Sơn Hữu Mộc Hề


Lúc này, ông chủ cửa hàng lau khô tay lại đây, đem một phong thơ đặt ở trước mặt Cảnh Thự, thoáng khom người lại rời đi.
"Cơ Sương tuy rằng bị giam lỏng," Cảnh Thự mở ra thư xem, nói, "Tổ chức ở Tây Xuyên hãy còn, ngươi thực thông minh, lựa chọn đầu tiên chính là đi gặp nàng."
Khương Hằng nói: "Này cũng tính là thông minh? Huynh đã khen ta rất nhiều lần."
Trong tin không có mở đầu cũng không có ký tên, chỉ hẹn hai huynh đệ đi đến một cái thương hội.

Sau khi Cảnh Thự nghiêm túc xem xong, gật gật đầu, nói: "Đi thôi."
"Kiếm Liệt Quang trừ phi muốn giết người, nếu không cố gắng hết sức đừng lấy ra," Khương Hằng nhắc nhở nói, "Ta chỉ sợ Tây Xuyên có người nhận ra được lai lịch của nó liền khó nói."
"Ta còn không đến mức ngu ngốc như vậy." Cảnh Thự ăn xong mì, nói, "Đi thôi."
Hôm sau, Khương Hằng cầm tin, tìm được địa chỉ nhà thương hội Cơ Sương nói, thủ lĩnh thương nhân họ Triệu, chính là người nước Trịnh, làm Khương Hằng nhớ tới Triệu Khởi.
"Công tử cần cái thân phận gì?" Thương nhân kia nói, "Chúng ta nhận được mệnh lệnh bên trên, cải trang thân phận cho công tử, cùng La tướng quân La Vọng nước Đại bọn họ gặp mặt một lần, trừ cái này ra, mọi người đối điều này cái gì cũng không biết.

Đêm hôm này, vừa lúc chúng ta cùng La tướng quân mở một buổi tiệc chiêu đãi.

Đến lúc đó hai vị có thể ngồi ở vị trí chủ tiệc.

Bên trên nói, công tử yêu cầu làm cái gì chúng ta liền làm cái đó, toàn lực tương trợ, không thể có một chút chậm trễ."
Chỉ cần có người ngoài, Cảnh Thự liền không nói chuyện, giống như một người vệ sĩ trung thành ngồi ở bên người Khương Hằng, mặc cho hắn sắp xếp.
Khương Hằng nghĩ nghĩ, nhìn Cảnh Thự, nói: "Liền nói cha ta là Thải Biện* trong phủ Thái Tử Linh điện hạ của quý quốc đi? Thuận tiện đi tới nước Đại một chút.

La Vọng tướng quân là người như thế nào?"
*Quan phủ xuất tiền ra cho thương nhân đi mua sắm.
"Này......" Thương nhân cũng phán đoán không rõ, nghĩ nghĩ, nói, "La tướng quân là cái người thành thật."
Khương Hằng: "......"

"Người thành thật là không có khả năng làm đến vị trí thượng tướng quân này." Khương Hằng nói.
"Nói thì như vậy." Thương nhân gật gật đầu, lại nói, "Công Tử Thắng đề bạt y, dù sao Võ Vương quân uy hùng mạnh, thủ hạ dù có thể đánh thắng trận, cũng không vượt qua được ông ta đi."
"Vị La tướng quân này, có phu nhân không?" Khương Hằng nghĩ đến người thân ở địa vị cao, nói không chừng cùng vương thất nước Đại, hay là đại gia tộc Tây Xuyên có liên hôn, có lẽ có thể xuống tay từ trên người phu nhân.
"Không có chính thê, cũng không có con nối dõi." Thương nhân đáp, "Lần này Tế Châu đưa tới bốn cơ thiếp xinh đẹp, đúng là lễ vật hiến tặng cho y."
Khương Hằng biết tặng cơ thiếp cho người, đúng là tác phong Thái Tử Linh, nghĩ đến thương đội này thay thế đường tình báo, ở Tây Xuyên hoạt động, đúng là vì củng cố liên minh cùng nước Đại.

Lời nói khách sáo nói đủ thì ngưng, Khương Hằng cũng không hề hỏi nhiều.

Hắn muốn giả trang người Trịnh thì không sao, nhưng Cảnh Thự lại có vấn đề rất lớn, rất dễ dàng bại lộ.
"Đến lúc đó ta cái gì cũng không nói," Cảnh Thự nói, "Đi theo phía sau ngươi là được."
Cũng chỉ có thể như vậy, Khương Hằng vốn định bảo Cảnh Thự không đi, nhưng mà biết chắc Cảnh Thự sẽ không đồng ý.
Ban đêm, sự thật chứng minh hắn thật sự là lo lắng nhiều, La Vọng không có thông minh giống như trong tưởng tượng của hắn, thương nhân đánh giá tương đối chính xác, y xác thật là cái người thành thật đến mức làm người ta tức sôi máu.
Phủ tướng quân y cư trú cũng vô cùng đơn sơ, chỉ có một gã quản sự cùng hai gã tôi tớ mà thôi.
La Vọng năm nay đã hơn bốn mươi, tay nắm năm vạn trọng binh, hiện giờ dưới Đại Vương, y là võ tướng nắm trong tay binh quyền quan trọng nhất Tây Xuyên, thân phận cùng dinh thự thật sự không tương xứng.
Hôm nay La Vọng sớm đã ở trong tướng quân phủ chờ khách nhân.

Treo không ít đèn lồng cũ đầy tàn tro, ở trong hoa viên mở buổi tiệc, trong bữa tiệc thức ăn đơn giản mua nấu chín sẵn ở trong thành.
"Tới liền tới đi," La Vọng tự mình đứng ở ngoài cửa đón chào, cười nói, "Mỗi lần đều mang nhiều đồ tới như vậy? Các ngươi cũng quá khách khí.

Ồ! Hai vị này tiểu huynh đệ dáng vẻ sang trọng, nhân trung long phượng*, phải gần gũi mới được!"
*Nhân trung long phượng: Người xuất sắc trong đám người.
"Không nhiều lắm, không nhiều lắm," thủ lĩnh thương nhân cười nói, "Mỗi lần đến đều được La tướng quân chiếu cố.


Giới thiệu cho ngài, vị này chính là Khương Hằng Khương công tử Thải Biện của chúng ta.

Bên cạnh lại là huynh đệ phía ngoại của hắn, Nhiếp Hải, Nhiếp công tử."
La Vọng thấy Khương Hằng giống như mảnh ngọc đẹp, phía sau lại có Cảnh Thự khuôn mặt lạnh lùng, ít khi nói cười đi theo, vội tiến lên lôi kéo tay Khương Hằng, cười nói: "Vào bên trong rồi nói.

Vào bên trong rồi nói."
Khương Hằng thấy La Vọng ăn mặc thường phục mộc mạc, trên vạt áo còn có mụn vá, ngược lại đám người bọn hắn trên người ăn mặc hoa phục, không giàu thì sang, ngược lại hoàn toàn với vị Thượng tướng quân keo kiệt này, lại càng tôn lên sự quẫn bách của thượng tướng quân.

Khương Hằng minh bạch, đây cũng là vô cùng hợp lý, bản thân Võ Vương chính là chiến thần, thủ hạ dù có lợi hại dũng cảm đến đâu cũng đều sẽ bị ông ta xử lý đến gần hết.

Sự nổi bật đều chiếu hết lên trên người quốc quân, tướng lãnh chỉ cần trung thành chấp hành mệnh lệnh của ông ta là được.

Ai có thể có cơ hội lập được công lớn?
La Vọng lôi kéo tay Khương Hằng không bỏ, cười nhìn hắn từ trên xuống dưới, nói: "Tuấn tú lịch sự, tuấn tú lịch sự!"
Khương Hằng không nghĩ tới La Vọng thế nhưng nhiệt tình như thế, nói vậy ngày thường cũng vô cùng cô đơn, chỉ nhìn vào khuôn mặt dãi gió dầm sương kia, cũng có thể nhìn ra được y khi còn trẻ nhất định cũng khá anh tuấn, hiện giờ hai bên tóc mai đã lốm đốm tóc bạc, như vẫn giữ lại thần thái phấn chấn khi tham gia quân ngũ.
Khương Hằng vốn định thử y một lần, lại lợi dụng y một phen, theo cách nói của Cảnh Thự chính là "Tính kế".

Nhưng thấy y nhiệt tình như vậy, ngược lại lại có chút áy náy lên.
"Ngươi là người ở đâu?" La Vọng đối Khương Hằng hỏi.
"Người Trịnh." Khương Hằng đáp.
Cảnh Thự thấy La Vọng nắm tay Khương Hằng không bỏ, sắc mặt đã có chút không được tốt, thương nhân lại nói La Vọng chưa từng cưới vợ sinh con, một người trung niên lôi kéo Khương Hằng diện mạo xinh đẹp như vậy, nhìn mặt y lại đang cười không ngừng, lập tức làm trong lòng hắn sinh lửa giận.
Khương Hằng bình tĩnh rút tay về, nói: "Mời, mời."

Mọi người theo thứ tự ngồi xuống, Khương Hằng ngồi ở bên phía tay trái La Vọng, Cảnh Thự ngồi ở vị trí tiếp theo Khương Hằng.

La Vọng đầu tiên là tiếp nhận danh mục quà tặng, tỉ mỉ mà xem qua, nói: "Ca cơ đều để các nàng trở về đi, không cần cái này."
Thương nhân nói: "Này nhưng thật khó làm, đã đi thật xa như vậy."
"Cũng phải." La Vọng không tiện từ chối ý tốt của đối phương, nói, "Như vậy để cho các nàng lưu lại, đến lúc đó ta xem lại, nếu nguyện ý đi theo thủ hạ thanh niên của ta, liền tác hợp bọn họ, được chứ?"
"Tự nhiên nghe tướng quân phân phó." Thương nhân cười nói.
Khương Hằng xem như lĩnh giáo, thầm nghĩ người Trịnh các ngươi sao lại thích tặng cơ thiếp cho người khác như vậy? Đem người xem như gia súc đưa tới đưa lui, hành sự so với Trấp Tông cũng không khá hơn bao nhiêu.

Chắc hẳn dò xét một phen, nếu không tiếp theo, Thái Tử Linh liền muốn đem nam nhân đưa lại đây.
La Vọng xem qua danh mục quà tặng, cất nó đi, đối Khương Hằng nói: "Nếu đã tới, liền ở Tây Xuyên chơi thêm mấy ngày.

So với Tế Châu các ngươi thế nào?"
Khương Hằng cười nói: "So với Tế Châu phồn hoa hơn không ít, dân phong cũng vô cùng cởi mở." Nói đối thủ lĩnh thương đội kia nói: "Sau khi về nước, ngươi hãy thay ta sắp xếp, ta muốn lưu lại ở đây, không quay về."
Thủ lĩnh thương đội cười nói: "Vâng, Khương công tử."
Khương Hằng vừa mới nói, mọi người liền dừng ly thả đũa, La Vọng thấy thế liền biết địa vị Khương Hằng ở nước Trịnh rất cao, lai lịch không thể coi thường.
"Ngươi còn muốn đi chỗ nào chơi?" Cảnh Thự đối Khương Hằng hỏi.
"Ồ," Khương Hằng thấy Cảnh Thự nói chuyện, hơn nữa là câu đầu tiên từ sau khi tiền vào nhà La Vọng, không rõ hắn có ý tứ gì, cười nói, "Không bằng chúng ta lên Chung Sơn một chút đi?"
La Vọng nói: "Chung Sơn thời đểm tuyết sắp rơi cảnh sắc mới đẹp, mấy ngày nay, nếu như các ngươi không chê, liền ở lại trong phủ đi, được không?"
Khương Hằng: "??"
Này cũng nhiệt tình quá mức đi? Khương Hằng thấy La Vọng biểu tình chân thành, lại không giống như là lời khách sáo, liền cười nói: "Ca ta đã ở trong thành tìm chỗ ở......"
"Không đáng ngại, không đáng ngại!" La Vọng đối Khương Hằng nói, "Dọn lại đây, dọn lại đây! Vừa lúc ban đêm không có việc gì, bồi ta trò chuyện."
Khương Hằng bắt đầu cảm thấy có chút nguy hiểm, thủ lĩnh thương đội nghe vậy cũng vẻ mặt ngượng ngùng, lại không thể thay Khương Hằng đưa ra quyết định.
Cảnh Thự sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, khi đang muốn mở miệng, Khương Hằng lại ở dưới bàn nhẹ nhàng đá Cảnh Thự một cái, ý tứ là không cần trở mặt.
"Còn có chút chuyện muốn giao phó," Khương Hằng uyển chuyển từ chối đề nghị của La Vọng, nói, "Đợi đến khi mọi việc giải quyết xong, nhất định tiến đến quấy rầy."
La Vọng vui tươi hớn hở mà cười nói: "Được, được, như vậy, ta liền chờ các ngươi."
Khương Hằng vốn dĩ chuẩn bị một bụng âm mưu quỷ kế, tính toán đối phó với thái độ của La Vọng, lại phát hiện lời nói đến bên miệng, đều bị người này chặn lại, nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.
Cuối cùng vẫn là Cảnh Thự giải vây, nói: "Hiện giờ Tây Xuyên đã không giống như trước, chơi mấy ngày liền trở về đi, Hằng Nhi."

Lời này tức khắc chọc trúng tâm bệnh La Vọng, chỉ nghe y nói: "Người ngoài các người đều nói như vậy, nhưng mà, theo như ta thấy, thương mại, là nền tảng của nước ta.

Quốc sách này, là năm xưa khi Công Tử Thắng còn sống đã chế định ra, La Vọng ta tuy chỉ là một võ phu, cũng tuyệt đối có thể đối các vị vỗ ngực đảm bảo, cho dù trong thành Tây Xuyên xảy ra chuyện gì, các vị cũng tuyệt sẽ không có việc gì."
Khương Hằng nghe vậy gật đầu, nói: "Thái Tử Mịch còn có thể ra ngoài không?"
La Vọng ra dấu tay một chút, ám chỉ không nên nói chuyện lúc này.

Thủ lĩnh thương đội kia liền cười ha ha, như vậy lướt qua, mọi người bắt đầu uống rượu, trong bữa tiệc nói chuyện, đơn giản liên quan đến chuyện ở Tế Châu cùng với phong tục tập quán Tây Xuyên.
"Thượng tướng quân đầu xuân cũng sẽ xuất chinh sao?" Khương Hằng lại không thức thời hỏi một câu.
La Vọng đáp: "Điều này còn muốn xem bệ hạ có mang ta theo hay không."
Khi La Vọng cầm chén rượu lâm vào trầm tư, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, đối mọi người giải thích nói: "Cho dù ta không ở Tây Xuyên, Lý Cận cũng sẽ quan tâm thương hội các ngươi, thật cũng không cần lo lắng.

Tới, Khương Hằng, Nhiếp Hải, hai vị tiểu ca nếm thử cái này......"
La Vọng lại tự mình gắp đồ ăn cho hai người, Khương Hằng liền cười ăn.

Sau khi rượu qua ba tuần, lại nói chuyện phiếm trong chốc lát, Khương Hằng nghe những chuyện nói trong bữa tiệc, thật sự không thú vị, thượng tướng quân này sinh hoạt quả thực không có gì để khen, vừa không háo sắc, lại không tham luyến quyền thế, nói tới nói lui, đơn giản làm sao để bảo hộ Tây Xuyên, làm bá tánh an cư lạc nghiệp mà thôi.

Nhưng Khương Hằng không biết y sinh hoạt đơn giản như vậy, vì sao lại nhận lấy quà cáp long trọng của nước hắn, tiền này đều tiêu ở chỗ nào?
"Trước khi tướng quân tham gia quân ngũ là làm gì?" Khương Hằng tò mò hỏi.
La Vọng nói: "Năm 31 tuổi tới nước Đại, trước khi tới đây ở trong một cái thôn nhỏ ở đất Dĩnh, là một thầy thuốc."
Khương Hằng "Ồ" một tiếng, gật gật đầu, chắc hẳn kia lại là một câu chuyện khác.
La Vọng tửu lượng rất tốt, Khương Hằng không dám uống quá nhiều rượu, chỉ sợ sẽ nói những lời không nên nói bại lộ thân phận, trong nửa sau bữa tiệc đều là Cảnh Thự tiếp rượu, một bữa cơm miễn cưỡng làm được cả khách và chủ đều vui vẻ.

La Vọng lại hỏi nơi hai huynh đệ đang ở, lại nắm tay thân mật tiễn đi Khương Hằng, vỗ vỗ bờ vai của hắn.
"Ca của ta hắn, chỉ là không thích nói chuyện," Khương Hằng nháy mắt với La Vọng, cười nói, "Xin Tướng quân đừng trách."
"Không ngại, không ngại!" La Vọng nói, "Quen biết được hai vị tiểu bằng hữu, ta thật cao hứng!"
La Vọng vui tươi hớn hở, trên mặt mang theo cảm giác say, lúc này nương ánh sáng đèn lồng ngoài phủ, Khương Hằng bỗng nhiên cảm thấy khuôn mặt y có chút quen thuộc, cảm giác vô cùng thân thiết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận