Sơn Hữu Mộc Hề


"Nếu không muốn đánh thành Chiếu Thủy cứ việc nói, ta cũng hiểu được." Cảnh Thự nói, "Đi hay ở cũng không bắt buộc, muốn về nước có thể tự mình rời đi, ngày mai ta sai Tống Trâu chuẩn bị chút tiền, chọn lấy một người mang đội, những người nào muốn đi theo vương thất liền quay về Ngọc Bích quan đi.

Ta viết một phong thơ, lại xếp vào đội ngũ Võ Anh công chúa, dốc sức cho bọn họ cũng giống như nhau."
Không có người nào lên tiếng.
Khương Hằng tắm rửa xong, lê đôi guốc da kẹp ngón lại đây, tóc còn ẩm ướt, nhìn mọi người, thấy trong phòng có một hàng năm người ngồi thành bốn hàng, tham gia quân ngũ quân kỷ rõ ràng, ngồi đến vô cùng đoan chính, khi Cảnh Thự mở họp ngồi nghiêm chỉnh, bọn họ cũng ngồi nghiêm chỉnh.
Khương Hằng ngồi ở trên giường, vẻ mặt có chút kỳ quái.
"Các ngươi đang nói chuyện gì?" Khương Hằng nói.
"Không có gì." Cảnh Thự đáp, "Ngươi muốn vẽ cho ta lộ tuyến kế hoạch tiến công sao? Vẽ đi."
"Ta nhìn xem đã," Khương Hằng mở ra bản đồ Chiếu Thủy, nói, "Tiếp tục nói, đừng để ý ta."
Cảnh Thự lại nhìn các tướng lĩnh phân phó: "Hôm nay cho các ngươi thời gian một đêm suy xét."
"Ta đi theo vương tử điện hạ," lập tức có người mở miệng, "Sẽ không đi."
Vẻ mặt Cảnh Thự như thường, giống như đây là một quyết định không hề đau khổ, gật gật đầu.
Lại có người nói: "Ta cũng đi theo điện hạ, trở về không thú vị."
Khương Hằng giương mắt thoáng nhìn mọi người, trong mắt mang theo ý cười, đoán được Cảnh Thự đang nghị sự.

Chỉ chốc lát sau, mọi người sôi nổi tỏ thái độ, hai mươi người Thiên Phu Trưởng, không có một người nào muốn đi.
"Rất tốt." Cảnh Thự nói, "Như vậy, bây giờ trở về hỏi rõ ràng thuộc hạ các ngươi, tin tức phải truyền đến tai từng người mới thôi, tạm thời không thể để lộ ra tiếng gió.

Đối với chuyện tiến công thành Chiếu Thủy, các ngươi có ý tưởng gì không?"
Khương Hằng cầm bản đồ, nghiêng người gối lên trên đùi Cảnh Thự, trước mặt các tướng lĩnh, từ trước đến nay hắn vẫn như thế này, tập mãi đã thành thói quen.
Cảnh Thự sờ soạng mắt cá chân mình, liếc nhìn Khương Hằng một cái, thần sắc có chút không được tự nhiên.
"Không có ý tưởng," Vạn Phu Trưởng nói, "Vẫn giống như trước đây, nghe điện hạ."
"Như vậy không tốt." Khương Hằng nói.
Khi Cảnh Thự đang muốn nói "Vậy tan", nghe vậy thì ngừng lại, nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Đúng vậy, như vậy kỳ thật không tốt."
Khương Hằng giương mắt, trong mắt mang theo ý cười nhìn Cảnh Thự, giơ tay sờ soạng lỗ tai y, Cảnh Thự vội vàng che lại, thấp giọng nói: "Trước mặt cấp dưới, đừng lộn xộn."
Các tướng lĩnh đều nở nụ cười, tuy lúc trước không tiếp xúc nhiều với Khương Hằng, lại biết giữa hắn cùng Cảnh Thự rất thân thiết, cũng không ai để ý.
Cảnh Thự dĩ nhiên hiểu được ý của Khương Hằng, y từ chỗ Trấp Tông học được cách mang binh đánh giặc, dĩ nhiên cũng học luôn điệu bộ của Trấp Tông, đánh một trận như thế nào, xưa nay Trấp Tông không hề trưng cầu ý kiến cấp dưới, sau khi chế định kế hoạch cứ chấp hành theo là được, làm theo ý mình, như vậy sẽ dẫn tới toàn quân biến thành quân cờ, một khi bản thân Trấp Tông mắc sai lầm, sẽ rất dễ dàng tạo thành toàn quân sụp đỗ.

"Nếu không tốt, vậy nên làm sao?" Cảnh Thự hỏi Khương Hằng.
Khương Hằng chụp xuống bản đồ, quay đầu nói: "Buổi tối từng người trở về ngẫm lại, có thể thương lượng, sáng mai từng người đưa ra kế hoạch tác chiến, có thể ba năm người cùng nhau thảo luận, cũng có thể đơn độc thảo luận, tiếp thu ý kiến quần chúng luôn có chỗ tốt."
"Nghe thấy hay không?" Cảnh Thự lại nói với mọi người.
Mọi người sôi nổi gật đầu, cuối cùng Cảnh Thự nói: "Tan!"
Động tác đều nhịp, nhóm Thiên Phu Trưởng đứng dậy hành lễ, lui ra ngoài sảnh chính.
"Chuyện đánh giặc, ngươi không cần lo lắng."
Sau khi người tan ra, Cảnh Thự thay đổi cái tư thế, để Khương Hằng gối thoải mái chút, cúi đầu nhìn hắn nói.
"Ta lo lắng cho thương thế của ngươi." Khương Hằng giương mắt nhìn y.
Cảnh Thự rất muốn cúi đầu hôn hắn, nhưng rồi nhịn xuống cái hành động này, liếm môi dưới, quay đầu đi, nói: "Đã khá hơn nhiều rồi."
"Trên chiến trường nhất định có thích khách khác." Khương Hằng nói.
Cảnh Thự nói: "Ta sẽ viết một phong thơ, để Giới Khuê lại đây bảo hộ ngươi."
Khương Hằng nghĩ nghĩ, nói: "Cha ngươi biết chuyện này, nhất định sẽ......"
"Để Trấp Tông nổi trận lôi đình đi," Cảnh Thự nói, "Ta không để bụng, ngươi không thấy thái độ nhóm Vạn Phu Trưởng Thiên Phu Trưởng sao? Bọn họ đều nguyện ý đi theo ta."
*Thiên Phu Trưởng quản 1 ngàn quân.

Vạn Phu Trưởng quản 1 vạn quân.

Vạn Phu Trưởng quản Thiên Phu Trưởng.
Khương Hằng nói: "Nhưng bởi vậy, Giới Khuê cũng sẽ bị liên luỵ."
Khương Hằng không muốn bởi vì tình cảnh hai người bọn họ mà liên lụy đến nhiều người hơn, huống chi, cho dù Giới Khuê biết nội tình nhưng vẫn luôn bảo hộ hắn, thân phận của gã là người của Thái Hậu, nhất định có rất nhiều lời không thể nói.
"Vậy phải xem lựa chọn của gã," Cảnh Thự nói, "Nếu gã không tới, khiến cho Hạng Dư lại đây, thời điểm xuất chinh để y bảo hộ ngươi......!Lúc trước đã nói rõ, ta sẽ mang ngươi theo bên cạnh, chỉ là thỉnh thoảng sẽ có lúc không thể chăm sóc được hết, ngươi cũng phải hết sức cảnh giác."
Khương Hằng có chút khổ sở mà nhìn Cảnh Thự, bỗng nhiên thực đau lòng, những chuyện y phải làm thật sự quá nhiều, vừa phải suất quân đánh giặc, còn phải để ý đến an nguy của hắn ở hậu phương.
"Không có bỏ mặc ngươi ở Tung huyện," Cảnh Thự lại có chút hoảng loạn, cho rằng Khương Hằng hiểu sai ý, giải thích nói, "Không có ý này."
Khương Hằng thương cảm mà cười nói: "Không, ta......!Ngược lại cảm thấy, ta nên đợi ở nhà, đừng gây thêm phiền toái cho ngươi."
"Sao lại như vậy chứ?" Cảnh Thự khó hiểu nói, "Ta cần ngươi."
Lần đầu tiên Khương Hằng cùng Cảnh Thự kề vai chiến đấu là ở ngoài Thành Lạc Nhạn, hắn đã chứng minh được năng lực của hắn, đương nhiên, thực lực của Cảnh Thự cũng là xưa nay chưa từng có.
"Thật vậy sao?" Khương Hằng hoài nghi mà nhìn Cảnh Thự.
Cảnh Thự nghiêm túc gật đầu, nhưng Khương Hằng nhìn ra được, y kỳ thật hy vọng mình có thể lưu lại ở một nơi an toàn nhất, như vậy y mới có thể buông xuống toàn bộ lo ngại, vì tương lai của bọn họ nghiêm túc đánh giặc.

"Vì sao lại là Hạng Dư?" Khương Hằng ngồi dậy, vực dậy tinh thần bắt đầu giúp Cảnh Thự chế định kế hoạch tác chiến, "Bởi vì võ công của y, kỳ thật nhìn qua rất lợi hại sao?"
Cảnh Thự đang tự hỏi, nghe vậy nói: "Ngươi cũng phát hiện sao?"
Khương Hằng cơ hồ không có thấy Hạng Dư động thủ, theo lý thuyết y là thượng tướng quân, thân thủ tạm được, võ nghệ Hạng Dư hẳn là ngang với Tằng Vũ, tuyệt đối không thể đến cảnh giới của Cảnh Thự, dù sao muốn vào Ngự lâm quân sẽ phải luyện võ, mà từ nhỏ Cảnh Thự chính là thiên tài võ học, không thể so được.
Nhưng ngày đó Hạng Dư xuyên qua hai cái phòng, cơ hồ là không cần tốn nhiều sức liền chế phục được "Tiểu nhị", quá trình khảo vấn lại xuống tay không hề chừa đường sống, thủ đoạn tàn nhẫn hữu dụng như thế nào, cùng với ấn tượng lúc ban đầu của Khương Hằng đối với y khác nhau một trời một vực.

Điều này làm cho Khương Hằng cảm thấy, Hạng Dư nhất định không có đơn giản như vẻ ngoài nhìn thấy.
"Ta chỉ là cảm thấy," tuy rằng Cảnh Thự không quá tình nguyện, nhưng vẫn nói thật, "Y sẽ không thương tổn ngươi."
Khương Hằng: "Làm sao thấy được?"
Cảnh Thự không muốn nói thêm gì nữa, nguyên nhân bởi vì Cảnh Thự phát hiện Hạng Dư cũng luôn thích nhìn chằm chằm Khương Hằng, lại đối với thiếu niên có vẻ ngoài giống Khương Hằng kia ưu ái có thừa, tuy rằng Khương Hằng đối với Hạng Dư trước sau giữ lễ, nhưng dù sao cũng làm Cảnh Thự không quá vui.
Nghĩ đến điều này, Cảnh Thự lại có chút tự trách, bởi vì Khương Hằng đối với y từ trước đến nay yêu ai yêu cả đường đi, ai đối tốt với Cảnh Thự, hắn liền đối tốt với người đó.
Ngược lại y thì sao? Ai đối với Khương Hằng tốt một chút, Cảnh Thự liền muốn rút kiếm thọc người đó.
Này thật sự là quá bụng dạ hẹp hòi, Cảnh Thự cũng biết như vậy là không đúng, lại thật sự nhịn không được.
Khương Hằng cũng không kỳ vọng có được cái đáp án gì, nhìn bản đồ, lại nhìn Cảnh Thự, cười.
"Ta thường nói thiên hạ chính là nhà của ta." Khương Hằng lại nhẹ nhàng mà than một câu, "Nhưng mà vì sao ta luôn cảm thấy, ông trời tựa như cố ý trêu cợt chúng ta, ngay cả một nơi an cư lạc nghiệp cũng không có được?"
"Sẽ có," Cảnh Thự nói, "Bây giờ đã không còn giống như trước đây, tin tưởng ca ca, Hằng Nhi."
Ba ngày sau, nhóm Thiên Phu Trưởng tập hợp kế hoạch, Khương Hằng gọi tới Tống Trâu nghe kỹ càng tỉ mỉ báo cáo.
Tung huyện xuất binh hai vạn 8000 người, do Cảnh Thự suất quân xuống phía Đông, dọc theo sông Sa tập kích bất ngờ thành Chiếu Thủy.
Thuỷ quân Thái Tử An lại ngược dòng lên phía Bắc, vây khốn tòa thành quan trọng phương Nam nước Lương.

Mới đầu Khương Hằng cảm thấy hành động của Cảnh Thự thuần túy là quyết sách chủ quan, quá xúc động, nhưng mấy ngày gần đây càng nghĩ liền càng rõ ràng——Trận chiến này, bọn họ cơ hồ nắm chắc thắng lợi! Cảnh Thự chưa bao giờ hỏi qua hắn thế cục các quốc gia, nguyên nhân chính là vì y sớm đã đối đầu với năm nước, binh lực trú quân sáu quan ải đã rõ như lòng bàn tay.

Chiến tranh cũng giống như ngoại giao, rút một sợi tóc mà động toàn thân, luận chiến lược y không kém Khương Hằng một chút nào.
Quân đội nước Dĩnh cùng Tung huyện tiến công thành Chiếu Thủy phía Nam nước Lương, trong thành đóng quân hai vạn, người Lương có cứu hay không? Cứu, từ nơi nào phát binh? Dĩ nhiên là phải điều động binh mã thủ đô xuôi Nam giải vây.

Nhưng quân đội bị điều động đi, phòng giữ thủ đô An Dương chắc hẳn trống rỗng, Trấp Tông trú lưu ở Ngọc Bích quan sớm đã chuẩn bị tốt, có thể xuất quân thẳng lấy An Dương.
"Nhưng ngươi phải cẩn thận nước Trịnh," Khương Hằng nói, "Thái Tử Linh sẽ không ngồi xem mặc kệ."

"Y không thể phát binh Hào Sơn," Cảnh Thự nói, "Ta chắc chắc."
Cảnh Thự không chỉ có suy xét cân bằng giữa ba nước Dĩnh Lương Ung, còn xuy xét Hào Sơn phía Đông nước Trịnh, đến lúc đó nước Trịnh sẽ không ngồi xem, Thái Tử Linh chắc hẳn sẽ mang binh tới giải vây cho nước Lương.
Nhưng binh lực nước Trịnh vừa rút đi, nước Dĩnh liền có thể để Cảnh Thự lưu lại vây khốn kiềm chế Trịnh quân, quân đội chủ lực Thái Tử An có thể ngay lập tức quay đầu lại lao thẳng tới ba thành Tầm Dương.
"Nước Ung vốn dĩ không dám hành động thiếu suy nghĩ xuất quan tấn công Trung Nguyên, nguyên nhân bởi vì lá chắn Đồng Quan của nước Đại ngăn cản, một khi trong nhà không có ai, Lý Hoành liền sẽ dẫn dắt kỵ binh, lướt qua dãy núi thừa cơ tiến vào.

Hiện tại, Lạc Nhạn đoàn kết ba tộc tái ngoại, không còn có nguy hiểm rơi vào tay giặc." Cảnh Thự giải thích, "Mà nước Dĩnh không dám tùy tiện tiến lên phía Bắc, nước Đại luôn ở một bên như hổ rình mồi."
"Nước Trịnh phạt Ung thất bại trở về," Khương Hằng gật đầu nói, "Chỉ vì ba thành Tầm Dương giáp giới với Dĩnh, cho nên kiêng kị."
"Đúng vậy." Đầu óc Cảnh Thự vẫn rất rõ ràng, nói, "Biến số duy nhất của trận chiến này, chỉ có duy nhất một cái."
Khương Hằng dĩ nhiên biết điều y muốn nói—— quận Ba quân Đại.

Nước Dĩnh điều động quân đội chủ lực chinh phạt nước Lương, vạn nhất nước Đại xuôi Nam thì phải làm sao?
Tống Trâu nói: "Kết hợp với tin tức nghe được không lâu trước đây, cũng khá dễ hiểu."
Cảnh Thự cùng Khương Hằng đồng loạt nhìn Tống Trâu, Tống Trâu trầm ngâm một lát, nói: "Mới đầu ta không thể phán đoán được tin tức là thật hay giả......"
"Không sao," Khương Hằng nói, "Ngươi nói là được."
"Tuy rằng Khương đại nhân tự mình đi đến nước Dĩnh làm chất," cuối cùng Tống Trâu nói, "Liên minh Nam Bắc Ung Dĩnh lại không phải kiên cố hoàn toàn không phá vỡ nổi, căn cứ theo tin tức thương nhân chúng ta hồi báo, Dĩnh Vương vẫn cùng nước Đại có hiệp nghị bí mật."
Cảnh Thự ngược lại như trút được gánh nặng, gật đầu: "Như vậy liền thuyết phục, chỉ có giải quyết nỗi lo về sau, người Dĩnh mới dám phát động đại chiến."
Nước Dĩnh vẫn chưa từ bỏ liên minh cùng nước Đại, thậm chí hai chuyến tuyến Dĩnh Ung cùng Dĩnh Đại này, Khương Hằng vẫn không thể phán đoán chuẩn xác được ai mới là bằng hữu của Hùng Lỗi, mà ai lại là địch nhân.

Như vậy xem ra, minh nghị giữa Hùng Lỗi cùng Lý Tiêu vẫn chưa bị hủy bỏ bởi vì điều khoản hắn làm chất tử, thậm chí Thái Tử Phi tương lai của Hùng An, rất có thể là Cơ Sương.
Đương nhiên lúc này chưa chắc chắn được điều gì.

Khương Hằng nhớ tới lời nói ngày đó của Hạng Dư——vương tộc nước Dĩnh, không có một người nào tốt.
Có thể đoán trước được, trong tương lai Hùng Lỗi Hùng An hơn phân nửa sẽ đơn phương xé bỏ một bên hiệp nghị vào thời điểm thích hợp.

Bản thân mình cần thiết phải cẩn thận, không thể trở thành kẻ bị kéo xuống kia.
"Còn có điều gì muốn nói sao?" Cảnh Thự dần dần cũng học được nhìn ánh mắt người khác, đặc biệt là sắc mặt mưu thần.

Mặc dù Khương Hằng là mưu sĩ đứng đầu của y, nhưng người Khương Hằng lắng nghe nhiều nhất chính là Tống Trâu.
Lúc này sắc mặt Tống Trâu do dự, rõ ràng còn có chuyện muốn nói.
"Nói," Khương Hằng thu hồi bản đồ, nhìn Tống Trâu nói, "Nhiều năm như vậy, trước sau phải cảm tạ Tống đại nhân đã chiếu cố hai huynh đệ chúng ta, năm xưa gặp mặt một lần......"
Tống Trâu lập tức nói: "Khương đại nhân nói giỡn, mọi người đều là thần tử Tấn đình, đâu ra 'chiếu cố' vừa nói? Đều là vì giao phó của thiên tử trước khi băng hà."
Khương Hằng biết Tống Trâu là đang ám chỉ hắn, cho dù bọn họ làm cái gì, làm như thế nào, mục đích đều chỉ có một, nguyện vọng ban đầu không thể vi phạm, tức là nguyện trung thành với Tấn thất sớm đã diệt vong, chỉ cần giữ vững nguyện vọng ban đầu này, liền có thể có được lòng trung thành tuyệt đối của Tống Trâu.

"Thuộc hạ chỉ là cảm thấy," Tống Trâu nghĩ nghĩ, cuối cùng thận trọng nói, "Đã có người lên kế hoạch ám sát ngài, Khương đại nhân lại theo quân tham chiến, thật sự không thích hợp.

Không chỉ có sẽ làm Võ Lăng Hầu phân tâm, càng dễ dàng......"
Vấn đề này Cảnh Thự sớm đã cùng Khương Hằng thảo luận qua, y đứng dậy đáp: "Không cần lo lắng, ta sẽ chăm sóc hắn."
Tống Trâu nhẹ nhàng mà nói: "Thứ cho ta nói lời không nên nói, chiến trường thay đổi trong nháy mắt, ai lại có thể tuyệt đối nắm chắc? Nếu thật sự như thế, ngoài thành Lạc Nhạn, cũng sẽ không......"
Thái độ Tống Trâu đã vô cùng kiên trì, theo thói quen trước đây, y chưa bao giờ sẽ đem cùng một lời nói lặp lại hai lần.
Khương Hằng gật đầu nói: "Đúng vậy, ngươi nói đúng."
"Hằng Nhi?" Cảnh Thự lại nói.
"Chúng ta tạm thời tách ra một đoạn thời gian, ca." Khương Hằng nghiêm túc nói, "Ta sẽ đi tới Giang Châu, làm hậu cần cho ngươi thời gian chiến tranh."
Cảnh Thự trầm mặc không nói, bọn họ cũng đều biết, đây là biện pháp tốt nhất, chỉ là Khương Hằng không muốn bọn họ tách ra, vì thế cho dù hắn nói gì, Cảnh Thự đều sẽ dốc hết toàn lực đi làm.
"Ngươi nghĩ kỹ rồi sao?" Cảnh Thự hỏi.
Khương Hằng gật đầu, nói: "Trận chiến này sẽ không kéo dài quá lâu, nhiều nhất là ba tháng liền sẽ kết thúc."
Tống Trâu nhẹ nhàng thở ra, gật gật đầu, trên thực tế cho dù Khương Hằng lưu lại Tung huyện, y cũng hoàn toàn không nắm chắc.

Nhưng ở trong Vương thất Dĩnh, liền sẽ không có vấn đề.

Mà Cảnh Thự mang binh bên ngoài, cũng có thể bảo đảm Khương Hằng an toàn.
Cuối cùng, Khương Hằng giương mắt nhìn Tống Trâu, nói: "Tống đại nhân, ngươi cảm thấy......!Có thể thành công sao?"
Tống Trâu nói: "Mấy năm nay sau Cầm Minh Thiên Hạ, năm nước đã hình thành một thế cân bằng quyền lực mong manh.

Năm xưa khi thiên tử vẫn còn tại thế, nhiều năm qua thế cân bằng đã vài lần sụp đổ, và nó đã được duy trì một cách vô cùng nguy hiểm."
"Nhưng bắt đầu từ một năm trước," Tống Trâu nói, "Bắt đầu từ khi Lý Hoành chết, thế cân bằng này đã bị đánh vỡ từng chút từng chút một.

Hiện giờ nghĩ đến, Ung quân đóng giữ trong huyện chúng ta, sẽ mở ra một sự thay đổi thế cục mới trong thiên hạ trăm năm này."
Tống Trâu không có trực tiếp trả lời, Cảnh Thự muốn hiểu được lời y nói có chút tốn sức, Khương Hằng lại đã nghe hiểu, Tống Trâu không thể nào phán đoán được kế tiếp sẽ như thế nào, nhưng đã bắt đầu động thái phá cục (thế cờ), kế tiếp, sự cân bằng mỏng manh giữa các quốc gia sẽ bắt đầu mất khống chế, mỗi một quốc gia đều sẽ xé rách mặt, dốc hết toàn lực cho trận chiến.

Thế cục thiên hạ tranh đấu đã đi tới hồi kết, trận quyết chiến cuối cùng đã bắt đầu.
Trận quyết chiến này có lẽ sẽ liên tục năm năm, mười năm, nhưng cho dù ai trở thành người chiến thắng cuối cùng, sự phân chia của mảnh đất Thần Châu, đều nhất định sẽ kết thúc.
"Lúc này nghĩ đến," Khương Hằng nói, "Năm đó Thái Tử Lung để ca cướp lấy Tung huyện, ở Trung Nguyên đặt xuống một quân cờ quan trọng để phá cục, là vô cùng sáng suốt."
Cảnh Thự thuận miệng nói: "May mắn mà thôi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận