Sơn Hữu Mộc Hề


Nửa đêm, tiếng pháo trúc vang lên, một năm đã qua, trong mơ mơ màng màng, Khương Hằng nghe thấy có người đang cùng Cảnh Thự nói chuyện, liền giãy giụa muốn ngồi dậy.
"Ngươi mau trở về đi," Cảnh Thự nói, "Ngày mai còn tới tiễn đưa đâu, sốt ruột cái gì?"
"Ngày mai chỉ sợ không kịp nói." Giọng Thái Tử Lung nói.
"Điện hạ?" Khương Hằng hoàn toàn tỉnh, cảm giác được trên người Thái Tử Lung tản mát ra hơi thở lạnh lẽo, hôm nay Thái Tử Lung cũng rất mệt, ở ngoài cung thay Trấp Tông gặp bá tánh, đứng cả ngày, lại phải khoản đãi quần thần, trên người y đầy tuyết mới vừa cởi áo choàng, hai tay còn lạnh, hà hà hơi, ngồi ở bên giường.
Cảnh Thự chỉ phải đứng dậy đi rót nước uống cho Khương Hằng.
"Hôm nay ngươi nhất định rất mệt," Khương Hằng nói, "Sớm một chút trở về nghỉ ngơi đi."
"Không mệt," Thái Tử Lung cười cười, nói, "Đây là trách nhiệm của ta, thật vất vả mới xong, chỉ muốn cùng ngươi nói chuyện, ngươi nằm là được."
Khương Hằng vẫn ngồi dậy, Cảnh Thự nói: "Uống chút trà nóng đi."
Vì thế ba người ngồi vây quanh trên tháp trước án, bếp lò đỏ rực trong đêm tuyết, hương trà tỏa quanh bốn phía.

"Sáng mai ngươi phải đi a," Thái Tử Lung nói, "Ta không nỡ, ngươi là đệ đệ ta, lần này đi, không biết là bao lâu."
Khương Hằng nở nụ cười, nói: "Lúc hội minh năm nước liền sẽ gặp mặt, muộn nhất là mùa thu."
Thái Tử Lung nhẹ nhàng mà buông tiếng thở dài, lại nhìn Cảnh Thự.
"Ngươi chiếu cố tốt cho ca ca," Thái Tử Lung nói, "Hắn không có nhìn như bề ngoài vậy......!Ta biết trong lòng hắn, kỳ thật thực......!Thực để ý ngươi, Hằng Nhi.

Ngươi trách cứ hắn, hắn liền sẽ buồn bực, ngươi đối hắn tốt một chút, hắn liền vô cùng cao hứng......"
Cảnh Thự quả thực không thể hiểu được: "Ngươi hơn nửa đêm lại đây, chỉ để nói cái này? Này cùng ngươi có liên quan gì?"
Khương Hằng nở nụ cười, nói: "Ta sẽ xem trọng hắn, ta sẽ đối tốt với hắn."
Cảnh Thự: "Ta chiếu cố Hằng Nhi còn không kém."
Khương Hằng cùng Thái Tử Lung nhìn nhau cười, giống như có sự ăn ý nào đó, Khương Hằng biết Thái Tử Lung tiếp nhận rồi, y không hề chấp nhất Cảnh Thự, cho dù y vẫn không muốn xa rời hắn, nhưng đã bình thường trở lại.

Bởi vì Cảnh Thự vốn dĩ chính là của Khương Hằng, ngoại trừ hắn, cái gì Khương Hằng cũng không có, mà bản thân Thái Tử Lung còn có phụ thân, có người nhà.
Nếu y còn muốn cùng Khương Hằng tranh đoạt Cảnh Thự, như vậy Khương Hằng liền cái gì cũng không có.
"Một năm này," Thái Tử Lung lại nghĩ nghĩ, nói, "Đối với Đại Ung mà nói, là một năm xưa nay chưa từng có."
Khương Hằng nói: "Giống như là nhìn thấy lịch sử, đúng không?"
Thái Tử Lung gật gật đầu, có chút bất an, lời này mỗi người đều không có nói ra, nhưng trong lòng nhất định đều suy nghĩ vấn đề giống nhau, nước Ung ra Ngọc Bích quan, sẽ gặp phải kịch biến trong trăm năm nay chưa từng có.


Có lẽ sẽ quân lâm thiên hạ, có lẽ sẽ vạn kiếp bất phục, nhưng bánh xe ý trời đã chạy đến trước mặt, liền không thể ngăn cản sức mạnh to lớn này, chỉ có thể lao theo nó về phía trước.

"Chúng ta sẽ thành công," Cảnh Thự nói, "Yên tâm đi."
Thái Tử Lung nói: "Có khi ta giống như đang nằm mơ."
Khương Hằng tiếp nhận trà Cảnh Thự dưa tới, ngón tay chấm một chút nước trà, ở trên bàn vẽ ra bản đồ thiên hạ đơn giản, nói: "Ngươi cảm thấy chúng ta có cái gì?"
"Người chúng ta không đủ," Thái Tử Lung nói, "Vật tư cũng không đủ, chúng ta gặp phải rất nhiều cửa ải khó khăn, toàn bộ quá trình biến pháp ngược lại làm ta hồ đồ, Đại Ung tuổi trẻ như thế, có thể tranh được bốn nước Trung Nguyên có kinh nghiệm tích lũy hàng trăm năm sao?"
"Nguyên nhân chính là vì Đại Ung tuổi trẻ," Khương Hằng nói, "Đây mới là điểm mạnh lớn nhất chúng ta cậy vào." Nói, hắn ra hiệu Thái Tử Lung nhìn phía bốn nước Lương, Trịnh, Đại, Dĩnh, nói: "Mỗi một quốc gia Trung Nguyên, đều là sĩ phu nắm giữ triều chính, nước Lương từ sau khi Trọng Văn qua đời, thế lực trong triều liền không thể tiếp tục kiểm soát, coi trọng văn kiềm chế võ.

Nước Trịnh toàn là những người già cổ hủ, hành sự cứng nhắc.

Nước Đại không cần nói thêm nữa, vương tộc nội đấu tuy đã kết thúc, lại đã không còn sức lực để tranh bá thiên hạ nữa, chỉ có thể trở thành nước phụ thuộc."
"Chúng ta có cái gì?" Khương Hằng nhắc nhở nói, "Chúng ta có người."
Thái Tử Lung gật gật đầu.
"Nhân tài nước Ung, đặc biệt là nhân tài Đông Cung," Khương Hằng nói, "Phóng mắt nhìn lại, hiện giờ, cũng đủ để cùng bốn nước ganh đua cao thấp, hơn nữa bọn họ còn rất trẻ, tuổi trẻ, liền có nghĩa bọn họ không sợ trời không sợ đất.

Quan trọng hơn là, nước Ung ở trong quan, là không hề cạnh tranh ích lợi! Bọn họ không cần cố kỵ lợi ích, đứng trước mục tiêu chinh chiến thiên hạ này, mọi người có thể đoàn kết nhất trí."
Lời nói Khương Hằng không phải là giả, nước Ung ở trong quan cơ hồ không tồn tại ích lợi tranh chấp, cho nên sẽ không có nội đấu, văn võ bá quan trong triều, không cần cố kỵ vấn đề quốc gia nào nên đánh quốc gia nào không thể đánh.
"Quân đội của chúng ta ưu tú nhất trong năm nước," Khương Hằng lại nhìn Cảnh Thự, nói, "Có tướng lãnh ưu tú nhất trong năm nước."
Cảnh Thự nói: "Còn có văn thần ưu tú nhất."
Khương Hằng cười nói: "Không dám nhận."
Thái Tử Lung hấp thu mấy liều thuốc an thần của Khương Hằng, xác thật như thế, đại vương Lý Hoành đã chết, quân thần Trọng Văn nước Lương bị giết, ngay cả đại tướng quân Xa Không nước Trịnh cũng đã chết ở dưới kiếm Khương thái hậu......!Nói đến Xa Không quả thật đã chết thật sự oan uổng.
Thử hỏi hiện giờ trong thiên hạ luận đánh giặc, còn có ai là địch thủ của Cảnh Thự? Duy nhất đứng trong hàng ngũ, cũng chỉ có vị mỹ nhân tướng quân nước Trịnh tên Long Vu kia, nhưng cũng chỉ là đánh với Cảnh Thự.

Trấp Tông thì sao? Sau lưng bọn họ còn có cái kẻ nào có thể đánh giặc với Ung Vương.


Cùng với Võ Anh công chúa Trấp Lăng.
Tuy rằng Trấp Tông liên tục bại trận, trước mất Ngọc Bích quan, cuối cùng còn suýt nữa bị nhổ lên Vương đô, nhưng Thái Tử Lung vẫn như cũ ôm tín nhiệm vững chắc đối với phụ thân, nước Ung từ khi bắt đầu dựng nước, năng lực bồi dưỡng võ tướng chính là cường đại nhất thiên hạ, nói cách khác, danh tướng tuyệt sẽ không là vấn đề, khuyết điểm duy nhất chính là văn thần.

Mà sau khi Khương Hằng gia nhập, đã phát huy ưu thế Đông Cung hết sức tối ưu, khuyết điểm này cũng được giải quyết.
"Ta lại hỏi một câu, hiện tại chúng ta nhất thiếu chính là cái gì?" Khương Hằng nhìn Thái Tử Lung hỏi.
Thái Tử Lung vốn dĩ cảm thấy quân phí cũng thiếu, người cũng thiếu, nhưng khi đón nhận ánh mắt Khương Hằng, y biết Khương Hằng muốn không phải cái đáp án này, y cần phải trả lời cẩn thận.
"Lòng dân." Cuối cùng Thái Tử Lung nói.
Khương Hằng nở nụ cười, gật đầu, nói: "Người có được lòng dân có được thiên hạ, ngày sau sau khi vào quan, nhất định phải thắng được lòng dân, điện hạ, những vấn đề khác, đều là thứ yếu."
Thái Tử Lung nói: "Ngươi sẽ trở về chứ, ta nhưng không hy vọng ngươi cuối cùng thành người nước Dĩnh."
Khương Hằng cười to, Cảnh Thự uống ngụm trà, nói: "Chỉ cần ta ở Ung, hắn liền ở."
Thái Tử Lung có chút mệt mỏi cười cười, nhìn Cảnh Thự, trong lòng rất khó chịu, cơ hồ là nức nở nói: "Ca, ta sẽ nhớ ngươi."
"Ta cũng sẽ." Cảnh Thự đáp, nhất thời hắn xác thật cảm thấy bản thân đối với Thái Tử Lung có chút vô tình, nhưng lòng của hắn đã không có khả năng lại trao cho một người khác.
Khương Hằng thò lại gần, ôm Thái Tử Lung.

Trong nửa năm này, hắn cùng Thái Tử Lung đã trở thành cộng sự cùng nhau tiến thối, y đối với mình vô cùng tín nhiệm, không hề giữ lại chút nào, chưa bao giờ nghi ngờ qua mất kỳ quyết định nào của mình.

"Cái này ngươi mang ở bên người đi." Thái Tử Lung lấy ra Ngọc Quyết, muốn giao cho Khương Hằng.
"Không không không." Khương Hằng biến sắc, đây là tinh ngọc, làm sao có thể lấy?
Thái Tử Lung nói: "Ngươi đi nước Dĩnh làm con tin, ta trước sau vẫn không yên tâm, nó có thể bảo hộ ngươi."
Khương Hằng: "Vạn nhất Vương bệ hạ phát hiện tinh ngọc không còn, sẽ ngàn dặm truy sát ta!"
Cảnh Thự cũng theo đó động dung, chỉ vì những năm gần đây, Thái Tử Lung trước sau đem nó coi như tánh mạng mà yêu quý, chưa bao giờ dễ dàng đưa cho người khác, Trấp gia không có Kim Tỉ, vì thế tinh ngọc liền thành bằng chứng Trấp Tông tự xưng là "Chính thống".
Hiện giờ y lại nguyện ý đem nó giao cho Khương Hằng!
Khương Hằng vô cùng cảm động, nhưng hắn tuyệt đối không thể nhận.
"Ta có khối này," Khương Hằng duỗi tay, từ cổ Cảnh Thự móc ra khối Ngọc Quyết kia, nói, "Giống nhau."
Thái Tử Lung nghĩ cũng phải, dù sao đó là đồ vật nhà họ Cảnh, theo lý thuyết, Khương Hằng đối với nó cũng có quyền thừa kế, liền không hề miễn cưỡng.

"Tinh ngọc là vật chứng cho quốc quân, về sau ngươi sẽ là một quốc quân thực tốt." Khương Hằng nghiêm túc mà nói, "Đây là lời nói trong lòng ta, điện hạ."
"Không có khả năng," Thái Tử Lung bất đắc dĩ nói, "Không cần an ủi ta, ta biết ta không được, so với bá phụ mà nói, còn kém xa."
"Tốt hơn so với phụ vương." Cảnh Thự phá lệ khen ngợi y một câu, vẫn là so sánh với Trấp Tông.

Hắn từ trước đến nay cảm thấy quyết định của Trấp Tông không có vấn đề, nhưng sau khi Khương Hằng trở về, hắn phát hiện Trấp Tông là một phụ thân tốt, lại nhất định không phải một quốc quân tốt.
Thái Tử Lung mới là hy vọng của nước Ung trong tương lai, cũng nguyên nhân chính bởi vì như vậy, các triều thần đều chịu đựng, bá tánh cũng chịu đựng, Trấp Tông cũng biết tất cả mọi người đang chịu đựng ông ta, nhưng ông ta không để bụng.
Khương Hằng trêu ghẹo nói: "Ngươi vì sao không tin đâu? Ta đã thấy nhiều quốc quân như vậy, ca ca, ngươi xác thật làm được rất tốt."
Thái Tử Lung nói: "Chẳng qua là một kẻ cao hơn trong đám người lùn hơn mà thôi?"
Khương Hằng bỗng nhiên nghĩ đến lời nói lúc rời đi Hải Các, không nghĩ tới Thái Tử Lung có thể tự mình nói ra, lập tức kích động, nháy mắt cười ha ha.
Cảnh Thự: "Buồn cười như vậy sao?"
Khương Hằng cười đến nước mắt đều chảy ra, liên tục xua tay.
"Ngươi nguyện ý tin tưởng người khác," Khương Hằng nói, "Trữ quân cũng được, quốc quân cũng thế, đều không phải thánh nhân.

Cho dù thánh nhân cũng sẽ phạm sai lầm, học được tin người cùng dùng người, đối với một người quân vương, là điều quan trọng nhất."
Thái Tử Lung cười nói: "Vậy cũng phải tin đúng người, ta chẳng qua là vận khí tốt thôi."
"Nên tin người nào, không nên tin người nào," Khương Hằng cười nói, "Trong lòng ngươi kỳ thật đều rõ ràng, có phải hay không?"
Khương Hằng vẫn luôn rất rõ ràng, Thái Tử Lung có năng lực phân biệt đúng sai, thái độ đối với Sơn Trạch, đối với Để tộc, đối với quyết định của Trấp Tông, trong lòng y vốn dĩ cũng đã có đánh giá riêng, dưới uy nghiêm của Trấp Tông, y có rất nhiều lời không thể nói, nhưng không có nghĩa y không phân biệt được thị phi, trắng đen lẫn lộn.
Hắn tin tưởng, ngày sau Thái Tử Lung là một quốc quân có thể phân biệt lời khuyên trung thành cùng lời gièm pha, y trước sau vẫn luôn thanh tỉnh.
Nhưng khi Cảnh Thự nghe được lời này, thật sự có loại tư vị nói không nên lời, hắn đã hoàn toàn hỗn loạn.
Bây giờ phải làm sao? Khương Hằng mới là Thái Tử chân chính, nếu như hắn đoán không sai.
Sau khi Thái Tử Lung rời đi, nỗi lòng Cảnh Thự thật vất vả mới bình ổn trở lại, mạch nước ngầm lại lần nữa mãnh liệt lên, hắn cần phải bảo hộ Khương Hằng, khối tinh ngọc của Thái Tử Lung kia, lại lần nữa nhắc nhở hắn.
Kia vốn nên là đồ của Khương Hằng, nó là Trấp Lang truyền lại, Cảnh Thự hiện tại đã hoàn toàn tiếp thu trách nhiệm này của hắn, một chút cũng không kháng cự giống ban đầu khi thấy một khối tinh ngọc khác, bị Thái Tử Lung nắm giữ.
Một khối Ngọc Quyết khác thuộc về Thái Tử Lung, Cảnh Thự không nhận.
Nếu thuộc về Khương Hằng thì sao? Cảnh Thự nhận, không chỉ có nhận, hắn còn cần thiết vì Khương Hằng lao vào nước sôi lửa bỏng, lấy lại thứ vốn nên là của Khương Hằng.

Nhưng mà hắn phải làm như thế nào? Báo thù Trấp Tông? Giết ông ta? Phế đi Thái Tử Lung? Để Khương Hằng làm Thái Tử?
Đứng ra, bảo vệ chân tướng? Kết quả là cái gì?
Hắn cùng Khương Hằng cùng nhau chết.
Sẽ không có người nào tin tưởng, ngay cả bản thân Cảnh Thự cũng phải dùng thời gian rất lâu mới thuyết phục được bản thân, có thể thấy được tin tức tuyệt đối là rung chuyển toàn bộ nước Ung, cần phải suy xét chu toàn, nếu không chính mình tan xương nát thịt cũng không có gì đáng tiếc, nhưng tuyệt không thể hại chết Khương Hằng.
Hôm sau Khương Hằng đi làm con tin, vương thất ngoại trừ Khương thái hậu đều tới đưa tiễn, Cảnh Thự nhìn Trấp Tông, trong lòng lại dâng lên cái ý niệm này.

Trời tờ mờ sáng, quang đãng vạn dặm.
Khương Hằng theo lễ chất tử (con tin) bái biệt Ung Vương thất cùng văn võ đại thần, vật tư tổng cộng tám xe, chính là đại lễ vương tiết chư hầu, lại có kỵ binh nước Ung hộ tống, treo lên lá cờ vương quân lớn màu đen.

Trấp Lăng tự mình hộ tống, dẫn theo bọn họ đi tới Ngọc Bích quan, lại lưu lại ở Ngọc Bích quan thay quân, phái người đưa bọn họ tới đất Dĩnh.
"Đi ra ngoài liền......! Chiếu cố tốt bản thân mình," Trấp Tông tế qua rượu, nói, "Dù sao hai ngươi từ nhỏ chính là đã trải qua như vậy."
Trấp Tông đã bố trí ổn thỏa, trong kế hoạch của y, tánh mạng Khương Hằng còn dư lại một năm.
"Vâng, phụ vương." Cảnh Thự đáp.
Đội ngũ khởi hành, Cảnh Thự vào trong xe ngựa, Khương Hằng đang đọc một quyển sách, dù sao ở trên đường nhàm chán.
"Lúc này chỉ còn lại hai người chúng ta." Khương Hằng cười nói.
"Hằng Nhi," Cảnh Thự ngồi ở một bên, bỗng nhiên nói, "Cho dù người khắp thiên hạ đều là kẻ địch của ngươi, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi thật tốt."
Khương Hằng: "???"
Mấy ngày này Khương Hằng quả thực là không thể hiểu được, nói: "Ngươi đã suy nghĩ cái gì?"
Cảnh Thự không nói chuyện nữa, Khương Hằng đá đá hắn, Cảnh Thự thở phào, phảng phất như đã hạ một quyết định vô cùng khó khăn, một lát sau không hề nghĩ nhiều, cởi bỏ vạt áo, nói: "Lại đây với ta, ta ôm ngươi, cho ấm."
Khương Hằng liền dịch qua, vẫn xem sách của mình.

Cảnh Thự trầm ngâm không nói, hắn nghĩ rồi lại nghĩ, dù sao đổi với hắn mà nói, đây là quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời.
Giả như thân thế Khương Hằng thật sự như hắn suy đoán......!Như vậy Khương Hằng chính là Thái Tử.

Trấp Tông giết Trấp Lang là sai sao? Là sai, đây là công đạo, hắn cần phải vì Khương Hằng đòi lại công đạo.

Hắn chỉ có thể cùng Trấp Tông là địch, không có lựa chọn nào khác.
Thái Tử Lung vô tội, hắn sẽ không giết y, người phạm phải sai lầm lớn này là Trấp Tông.
Hắn phải vì Khương Hằng đòi lại hết thảy những điều này, đây là sứ mệnh của hắn.

Nhưng mà phải làm như thế nào? Quá khó khăn, Cảnh Thự cơ hồ có thể đoán được, cục diện bản thân sẽ là kẻ địch của cả nước Đại Ung.
Nhưng mà cho dù con đường phía trước đầy chông gai, hắn cũng cần phải đi làm vì Khương Hằng.
Hắn bắt đầu minh bạch được chỗ lợi hại của Lang Hoàng, y tuy không phải người Ung, kế sách lại so với người Ung ác hơn.
Lang Hoàng tính kế hắn, kế này tính quả thực quá độc ác.
Nhưng hết thảy còn chưa chắc chắn.......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận