Sơn Hữu Mộc Hề


Trước Tết Hạ Nguyên một ngày, Lục Ký tự mình đi tới Đông Cung, cũng tức giận lôi đình.
Nếu lại mặc kệ Đông Cung, cũng không biết sẽ trở thành cái dạng gì!
Hôm nay Khương Hằng nghe nói Lục Ký tới, liền cũng thong thả ung dung trình diện, Cảnh Thự nghe vậy cũng tự mình đi tới, tuy rằng hắn từ trước đến nay nói không lại nhóm quan văn, nhưng có hắn ở đó, liền biểu lộ cho thái độ của quân đội.
Hiện giờ dưới trướng Đông Cung Thái Tử trở thành chỗ tụ tập của một thế hệ người trẻ tuổi nước Ung, toàn bộ môn khách Đông Cung đều có tuổi tác đồng đều, chỉ xấp xỉ cùng cháu của Lục Ký.

Bỗng nhiên Lục Ký kinh ngạc phát hiện, bản thân già rồi.

"Lục tướng." Mọi người duy trì khách khí cơ bản, đối Lục Ký gật đầu hành lễ.
"Lục tướng." Thái Tử Lung thong thả ung dung gật đầu, hiện tại có Khương Hằng ở đây, hắn đã không còn kiêng kị Lục Ký, Tằng Vanh không thể cùng Hữu tướng khắc khẩu, mỗi khi có ý kiến bất đồng, toàn bộ Đông Cung chỉ có thể chịu Lục Ký răn dạy, nhưng Khương Hằng ngược lại không sợ ông ta.
Tằng Vanh đối với đề nghị của Khương Hằng không biết gì, điểm này làm y thực không thoải mái, nhưng nghĩ đến từ sau khi Khương Hằng về triều, toàn bộ đề nghị đều đứng ở phía lợi ích Tằng gia, thí dụ như bảo hộ Sơn Trạch.

Có lẽ là từng cùng phụ thân hiệp định, như vậy, dù sao Đông Cung do y cầm đầu, người của mình dù sao cũng phải bảo hộ.
Lục Ký hừ lạnh một tiếng: "Các ngươi đang làm cái gì?"
Thái Tử Lung đáp: "Chuẩn bị biến pháp, hôm nay sẽ đưa ra bản dự thảo."
Lục Ký lạnh lùng nói: "Nói ra nghe một chút?"
Khương Hằng ra hiệu có thể bắt đầu rồi, mọi người liền bắt đầu từ Tằng Vanh, tiếp theo là Cảnh Thự, sau đó là đám người Chu Du, hết người này tới người khác, nói ra ý tưởng cùng với phương hướng ban đầu của mình.
Khương Hằng nghiêm túc mà nghe, đem đề án mỗi người đơn giản ghi chép xuống, lúc này hắn không có thời gian rãnh rỗi cùng Lục Ký lục đục.
Mới đầu Lục Ký ôm thái độ tới bới lông tìm vết, nhưng dần dần, y bắt đầu nghiêm túc lên, phương hướng mỗi một biến pháp hiển nhiên đều đã suy nghĩ cặn kẽ qua, đám người trẻ tuổi này, thế nhưng muốn đem toàn bộ Đại Ung đập bỏ xây lại!
Đây chính là một trận thay hình đổi dạng mạnh mẽ, mà toàn bộ biến cách, mục đích minh xác vô cùng, đều hướng về cùng một chỗ, có thể điều chỉnh nước Ung ở trong thời gian ngắn nhất, tham dự vào trong cuộc đua tranh bá Trung Nguyên.
"Hữu tướng?" Thái Tử Lung khách khí mà nói.
Lục Ký hiếm khi nghe xong toàn bộ quá trình, không có bình thuật.
"Ta già rồi." Lục Ký bỗng nhiên thở dài.
Trong điện Đông Cung yên lặng, Khương Hằng đặt bút xuống.
Lục Ký vốn dĩ có một bụng lời nói, muốn tàn nhẫn phê bình một phen ý nghĩ không thực tế của Khương Hằng, sau khi nghe xong, lại làm y nhớ tới rất nhiều chuyện cũ, ngược lại không có lời gì để nói.
"Chuyện các ngươi cảm thấy đúng, liền đi làm đi." Lục Ký nói.
Khương Hằng đối với việc làm của Lục Ký, đã sớm chuẩn bị tốt ứng đối, chỉ không nghĩ tới Lục Ký lại thay đổi suy nghĩ.
Sau khi môn khách Đông Cung tan đi, ba tháng kế tiếp chính là thời gian cùng nhau thẩm duyệt.

Khương Hằng ôm quyển sách trở về phòng, trên đường lại vô tình đụng phải Lục Ký, hiển nhiên vị Hữu tướng này vẫn luôn ở trên đường nhất định phải đi qua chờ hắn.

"Lục tướng." Khương Hằng khách khí mà cười cười.
"Hôm nay những lời trong triều," Lục Ký cũng khách khí mà nói, "Mỗi người đều có lập trường riêng, ngươi ắt hẳn sẽ không ghi tạc trong lòng."

"Tự nhiên sẽ không." Khương Hằng nở nụ cười, đáp.
Lục Ký chậm rãi nói: "Lão phu lại nhớ tới, mười tám năm trước, cũng có một người khác, tư tưởng cùng với ngươi rất giống."
Khương Hằng không hỏi là ai, nước Ung lớn như vậy, kéo dài hơn trăm năm, hắn không phải là người đầu tiên nói những lời này.

"Sau y lại thế nào?" Khương Hằng lựa chọn sử dụng một điểm thâm nhập khác.
"Sau lại, y đã chết." Lục Ký nói, cũng nhìn không chớp mắt mà đánh giá Khương Hằng.
"Người rồi cũng sẽ chết." Khương Hằng lại nở nụ cười, thần sắc kia ở trong mắt Lục Ký, nháy mắt làm cho y ngẩn ra.

"Nhưng ngọn đuốc truyền từ đời này sang đời khác, sinh sôi không ngừng," Khương Hằng nói, "Chuyện nên làm, tự nhiên sẽ có người đi hoàn thành, đúng hay không?"
"Nói đúng." Bỗng nhiên Lục Ký lại thay đổi sắc mặt, trầm giọng nói, "Nhưng người chết làm không được bất kỳ chuyện gì."
"Đương nhiên, nhưng người cũng không thể quá sợ chết." Khương Hằng cười, bắt đầu minh bạch vì sao Khương thái hậu sẽ phái Giới Khuê tới bảo hộ hắn.

Sau khi xoay người rời đi, Lục Ký vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng Khương Hằng, thật lâu không đi.
"Người y nói là ai?" Khương Hằng nhíu mày nói, "Mười tám năm trước?"
Cảnh Thự ăn cơm trưa, mày nhíu chặt.
Khương Hằng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Ta phải đi rồi," Cảnh Thự đáp, "Buổi sáng sau hôm Tết Hạ Nguyên."
"A?" Khương Hằng kinh ngạc nói, "Nhanh như vậy? Đi đâu?"
Cảnh Thự nói: "Tung huyện."
Khương Hằng cùng Cảnh Thự liếc nhìn nhau, biết Trấp Tông vẫn không có tiếp thu đề nghị của hắn, y không muốn giao ra Kim Tỉ, cũng chuẩn bị phái Cảnh Thự đi đường vòng bọc đánh phía sau bốn nước liên quân.
Cảnh Thự nói: "Ngươi thì sao? Một mình một người đợi ở trong cung?"
Trước mắt đúng là giai đoạn quan trọng nhất của biến pháp, Khương Hằng không ngờ Trấp Tông sẽ dùng tới thủ đoạn như vậy, ngay lập tức làm hắn tiến cũng không được, lui cũng không xong.

Mặc kệ Cảnh Thự một mình đi đến Tung huyện mang binh, cần phải có người đi theo vì hắn bày mưu tính kế.

Chính là một khi bản thân mình cũng đi, Đông Cung làm thế nào?
Cùng ngày Tết Hạ Nguyên, Trấp Tông ở trong thư phòng triệu kiến Khương Hằng.
Khương Hằng cảm giác được sau bình phong còn có những người khác, nhưng hắn không có nói, cũng không có ý đồ thay đổi quyết định của Trấp Tông, từ chỗ Thái Tử Lung cùng Cảnh Thự biết được, trước khi Trấp Tông hạ quyết định, có thể đối với y không chê phiền lụy chỉ ra lợi hại vô số lần.

Nhưng một khi y đã hạ quyết định, cho dù là ai nói cũng vô dụng.

"Cho nên Vương bệ hạ quyết định, áp dụng phương thức mạnh mẽ công chiếm Ngọc Bích quan." Khương Hằng nói.

"Không sai." Trấp Tông đáp, "Ngươi tới Lạc Nhạn thời gian ngắn ngủi, đối với Cô Vương không hiểu nhiều lắm......"
"Ta hiểu." Khương Hằng nói.
Trấp Tông bị Khương Hằng cắt ngang câu chuyện, liền không hề nói tiếp, sau khi yên lặng mấy phút, gật gật đầu, nói: "Như vậy, rất tốt."
"Ta chỉ là muốn nhắc nhở Vương bệ hạ," Khương Hằng nói, "Môn khách Triệu Linh đã thẩm thấu đến phương bắc, Tôn Anh xuất hiện ở Hạo Thành, chính là minh chứng tốt nhất.

Chúng ta nhiều mặt truy tra, cuối cùng đều truy không được tung tích Tôn Anh, khi Vương bệ hạ tấn công Ngọc Bích quan, cần phải ngàn vạn để ý."
"Cô Vương sẽ chú ý." Trấp Tông đáp, "Như vậy ngươi thì sao?"
Khương Hằng biết Trấp Tông đã có phán đoán của bản thân, đơn độc gặp hắn, là có nhiệm vụ phái cho hắn, mà không phải cho hắn bất kỳ quyền uy gì khiêu khích quốc quân.
"Thần sẽ nghe Vương bệ hạ phân phó." Khương Hằng đáp.
Trấp Tông nói: "Đêm qua Cô Vương cũng đã tức giận một trận, để một mình Trấp Miểu đi Tung huyện, Cô Vương không yên lòng.

Muốn cho ngươi đi theo hắn đi xuất chinh, biến pháp Đông Cung, ta càng không bỏ xuống được."
Khương Hằng nhìn chăm chú hai mắt Trấp Tông, biết người này từ trước đến nay là kình địch hắn, mà cho đến hiện giờ, Trấp Tông còn chưa hoàn toàn tín nhiệm hắn.
Nhưng hắn không biết vì cái gì, Trấp Tông trước sau đối với hắn ôm cái loại cảm giác xa cách này, có lẽ y còn ghi hận một kiếm lúc trước.
"Tuy nhiên, quốc sự xưa nay khó cân bằng." Trấp Tông đứng dậy, ở trong thư phòng đi dạo vài bước, nói, "Trước mắt chuyện quan trọng nhất của chúng ta, là đoạt lại Ngọc Bích quan, kế lâu dài, mới là biến pháp.

Cho nên ngươi chỉ có thể cùng Trấp Miểu đi tới Tung huyện, tiếp quản quân đội."
"Vâng." Khương Hằng không có cự tuyệt.
"Còn Đông Cung," Trấp Tông nói, "Hữu tướng Lục Ký sẽ tự mình giám thị, bộ phận ngươi phụ trách, dùng phương thức truyền thư đưa về Lạc Nhạn là được, chú ý bảo mật tin hàm, Cô Vương tin tưởng ngươi không cần bộ phận thẫm duyệt lẫn nhau bao nhiêu."
Khương Hằng nói: "Ta phụ trách ngoại vụ ngoại tộc, đã chủ trương rõ ràng trong Lệnh Bình Bang."
"Ngươi là một người thông minh." Trấp Tông nhướng mày nhìn Khương Hằng, nói, "Đi thôi, chủ đạo biến pháp Đông Cung có thể thành công hay không, cũng được quyết định bởi một trận chiến này của các ngươi, coi như là từ biệt trước đi."
Khương Hằng rất rõ ràng, hắn cần nhất hiện giờ, là niềm tin, chỉ có tạo niềm tin, hiệp trợ Cảnh Thự giành được chiến công, như vậy những ý kiến phản đối nhằm vào biến pháp trong triều dã, sẽ giải quyết dễ dàng.
"Như vậy, liền cầu chúc Vương bệ hạ kỳ khai đắc thắng." Khương Hằng hành lễ với Trấp Tông, nói.
Khương Hằng không có nói bất kỳ lời dư thừa nào, hoàn toàn tiếp nhận Trấp Tông an bài, điều này làm cho Trấp Tông hết sức ngoài ý muốn.
Sau khi Khương Hằng rời đi, Vệ Trác từ sau bình phong chuyển ra.
"Hắn không có biện bạch." Trấp Tông nhíu mày, nói.
Vệ Trác nói: "Biện bạch là vô dụng."
Trấp Tông trầm mặc, Vệ Trác lại nói: "Hôm nay không ít đại thần đã đang nghị luận......"
"Nghị luận cái gì?" Trấp Tông lạnh lùng nói, tuy rằng y sớm đã biết đáp án.
Vệ Trác nói: "Nghị luận hắn......!Không biết hắn có từng nhìn vào tông cuốn biến pháp, tiên vương lưu lại mười tám năm trước hay không......"
Sắc mặt Trấp Tông càng thêm khó coi, Vệ Trác liền không hề nói tiếp.

"Vệ đội thích khách của ngươi huấn luyện như thế nào rồi?" Trấp Tông chậm rãi nói.
Vệ Trác nói: "Tổng cộng 122 người, bất cứ lúc nào cũng có thể nghe Vương bệ hạ sai phái."
Trấp Tông nói: "Phái người đuổi theo đi, canh giữ ở phương Nam, tìm một cơ hội, thừa dịp thời điểm Trấp Miểu không chú ý động thủ, nhớ rõ ngụy trang sạch sẽ, đẩy cho Triệu Linh."
"Vâng." Vệ Trác nghĩ nghĩ, lại nói, "Không thể để Giới Khuê bồi ở bên cạnh hắn."
"Ta sẽ tách y ra." Trấp Tông đáp, "Đáng tiếc, là một lương thần, chỉ là đầu thai sai rồi.

Để ý con ưng kia của Trấp Miểu."
Chạng vạng ngày hôm đó, Trấp Tông ban bố một lệnh đặc xá, cho phép Sơn Trạch lấy danh nghĩa tộc trưởng Để tộc, tạm thời lưu lại Đông Cung, phản loạn ba năm trước đây còn có nội tình khác, còn chờ điều tra rõ.
Khương Hằng biết khi hạ mệnh lệnh này, Trấp Tông đã có tính toán của riêng mình, đầu tiên là lấy cớ chiến tranh đưa hắn rời khỏi Lạc Nhạn, rời xa trung tâm quyền lực, lại phái Lục Ký quay về Đông Cung, giám sát chi tiết biến pháp, làm hết thảy mọi chuyện phát triển dưới sự khống chế của y.
Cuối cùng, đã nhượng bộ một chút, cho phép Sơn Trạch thân mang tội lưu lại, để trấn an con trai mình.
"Phụ vương ngươi là một nhân vật lợi hại." Khương Hằng cùng Cảnh Thự ước định với nhau, đi tới đất bồi ngoài thành thả đèn.
"Ta ngược lại rất cao hứng." Cảnh Thự nói, "Trấp Lung không ra sao?"
Khương Hằng nói: "Y một lát nữa đến.

Ngươi cao hứng cái gì?"
Cảnh Thự hiếm khi mà nở nụ cười, nói: "Rời đi Lạc Nhạn, lại chỉ có ta và ngươi."
Khương Hằng thật sự dở khóc dở cười, phát hiện trong khoảng thời gian này, Cảnh Thự không có thật sự vui vẻ, thường xuyên cau mày, nguyên nhân bởi vì chuyện bọn họ cần xử lý thật sự quá nhiều.

Có khi bọn họ ngay cả dùng cơm cũng đều không ở cùng một chỗ, mỗi ngày vội vội vàng vàng, Khương Hằng phải xem xét chi tiết biến pháp, Cảnh Thự ngoại trừ mở cuộc họp quân sự, còn phải làm đề án biến pháp trong quân.

Những bận rộn không xong việc này, hoàn toàn là do Khương Hằng tìm cho hắn, nhiệm vụ của Cảnh Thự càng nặng nề, thậm chí ngay cả thời gian luyện võ cùng chỉ điểm binh lính võ nghệ cũng không có.

Nhưng hắn chưa từng oán giận cái gì, ngược lại nghĩ có thể giảm bớt gánh nặng của Khương Hằng hay không.
Khương Hằng thường xuyên ở Đông Cung cho đến nửa đêm, khi trở về phòng thấy Cảnh Thự còn thắp đèn, nghiêm túc từng nét bút, viết xuống kế hoạch trị quân của hắn.
Thường thường Khương Hằng cảm thấy, Trấp Tông cũng được, Trấp Lang cũng thế, mặc dù họ là vương thất địa vị cao quý, nhưng từ trước đến nay không chân chính có được bộ hạ trung thành, bá quan văn võ nước Ung nghe lệnh vương thất, hết thảy chỉ vì ích lợi của bản thân.
Mà chỉ có Khương Hằng hắn, ngược lại sống càng giống một thiên tử ——ít nhất hắn có một người thần tử vui lòng phục tùng, chính là Cảnh Thự.

Hắn nói cái gì, Cảnh Thự đều sẽ không hề hoài nghi mà làm theo, đối với hắn tín nhiệm gần như mù quáng.
"Ngươi làm đèn giấy sao?" Hôm nay Khương Hằng thực phiền, nhưng hắn không muốn tố cáo dưỡng phụ của Cảnh Thự với Cảnh Thự.
"Đương nhiên." Cảnh Thự nói, "Ta không rảnh tự tay làm, nhưng phân phó cho tướng sĩ thay chúng ta làm.

Chuyện ngươi giao phó cho ta, ta chưa bao giờ quên, ngươi xem?"
Cảnh Thự lấy ra một chồng đèn giấy, bên trên viết lên tên bao gồm Vệ Bà, Hạng Châu, Chiêu phu nhân, Cơ Tuần, Triệu Kiệt.
Hai người giục ngựa đến bên cạnh đất bồi, vào ban đêm, Cảnh Thự cùng Khương Hằng ghé vào một chỗ, bậc lửa đốt đèn giấy.
"Hằng Nhi." Bỗng nhiên Cảnh Thự nói.
Khương Hằng mày vẫn hơi hơi cau, hôm nay lời nói của Trấp Tông, làm hắn vô cùng để ý, trong ánh mắt y đối với hắn vẫn còn có đề phòng, Khương Hằng cũng không thể hiểu được, qua lâu như vậy, Trấp Tông vẫn còn ghi hận một kiếm hắn đâm y lúc trước hay sao.
Khương Hằng quay đầu, nhìn Cảnh Thự.
Cảnh Thự nắm tay hắn, như đang ngẫm nghĩ, qua lâu thật lâu, nói: "Ta không biết......!Không biết nói như thế nào.


Ngươi đều là vì ta, mới đến nước Ung, vì nước Ung ngày đêm làm lụng vất vả......!Ta......!Có chút khó chịu."
Khương Hằng nở nụ cười, hai người nhìn đèn bay đầy trời.
Câu tiếp theo Cảnh Thự lại nói: "Ta không biết sẽ làm ngươi trả giá nhiều như vậy, làm ngươi mệt như vậy."
Hắn đều rõ ràng......!không biết vì sao, trong lòng Khương Hằng sinh ra một chút thấp thỏm cùng cảm động, mấy ngày nay, tuy rằng chính mình không hề đề cập tới, nhưng Cảnh Thự nhìn thấy, lại đều cảm giác được toàn bộ.
"Thực xin lỗi, Hằng Nhi." Cảnh Thự có chút khổ sở, lộ ra vẻ mặt không biết làm sao.
Khương Hằng thoáng kéo hắn lại gần mình một chút, Cảnh Thự lại xoay người, đem Khương Hằng ôm vào trong lòng ngực.
"Ca, đừng như vậy." Khương Hằng có chút thẹn thùng, hai bên đất bồi có không ít người yêu nhau rúc vào một chỗ, Cảnh Thự ôm hắn như vậy, cảm giác rất kỳ quái.
Cảnh Thự trước sau không buông hắn ra, nói: "Hằng Nhi, ta......".

||||| Truyện đề cử: Đích Thê Tại Thượng |||||
Ngay vào giờ phút này, Khương Hằng bỗng nhiên thấy Giới Khuê cách đó không xa.
Khương Hằng vội vàng bảo Cảnh Thự buông hắn ra, Giới Khuê dọc theo bờ sông chậm rãi đi tới, ở bên bờ sông thả một chiếc đèn, trên đèn viết một chữ: Lang.
"Quấy rầy các ngươi một chút," Giới Khuê nói, "Bệ hạ muốn khai chiến Ngọc Bích quan."
"Ta biết." Cảnh Thự bị quấy rầy, ngữ khí không tốt lắm, nhíu mày nói, "Cho nên thế nào?"
Giới Khuê nói: "Thái Hậu bảo ta lưu lại, bảo hộ vương thất, để tránh lại có người tới ám sát."
Khương Hằng nói: "Thực hợp lý, ngươi không cần bồi chúng ta đi Tung huyện."
Giới Khuê nghiêm túc gật gật đầu, nâng mi, nhìn Khương Hằng nói: "Tiểu Thái Sử, sống xót trở về, nếu không ta sẽ thực nhàm chán."
Khương Hằng nở nụ cười, một tay Cảnh Thự ôm lấy Khương Hằng, nói: "Ta sẽ bảo hộ hắn."
Bỗng nhiên trong lòng Khương Hằng vừa động, nói: "Mười tám năm trước, Trấp Lang có phải cũng đã từng thử qua biến pháp hay không?"
Thần sắc Giới Khuê biến đổi, quan sát Khương Hằng, qua lâu thật lâu, gật đầu.
"Tự thu xếp ổn thỏa." Giới Khuê nói.
"Ca!" Thái Tử Lung ở trong đám thị vệ vây quanh đi tới, bá tánh bình thường xung quanh liền tự phát mà nhường chỗ cho bọn họ.
Cảnh Thự hiếm khi cười với Thái Tử Lung, có lẽ ngày mai hắn liền sẽ đi tiêu dao sung sướng, tâm tình cũng theo đó trở nên tốt hơn không ít.
"Hai người các ngươi đều đi rồi," Thái Tử Lung thở dài, "Lại chỉ còn lại một mình ta, ta là không nghĩ tới."
Khương Hằng để sát vào bên tai Thái Tử Lung, thấp giọng nói nói mấy câu, hai mắt Thái Tử Lung mở to, hoài nghi mà nhìn Khương Hằng, sau đó dưới ánh mắt chờ mong của Khương Hằng, miễn cưỡng gật đầu.
"Nhất định phải để ý." Khương Hằng nói.
"Ngươi cũng vậy," Thái Tử Lung nói, "Nhất định phải để ý."
Đêm khuya, lại có người thả một đợt đèn bay, ngọn đèn giống như đi thông về phía con đường chân trời, hợp thành ngân hà cuồn cuộn.

Dải ngân hà kia chiếu sáng bầu trời ban đêm, chạy dài đến một đầu khác của trường thành, cho đến tận cùng của bóng tối.
Khi mặt trời vừa mọc, Khương Hằng cùng Cảnh Thự trang bị gọn gàng ra trận, giục ngựa vòng qua Ngọc Bích quan, xuyên qua dãy núi hiểm yếu, vượt qua đường cổ, tiến vào sườn núi Rừng Thông, đi tới mảnh đất Trung Nguyên.
Cảnh Thự thả ra Hải Đông Thanh, Phong Vũ ở phía chân trời xoay vòng quanh, để tỏ vẻ xung quanh không có gì nguy hiểm.
Khi xuyên qua biên giới nước Lương cùng Lạc Dương, Cảnh Thự nhắm về hướng Đông nhìn.
"Muốn trở về sao?" Từ khi rời đi quê nhà Tầm Đông nhiều năm trước, Khương Hằng còn chưa có trở về.
"Bỏ đi." Mấy năm nay Cảnh Thự nghe được không ít tin tức ở Tầm Đông, đáp, "Sớm hay muộn cũng sẽ có ngày trở về, hiện tại không gấp.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận