấm áp, Trần Dật đứng đưa lưng về phía trời chiều, vẽ không rõ nét mặt. Nhưng Tiết Sơn biết, lúc này, cô đang dùng ánh mắt lãnh đạm để nhìn anh.
Rời khỏi phòng khám methadone, anh phát hiện nét mặt khác thường của Trần Dật, cô bước mỗi lúc một chậm rồi đứng khựng giữa đường.
Anh dừng bước, quay đầu hỏi: "Em sao vậy?".
Trần Dật im lặng nhìn anh: "Đã xảy ra chuyện gì?".
"Xảy ra chuyện gì à?". Tiết Sơn sửng sốt, ánh mắt bối rối: "Xe buýt đang chạy trên đường thì gặp trục trặc, phải sửa cả buổi nên về muộn. Không sao đâu, em đừng nghĩ nhiều".
Trần Dật không di chuyển, đứng im nhìn anh.
Anh nói một cách thành thật, sắc mặt không lộ chút sơ hở.
Nhưng cô không tin.
Một lúc sau, Trần Dật vươn tay sờ hông bên trái của anh, Tiết Sơn vô thức tránh né. Lúc ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt nghi ngờ của cô.
"Vì sao anh không nói thật?". Giọng cô rất nhẹ, từng câu từng chữ quất lên người anh: "Sợ em lo lắng, vậy thì anh càng phải nói thật mới đúng".
Thoáng dừng mấy giây, cô hỏi tiếp: "Vết thương trên lưng là sao?".
Trần Dật là vậy, trong khi Tiết Sơn cho rằng mình che giấu rất giỏi thì cô lại đưa ra một loạt câu hỏi khiến anh không thể lảng tránh.
Đối diện với người đàn ông đang đứng trầm mặc, Trần Dật chậm rãi thở hắt ra: "Không thể nói được ư?".
Tiết Sơn lắc đầu: "Không phải".
"Được, vậy anh nói đi, anh bị sao vậy? Anh đã gặp phải chuyện gì thế?".
Nên nói thế nào đây?
Nói sau khi rời khỏi văn phòng của Cát Gia, trong lúc ngồi trên xe của ông ấy để chạy ra bến thì bỗng nhiên, một chiếc xe ở đâu xuất hiện lao về phía bọn anh?
Nói đó chỉ là một tai nạn giao thông?
Mà không phải là một màn trả thù?
Trần Dật sẽ tin sao?
Im lặng thật lâu, Trần Dật thỏa hiệp: "Được rồi, em không ép anh nữa. Đi thôi, quay về để em xem vết thương thế nào".
Xong, cô nói tiếp: "Bạn em đến, đợi lát nữa cùng nhau ăn cơm".
Hai người một trước một sau đi về ký túc.
Dư Sanh Sanh hơi kích động khi gặp Tiết Sơn, cô vội nhảy dựng khỏi ghế: "Hey, chào anh Tiểu Sơn".
Tiết Sơn hơi ngạc nhiên trước cách xưng hô này, anh cười lịch sự đáp lại: "Chào cô".
Trần Dật giới thiệu với Tiết Sơn: "Đây là Dư Sanh Sanh, lần trước anh gặp rồi đấy".
Dư Sanh Sanh bật cười, làm bộ thân quen: "Anh Tiểu Sơn đừng trách em vì lần đầu tiên gặp mặt đã không cẩn thận phá hủy thế giới riêng của hai người".
Tiết Sơn mỉm cười: "Không sao".
Dư Sanh Sanh tương đối hướng ngoại, ríu rít hàn huyên. Trần Dật bảo cô dẫn Đồng Đồng đi gặp Chu Tử Xuyên trước, mình và Tiết Sơn nói chuyện xong sẽ ra ngay.
Bọn họ đi rồi, Trần Dật đóng cửa, bật đèn, đứng trước mặt Tiết Sơn. Cô không để tâm đến biểu hiện của Tiết Sơn, bảo anh vén áo rồi cúi người xem xét.
Tấm gạc trắng thấm ướt máu tươi, nhuộm thành một mảnh đỏ. Miệng vết thương không lớn nhưng tương đối sâu nên máu mới chảy nhiều như vậy.
Tiết Sơn đứng im đấy, nhìn Trần Dật đứng dậy, đến bên bàn đọc sách lấy ra một hòm thuốc nhỏ. Sau đó, bảo anh: "Anh ngồi xuống để em thay băng".
Anh ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, Trần Dật ngồi xổm đằng sau, nghiêm túc phát mệnh lệnh.
"Nhấc áo lên".
"Hơi cúi người ra trước".
"Trên người anh còn vết thương nào khác không?".
"Không có".
Cởi bỏ miếng băng, Trần Dật mới nhìn rõ, miệng vết thương dài chừng bốn năm cm, xiêu xiêu vẹo vẹo, có vết khâu, xem ra đã được bệnh viện xử lý qua, nhưng hiệu quả cầm máu không tốt, vẫn bị rỉ một ít ra bên ngoài.
Cô khử trùng một lần nữa, đắp miếng băng kháng khuẩn mới, phủ thêm mấy lớp gạc, sau đó dán băng dính vào.
Làm xong mọi việc, Trần Dật đứng dậy, thu dọn đồ đạc: "Tạm thời thế đã, nếu còn ra máu, thì phải vào viện khâu thêm mấy mũi".
"Ừ". Tiết Sơn buông áo, quay đầu nhìn Trần Dật, phát hiện từ đầu tới cuối cô không liếc nhìn anh lấy một lần mà chỉ lẳng lặng làm việc của mình.
Cả hai cứ như vậy cho đến khi trở lại phòng bao, Trần Dật tiếp tục im lặng, dáng dấp cự cãi xa cách anh cả ngàn dặm.
Một bữa cơm diễn ra buồn tẻ vô vị. Thi thoảng Tiết Sơn ngước lên nhìn Trần Dật, cô vẫn mỉm cười, nói chuyện với bạn bè, gắp thức ăn cho Đồng Đồng. Nhưng mỗi khi vô tình quay sang phía anh, ánh mắt lại hờ hững dời đi.
Chu Tử Xuyên phải lái xe nên không uống rượu. Anh ta mời Tiết Sơn, Tiết Sơn nói không uống. Ăn được nửa chừng, Chu Tử Xuyên lại mời thuốc, anh cũng nhã nhặn từ chối: "Xin lỗi, tôi không hút thuốc".
Dư Sanh Sanh nghe vậy, mặt mũi đầy tán thưởng nhìn Tiết Sơn, kéo tay Trần Dật, bảo: "Anh Tiểu Sơn không dính vào rượu và thuốc lá, quả là không tệ không tệ".
Trần Dật không ngẩng đầu, mỉm cười hờ hững: "Mau ăn đi, thức ăn nguội hết cả rồi".
Cơm nước xong xuôi gần tám giờ, mọi người tản bộ quay về viện.
Đưa mắt nhìn Chu Tử Xuyên và Dư Sanh Sanh lái xe rời đi, Trần Dật tạm biệt Đồng Đồng rồi quay về phía Tiết Sơn, ánh mắt nhu hòa và điềm tĩnh: "Không còn sớm nữa, anh về nghỉ sớm đi".
Không chờ đối phương trả lời, cô quay người đi vào ký túc. Tiết Sơn gọi cô: "Trần Dật".
Cô dừng bước, không quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng trong trẻo tản trong gió đêm: "Anh chú ý miệng vết thương. Có chuyện gì để ngày mai nói".
Cô nhấc chân, bước nhanh về phía trước, nhịp càng lúc càng nhanh, như chạy trốn, như tránh né.
Không phải những điều muốn nói đều đang nằm trong tim sao?
Không phải thế, lúc cô lựa chọn ở bên anh, những thứ phải đối mặt nhiều hơn bây giờ rất nhiều, nhưng khi ấy, cô không hề sợ hãi.
Còn bây giờ? Cô đột nhiên có cảm giác bị nỗi sợ hãi vây hãm, không cách nào thoát ra.
Cô biến thành một kẻ nhát gan nhu nhược. Bởi vì sợ phải đối mặt nên chủ động chạy trốn.
***
Nằm trên giường không ngủ được, Trần Dật ngồi dậy đọc sách.
Cuốn sách chuyên ngành dày cộp mở trước mặt, cô đã thuộc từng câu từng chữ, đọc đi đọc lại vô số lần. Nhưng lúc này, cô dường như không nhìn thấy gì hết.
Sau khi bình tĩnh, cô bỗng hối hận.
Có phải hôm nay cô đã quá thờ ơ hay không? Hơn nữa, cô không kiểm tra lại vết thương đã bảo hai bố con đi về, nhỡ vết thương không cầm được máu thì sao?
Đưa mắt nhìn đồng hồ - chưa đến mười giờ, có lẽ anh chưa ngủ. Trần Dật gập sách, bấm số của Tiết Sơn.
Ống nghe vang tiếng tít tít, cô nhìn ánh đèn bàn nhu hòa, lặng im chờ đợi.
Nhưng không có người nhận, giọng nhân viên thông báo vang trong ống nghe một cách máy móc. Cô tạm ngừng, gọi lại lần nữa nhưng vẫn không có người tiếp.
Cô chậm rãi đặt điện thoại xuống, cảm giác sức lực như bị rút cạn.
Buổi đêm yên tĩnh, bỗng có tiếng gõ cửa.
Trần Dật sửng sốt, hỏi: "Ai đấy?".
Bên ngoài im lặng, một giọng nói trầm khàn cất lên: "Trần Dật, là anh".
Giọng nói thân quen xuyên qua bóng tối, khiến cô không kịp suy nghĩ, chạy nhanh về phía nguồn sáng ngoài cửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...