Sơn Hữu Mộc Hề


Trấp Tông chưa thu được quân báo tiền tuyến đã chạy tới Ngọc Bích quan, nhìn thấy thư từ nước Trịnh đưa tới, liền không chút để ý nói: "Để Triệu Linh tới là được, mười ba năm, cũng đã đến lúc nên nói chuyện rõ ràng."
Trận chiến bất ngờ này, chính là Thái Tử Lang cùng Cảnh Thự lần đầu tiên phối hợp sau bốn năm học thành, y tin tưởng, hai đứa con trai của mình ở trong trận chiến dịch lần này có thể nổi danh thiên hạ.

Con trai Trấp Tông y, cùng con trai Cảnh Uyên từ sau khi sinh ra nên là huynh đệ chiếu cố lẫn nhau, trở thành vương kỳ cùng lợi kiếm để Đại Ung thống nhất thiên hạ.
Đại tướng Xa Không nước Trịnh xuất binh toàn bộ đã nằm trong dự liệu của y, sau khi Tử Lư chết, nước Trịnh không còn có tướng giỏi mưu lược, chỉ còn có tướng anh dũng.

Mà chỉ dựa vào sự anh dũng là không đánh thắng được trận.

Toàn bộ kế hoạch, chỉ có ba người biết.

Cảnh Thự, Thái Tử Lang cùng y Trấp Tông.

Bọn họ vẫn chưa đem toàn bộ binh mã đều lưu trú ở Tung huyện, một phần binh lính tương đương bị lưu lại ở ngoài thành Lạc Dương.

Chỉ cần Xa Không tiếp nhận Lạc Dương, bọn họ sẽ đối Xa Không triển khai thế vây công, lại một lần công hãm Lạc Dương.
Mà thời điểm quân báo đi vào, Thái Tử Linh đang ở Ngọc Bích quan cùng chính mình mở cuộc đàm phán.

Tương đối hoàn mỹ.

Trấp Tông phân phó nói: "Làm theo yêu cầu của bọn họ, đem binh lính chúng ta rút đến trước quan, lưu lại tường quan lấy làm nơi đàm phán."
Khương Hằng ngồi ở trong vương xe ôm cầm của hắn, Triệu Khởi ngồi ở bên cạnh.
Triệu Khởi nói: "Công tử, hôm nay trước khi mặt trời lặn, liền có thể đến dưới Ngọc Bích quan."
Khương Hằng nói: "Ngọc Bích quan là cái dạng gì?"
Triệu Khởi trầm mặc một lát, nói: "Hồi bẩm công tử, thuộc hạ chưa có đi qua."
Khương Hằng gật gật đầu, Triệu Khởi nói: "Về sau sẽ có cơ hội, đến lúc đó tận mắt đi nhìn xem."
Khương Hằng nở nụ cười, tuy đã bắt đầu mùa đông, nhưng hắn tươi cười lại giống hoa nở, làm bên trong xe ngựa mang theo một cổ ấm áp.
Triệu Khởi nhịn không được nói: "Công tử."

"Cái gì?" Khương Hằng thoáng nghiêng đầu, hướng Triệu Khởi.
Triệu Khởi nghĩ rồi lại nghĩ, nói: "Công tử có phải cảm thấy, nếu ám sát thất bại, sẽ không bao giờ nữa có thể trở lại hay không?"
Khương Hằng có chút ngoài ý muốn, rồi sau đó hiểu được ý của Triệu Khởi, đáp: "Không, điều này với ta mà nói không quan trọng, thật sự không quan trọng."
Đêm hôm đó, Khương Hằng rốt cuộc đã suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện, có lẽ từ sau khi Cảnh Thự chết, một người thân cuối cùng của chính mình trên đời này rời đi, hắn liền sớm đã nhận ra.

Những chờ mong cùng tín niệm đó, bất quá đều là lừa mình dối người, cái gọi là ý nghĩa cuộc đời, cũng chỉ là hoa trong gương trăng trong nước mà thôi.
Sống không có niệm tưởng, liền tùy tiện tìm cho mình một cái, là cái gì cũng không quan trọng.

Có cần thiết phải hoàn thành hay không, cũng không quan trọng.
"Cái gì không quan trọng?" Triệu Khởi hỏi.
Khương Hằng lắc đầu, đổi đề tài, nói: "Ta chỉ là suy nghĩ, lúc trước Cảnh Uyên quyết tuyệt hơn nhiều so với ta, chọc mù hai mắt chính mình đi tới An Dương ngủ đông nhiều năm.

Chỉ không biết, y có từng dao động qua hay không?"
Triệu Khởi nói: "Ta nghĩ, có lẽ không có đi."
Khương Hằng lại nói: "Y cuối cùng tự vẫn, nhưng ta nghe người ta nói, lấy võ nghệ của y sau Cầm Minh Thiên Hạ, y vốn có thể chạy thoát."
Triệu Khởi nói: "Cảnh Uyên lúc còn sống là thiên hạ đệ nhất thích khách, võ nghệ càng cao hơn so với đám người Hạng Châu, có lẽ là có thể."
Khương Hằng nhẹ nhàng mà nói: "Vì sao đâu?"
Triệu Khởi không có trả lời.
Khương Hằng nói: "Có người nói, tự vẫn có lẽ là vì Tất Hiệt.

Ta nhưng thật ra cảm thấy, tri kỷ lúc còn sống của y......!Trấp Lang đã không còn ở nhân thế, đối với y mà nói, không còn có người nghe hiểu được tiếng đàn của y, tồn tại cũng không có gì ý nghĩ gì."
"Công tử." Giọng nói Triệu Khởi bỗng nhiên trở nên ngưng trọng lên.
Khương Hằng nhẹ nhàng mà "hửm" một tiếng, nhưng liền ở ngay lúc này, xe ngừng lại, cắt ngang cuộc đối thoại giữa hắn cùng Triệu Khởi.
"Tới rồi." Tôn Anh ở ngoài xe nói.
Triệu Khởi không có lại đi theo bên người Khương Hằng, khom người nói: "Công tử, nếu ngài không thể trở về, Triệu Khởi sẽ cùng ngài......"
"Không không!" Khi Khương Hằng nghe được lời này, lập tức nói, "Triệu Khởi, ngươi cả đời còn rất dài, không cần như thế."
Triệu Khởi nói: "Thái Tử điện hạ để thuộc hạ đi theo công tử......"

Khương Hằng vừa nghe liền biết ngụ ý của Triệu Khởi, nếu chính mình ám sát thất bại, ngược lại bị Trấp Tông xử tử, Triệu Khởi sẽ tự vẫn tuẫn táng theo hắn, nhưng hắn tuyệt sẽ không để chuyện như vậy phát sinh.
"Điện hạ đâu?" Giọng nói Khương Hằng trở nên nghiêm túc lên, nói, "Đợi điện hạ lại đây, ta có lời muốn nói với y, Triệu Khởi, không cần mở miệng."
Thái Tử Linh vội vàng đuổi tới, hỏi: "Sao vậy?"
Khương Hằng cười chỉ Triệu Khởi, đối Thái Tử Linh nói: "Ta đem y gửi lại cho ngài, điện hạ, ngài cần phải đối với y thật tốt.

Triệu Khởi, ta phải đi rồi, mấy ngày nay cảm ơn ngươi chăm sóc, chân trời góc biển mong sẽ có lúc gặp lại."
Triệu Khởi run giọng nói: "Công tử."
Thái Tử Linh nói: "Đã như thế, ngươi liền trở về đi, chớ có cô phụ tấm lòng của tiên sinh."
Triệu Khởi quỳ một gối xuống đất ở trong gió tuyết, bọn thị vệ đã vây đi lên tới chuông trấn trước Ngọc Bích quan gõ vang, cửa quan thong thả dâng lên, Triệu Khởi ngẩng đầu nhìn theo Thái Tử Linh Khương Hằng cùng Tôn Anh, biến mất ở trong gió tuyết.
Sau khi Khương Hằng nhập quan thay đổi xe, lần này là Tôn Anh đi theo ở bên người hắn, thân phận người hầu thay đổi thành Tôn Anh, mà dựa theo bọn họ thiết kế, Tôn Anh là người hầu nhà họ Khương, bảo hộ Khương Hằng nhiều năm.
Thái Tử Linh thì ở trong một chiếc xe khác.

Ngự lâm quân tiến vào quan, đóng quân ở dưới tường quan phía Nam, cùng lúc đó, Ung quân lại rời khỏi trước quan, đến dưới tường phía Bắc hạ trại.
Hai bên nhường ra chỗ cao thành quan, để cho Thái Tử Linh cùng Trấp Tông mở cuộc hội đàm.
Trấp Tông đứng ở chỗ cao tường quan nhìn nhìn ra xa xuống, lột quả thông trong tay nhấm nuốt.
Tằng Vũ thấp giọng nói: "Thái Tử Linh còn mang đến hai người, lai lịch không rõ, sợ là thích khách."
"Sau khi Cảnh Uyên chết," Trấp Tông nói, "Thiên hạ không còn có người có thể ám sát được ta, để cho bọn họ toàn bộ đi lên là được, Thái Tử Linh cũng không giống kẻ ngu dốt đến mức này."
Hôm sau, trên thành cao Ngọc Bích quan, vương kỳ nước Ung bay phần phật trong gió.
"Trịnh Thái Tử Linh gặp Ung Vương ——"
Chuông trống cùng vang lên, sau khi truyền xong, Thái Tử Linh đi vào trong phòng, Tôn Anh đỡ Khương Hằng đi vào trong sảnh, ngồi xuống.
Khương Hằng trước mặt một mảnh tối đen, chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng một mảnh yên tĩnh, bên ngoài chỉ có tiếng tuyết rơi sàn sạt rung động.
Lần đầu tiên trong đời hắn nghe thấy giọng nói Trấp Tông.

"Ngươi làm ta nhớ tới một người." Trấp Tông nói.
Tiếp theo, bên Khương Hằng tai lại vang lên lời nói thân thiết của Thái Tử Linh.
Thái Tử Linh cởi xuống áo ngoài, nhàn nhạt nói: "Đều nói ta lớn lên giống ông ấy."

Tôn Anh đem cầm đặt ở trước mặt Khương Hằng, Khương Hằng nhẹ nhàng nâng lên tay, ấn ở trên dây đàn, tay hắn thực vững, trên cổ tay quấn lấy Nhiễu Chỉ Nhu đã bôi qua kịch độc.

Trước khi xuất phát, Công Tôn võ nói cho hắn, độc này đều không phải là kiến huyết phong hầu (vừa trúng liền làm người ngừng thở mà chết), nhưng chỉ cần vào cơ thể, liền sẽ thống khổ vạn phần, toàn thân hư thối, sau ba tháng sẽ chậm rãi chết đi.
Đây là đãi ngộ thích hợp nhất Thái Tử Linh ban cho Trấp Tông, cũng là đáp lễ tốt nhất bốn nước phía Nam quan đưa tặng chọ huynh đệ họ Trấp.
Trấp Tông nghĩ nghĩ, nói: "Ngươi không giống Tử Lư."
Thái Tử Linh cười nói: "Giống ai đâu?"
Trấp Tông thở dài, cẩn thận nhìn Thái Tử Linh, nghĩ nghĩ, nói: "Thôi, không có ai.

Ngươi thế nhưng nguyện ý tự mình tiến đến hoà đàm, thật là vô cùng nằm ngoài dự kiến của ta, không sợ sẽ không thể quay về sao?"
Trấp Tông từ sau khi Khương Hằng tiến vào, liền lúc nào cũng quan sát hắn, không rõ Thái Tử Linh vì sao sẽ mang đến một người cầm sư, chẳng lẽ muốn ăn miếng trả miếng, làm đứa nhỏ này mượn danh tấu cầm ám sát chính mình? Này cũng quá ngây thơ đi.
Nhưng y từ đầu đến cuối không có nói hỏi, coi như hài tử kia không tồn tại.
Thái Tử Linh cười nói: "Cho dù không thể quay về, cũng tự nhiên sẽ có người dẫn dắt đại Trịnh, nghênh đón sự nổi dậy, Ung Vương thật cũng không cần lo lắng thay ta."
Trấp Tông nở nụ cười, nói: "Đều nói người Trịnh là không sợ chết, nhưng thật ra ta đã lo lắng nhiều, đã như thế, uống chút rượu như thế nào?"
Thái Tử Linh vui vẻ gật đầu, vì thế thủ hạ Trấp Tông rót lên rượu mạnh.

Tôn Anh cùng Khương Hằng ở một bên, trước sau đều im miệng không nói một lời.
Thái Tử Linh nói: "Quân báo đã nhận hay chưa? Ung Vương cũng biết quân tình tiền tuyến?"
Trấp Tông uống qua mấy ly, phảng phất như đang chờ đợi cái gì, cuối cùng, đột nhiên nói: "Quân báo sao? Hôm nay tiến đến, chắc là tới tính nợ cũ."
Thái Tử Linh đáp: "Cũng không phải, nếu muốn tính nợ cũ, sẽ không thể chỉ mang theo chút người này."
Trấp Tông nở nụ cười, nói: "Nói, lần này bổn quốc xuất binh, vẫn chưa quấy nhiễu một cành cây ngọn cỏ biên giới nước Trịnh ngươi, thế nhưng ngươi gióng trống khua chiêng hãm bổn vương trở tay không kịp như thế, ngược lại không giống tác phong hành sự của ngươi."
Thái Tử Linh tự nhiên nhấp một ngụm rượu, nói: "Ung Vương quá khen, hiện tại nói vậy Tung huyện đã thành nơi tứ cố vô thân, Ngọc Bích quan ngoài tầm tay với khó có thể cứu viện, binh mã của vương tử Trấp Miểu quý quốc, như vậy bị nhốt ở trong bụng Trung Nguyên.

Nếu nước ta cùng nước Lương liên quân......"
Trấp Tông bỗng nhiên cười ha ha, nói: "Bổn vương còn không đến mức ngu xuẩn như vậy, Thái Tử Linh, ngươi đem ta làm như ngu dân trong thôn hay sao? Nói, ngươi đến tột cùng nghĩ muốn cái gì?"
Thái Tử Linh trầm ngâm một lát, sau đó nói: "Không biết việc hôn nhân giữa họ Trấp cùng nước Đại đã tiến hành đến bước nào rồi?"
Trấp Tông lười nhác đáp: "Chưa qua cửa."
Thái Tử Linh nói: "Đại Vũ Vương sắp thoái vị, nước Ung hiển nhiên chọn sai minh hữu."
Trấp Tông cười, không có nhìn Thái Tử Linh, như cũ cúi đầu lột hạt thông của y ném vào trong miệng, thuận miệng nói: "Như vậy Triệu Linh ngươi cảm thấy, ai mới là minh hữu tốt nhất đâu?"
Thái Tử Linh không có trả lời, đã nói đến nước này, vậy là đủ rồi.
Trong phòng trầm mặc thật lâu sau, chỉ có rất nhỏ tiếng Trấp Tông bóp hạt thông vang lên.
Sau một hồi, Trấp Tông nói: "Hôm nay nếu là cha ngươi mang theo Long Vu tự mình tới, cô Vương nói không chừng còn sẽ nghiêm túc suy xét."

Thái Tử Linh cười cho qua chuyện.
Trấp Tông lại nói: "Giả như trước khi ngươi tới, hỏi qua cha cùng mẹ nuôi ngươi, liền nên biết, Trấp Tông ta cần minh hữu Trung Nguyên, chính là cần thiết phải là bằng hữu đối với ta không hề có hai lòng.

Muốn lấy tính mạng con trai ta tới áp chế ta, là không thể thực hiện được.

Ngươi đi đi, ta không lấy tánh mạng của ngươi, Triệu Linh, ngươi còn quá nhỏ, trở về còn có mấy năm để sống, quý trọng tánh mạng của chính mình đi."
Thái Tử Linh tựa hồ sớm biết sẽ được đến câu trả lời như thế, nghĩ nghĩ, thở dài, nói: "Ta cho ngươi cơ hội, Trấp Tông."
"Ngươi không cam lòng, có phải hay không?" Trấp Tông khóe miệng hiện ra tươi cười, tuy đã qua tuổi bốn mươi nhưng vẫn anh tuấn mê người như trước, mang theo một cổ tà khí câu hồn, "Cũng được, ngươi chờ một chút?"
Liền vào giờ phút này, ngoài sảnh truyền đến tiếng binh lính bước nhanh đi vào.

"Báo ——" lính liên lạc quỳ một gối xuống đất, "Đội quân đại tướng quân Trấp Miểu, ba ngày trước đại phá Lạc Dương! Trọng đoạt vương đô!"
Trong phòng lại lần nữa an tĩnh lại.
Trấp Tông nhướng mày, đối Thái Tử Linh ý bảo.
"Triệu Linh, còn có cái gì muốn nói?" Trấp Tông hỏi.
Thái Tử Linh không có trả lời, trầm mặc một lát, ánh mắt chuyển hướng Tôn Anh.
Tôn Anh gật gật đầu, từ sau lưng giật giật Khương Hằng, Khương Hằng lại trước sau không có hành động, chỉ vì hắn biết, này còn không phải kết quả cuối cùng.
Trấp Tông mày hơi nhíu lại, nói: "Từ lúc bắt đầu, Cô Vương liền muốn hỏi, ngươi mang đến......"
Lời nói đột nhiên lại bị một tiếng "Báo ——" cắt đứt.
Lính liên lạc thứ hai bước nhanh vọt vào, chỉ cùng người trước đó kém không đến thời gian nửa chén trà nhỏ, quỳ một gối xuống đất, trên mặt tràn đầy vết máu, vẻ mặt sợ hãi.
Thái Tử Linh nhàn nhạt nói: "Cần lảng tránh đi sao?"
Sắc mặt Trấp Tông thoáng chốc thay đổi.
Binh lính kia nhìn Thái Tử Linh, lại nhìn Trấp Tông.
"Ta thế ngươi nói đi?" Thái Tử Linh trong mắt mang theo ý cười.
Trấp Tông giọng nói mang theo sát khí, trầm giọng nói: "Báo đi."
Lính liên lạc chỉ phải trước mặt mọi người nói: "Trấp Miểu tướng quân......! Đã bị tướng lãnh Xa Không địch quân......!Ở dưới Linh Sơn mai phục, lại mất Lạc Dương.

Tướng quân đang thu nạp tàn binh, rút......rút về......Ngọc Bích quan."
Hai gã lính liên lạc trước sau đuổi tới, phảng phất làm mọi người nhìn thấy một trận chiến kịch liệt ba ngày trước ở vương đô Lạc Dương, hai đội binh liên tiếp thất bại, thế cục xoay chuyển chỉ phát sinh ở ngay tức khắc.
Trấp Tông lập tức biết, đối phương so với chính mình đã hạ nhiều hơn một nước cờ, mà nước cờ này là nước quan trọng nhất.
Hiện tại y tin tưởng, Thái Tử Linh là xác xác thật thật, chân chân chính chính tiến đến kết minh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui