Sơn Hữu Mộc Hề


Khi Khương Hằng cùng Cảnh Thự quan sát người ở bên cạnh, mọi người cũng đều đang nhìn bọn họ, rõ ràng đối với hai người vô cùng cảm thấy hứng thú.
Cảnh Thự bị nhìn đến có chút không được tự nhiên, muốn tìm chút chuyện để nói, bản thân cùng bọn họ đến tột cùng là có cái gì khác biệt, đáng để bị nhìn như vậy? Nhưng thực mau, y phát hiện ra vấn đề.
Những người còn lại trong quán rượu đều đang ôm nhau thân mật nói chuyện mua vui, chỉ có Cảnh Thự cùng Khương Hằng là tách ra, Khương Hằng còn không cho Cảnh Thự uống nhiều.
"Chỉ hai lượng," Cảnh Thự nói, "Nhạt đến không khác gì nước lả."
"Uống đi uống đi." Khương Hằng đang suy nghĩ phải làm sao để kéo gần quan hệ với bọn họ, hỏi chút tin tức.
"Thương gia không tới chọn đồ nhắm rượu sao?" Chưởng rượu cũng đang đánh giá bọn họ, "Chỉ uống rượu sao?"
Khương Hằng thấp giọng ở bên tai Cảnh Thự nói vài câu, Cảnh Thự liền nói: "Làm một phần cá Tầm nướng đi, lại thêm chút tôm chiên giòn, chiên giòn một chút."
Chưởng rượu: "Không có......!Chỉ có thịt bò kho."
Cảnh Thự không kiên nhẫn nói: "Nói ngươi lại không có, dong dài cái gì?"
Khương Hằng nở nụ cười, cùng Cảnh Thự châu đầu ghé tai, Cảnh Thự bất đắc dĩ nói: "Thịt bò thì thịt bò đi."
Rốt cuộc có một người Để nhịn không được chê cười hai người bọn họ, nói: "Thương gia sao lại mọi việc đều phải thương lượng? Không thể tự mình quyết định sao?"
Mọi người lại bắt đầu cười vang, phảng phất như Cảnh Thự cùng Khương Hằng đã mang đến cho bọn họ không ít chuyện thú vị.
Cảnh Thự nói: "Đúng vậy, rời khỏi tức phụ, ta liền không thể tự mình quyết định." Nói nhìn nhìn lại xung quanh, minh bạch vì sao, hầu hết những vị khách kia đều ôm nữ nhân hay tiểu quan, duy chỉ có hai người mình cùng Khương Hằng ngồi ngốc.
"Ngươi tới ngồi trên người ta." Cảnh Thự thấp giọng nói.
Khương Hằng cũng minh bạch, vì thế học bộ dáng những người khác, tách ra hai chân Cảnh Thự, ngồi vào trước người y.

Cảnh Thự lấy qua bình rượu, tự rót tự uống, một tay ôm Khương Hằng.
"Cho ta uống một chút." Khương Hằng dựa vào trước người Cảnh Thự, thấp giọng nói.
Cảnh Thự ngậm nửa ly, cúi đầu nhìn Khương Hằng, lại nhìn nhìn chung quanh, liền hơi cúi đầu, học những người khác, hôn lấy môi Khương Hằng, đút cho hắn một ngụm rượu.
"Tim ngươi đập nhanh quá." Khương Hằng ôm cổ Cảnh Thự, ở bên tai y nhỏ giọng nói.
Cảnh Thự quay đầu, cách môi hắn không đến một tấc, đáp: "Rượu này tác dụng chậm rất mạnh, ngươi đừng uống nhiều quá."
Khương Hằng không biết vì sao, hơi thở cũng trở nên dồn dập, càng cảm giác thân thể nóng rực của Cảnh Thự bên dưới lớp võ phục mỏng, cùng với một chút biến hóa cách võ quần.
Trên mặt Khương Hằng mang theo cảm giác say, năm nay Cảnh Thự đã tròn 20 tuổi, đúng là thời điểm một thân dục vọng không chỗ phóng thích, máu toàn thân nóng lên, y lại là tướng lãnh, toàn thân tràn ngập một cổ xao động không biết làm sao phát tiết.
Bản thân Khương Hằng cũng giống như vậy, hắn cũng đã 18 tuổi, hắn thường thường cảm thấy, mình cùng Cảnh Thự tựa giống như một người, ngay cả thời khắc động tình, cũng không tránh được tâm ý tương thông.
Hơi thở Cảnh Thự cứng lại, một tay đặt ở sau eo Khương Hằng, lại không có ở trên người hắn sờ loạn, sợ bản thân khống chế không được.
"Đừng nghịch." Cảnh Thự thấp giọng nói, vẫn cứ bảo trì chút lý trí cuối cùng, buông chén rượu, kéo tay Khương Hằng ra.

"Bọn họ đều đang đùa dỡn." Khương Hằng nhịn không được chọc y.
Cảnh Thự vỗ nhẹ Khương Hằng, kéo ra tay hắn đang đặt ở trên eo, đưa tới trước ngực, kéo vào trong áo trong chính mình, để hắn đặt ở trên ngực trần của mình, lại nắm mu bàn tay hắn, hơi xiết chặt, phảng phất như không một tiếng động mà nói với hắn điều gì.
Chưởng rượu đem thịt bò bưng lên, thái mỏng đến giống như giấy tuyết, xối lên mỡ hành, nhìn qua nhưng thật ra ngon mắt.

Sau khi đặt đồ ăn xuống, mấy thanh niên người Để lại kêu gã qua, thấp giọng hỏi mấy câu.
Dư quang bên khóe mắt Khương Hằng thấy thanh niên người Để ở một bên nhìn hai người bọn họ, những người khác vốn tưởng rằng Cảnh Thự mới đến nên thẹn thùng, sau khi đã quen, liền không hề nhìn nhiều.
Khương Hằng tiến đến bên tai Cảnh Thự, nhỏ giọng cười nói mấy câu, Cảnh Thự trầm ngâm một lát, dựa theo Khương Hằng phân phó, không chút để ý mà nhìn xung quanh một cái, mới đối người trẻ tuổi bên cạnh nói: "Người Để sao?"
"Người Để," thanh niên kia cười nói, "Người hạ đẳng.

Ngươi là người địa phương nào?"
"Người Việt." Cảnh Thự đáp.
"Tới buôn bán cái gì?" Thanh niên lại hỏi.
Khương Hằng hóa trang cho Cảnh Thự đúng là thương nhân, bên eo đeo túi tiền cất vàng, trên cổ tay lại mang một chuỗi hạt nhỏ dùng để đếm, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra.
Khương Hằng thấy trong lòng ngực thanh niên kia cũng ôm một người tiểu quan, liền không che giấu giọng nói, cười nói: "Gấm nước Đại, ngọc nước Lương, sắt nước Trịnh, đồ sơn nước Dĩnh, cái gì cần có đều có, công tử muốn mua cái gì?"
Thanh niên cười ha ha: "Duy chỉ không có rượu Việt, thật sự là làm khó người."
Cảnh Thự từ trước đến nay không quen nói nói cười cười, không tiếp lời được câu này, chỉ phải nói: "Đúng vậy."
Thanh niên nói: "Ta họ Thủy, Thủy Tuấn."
"Nhiếp Hải." Cảnh Thự cũng tự giới thiệu.
"Có duyên." Thanh niên đề nghị nói, "Lại đây ngồi một chút thế nào?"
"Ngươi lại đây ngồi." Cảnh Thự nói.
Thủy Tuấn ngược lại không ngại, phân phó một tiếng, chưởng rượu liền đem hai cái bàn ghép lại với nhau, những người Để xung quanh nhìn bọn họ một cái, thấy nhiều rồi cũng không có gì lạ.

Không bao lâu, chưởng rượu lại đem tấm bình phong dịch lại đây.

Truyện Bách Hợp
Khương Hằng tò mò mà nhìn ra ngoài, Thủy Tuấn vì thế nói: "Bọn họ đều là bằng hữu của ta, đang đợi người."

Cảnh Thự gật gật đầu, Khương Hằng dựa ở trước người Cảnh Thự, cười ngâm ngâm mà nhìn Thủy Tuấn, Thủy Tuấn lại không có nhìn hắn, bảo trì phép lịch sự, chỉ nhìn chăm chú hai mắt Cảnh Thự, nói: "Thật sự hiếm thấy, đã gần một năm không có thương nhân tới đây."
Khương Hằng hỏi: "Một người thương nhân cũng không có sao?"
Thủy Tuấn nói: "Toàn là người bán hàng rong, không có thương nhân chân chính.

Nhiếp huynh lần này tiến đến, đã làm thành giao dịch hay chưa?"
Cảnh Thự nghĩ nghĩ, không có trực tiếp trả lời, nói: "Còn tạm được, nhưng mà sắp khai chiến, thương lộ không tiện."
Những lời này là Cảnh Thự đang tự do phát huy, Khương Hằng không có dạy y, đơn giản an tĩnh chờ đợi Thủy Tuấn lên tiếng, nếu đoán không sai......
Thủy Tuấn quả nhiên nói: "Xem ra Nhiếp huynh ở Hạo Thành cũng không mua được thứ gì."
Cảnh Thự đáp: "Ánh mắt thực tinh."
Thời điểm Cảnh Thự cởi xuống túi tiền bên eo trả tiền, tràn đầy một túi vàng đều được Thủy Tuấn nhìn thấy.
"Ngươi có cái gì bán?" Cảnh Thự quan sát sắc mặt Thủy Tuấn, đối phương không có mê sắc trước tiên tiến lên nhìn chằm chằm Khương Hằng, thậm chí toàn bộ quá trình đều không có chú ý tới Khương Hằng, hành động này chiếm được hảo cảm của Cảnh Thự.

Thủy Tuấn nói: "Ta có một ít quặng cùng da lông, chưa bán ra.

Có muốn đến xem?"
"Cái quặng gì?" Cảnh Thự hỏi.
"Quặng vàng," Thủy Tuấn nói, "Đều là ba năm trước, trong dãy núi Hãn Tắc tìm được mạch khoáng."
Khương Hằng nghĩ tới, khi đến tận nơi xem xét nước Ung, xác thật có người đề cập tới, vùng Hãn Tắc cùng núi tuyết phía Bắc, đều có mỏ vàng.
"Tỉ lệ như thế nào?" Cảnh Thự nói, "Dù sao cũng phải tinh luyện."
Thủy Tuấn ở trên người sờ một cái, lại buông tay, ý bảo khoáng thạch không có mang theo bên mình, nói: "Tỉ lệ rất tốt, cho cái hẹn chứ?"
Khương Hằng hỏi: "Hiện tại Hãn Tắc đã không phải là chỗ của các ngươi, còn có thể đem mỏ vàng vận ra sao?"
"Ngẫm lại biện pháp," Thủy Tuấn đáp, "Biện pháp luôn là người nghĩ ra."
Cảnh Thự nói: "Ta không có khả năng liều chết đi bồi ngươi lấy mỏ vàng."
Thủy Tuấn đáp: "Chuyện này, tự nhiên trông cậy ở trên người ta."
Cảnh Thự búng tay một cái, hỏi: "Chỉ cần tỉ lệ thật sự tốt, nên trả sẽ không thiếu cho ngươi, ngươi muốn cái gì?"

Thủy Tuấn nói: "Vàng."
Khương Hằng cười
Thành, mỏ vàng đổi vàng, nhưng ngược lại gọn gàng dứt khoát.

Thủy Tuấn nhìn Cảnh Thự, nói: "Nhiếp huynh làm buôn bán nhưng thật sảng khoái."
"Ngươi muốn nhiều tiền như vậy làm cái gì?" Cảnh Thự không chút nào thèm để ý gã thổi phồng, ngược lại hỏi.
"Hữu dụng." Thủy Tuấn thở dài, nói, "Thật không dám giấu giếm, huynh đệ của ta, sắp bị xử tử, chuẩn bị một số tiền, mới có thể giữ được tánh mạng của y......!Nhiếp huynh biết Sơn Trạch không?"
"Sơn Trạch......" Cảnh Thự nghĩ tới, đó là tên của một người, ba năm trước đây, y ở trong Đông Cung đã nghe qua.
Người Để được vương tộc ban họ, vốn là hai bộ lạc lớn, liền được hai họ "Sơn" "Thủy", sau khi dung nhập vào người Ung, thủ lĩnh bộ lạc tự nhiên mất đi phần lớn quyền lực, chỉ giữ lại một bộ phần đất đai cùng tài sản, trong trăm năm này lại bị Công Khanh nước Ung từng bước xâm chiếm hầu như không còn.

Sơn Trạch, đúng là người ba năm trước đây, tập kết người Để, muốn khởi binh lật đổ họ Vệ.
Cảnh Thự: "Phản tặc."
"Các ngươi là phản tặc nước Ung." Khương Hằng cười bồi thêm một câu.
Thủy Tuấn đáp: "Ngươi đối với nước Ung chúng ta rất hiểu biết."
Cảnh Thự đáp: "Làm buôn bán, dù sao cũng phải hỏi thăm rõ ràng."
Thủy Tuấn thở dài, nói: "Ta cùng với Sơn Trạch cùng nhau lớn lên, tình như thủ túc, không biết Nhiếp huynh có hiểu về tập tục của người Để chúng ta hay không......"
Cảnh Thự: "?"
"Tóm lại," Thủy Tuấn cũng không có giải thích nhiều, liền nói, "Giao tình của chúng ta là ai rời khỏi ai, đều sống không nổi."
"Ta hiểu." Cảnh Thự nói.
Khương Hằng có chút tò mò, lúc trước nghe Giới Khuê nói qua, người Để xác thật thịnh nam phong, chỉ không biết thịnh tới mức nào.

Nói vậy Thủy Tuấn cùng Sơn Trạch, trong này có không ít chuyện xưa.

Khương Hằng nghĩ đi nghĩ lại, minh bạch tính toán của Thủy Tuấn, gã muốn mạo hiểm dùng mỏ vàng đổi lấy tiền, lại cầm đi hối lộ họ Vệ, cũng cứu ra Sơn Trạch.
"Ngươi quá tin tưởng chúng ta." Cảnh Thự nói.
Thủy Tuấn cười cười, nói: "Ta còn là có chút tinh mắt, các ngươi quen thuộc rượu Việt cùng rượu Đại, lại mang theo số tiền lớn trong người, có võ nghệ, cũng đủ để bảo hộ chính mình, cũng không đến mức là mật thám thành Lạc Nhạn phái tới.

Huống chi này cũng chỉ là thuận miệng nói một chút, cho dù đem ta bắt lại, lại có bao nhiêu chứng cứ? Cùng lắm thì đem ta cùng nhau ngũ mã phanh thây."
Cảnh Thự nghĩ cũng phải, cho dù Thủy Tuấn thật sự đem mỏ vàng lấy ra giao dịch, vậy cũng là gã đem ra, nước Ung nếu không biết trong dãy núi Hãn Tắc có vàng, liền không thể nào trị tội, đương nhiên, có lẽ Thủy Tuấn đã không còn suy tính đến chuyện sống chết.
"Khu vực Hãn Tắc hiện giờ là chỗ của ai?" Cảnh Thự nói, "Ta nhưng không muốn bị ngăn lại."

Thủy Tuấn nói: "Trước khi ra khỏi lãnh thổ nước Ung, ta sẽ phái người hộ tống các ngươi, người Để ở trên mảnh đất này sinh sống một ngàn năm, tin tưởng chúng ta là được."
Cảnh Thự nói: "Tuyến đường."
Thủy Tuấn nghĩ nghĩ, cũng đơn giản nói ra: "Vùng Tần Lĩnh Đồng Quan, còn có đường có thể đi, chỉ là đến tốn thêm chút thời gian."
"Câu hỏi trước." Cảnh Thự nói.
Đây là lần đầu tiên Thủy Tuấn gặp phải người làm ăn theo đuổi không bỏ như vậy, Cảnh Thự cũng đã quen ở trong quân không nói lời vô nghĩa, vô nghĩa chỉ chừa lại nói với Khương Hằng, đối với người ngoài luôn là lời ít mà ý nhiều, đến điểm thì ngừng, muốn đáp án, cũng là trước nay không có người không theo.
Thủy Tuấn chỉ phải nói: "Ba năm trước, Vệ Bí đầu tiên là chiếm đoạt đất của người Để chúng ta, bốn vạn khoảnh ruộng tốt khu vực Hãn Tắc, đều lấy danh nghĩa 'Trượng Điền Pháp', bị y thu vào trong túi, Sơn Trạch dẫn tộc nhân đánh sâu vào phủ Thành chủ, đòi y một cái công đạo.

Hiện giờ vùng đất này, chính là thuộc sở hữu nước Ung, kỳ thật lừa gạt gần vạn khoảnh, cái này còn chưa tính giáp lĩnh dãy núi, cùng với sản xuất trong núi."
Trong núi sản xuất dược liệu, vật liệu gỗ, quặng, da cỏ vân vân, hiện giờ đã thuộc sở hữu của họ Vệ, Vệ Trác ở trong triều làm việc, trưởng tử Vệ Bí thì ở Hạo Thành điên cuồng gom tiền, trong đó kiếm lời túi tiền riêng, áp bức bá tánh người Để.
Trấp Tông biết không? Có lẽ biết một chút, chỉ không nghĩ tới nghiêm trọng như vậy, Hạo Thành là kho lúa lớn nhất Tái Bắc, chỉ cần Vệ Bí người thay mặt quản lý mỗi năm nộp lên lương thực không thiếu đi, nhà họ Trấp từ trước đến nay đều là mắt nhắm mắt mở.
"Đã biết." Cảnh Thự nhàn nhạt nói.
Khương Hằng nhịn không được lại hỏi: "Vệ gia tích góp nhiều tiền như vậy, đều tiêu ở đâu chứ?"
"Đều chở đi," Thủy Tuấn nhàn nhạt nói, "Đưa đến nước Đại, lại từ nước Đại đưa vào nước Dĩnh.

Chu gia cùng Vệ gia quan hệ không cạn, mượn danh nghĩa nghiệp quan, ngươi nói xem có thể đưa đến chỗ nào?"
Khương Hằng nhớ tới khi chạm mặt Chu Du ở nước Đại, còn chuyện có bao nhiêu, hắn cũng không rõ ràng lắm, thế gia kinh doanh trên trăm năm, cho dù nước Ung bế quan, đám Công Khanh này cũng cùng bốn nước phương Nam có liên hệ dây mơ rễ má.
"Một vấn đề cuối cùng," Khương Hằng nói, "Công tử liền thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của ta đi, Sơn Trạch bị nhốt ở chỗ nào?"
Thủy Tuấn đáp: "Trong tử lao phủ thành chủ, đầu xuân năm sau liền phải xử trảm."
Đúng vào lúc này, cửa ngoài quán rượu bị đẩy ra, lại có người đi vào.
"Người ta chờ tới," Thủy Tuấn nghe thanh âm liền nói, "Hai vị cho cái hẹn đi?"
"Ta sẽ đi tìm ngươi," Cảnh Thự nói, "Ở nhà thành thành thật thật chờ là được."
Thủy Tuấn vốn định báo cho địa chỉ nhà của mình, nhưng nghĩ đến phủ đệ họ Thủy cũng không có người nào không biết, liền gật gật đầu, chuyển ra ngoài bình phong, để cho bọn họ như cũ ngồi uống rượu.
Khương Hằng đang suy nghĩ, ở trong lòng ngực Cảnh Thự thay đổi cái tư thế, Cảnh Thực cũng không nóng nảy, không có ở chỗ này thương lượng, miễn cho tai vách mạch rừng, bị người nghe được, tiếp tục ôm Khương Hằng, nhướng mày ý bảo còn muốn uống nữa hay không?
Khương Hằng lắc đầu, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói bên ngoài vang lên.
"Làm ta tìm một trận."
Giọng nói kia vô cùng quen thuộc, Khương Hằng vừa nghe liền thay đổi sắc mặt!
Cảnh Thự: "?"
Khương Hằng lập tức từ trong lòng ngực Cảnh Thự đứng dậy, tiến đến khe hở bình phong nhìn ra ngoài.
Hắn thấy Tôn Anh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui