Lần cuối cùng nói chuyện với Cát Gia là một năm trước, khi anh phải chuẩn bị thủ tục giấy tờ đưa Đồng Đồng rời khỏi trại trẻ mồ côi.
Giờ đây, đứng dưới ánh nắng mờ nhạt, nghe giọng nói của Cát Gia, Tiết Sơn bỗng có ảo giác thời gian như bị đảo ngược.
Vào một buổi tối bảy năm trước, cũng dưới ánh tà dương như thế này, lần đầu tiên anh nhận được điện thoại của Cát Gia.
Phần còn lại của cuộc đời, kể từ khi bắt đầu cuộc điện thoại ấy, đã thay đổi hoàn toàn.
"A Sơn, dạo này khỏe không? Con bé thế nào rồi?". Giọng Cát Gia kéo anh về thực tại.
"Tốt cả, cảm ơn Cát Gia đã quan tâm".
Đầu kia im lặng một lát, hỏi tiếp: "Nghe Sa Y nói, cậu có bạn gái rồi đúng không?".
Tiết Sơn khẽ "vâng".
Cát Gia bật cười: "Được lắm, có bạn gái thì tốt rồi".
Tiết Sơn im lặng không trả lời, lại nghe Cát Gia hỏi: "Nghe nói là bác sĩ phải không?".
Tiết Sơn thản nhiên đáp: "Là bác sĩ của phòng điều trị methadone".
Cát Gia không hề bất ngờ, bởi vì Sa Y đã nói với ông từ lâu, ông chỉ muốn khẳng định lại mà thôi.
"Tên là Trần Dật à? Chữ Trần có bộ Nhĩ và bộ Đông, chữ Dật trong phiêu dật".
Nghi hoặc dấy lên trong lòng, Tiết Sơn cau mày: "Cát Gia, cô ấy...".
"Không có gì, đừng căng thẳng". Giọng Cát Gia trở nên thoải mái: "Chỉ là tôi bỗng nhiên nhớ đến một người quen cũ, cũng tên là Trần Dật, cho nên hỏi qua thôi".
Tiết Sơn nhất thời sửng sốt: "Người quen?".
"Đúng vậy, hồi mới bắt đầu đi làm, tôi có gặp một cô bé".
Chuyện cũ hiển hiện rõ trước mắt, Cát Gia thở dài: "Nghĩ cũng nhanh thật, vậy mà đã hơn hai mươi năm rồi".
Đó là một ngày mùa đông, ông vĩnh viễn không quên.
Đêm hôm ấy tuyết rơi nhiều, nhiệt độ giảm mạnh, ông đang ở trong sở sửa sang giấy tờ. Xương sống đau nhức, ông định chuyển ra ghế sofa nằm nghỉ thì đồng nghiệp đột nhiên đẩy cửa vào, vội vã thông báo vừa nhận được một cú điện thoại báo án, là một vụ án mạng xảy ra trong thôn.
Ý định nghỉ ngơi bất thành, ông lo lắng túm áo khoác cùng đồng nghiệp chạy thẳng đến hiện trường.
Sau này, trong hơn hai mươi năm công tác, mặc dù phải chứng kiến vô số vụ án giết người tàn bạo nhưng ông không thể nào quên hình ảnh trong sân ngôi nhà nông, một bé gái quần áo dính đầy máu ngồi bất động bên thi thể.
Bản án rất rõ ràng, nhanh chóng được kết tội, bé gái đó cũng được đưa đến chỗ người thân duy nhất, sinh sống trong viện dưỡng lão cùng với bà ngoại.
Trong suốt ba năm sau đó, chỉ cần có thời gian, ông đều đến viện dưỡng lão, mua quần áo, đồ chơi, truyện cổ tích thăm cô bé. Ông nói với cô bé là phải học giỏi, phải ngoan ngoãn nghe lời, lớn lên trở thành người có ích cho xã hội.
Về sau, ông được điều chuyển từ đồn cảnh sát địa phương sang phòng điều tra chống ma túy. Do phải chăm sóc gia đình, cộng thêm khối lượng công việc rất nặng nề, số lần ông đến viện dưỡng lão ngày càng ít. Thời gian dần trôi, ông không còn qua đấy nữa.
Mãi đến năm 2008, ông mới biết viện dưỡng lão Hữu An đã bị cháy thành tro trong một vụ hỏa hoạn hai năm trước, bà ngoại của cô bé cũng mất trong vụ cháy lớn năm ấy.
Ông dùng mối quan hệ nghe ngóng tin tức của cô bé. Biết cô bé đã thi đậu đại học Y và đi học ở tỉnh ngoài, trong lòng ông cuối cùng mới có được chút thoải mái.
Ông rất muốn liên lạc với cô bé, nhưng không biết cô bé còn nhớ đến mình không. Cộng thêm mấy năm hỗ trợ cảnh sát biên phòng truy đuổi bọn buôn bán ma túy qua biên giới nên ông không có thời gian để tâm, chuyện này vì thế mà gác lại.
Sau có rất nhiều chuyện không ngờ nối gót kéo đến, ông hoàn toàn quên mất chuyện xưa.
Mấy hôm trước, Sa Y nói ra cái tên kia, ông ngạc nhiên mất một lúc lâu. Bóng dáng nhỏ bé trong trí nhớ một lần nữa hiện ra trước mắt.
Ông bắt đầu điều tra về Trung tâm sức khỏe cộng đồng thôn Nhã Lý, mọi thứ đều được xác nhận.
Nghe Cát Gia nói, lòng bàn tay Tiết Sơn càng xiết chặt, trong lòng như có sợi dây cung kéo căng. Từng lời từng chữ của Cát Gia gẩy lên dây cung ấy khiến tâm trạng trở nên hỗn loạn.
Anh không thể kiềm chế nghĩ đến nụ cười nhạt của Trần Dật, nhớ lại vẻ hờ hững thản nhiên của cô khi kể về bố mẹ và người bà đã mất của mình. Nhớ tới trong cơn lũ lớn, cô đã nói, anh là một người bố tốt.
Gia đình cô tan vỡ vì ma túy, bị phá hủy bởi người cha nghiện thuốc phiện. Vậy mà vì đạo nghĩa, cô không hề chùn bước trước lựa chọn của chính mình.
Tiết Sơn cúp điện thoại, đứng im một chỗ hồi lâu.
+++
Dự báo thời tiết nói đêm nay có mưa nhỏ. Kết quả chưa tới bảy giờ, sấm chớp đột nhiên kéo tới, cơn mưa ào ào trút xuống.
Cơn mưa đến đúng lúc hóa giải cái nóng mùa hè, khiến tâm trạng con người trở nên bình tĩnh.
Lúc Trần Dật tan làm, bên ngoài mưa đã nhỏ đi rất nhiều. Một cơn gió thổi tới, biến màn mưa dày đặc thành khói sương.
Cô giơ hai tay lên che đỉnh đầu, chạy về phía ký túc.
Nhưng chạy chưa được một đoạn, như có linh cảm, cô thả chậm bước chân, quay đầu lại.
Bên kia đường, dưới mái hiên một quán nhỏ đã đóng cửa, một chiếc xe gắn máy màu đen đỗ ở đó.
Ánh sáng xung quanh rất tốt, nhìn không rõ có người hay không, Trần Dật lao vào trong mưa chạy về phía chiếc xe.
Sau đó, cô nhìn thấy một bóng người dưới tàng cây, toàn thân mặc trang phục đen, ẩn mình dưới đêm mưa.
"Tiết Sơn?". Cô khẽ gọi.
Người đàn ông từ từ quay người, trong bóng tối, ánh mắt trong suốt bỗng nhiên gặp nhau.
Trần Dật đi đến trước mặt anh, dần nhìn thấy rõ dung mạo anh.
Anh đứng đây bao lâu rồi? Trời mưa thế này sao không bung dù? Quần áo tóc tai đều ướt cả. Anh đang làm gì vậy?
"Anh đứng đây chờ em sao?". Trần Dật hỏi.
Cô định nắm lấy tay anh nhưng chợt phát hiện, trên bàn tay buông thõng đang kẹp một điếu thuốc lá. Lửa vừa tắt, khói xanh chầm chậm tỏa ra.
"Anh đứng đây chờ em à?". Cô hỏi lại một lần nữa: "Anh đến lâu chưa?".
Tiết Sơn lặng lẽ nhìn cô. Rõ ràng có quá nhiều lời muốn nói nhưng một chữ cũng không thể thốt ra được.
Trần Dật nắm lấy bàn tay kia của anh, xúc cảm lạnh buốt đau đớn.
Anh không trả lời, cô không hỏi thêm, cứ như vậy, chỉ cần im lặng bên nhau là tốt rồi. Không cần hỏi gì, cứ như vậy là được rồi.
Người đàn ông chầm chậm vươn tay, ôm cô vào trong lòng, thì thầm gọi tên cô: "Trần Dật...".
Tựa lên bờ vai rộng lớn của anh, Trần Dật nhẹ nhàng ôm lấy eo anh: "Không sao, anh không muốn nói thì đừng nói gì hết".
Lực ôm dần dần xiết chặt. Trần Dật lại ngửi thấy mùi hương vô cùng quen thuộc, trái tim bỗng chốc yên bình.
+++
Trần Dật từ nhà vệ sinh đi ra, cầm trong tay một chiếc khăn bông khô.
Cô đến bên bàn đọc sách, đưa khăn cho Tiết Sơn: "Anh lau đi, tóc ướt cả rồi".
Tiết Sơn ngồi trên ghế, mắt nhìn thẳng vạt áo bị thấm nước của cô.
Thấy anh ngồi im, Trần Dật quyết định lấy lại chiếc khăn trong tay Tiết Sơn, phủ lên đầu anh chà xát.
"Sau này đừng làm như vậy". Cô vừa lau vừa nói: "Không nói không rằng chạy tới đây, đứng bên ngoài lâu như một tên ngốc, xem em có phớt lờ anh không?".
Rốt cuộc, anh cũng lên tiếng nói câu thứ hai trong buổi tối: "...Anh xin lỗi".
Trần Dật thu khăn mặt, đưa mắt nhìn anh: "Lỗi gì cơ?".
Anh lại im lặng, vươn tay ôm eo cô, khom lưng, dán gương mặt lạnh như băng lên bụng cô.
Tiết Sơn làm vậy khiến Trần Dật hơi nhột.
Trong lúc im lặng, Trần Dật nghe thấy giọng anh: "Anh sẽ từ bỏ, Trần Dật...Vì Đồng Đồng, vì em...anh sẽ từ bỏ...".
Anh lặp đi lặp lại câu ấy, như thể không ngừng được, như thể nói mãi không hết.
Trần Dật nghe chăm chú, dịu dàng vuốt ve mái tóc ngắn của anh, lồng ngực hơi rung rung: "Nhất định sẽ được, em tin anh".
"...".
Bên ngoài ngôi nhà, gió đã ngớt, mưa đã ngừng, cách xa sự hối hả nhộn nhịp và xa hoa của đêm tối chốn thành thị, mang theo vẻ yên tĩnh bất thường.
Dưới ánh đèn màu trắng không chút ấm áp, Trần Dật khẽ nâng mặt anh, cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi lạnh buốt.
Dù cho con đường phía trước có gập ghềnh bao nhiêu. Dù cho hy vọng có mịt mù như thế nào. Em cũng sẽ luôn tin tưởng anh, sẽ luôn ở bên anh, không sợ gì hết, hướng tới tương lai mà đi.
+++
Sau cơn mưa, thời tiết dần chuyển lạnh, tiết thu năm nay dường như đến hơi sớm.
Ngày 20 tháng 8, đồng nghiệp Tiểu Phương cử hành hôn lễ, tiệc cưới được tổ chức tại một nhà hàng. Tất cả các đồng nghiệp trong viện, hễ ai không phải trực đều đi hết, Trần Dật cũng không ngoại lệ.
Âm nhạc vang lên, buổi lễ bắt đầu, dưới khán đài mọi người vỗ tay như sấm.
Trong tiếng nhạc du dương lãng mạn, Trần Dật im lặng ngắm nhìn cặp đôi trẻ trên sân khấu, trong lòng thầm chân thành chúc phúc cho họ.
Hôn lễ tổ chức rập khuôn, trải qua tất cả các khâu, cuối cùng là màn "cướp hoa cưới".
Dưới sân khấu tụ tập rất đông các cô gái trẻ chưa chồng mong chờ được hoa cưới ném trúng. Các cô cười nói ấm ĩ, hô to về phía cô dâu mới trên sân khấu: "Ném cho tớ, ném cho tớ này".
Mấy đồng nghiệp ngồi cùng bàn với Trần Dật, đều là những người đã có gia đình, thấy cô ngồi im liền nói đùa khuyên cô tham gia. Trần Dật chỉ cười, lắc đầu.
Tiếng reo hò nổi lên, người bắt được hoa cưới là một cô gái trẻ. Trần Dật nhận ra, cô gái ấy là nữ y tá vừa được điều đến viện mấy tháng trước, năm nay 20 tuổi.
Cô gái trẻ cười vui vẻ, hào hứng giơ bó hoa màu hồng nhạt vẫy vẫy về phía mọi người.
Ba giờ chiều, buổi lễ kết thúc, Trần Dật không ở lại lâu, cô còn có việc khác.
Ra ngoài cửa nhà hàng, cô chạm mặt nữ đồng nghiệp vừa bắt được hoa cưới. Cô gái ôm bó hoa trong tay, cơ thể vẫn đắm chìm trong niềm vui gặp may mắn.
Nhìn thấy Trần Dật, cô gái nhiệt tình vẫy tay chào, Trần Dật mỉm cười gật đầu.
Hai người cùng đứng bên đường chờ xe.
Cô gái hỏi: "Chị Trần, chị có về thẳng thôn Nhã Lý không? Bạn trai em lái xe đến đón, chị em mình đi cùng nhé?".
Trần Dật đáp: "Cảm ơn em, chị còn có việc, lát nữa mới về".
Cô gái nhiệt tình mời: "Nhà hàng này hơi xa, ở đây lại không có xe buýt công cộng, gọi taxi cũng không tiện. Chị Trần muốn đi đâu, bọn em sẽ đưa chị đi".
Trần Dật mỉm cười: "Cảm ơn em, lát nữa không bắt được xe, chị sẽ làm phiền bạn trai em".
Bọn cô đợi suốt 20 phút không thấy một chiếc taxi nào đi tới, bạn trai của cô gái cũng không thấy đâu.
Cô gái có vẻ không vui, gọi điện hỏi thăm đối phương. Sau khi biết kẹt xe, tâm trạng mới khôi phục được chút ít, quay sang buôn chuyện với Trần Dật.
Lúc này Trần Dật không từ chối nữa, xem ra khó bắt được taxi thật.
Lát sau, một chiếc xe ô tô màu đen chậm rãi lái vào tầm mắt. Cô gái đứng bên trông thấy chiếc xe, hớn hở vẫy tay.
Xe dừng trước mặt hai người, cửa sổ quay xuống, trên ghế lái người đàn ông thò nửa người ra ngoài, vội vàng cười nhận lỗi: "Xin lỗi em, anh tới chậm".
Cô gái trẻ đã hết giận từ lâu nhưng vẫn tỏ ra giận dỗi lườm anh ta một cái, sau đó mỉm cười độ lượng: "Được rồi, thành ý lần này, em bỏ qua cho anh đấy".
Cô gái kéo tay Trần Dật giới thiệu: "Anh Hà Giang, đây là chị Trần đồng nghiệp của em. Chị ấy không bắt được taxi, chúng ta tiện đường đưa chị ấy về luôn nhé".
Trần Dật nhìn người đàn ông tên là Hà Giang, lịch sự mỉm cười: "Làm phiền anh".
Hà Giang lẳng lặng quan sát Trần Dật, khóe miệng nhếch lên: "Được thôi, chuyện nhỏ, hai người đẹp lên xe đi".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...