Sơn Hữu Mộc Hề


Thủy Tuấn còn đang ngủ say, sau khi bị đánh thức sợ tới mức cả người đều tỉnh táo.
"Là y sao?" Khương Hằng chỉ vào Sơn Trạch được Cảnh Thự đặt ở trên giường, nhìn Thủy Tuấn hỏi.
Sau khi Thủy Tuấn thấy rõ diện mạo tù phạm, ngay lập tức ôm y khóc lớn lên, vuốt ve mặt y, đem đầu vùi ở trên vai y.
Cảnh Thự đè bả vai, vận động một chút, nhìn về phía Khương Hằng.
Khương Hằng nghe thấy tiếng khóc kia, quả thực cảm thấy ồn ào đến đầu óc choáng váng, lăn lộn ước chừng một đêm, lại đau đầu, nói: "Y còn sống, Thủy Tuấn, nhanh chóng tìm thuốc tới điều trị thân thể cho y đi."
"Lúc ấy ngươi hôn mê," Cảnh Thự nói, "Lòng ta tựa giống như bị xé rách, lúc này ngay cả khóc ngươi cũng không cho người ta khóc."
Khương Hằng nở nụ cười, cùng Cảnh Thự ngồi ở một bên, chỉ thấy Thủy Tuấn từ trong bi thương khó khăn lắm mới bình phục lại, nói: "Cảm ơn, cảm ơn hai vị, ta vốn tưởng rằng, đời này sẽ không còn cơ hội được gặp lại y."
Lời nói kia, cùng với suy nghĩ của Khương Hằng Cảnh Thự năm đó giống nhau, hai người nắm tay, lẳng lặng nhìn Thủy Tuấn, vô cùng cảm động.
Thủy Tuấn nói: "Phải đi tìm đại phu......"
Bản thân Khương Hằng biết y thuật, nghe vậy tiến lên bắt mạch cho y, kê phương thuốc để Thủy Tuấn sai người đi mua.
"Phải mau chóng đưa y ra thành." Thủy Tuấn trong lúc nhất thời chưa nghĩ kỹ, vì sao thương nhân mới quen sẽ thay mình đi cứu ra người anh em phạm tội phản loạn, người gọi là "Nhiếp Hải", lại đã thay đổi dung mạo.
"Cảm ơn," Thủy Tuấn đi đến trước người Cảnh Thự, một thân áo mỏng liền quỳ xuống, giọng nói run run, "Cảm ơn Nhiếp huynh."
"Ngươi nhận ra ta?" Cảnh Thự tẩy đi dịch dung, không nghĩ tới Thủy Tuấn lại nhanh như vậy đã nhận ra.
"Giọng nói của ngài không có thay đổi." Thủy Tuấn lau nước mắt, vô cùng vui mừng mà khóc, nói, "Cho dù kế tiếp phát sinh chuyện gì, ta đều sẽ tận lực bảo hộ hai vị an toàn, từ nay về sau, người Để sẽ xem hai vị là sinh tử chi giao (bạn chí cốt cùng sống cùng chết), cuộc đời này, vĩnh viễn sẽ không vi phạm lời thề."
Khương Hằng đáp: "Chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi, Thủy công tử, đến hừng đông, Vệ gia chắc chắn ở trong toàn thành điều tra, ngài nhất định phải hết sức cẩn thận."
Thủy Tuấn gật gật đầu, phân phó người tới, thỉnh Khương Hằng cùng Cảnh Thự đi nghỉ ngơi.

Mặc dù Cảnh Thự bận rộn hơn nửa đêm, cứu một người nhưng thật ra cũng bình thường, giống như việc thường ngày, vào nhà lên giường cởi áo tắm dài, trần trụi thân mình ôm lấy Khương Hằng, nằm xuống liền ngủ.
Khương Hằng lại mở to mắt, trong lòng càng thêm nghi hoặc.

Sau khi cứu ra Sơn Trạch, Trấp Tông nhất định sẽ tức giận, với tính tình của y, từ trước đến nay không cho phép cho dù là kẻ nào khiêu chiến quyền uy của mình, nhất định phải nghĩ cách giúp Sơn Trạch thoát tội, đây vừa là chu toàn mặt mũi Trấp Tông, cũng là chu toàn cho tính mạng người Để.
"Ca." Khương Hằng thấp giọng nói.
Cảnh Thự đã ngủ say, Khương Hằng cũng vô cùng buồn ngủ, không bao lâu liền đi vào giấc ngủ.
Cho đến khi mặt trời lên cao, một trận ồn ào làm hai người bừng tỉnh, Cảnh Thự lại đã tỉnh trước, thay quần áo người Để đã chuẩn bị trong phòng, trang phục Để tộc cũng không khác nhiều so với người Ung, chỉ có ở vài nơi vạt áo, đai lưng sửa đổi một chút.


Quý tộc Người Để có thói quen ở trên vạt áo đính lên mấy viên dạ minh châu.

Khương Hằng đứng dậy, được Cảnh Thự hầu hạ rửa mặt, ở bên ngoài một người cũng không có.
Khương Hằng: "?"
Hai người xuyên qua hành lang, chỉ thấy Sơn Trạch đã tỉnh, trong phòng có một tấm bình phong chống đỡ, toàn bộ binh lính trong phủ nhà họ Thủy đã phái đi ra ngoài.
Thủy Tuấn đang nói chuyện, nghe được tiếng bước chân, vì thế từ sau bình phong chuyển ra.
"Hai vị," Thủy Tuấn nói, "Hiện tại ngoài phủ toàn bộ đều là binh lính nhà họ Vệ, ta đã triệu tập người Để toàn thành, chuẩn bị cùng bọn họ tử chiến đến cùng."
Khương Hằng: "......"
Khương Hằng một chút cũng không đoán được, Vệ gia thế nhưng sẽ ở dưới tình huống không có chứng cứ, vây quanh Thủy gia, mà nhìn bộ dáng này của Thủy Tuấn, hiển nhiên là muốn liều cá chết lưới rách một phen.
"Trăm triệu không thể!" Khương Hằng ngay lập tức biến sắc.
Thủy Tuấn nói: "Đã không còn đường lui, chờ lát nữa chỉ cần khi xung đột xảy ra, ta sẽ phái người hộ tống các ngươi, nhân lúc rối loạn rời đi Hạo Thành, trong thành chỉ cần vừa loạn lên, chỗ cửa thành liền không có người quản.

Vệ Bí đang triệu tập toàn bộ quân đội toàn thành......"
"Ta có thể từ trong Vệ trạch đem người mang ra ngoài," Cảnh Thự trầm giọng nói, "Đương nhiên là có thể toàn thân mà lui, ngươi không cần lo lắng cho chúng ta, vẫn là tự lo cho chính mình đi."
Sơn Trạch sau bình phong nói: "Dịch ra, ta muốn đích thân nói lời cảm tạ với ân nhân."
Vì thế Thủy Tuấn dịch ra bình phong, sau khi Sơn Trạch tỉnh lại trải qua chỉnh đốn đơn giản, tuy gầy ốm tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, lại nhìn ra được dung mạo anh tuấn, một đầu tóc dài đen nhánh, trên người mặc một bộ áo dài to rộng màu lam, ngồi ngay ngắn ở trên giường, trong tay nắm một thanh đoản đao, hiển nhiên một khi binh lính Vệ gia đánh vào Thủy phủ, y liền đã chuẩn bị tốt bất cứ lúc nào cũng có thể kết thúc tánh mạng chính mình.
Thủy Tuấn thương cảm mà cười cười, Sơn Trạch nói: "Chân cẳng ta có chỗ bất tiện, bị giam cầm ở trong thủy lao lâu ngày, càng......"
Khương Hằng nói: "Ngươi trước nghỉ ngơi cho tốt, không cần đứng lên."
Vì thế Sơn Trạch ngồi ở trên giường, đối Khương Hằng cùng Cảnh Thự lạy ba lạy.
Cảnh Thự trầm ngâm không nói, hỏi: "Lúc này bên ngoài tình huống như thế nào?"
Thủy Tuấn nói: "Vệ gia điều hai ngàn người lại đây, phong tỏa nhà ta cùng bốn con phố bên ngoài cùng thành chủ Hạo Thành.

Người Để ở trong thành, chừng bốn vạn người, chúng ta không sợ bọn họ."
Khương Hằng nói: "Trước không nói Vệ gia vũ khí trang bị hoàn mỹ, lại có chiến mã, Trong tay người Để chỉ có nông cụ cuốc xẻng, khi đánh lên thật phần thắng thật sự xa vời......!Cho dù đánh thắng, chặt bỏ đầu Vệ Bí, lại có thể thế nào đâu?"
Bốn người trong phòng trầm mặc, một lát sau, Sơn Trạch nói: "Ngài nói đúng, tiên sinh, hành động này sẽ chọc giận thành Lạc Nhạn, bọn họ sẽ phái ra quân đội, tiến đến tấn công Hạo Thành."

"Đương nhiên," Khương Hằng nói, "Các ngươi cũng không phải là không có phần thắng.

Nước Ung đã nổi lên nội chiến, Phong Nhung, Lâm Hồ đều sẽ lập tức hưởng ứng, nhưng Hạo Thành tất nhiên trở thành trận nơi đứng mũi chịu sào trong trận gió lốc này."
Cảnh Thự bổ sung nói: "Tiền đề là, các ngươi có thể bảo vệ tòa phủ đệ này."
Không có người nào so với Khương Hằng rõ ràng hơn khốn cảnh của nước Ung, từ khi còn ở Trịnh Đô thành Tế Châu, hắn liền đoán chắc chỉ cần Trấp Tông vừa chết, nước Ung tất sẽ sụp đổ, toàn bộ mâu thuẫn vốn dĩ bị cường quyền trấn áp, đều sẽ hóa thành gió tanh mưa máu, cắn nuốt trăm năm cơ nghiệp Đại Ung.
Như vậy ngồi xem đầu xuân Sơn Trạch bị trảm, hết thảy những điều này sẽ không xảy ra chứ?
Đáp án là phủ định.
"Thủy Tuấn, vị Triệu tiên sinh đến từ nước Trịnh kia, là làm sao thuyết phục ngươi?" Khương Hằng chuẩn xác chỉ ra hết thảy điểm mấu chốt.
Thủy Tuấn tức khắc ngẩn ra.
Sơn Trạch đối Thủy Tuấn nói: "Nói cho bọn họ đi không sao."
Thủy Tuấn thở dài, nói: "Triệu Anh cung ứng vũ khí cho chúng ta, chuẩn bị đầu xuân năm sau, sau khi Sơn Trạch bị xử tội, mượn bi thống này, làm người Để khởi xướng lên đấu tranh.

Nước Trịnh lại nội ứng ngoại hợp, đồng thời ra khỏi Ngọc Bích quan, tấn công thành Lạc Nhạn."
Cảnh Thự vừa bị nhắc nhở như vậy, lập tức liền rõ ràng, bọn họ có cứu Sơn Trạch hay không, kết quả đều sẽ không khác nhau mấy, có lẽ đầu xuân năm sau, vương thất gặp phải nguy cơ chỉ sẽ càng thêm nghiêm trọng.

"Làm sao gã đi tới được nơi này?" Khương Hằng không hỏi Thủy Tuấn đồng ý với yêu cầu của gã hay không.
"Ta không rõ ràng lắm," Thủy Tuấn đáp, "Có lẽ là trong dãy núi trùng trùng điệp điệp Ngọc Bích quan, có một đường nhỏ không người biết được đi?"
Tiếng ồn ào bên ngoài càng lúc càng lớn, Vệ Bí tới, đã bắt đầu có người gào lên, bảo nhà họ Thủy mở cửa, muốn vào điều tra.
Thủy Tuấn nói: "Không còn thời gian, cần phải lập tức hộ tống hai vị ân nhân rời đi, ta đi giữ chân Vệ Bí." Nói, y vội vàng đi ra, khi đi qua bên người Khương Hằng cùng Cảnh Thự, lại khom người với hai người.
Trong phòng chỉ còn lại Sơn Trạch, Cảnh Thự cùng Khương Hằng.
"Vương tử người Để, tin ta không?" Bỗng nhiên Khương Hằng nói.
Sơn Trạch nói: "Để tộc sớm đã quy phục và chịu giáo hoá, đâu ra 'vương tử' vừa nói? Hiện giờ ta bất quá là một bá tánh bình thường của nước Ung, vì đất dai của tộc nhân, trả giá tánh mạng chính mình bôn tẩu không ngừng.

Tiên sinh nếu muốn cứu tánh mạng một mình ta, thật cũng không cần, trừ phi ngài có thể cởi bỏ cái bế tắc này."

