Xe ngựa rời đi Tầm Thủy, lên cây cầu lớn, thế gian phân tranh, khắp nơi khói lửa.
Phía Nam biên giới giữa Dĩnh Trịnh đã là ngàn dặm đất khô cằn.
Phía bắc hai nước Trịnh Lương lấy dãy núi chạy dài chia cắt, bên trong Hào Sơn, lại có sơn phỉ ác tặc tàn sát bừa bãi —— mấy năm nạn đói hạn úng liên tục, bá tánh đổi con để ăn, ăn bữa nay lo bữa mai, đồng ruộng xói mòn, cuối cùng chỉ có kết cục vào rừng làm cướp.
Cảnh Thự một đường từ An Dương đi tới, nhân gian cực khổ sớm đã thấy nhiều nên không lạ, Khương Hằng lại là lần đầu nhìn thấy, dùng hai mắt chính mình nhìn thấy nỗi đau khổ bất kham của nhân gian, nhìn đến da đầu tê dại lạnh run không thôi.
Nạn dây chạy nạn từ nước Lương vốn định đi tới nước Trịnh, nhưng thiên hạ này khắp nơi đều là cảnh tượng giống nhau, thường có không ít chết ở ven đường liền phơi thây hoang dã, trở thành đồ ăn cho linh cẩu.
Thỉnh thoảng lại thấy một xác người còn chưa thối rửa lộ ra xương trắng, cái đầu đen nhánh biến sắc bị vứt trong mương, hai mắt vẫn đục kia bị Khương Hằng thoáng nhìn thấy, đến nửa đêm liền làm ác mộng.
Cảnh Thự vốn định che đi hai mắt Khương Hằng, nhưng dọc theo đường đi khắp nơi đều là cảnh tượng này, ngay cả đến bên dòng suối lấy nước, đều có thể thấy xác chết bị đóng băng đông cứng, làm sao có thể che hết được? Tới cuối cùng, cũng chỉ có thể mặc kệ.
"Đến Lạc Dương sẽ tốt hơn." Cảnh Thự nói với Khương Hằng, "Thế đạo này, mạng người như cỏ rác, chết đi cũng là một loại giải thoát."
Khương Hằng chỉ có thể chết lặng gật đầu, nói: "Bởi vì chiến loạn sao?"
"Nạn đói," Cảnh Thự nói, "Hơn một năm trước trên đường ta xuôi nam, đã là quang cảnh này."
Huynh đệ hai người đang ở sau bờ ruộng bỏ hoang nhặt củi, Khương Hằng nghĩ nghĩ, nói: "Thiên hạ một ngày chưa nhất thống, chiến loạn liền không thể dừng, là như thế này."
Cảnh Thự ôm nhánh cây, Khương Hằng nhặt lên một cây, đặt ở bên trên chồng củi hắn ôm.
"Đi thôi, ngươi cũng không làm được gì đâu." Lúc gần đi, Cảnh Thự nhìn thi thể bị đông lạnh trên sông, đó là một người nam tử thanh niên, hãy còn mở to hai mắt, xiêm y trên người đều bị lột sạch, tựa hồ là gặp phải sơn phỉ chặn đường đánh cướp mà chết.
Chỉ không biết người chết lúc còn sống, có hay không mang theo bên người tiền mồ hôi nước mắt vất vả kiếm được, mà ở nơi tha hương xa xôi, có thê nhi chờ đợi y trở về nhà hay không?
Dọc theo đường đi bình an không có việc gì, phảng phất như không có bất luận kẻ nào tới quấy rầy bọn họ.
Khương Hằng lại loáng thoáng cảm giác được bên dưới sóng êm gió lặng này có một loại khẩn trương.
Chỉ có Cảnh Thự biết, đường đi nhìn như bình tĩnh, kỳ thật nguy cơ rất nhiều.
Bởi vì mỗi ngày khi chạng vạng, Hạng Châu đều sẽ rời đi xe ngựa ước chừng một canh giờ, trước khi trời tối đúng giờ trở về.
Sau đó bọn họ đi ngang qua không ít đất cùng thôn làng bỏ hoang, Cảnh Thự luôn có thể từ phía sau nhà ở hoặc trong giếng phát hiện người ăn mặc như sơn tặc trộm cướp, xác chết còn mới, vết thương trí mạng hết thảy là một kiếm trên yết hầu sạch sẽ lưu loát—— không cần hỏi cũng biết, tự nhiên là Hạng Châu trên đường đi trước xử lý ác đồ.
Cảnh Thự không có hỏi nhiều, đại gia cũng đều bảo trì cao độ, nhất trí ăn ý: Tận lực không cho Khương Hằng nhìn thấy bất luận cái thi thể gì.
"Ngươi cùng nhà ta là có quan hệ gì?"
Ngày nọ, khi Cảnh Thự cùng Hạng Châu rảnh rỗi luyện kiếm, bỗng nhiên dừng lại động tác, hơi mang chần chờ hỏi y.
Này dọc theo đường đi, Hạng Châu vừa làm xa phu, vừa làm tạp dịch, chẻ củi nhóm lửa, kiếm ăn đánh xe, mọi việc đều làm, hầu hạ Khương Chiêu cùng Khương Hằng, giống như một người quản gia trung thành và tận tâm của Khương gia.
"Không có bất luận cái quan hệ gì." Hạng Châu thuận miệng nói, "Ngươi kiếm còn được, đáng tiếc người không được, căn cơ không vững chắc.
Cha ngươi năm đó tung hoành thiên hạ, không có người có thể địch lại, một thân võ nghệ lại không hề truyền cho ngươi."
Cảnh Thự đối Hạng Châu đánh giá mắt điếc tai ngơ, chỉ truy vấn nói: "Ngươi có mưu đồ gì?"
Hạng Châu che mặt, đôi mắt lại thoáng híp lại, nhìn ra được y đang cười.
Ngày ấy chỉ thoáng nhìn, gương mặt ấy bất quá mới hai mươi, nhưng Cảnh Thự nhìn ra được, tên thích khách này đã hơn 30 tuổi, bởi vì có chút công phu cho dù từ trong bụng mẹ đã bắt đầu luyện, không đến hai ba mươi năm là luyện không thành.
Giống như công phu Phi Hoa Trích Diệp này của Hạng Châu.
Cảnh Thự tiếp nhận một mảnh ám khí của y, đó là một đồng tiền Trịnh hết sức bình thường, nhưng đánh vào trên thân kiếm, Cảnh Thự tức khắc bị chấn đến hai cánh tay tê mỏi, ngày hôm sau liền cánh tay cũng nâng không dậy nổi.
"Ta dạy cho ngươi dùng ám khí nha," Hạng Châu nói, "Tuốt cánh hoa đánh người, có muốn học không?"
Nói, Hạng Châu hái xuống một đóa hoa đào, dạy cho Cảnh Thự khẩu quyết Phi Hoa Kích Huyệt, đóa hoa nhẹ nhàng lượn lờ, hơi dùng một chút lực cánh hoa liền sẽ tán lạn khắp nơi, nhưng nụ hoa lại như một vật hữu hình dồn hết nội lực, có thể đủ để đả thương người.
Lúc này, Khương Chiêu cùng Khương Hằng rời đi ngôi nhà đổ nát, Hạng Châu liền thu hồi kiếm trong tay.
"Dùng ngươi tới là để lo chuyện bao đồng?" Khương Chiêu tràn ngập uy nghiêm, nhìn Hạng Châu lãnh đạm mà nói.
Hạng Châu không nói chuyện, chỉ thoáng gật đầu, Khương Chiêu lại nói: "Dạy ra một cái người mù khác, lại muốn cho y đi gây họa cho người khác?"
Hạng Châu chỉ phải làm bộ không nghe thấy, Khương Hằng nhưng thật ra thực vui vẻ, mới vừa rồi ở trong phòng nấu thuốc cho mẫu thân, mẫu thân hiếm khi mà nhìn nó nhiều một chút, cũng không có ngại nó hỏi han làm nàng thấy phiền.
"Ngươi tiến vào." Khương Chiêu nói với Cảnh Thự.
Cảnh Thự cũng thu hồi kiếm, đi theo Khương Chiêu vào trong phòng đổ nát.
Ngôi nhà đổ nát không có mái che đầu, ngày hôm đó là một ngày trời trong, khí xuân rừng rực, trong phòng mọc đầy hoa tử đằng bao trùm bốn vách tường, ánh mặt trời từ trên đỉnh đầu chiếu thẳng xuống dưới.
Khương Chiêu ở trước giường ngồi xuống, sau lưng là một tường hoa tử đằng, Cảnh Thự yên lặng đứng dưới ánh mặt trời, khó hiểu mà nhìn nàng.
"Quỳ xuống." Khương Chiêu môi đỏ khẽ mở, thấp giọng nói ra hai chữ này, lại không có chút nào phiền chán như trước đây, ánh mắt nàng nhìn Cảnh Thự lại càng làm y vô cùng khó hiểu.
Cảnh Thự trầm mặc một lát, Khương Chiêu lại hỏi: "Ngươi quỳ hay không quỳ?"
Cảnh Thự quỳ xuống, Khương Chiêu lại nói: "Triều ta khấu đầu chín lần, nương ngươi nợ ta."
Cảnh Thự không có hỏi nhiều, thịch thịch thịch mà liền khấu đầu chín lần.
Thời gian phảng phất đọng lại, Cảnh Thự quỳ trên mặt đất, cúi đầu nhìn rêu xanh đầy đất kia.
Không biết qua bao lâu, Khương Chiêu rốt cuộc lại lần nữa mở miệng.
"Bây giờ truyền cho ngươi tâm quyết Hắc Kiếm cùng kiếm quyết Thiên Nguyệt, nghe rõ."
Cảnh Thự chấn động, bỗng nhiên ngẩng đầu, không thể tin tưởng mà nhìn Khương Chiêu.
Khương Hằng ở sau phòng, tìm tới một tấm ván gỗ, xử lý thuốc cho mẫu thân.
Cuộc sống chạy nạn Cảnh Thự mỗi ngày tập võ, duy chỉ có Khương Hằng không có sách đọc, nhất thời lại không biết phải làm cái gì.
Mẫu thân cũng hiếm khi không có quản hắn, càng làm hắn cả người không được tự nhiên.
Theo như lệ thường mỗi ngày ở nhà, sau khi thỉnh an xong Khương Hằng nếu hỏi nàng chính mình nên làm cái gì, kết quả là đưa tới một trận mắng:
"Đã lớn như vậy rồi? Liền chính mình muốn làm cái gì cũng không biết? Trời sinh tính tình la ngựa! Phế vật!"
Vì thế Khương Hằng chính mình bắt đầu tìm việc làm, nhưng mà rừng núi hoang vắng, cũng không biết làm gì, chỉ phải hái thuốc nấu thuốc cho mẫu thân, trong chốc lát cũng tìm không thấy dược liệu thích hợp, liền lấy cam thảo linh tinh dược vật nghĩ cách chữa ho cho nàng.
Ngón tay thon dài của Hạng Châu cầm phi đao, gọt ra một cái xe gỗ lớn như hai ngón tay, ngón tay chống lên nó, đẩy qua trước mặt Khương Hằng, cho hắn chơi.
Khương Hằng chỉ nhìn thoáng qua, liền nghiêm túc nói: "Ta không thích thứ này, ngươi nên cho tiểu hài nhi chơi đi, tiểu hài nhi hai ba tuổi mới thích."
Hạng Châu đôi mắt lại híp lại, đáp: "Vậy tuổi này của con, thích cái gì?"
Khương Hằng nói: "Ta không biết."
"Thích đọc sách?" Hạng Châu hỏi, "Ta đoán con cũng không thích."
Hạng Châu một thân võ phục thích khách bó sát, dù là ở nơi loạn thế này cũng giặc đến sạch sẽ phẳng phiu, thích hợp vừa người tôn lên vòng eo cùng đôi chân thon dài.
Y bắt chéo chân, ngồi ở bên cạnh án Khương Hằng sắc thuốc, lại nhìn hắn, nói: "Đừng làm cái này nữa, mang con đi bắt con khỉ? Dưới chân núi có một hang con khỉ, bắt lấy một con nhỏ lại đây cho con chơi."
Khương Hằng nói: "Con khỉ lại làm sai cái gì? Sao không thể buông tha chúng nó? Ngươi đã giết nhiều người như vậy, hà tất vì để chơi đùa lại làm cho người khác cốt nhục chia lìa đâu?"
Hạng Châu lần này không cười, nói: "Dạy rất đúng, không nên làm như vậy.
Con sao lại biết ta giết người?"
Khương Hằng nói: "Giếng, sau nhà, trong hầm, đều là ngươi giết."
"Bọn họ là ác nhân." Hạng Châu nghiêm trang nói.
Bọn họ dọc theo đường đi đi qua rất nhiều nơi ổ cướp chiếm đoạt, Hạng Châu để tránh phiền toái, liền tiên hạ thủ vi cường.
Đương nhiên, y cảm thấy hiện tại không cần đem những chuyện này dạy cho Khương Hằng, rốt cuộc sau này trưởng thành, hắn sẽ có thể biết đến.
Khương Hằng miễn cưỡng cười cười, Hạng Châu bỗng nhiên vươn ra ngón tay ấn lên lúm đồng tiền trên khóe miệng Khương Hằng.
Khương Hằng không thể hiểu được, ngẩng đầu nhìn Hạng Châu.
"Từng thấy qua nương con cười chưa?" Hạng Châu đột nhiên hỏi, "Má lúm đồng tiền này của con thật sự rất giống nàng."
Khi Khương Hằng bị hỏi đến lời này, bỗng nhiên có chút mê mang, trong trí nhớ, chính mình tựa hồ chưa từng thấy mẫu thân cười.
"Nàng trước kia thường xuyên cười sao?" Khương Hằng tò mò hỏi.
"Không thường xuyên, chỉ một hai lần thôi." Hạng Châu cũng là cái người không chịu ngồi yên, lại cầm một đầu gỗ nhỏ bắt đầu gọt, gọt ra chút hình dạng, hấp dẫn ánh mắt Khương Hằng.
"Nhưng mà tiểu dì của con thường hay cười," Hạng Châu nghiêm trang mà nói, "Nàng cùng nương con giống nhau, khi cười rộ lên đều có má lúm đồng tiền này, thật sự rất say người."
Khương Hằng: "???"
Khương Hằng nghe được một chuyện kỳ quái.
"Tiểu dì?" Khương Hằng hỏi, "Ta còn có dì sao? Ta chưa bao giờ nghe nương nói qua......"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một cái bàn gỗ ầm ầm đánh vỡ tường bên, hướng tới Hạng Châu bay tới, Hạng Châu lập tức đứng dậy, xuất chưởng.
Khương Hằng sợ tới mức hét thảm một tiếng, còn không biết phát sinh chuyện gì, cho đến khi hắn thấy mẫu thân nổi giận đùng đùng, cùng đứng ở một bên, cầm trong tay Hắc Kiếm của Cảnh Thự.
Hạng Châu trong lúc vô ý nói lỡ miệng, lập tức lắc mình đến sau rừng cây, chỉ nghe Khương Chiêu trầm giọng nói: "Nếu như ngươi còn nói hươu nói vượn như vậy, ngươi liền cút cho ta!"
Hạng Châu sắc mặt lập tức có chút mất tự nhiên, nhẹ nhàng mà thở dài.
"Đi đi," Hạng Châu chờ đến khi Khương Chiêu ngồi trở lại, lại nhìn Khương Hằng nói, "Mang con đi câu cá, buổi tối ăn cá."
Lần này Khương Hằng không có cự tuyệt, sát sinh luôn là không thể tránh né, nhưng khi sát sinh cần phải tâm tồn kính sợ, đây là trên sách dạy hắn, ở trước dòng suối lập loè kim quang, hắn cùng Hạng Châu sóng vai ngồi xuống, một lớn một nhỏ, bắt đầu câu cá.
"Ngươi quen biết cha ta sao?" Khương Hằng bỗng nhiên hỏi Hạng Châu.
Hạng Châu đang xuất thần, thu cần câu lên một con cá, thuận miệng nói: "Quen."
Khương Hằng nhỏ giọng hỏi: "Y là người như thế nào? Đừng sợ, cách xa như vậy, nương ta không nghe thấy."
Hạng Châu ngẩn ra, sau đó cười ha ha.
Khương Hằng mới đầu có chút hoài nghi, Hạng Châu có thể hay không chính là phụ thân hắn, nhưng nhìn biểu hiện của Cảnh Thự, huynh ấy không có khả năng nhận lầm cha.
"Là một người khó lường," Hạng Châu nói với Khương Hằng, "Nghĩ cũng biết, nếu không lấy tính tình của mẹ con, lại như thế nào sẽ gả cho cha con?"
"Cũng phải." Khương Hằng tuy rằng đối tình yêu nam nữ của thế gian một chút cũng không hiểu, nhưng Chiêu phu nhân hắn luôn là hiểu biết, lấy thái độ của mẫu thân đối với người khác, người bình thường nếu muốn cùng nàng nói chuyện nửa câu cũng đã không dễ dàng gì, còn nói gì gả chồng?
"Có phải hay không giống như Cảnh Thự?" Khương Hằng hỏi.
Hạng Châu đem cần câu ném ra đi: "Có chút.
Nếu y còn sống, nghĩ đến ở đây cũng không có chuyện của ta."
"Ta có thể nhìn mặt ngươi một chút không?" Khương Hằng đưa ra thỉnh cầu, "Vì cái gì phải luôn che mặt, ở đây chỉ có ta và ngươi, ngươi hiện tại lại không giết người."
"Ta là đệ tử bị trục xuất khỏi sư môn," Hạng Châu thần sắc tự nhiên, mở ra nửa khăn che mặt, cho Khương Hằng thấy từ "Bỏ" trên sườn mặt y, giải thích nói, "Cả đời này không còn mặt mũi nào gặp người, cho nên mới che mặt, không phải bởi vì muốn giết người mới che mặt."
Khương Hằng lại hỏi: "Ta nên gọi ngươi như thế nào? Ngươi cùng cha ta là sư huynh đệ sao?"
"Không phải," Hạng Châu xuất thần mà nói, "Bèo nước gặp nhau, con kêu ta 'uy' là được, ta liền tới."
Khương Hằng lại cười, Hạng Châu ánh mắt liền dịch đến trên khóe miệng hắn, đôi mắt hơi hơi nhíu lại.
Hai người ở bên bờ sông lãng phí một buổi trưa, câu lên không ít cá, cho đến trước khi rời đi, Hạng Châu nhìn Khương Hằng đưa tay ra.
Khương Hằng liền cùng nắm tay y, Hạng Châu đem cần câu đặt trên vai, thuận thế khom người, ôm chầm eo Khương Hằng, đem hắn ôm lên.
Khương Hằng đã chín tuổi, nhưng Hạng Châu thân hình cao lớn, lúc bế hắn lên vẫn không hiện vướng víu, ngược lại là Khương Hằng có chút không được tự nhiên, cười nói: "Ta tự mình có thể đi."
"Năm ấy con hai tuổi ta đã ôm qua con," Hạng Châu nói, "Bây giờ nhưng còn biết thẹn thùng?"
Khương Hằng ngẩn ra, nói: "Ta không nhớ rõ, ngươi trước kia cũng đã tới nhà ta sao?"
"Thường tới," Hạng Châu đáp, "Chỉ là con không biết."
Tới trước phòng mười bước, Hạng Châu liền chủ động đem Khương Hằng thả xuống.
"Ca!" Khương Hằng hét lên, "Chúng ta câu trở về rất nhiều cá! Buổi tối có cá ăn! Mau đến xem!"
Hạng Châu nhìn Khương Hằng làm cái động tác "suỵt", ý bảo đừng quấy rầy bọn họ.
Mặt trời ngã về Tây, Cảnh Thự luyện xong một bộ tâm quyết Hắc Kiếm, một bộ kiếm quyết Thiên Nguyệt, đều là Khương Chiêu đã học cả đời mình.
"Học xong?" Khương Chiêu nhẹ nhàng mà hỏi.
"Ta không rõ," Cảnh Thự nói, "Miễn cưỡng nhớ kỹ toàn bộ."
Khương Chiêu xuất thần mà nhìn Cảnh Thự.
Cảnh Thự đột nhiên hỏi: "Kế tiếp thì sao? Đi giết ai?"
Khương Chiêu ngẩn ra, chợt hiểu được, đáp: "Không, không giết người."
Cảnh Thự trầm mặc một lát, chỉ nghe Khương Chiêu lại nói: "Từ nay về sau, Hằng Nhi liền giao cho ngươi."
Từ một khắc Khương Chiêu bắt đầu truyền khẩu quyết kiếm quyết Thiên Nguyệt kia, Cảnh Thự đã đoán được vài phần.
Giờ khắc này, hắn chỉ là đơn giản gật đầu, nói: "Đã biết."
Khương Chiêu ở trong ánh mặt trời lặng giống như một bức tượng điêu khắc.
Cảnh Thự biết nàng còn đang lo lắng, hắn không có chần chừ, nói: "Ta thề."
"Không cần." Khương Chiêu nhẹ nhàng bâng quơ mà nói.
"Ta thề," Cảnh Thự lại kiên trì nói, "Lấy tên tuổi đệ nhất thích khách của cha ta Cảnh Uyên thề, lấy tên nương ta ra thề, cho dù ta tan xương nát thịt, cũng sẽ bảo hộ Hằng Nhi chu toàn, từ nay về sau, Hằng Nhi chính là tánh mạng của ta, ngươi yên tâm đi."
Một khắc đó, Khương Chiêu giật giật môi, giống như có chuyện muốn nói, lại không có xuất khẩu.
"Hài tử ngoan," một lát sau, Khương Chiêu rốt cuộc nói, "Ta đem Hằng Nhi giao cho ngươi, hai ngươi từ đây sống nương tựa lẫn nhau, sau ngày hôm nay, muốn đi nơi nào liền đi nơi đó; muốn làm cái gì, liền làm cái đó.
Đi thôi, đời này cũng đừng tách ra, nếu không ngươi nhất định sẽ hối hận, giống như ta cùng với Tình nhi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...