Khương Hằng thầm nghĩ Sơn Trạch thật sự là người thông minh, có lẽ y đã đoán được thân phận hai người bọn họ, lại trước sau không có nói toạc ra.
"Da không còn nữa, lông mọc chỗ nào?" Khương Hằng nói, "Ngài cảm thấy người Để quy về Trịnh, liền so với Ung tốt hơn sao?"
"Ta không biết." Sơn Trạch nghiêm túc mà nói, "Ta chỉ biết, người Ung muốn giết ta."
Khương Hằng thở dài.
"Quốc gia sụp đổ, các tộc ắt hẳn nguy như chồng trứng." Khương Hằng nói, "Người Trịnh lợi dụng người Để, đều bởi vì hiện giờ đang bị nước Ung uy hiếp, nếu không nhìn ra tầng này, một khi mảnh đất tái ngoại sụp đổ, các tộc làm theo ý mình, ở trong tay người Trịnh, cũng bất quá là làm nô lệ thôi."
Sơn Trạch trầm mặc không nói, một lát sau nói: "Khương Hằng, cái này còn phải xem tương lai."
"Ta nguyện ý tận lực thử một lần." Khương Hằng nói, "Nhưng ta không thể đoán trước được kết quả này, có lẽ có thể chuyển biến tốt đẹp, có lẽ tệ hơn.

Ngài có nguyện ý đánh cuộc một lần hay không? Đây là cơ hội duy nhất của ngươi."
Sơn Trạch chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủn, liền hạ quyết tâm, gật đầu.
Khương Hằng tức khắc nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Cảnh Thự, mang theo vẻ mặt thỉnh cầu, Cảnh Thự không rõ, mặt lộ vẻ nghi hoặc, nhưng đột nhiên, nhiều năm ăn ý cùng Khương Hằng, làm hắn thần giao cách cảm.
Cảnh Thự không nói hai lời, xoay người rời đi nhà chính.
Ngoài Thủy trạch đang giương cung bạt kiếm, gia binh Vệ gia đã bao vây chung quanh nơi này, người Để đang từ bốn phương tám hướng toàn thành đi tới, một trận bạo loạn đang sắp nổi lên, Vệ gia hiển nhiên kiêng kị một trận đổ máu ba năm trước đây, sau khi mũi tên đầu tiên bắn ra, náo loạn liền sẽ khó có thể thu thập.
Vệ Bí là một người trung niên hơn 40 tuổi, cưỡi con ngựa cao lớn chạy tới chiến trường.
"Thủy Tuấn!" Vệ Bí trầm giọng nói, "Nơi này là Hạo Thành, là quốc cảnh nước Ung, các ngươi còn muốn tạo phản hay sao?!"
Khi Thủy Tuấn đối mặt Vệ Bí, nghiễm nhiên thay đổi thành một người khác, nghiêm túc nói: "Vệ Bí, ngươi muốn điều tra trong phủ ta, theo lý chính là tập nã vương tộc người Để, theo lệ làm việc, cần phải lấy ra điều tra lệnh thành Lạc Nhạn ký phát, Hạo Thành tuy đã phong cho ngươi, nhưng ngươi lại không có quyền trị hạt! Lệnh quan phủ điều tra ở đâu?"
Vệ Bí cười lạnh một tiếng, Vệ thị ở Hạo Thành hoạt động đã lâu, quan viên thủ đô phái tới, sớm đã theo lệnh gã từ lâu, nào dám không tuân theo?
"Ngươi có phải còn chưa rõ ràng hay không," Vệ Bí quả thực kiêu ngạo ương ngạnh tới cực điểm, "Tòa thành này chủ nhân chân chính là ai?"
Nói, Vệ Bí nâng tay lên, chỉ đợi Thủy Tuấn chống cự, ra lệnh một tiếng, liền phải mạnh mẽ xông lên nhà họ Thủy.
Nhưng mà vào lúc này, cửa lớn thong thả mở ra, Cảnh Thự bước ra.
Trong nháy mắt Vệ Bí còn tưởng rằng mình hoa mắt, một tay nâng lên đã quên buông xuống.
Cảnh Thự một bộ phục sức người Để, cầm theo kiếm còn nằm trong vỏ, ung dung nhìn Vệ Bí.
"Bảo người của ngươi cút trở về đi." Cảnh Thự lạnh lùng nói.
Mấy tháng trước Vệ Bí mới vừa gặp qua Cảnh Thự một lần, khi quân đoàn luyện binh, Vệ Bí tự mình suất lĩnh thủ hạ, tiến đến khao quân.

Nhưng hiện tại hắn có mười cái đầu cũng không thể nghĩ được, thượng tướng quân Trấp Miểu thế nhưng sẽ xuất hiện ở trong nhà người Để.

"Miểu điện hạ?" Vệ Bí khó có thể tin nói.
"Bản tướng quân nói chuyện chỉ nói một lần!" Cảnh Thự gầm lên một tiếng.

Uy nghiêm của Cảnh Thự, thậm chí còn trên cả Trấp Tông, Trấp Tông tuy là vương của nước Ung, là một chiến thần, ở Ngọc Bích quan bị ám sát, lại thân ở trong triều, quân uy nhiều ít đã bị suy giảm.

Mà mấy năm gần đây, ở tái ngoại truyền tụng Cảnh Thự đồ đệ thân truyền của Trấp Tông, khi ở Chung Sơn một trận thành danh, ngay cả Lý Hoành cũng không phải là đối thủ của hắn.
Lời này vừa ra, binh lính Vệ gia tức khắc sợ hãi, thoáng lui ra phía sau.
Vệ Bí buông tay, xoay người xuống ngựa, tức khắc thay đổi một gương mặt khác: "Điện hạ, bọn họ đều là nghịch tặc, đêm qua người Để cướp ngục, mang đi đầu mục nghịch tặc......"
Ngón cái Cảnh Thự thoáng bắn ra, bắn ra kiếm cách, lộ ra ánh sáng mũi kiếm bắn ra bốn phía.
"Người là ta cứu đi," Cảnh Thự trầm giọng nói, "Như thế nào? Có ý kiến gì?"
Trong nhảy mắt, trong đầu Vệ Bí ầm ầm vang lên, nhưng hắn đã là gia chủ, lập tức liền hiểu được, sự tình nghiêm trọng hơn rất nhiều so với chính mình tưởng tượng —— Vệ gia nhất định bị người tính kế.
Tay Thủy Tuấn không ngừng phát run, hít sâu, khống chế được bản thân, không có quay đầu nhìn Cảnh Thự.
"Vâng, điện hạ." Vệ Bí vô cùng thức thời, Cảnh Thự đại biểu cho Đông Cung, Cảnh Thự tham gia cũng liền có nghĩa là thái độ Đông Cung, này đã không phải vấn đề gã có thể giải quyết.
Cảnh Thự một mình một người, mấy nghìn người liền ở trước mặt hắn tan đi, trong nháy mắt đều lui sạch sẽ.
Khương Hằng liền đứng ở trong viện, nhìn hết thảy những điều này.
Vệ Bí nói: "Điện hạ không bằng thỉnh dời bước đến......"
"Không rảnh." Cảnh Thự trực tiếp cự tuyệt Vệ Bí, xoay người, đóng lại đại môn.
Khương Hằng: "......"
Cảnh Thự: "?"
Khương Hằng: "Ngươi vẫn phải cho gã chút mặt mũi."
Cảnh Thự: "Đã đắc tội gã, còn nói cái gì mặt mũi? Cho gã mặt mũi, gã liền sẽ không tới tìm phiền toái cho chúng ta sao? Ta nhìn không thấy."
Khương Hằng nghĩ cũng phải, Cảnh Thự nghĩ rất đơn giản, nhưng trong điều đơn giản giản, lại thường thường xoáy thẳng vào lòng người, rất có cảnh giới "Đại xảo bất công".*
*Đại xảo bất công: Đại loại uy lực của lời nói không nằm ở lời lẽ hoa mỹ.
Thủy Tuấn cuối cùng đã biết được thân phận Cảnh Thự, không biết này đối với bọn họ mà nói là may mắn hay là bất hạnh.
Sơn Trạch lảo đảo đi xuống giường, đối Khương Hằng nói: "Phải đi đâu? Ta chuẩn bị xong rồi."
Thủy Tuấn bước một bước xa tiến lên, Cảnh Thự cùng Khương Hằng nhìn nhau.
"Cùng ta đi Lạc Nhạn Thành," Khương Hằng nói, "Đây là cơ hội duy nhất để ngươi biện bạch."
Thủy Tuấn: "Y sẽ bị ngũ mã phanh thây."
Khương Hằng nói: "Cũng có thể sẽ không."
Một tay Sơn Trạch đỡ bả vai Thủy Tuấn, Thủy Tuấn nói: "Không được, ta không thể để ngươi đi, Sơn Trạch."
"Ta tin tưởng bọn họ." Sơn Trạch nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận