Tác giả: Quân Đại
Editor: nanaluvsj/Shenllino
☆☆☆
Lúc Vinh Tây Lăng ôm mỹ nhân trong lòng đi ra ngoài, mọi việc đã được xử lý xong xuôi, cả đám người đã bị Âu Dương Tuấn dẫn đi, bên ngoài chỉ còn lại chiếc xe Vinh Tây Lăng lái tới ban nãy.
Công trường bỏ hoang trải qua một trận hỗn chiến càng vắng lặng hơn, xưởng máy bị sập không ít, khói bụi bao trùm khiến không gian như thêm mờ ảo, ngay cả chiếc xe đơn độc đang đậu trong khu phế tích cũng hiện lên mấy phần tiêu điều.
Vinh Tây Lăng mở cửa sau định cho mỹ nhân nằm nghỉ ngơi một lát, lại bất ngờ thấy Tạ Lan Khanh lặng lẽ ngồi bên trong.
Chỉ thấy cậu tựa mình lên cửa kính, ánh mắt vô cùng đờ đẫn không chút sức sống nhìn về phía trước, đang khoác trên người một tấm áo gió màu đen lớn, ngoài da thịt cũng không có vết thương gì, không biết vì sao lại bộ dạng tinh thần rời rạc.
Hai người hiểu ý nhìn nhau một cái, cũng không ai mở miệng hỏi gì.
Tô Quân Lan tiêu hao thể lực nghiêm trọng, dựa lên đệm êm trong xe liền ngủ mất.
Vinh Tây Lăng trầm mặc lái xe, cả đường không nói một lời.
Khi gần đến Minh Nguyệt đường, Tô Quân Lan bị Tạ Lan Khanh bên cạnh đánh thức, nhẹ giọng bên tai y: "Đến nơi rồi, về lại ngủ tiếp."
Tô Quân Lan lắc lắc đầu xua bớt cơn buồn ngủ, sau khi tỉnh táo thấy Tạ Lan Khanh cũng không ngây người, vội vàng hỏi: "Em không sao chứ?"
Tạ Lan Khanh lặng lẽ lắc đầu, lại không giải thích gì.
Phòng họp trên tầng thượng ở Minh Nguyệt đường mọi người đã đông đủ, những người sau khi xuống xe cũng nhanh chóng làm việc.
Trước mắt Tạ Lan Khanh vẫn chưa tiện để tham gia buổi họp, áo choàng dài bọc kín mình đi về phòng, nhưng bất ngờ đụng phải Tô Cô Vân trước mặt.
Tạ Lan Khanh nâng mắt nhìn nam nhân xuất hiện trước mắt, bỗng nhiên cay cay muốn khóc, rất muốn nói mọi chuyện với gã, muốn bản thân mình buông bỏ những thứ quật cường kiên định vô dụng kia, đem tất cả quá khứ thẳng thắn kể cho nhau, để gã không còn tức giận hiểu lầm nữa.
Song Tô Cô Vân nhìn ra ánh mắt cậu nhưng lại trực tiếp xé rách khao khát và thành tâm Tạ Lan Khanh bày tỏ.
Thật ra ánh mắt Tô Cô Vân rất bình thường, quét một vòng qua người cậu như đang nhìn một người xa lạ, lại thấy chiếc áo không thuộc về Tạ Lan Khanh kia, ánh mắt hơi toát lên vẻ châm biếm cùng một chút khinh thường.
Sau, gã nhấc chân đi đến bên cạnh Tạ Lan Khanh, không dừng lại chỉ ngắn gọn nói một câu.
Không gấp gáp hỏi han, thậm chí quan tâm như bạn bè cũng keo kiệt, gã cho là...!bộ quần áo này là từ đâu ra, chẳng lẽ lại của dã nam nhân sao? Tạ Lan Khanh lảo đảo trở về phòng, sự việc ban nãy trải qua cũng không áp chế được, lại rối ren ùa về.
Sau khi Tô Quân Lan bị Bùi Thiếu Lăng dẫn đi, cậu cũng bị mười mấy gã cao to vạm vỡ lôi vào một gian mật thất, ánh mắt đầy dâm ý bủa vây.
Tạ Lan Khanh sao không biết bọn chúng muốn gì, Vinh Tây Lăng muốn đột phá vòng vây, nên cứu viện trong gang tấc vẫn không đến kịp, cậu chỉ có thể tự cứu bản thân mình.
Nắm rõ tình hình, Tạ Lan Khanh chọn đánh phủ đầu, lao vào một tên trông khá gầy yếu đánh tới.
Đám đại hán không ngờ trông cậu như vậy mà lại biết võ, nhất thời bị cậu đánh lừa.
Nhưng sau khi kịp phản ứng chính là hưng phấn phản đòn, dường như cảm thấy chinh phục một cây ớt nhỏ thế này so với một mỹ nhân yếu ớt càng sung sướng hơn.
Vốn dĩ sức chiến đấu của Tạ Lan Khanh hợp lại có thể liều mình lưới rách cá chết chờ cứu viện tới, nhưng cậu vừa bị Tô Cô Vân hung ác lăng ngược cắm vào làm liên tục, cơ thể yếu ớt, chỗ kín như bị nứt ra động nhẹ cũng đau đớn chứ đừng nói gì đến kịch liệt oánh lộn, quơ quào chưa được mấy cái liền bị đám đàn ông ghìm tay chân lại, mạnh mẽ áp trên mặt đất.
Tạ Lan Khanh liều mạng phản kháng, nhưng quần áo vẫn bị xé rách, cả người trần trụi nằm giữa mười mấy tên đàn ông.
Đương lúc tuyệt vọng, cửa mật thất đột nhiên bị bật ra, ánh sáng chói mắt chiếu vào.
Giữa luồng sáng có một bóng người màu đen, không nhìn rõ mặt mũi, nhưng đối với Tạ Lan Khanh suýt nữa định chết để giữ gìn trong sạch thì tựa như một vị thần.
Người nọ hơn nửa người đều bị máu tươi nhiễm đỏ, vết đạn bắn trên vai và sau lưng vẫn đang không ngừng rỉ máu, có vẻ như đã xông qua mưa bom bão đạn, gom chút hơi tàn còn lại tiến vào.
Tuy thế, hắn ta tung đòn hiểm ác nhất tấn công đám hộ vệ kia, hoàn toàn là kiểu đánh liều mạng, tàn bạo dị thường giống như không cảm nhận được đau đớn.
Tạ Lan Khanh không chớp mắt chăm chú nhìn hắn ta, nhìn hắn nén đau đánh gục hết kẻ thù, nhìn hắn từng bước từng bước lê lại gần mình.
Trên mặt hắn ta đeo một mặt nạ màu bạc nên không nhìn thấy được hết mặt, nhưng đôi mắt đen láy, giữa tĩnh mịch ẩn giấu nét ôn nhu, một cảm giác rất quen thuộc, nhưng cậu không nhớ được mình đã gặp ánh mắt này khi nào ở đâu.
Tạ Lan Khanh theo bản năng lui cơ thể về sau né tránh, hoàn toàn phơi bày cơ thể trần trụi trước mặt người xa lạ cậu chịu không được.
Nhưng người nọ vươn tay kéo cổ chân cậu không cho Tạ Lan Khanh xê dịch.
Hắn ta từng chút từng chút kiểm tra cơ thể Tạ Lan Khanh, hơi thở nhẹ nói: "Lúc còn ở Quốc Sắc Thiên Hương không ai có thể chạm vào cậu, sao ra ngoài lại khiến mình chồng chất vết thương rồi...!Có đáng không?"
Tạ Lan Khanh bị hắn ta nhìn đến mất tự nhiên, nhưng lại tò mò vì sao đối phương lại biết rõ mình.
Đang do dự có nên hỏi hay không, liền nghe đối phương lạnh nhạt nói: "Không cần lấy làm lạ, chuyện của cậu tôi đều biết."
Nói đoạn, bỗng nhiên hắn nâng cao chân Tạ Lan Khanh, ánh mắt dính chặt vào động nhỏ hơi rướm chút máu, mặt càng sát lại gần.
Tạ Lan Khanh hoảng sợ giãy giụa, lại nghe được giọng người nọ ôn hòa, thậm chí có điểm cầu khẩn, nói: "Đừng sợ, Khanh...!Tôi chỉ muốn nhìn em một chút, để tôi nhìn em một chút..."
Tạ Lan Khanh vô lực phản kháng, hơn nữa lại có cảm giác chắc chắn khó hiểu là hắn sẽ không tổn thương mình, liền xấu hổ quay mặt sang chỗ khác mặc cho hắn quan sát chỗ kín giữa hai chân.
Ngay khi Tạ Lan Khanh cho rằng người nọ sẽ bỏ qua cho mình, lại đột nhiên cảm nhận một ngón tay đặt lên thí mắt, nhẹ nhàng ve vuốt khẽ xoa.
Tạ Lan Khanh giật bắn mình, nén giọng kêu lên: "Không...!Xin anh, không muốn..."
Nhưng nam nhân dường như không nghe thấy, tiếp tục ôn nhu xoa nhẹ tiểu huyệt bị khi dễ đến sưng đỏ.
Tạ Lan Khanh bị sờ chỗ kín, người không kìm được run rẩy, nhịn không được khóc thành tiếng.
Chỉ có cậu mới hiểu rõ, cậu khóc không phải vì bị xâm phạm, mà do tủi thân cùng...!sung sướng và tham luyến không thể không thừa nhận đó.
Cho đến bây giờ Tạ Lan Khanh chưa được ai đối xử đối xử quý trọng như vậy.
Ở Quốc Sắc Thiên Hương cậu trên danh nghĩa chẳng qua là người giúp Minh Nguyệt đường sắp xếp công tác tình báo, căn bản không phải kỹ nam thực sự.
Từ đầu tới cuối, cậu cũng chỉ có một nam nhân, đó là Tô Cô Vân.
Nhiều năm thầm mến, nên cậu nguyện ý dâng lên thân thể xử nam của mình dù đối phương không thương cậu, chỉ đơn thuần đem cậu làm công cụ tiết dục.
Nhưng cậu cũng là người, cũng khao khát có người yêu thương, ôn nhu quan tâm đối đãi.
Mà lúc này, nam nhân vừa xa lạ vừa quen thuộc này không mang chút khí tức xâm lược, động tác dịu dàng xoa bóp cúc huyệt thảm không nỡ nhìn của cậu, đầu ngón tay ấm áp mơn trớn từng nếp nhăn làm giảm đau đớn, thậm chí còn hơi ngưa ngứa.
Tạ Lan Khanh cảm nhận được dương v*t phía dưới đã hơi nhếch lên, chỗ sâu trong tràng đạo trở nên ẩm ướt.
Tiểu huyệt đói khát đã nếm qua mùi vị đàn ông trông đợi một cây dương v*t tiến vào, vô cùng khao khát...!một màn hoan ái không có đau đớn và ngược đãi.
Tạ Lan Khanh sợ mình trở nên như vậy, cậu không thể bị đắm chìm, người nọ có tốt hơn đi nữa cũng không phải là Tô Cô Vân.
Tạ Lan Khanh không hề giãy giụa, chẳng qua khóc càng thê thảm tuyệt vọng hơn, không ngừng lặp đi lặp lại: "Xin anh...!Không muốn nữa, tôi không thể...!Ưm a...!không được mà..."
Người nọ dường như hiểu ý Tạ Lan Khanh, cuối cùng cũng dời tay.
Bỗng nhiên hắn chồm người lên, môi nhẹ nhàng hôn lên thí mắt hơi ươn ướt, ôn nhu lại triền miên.
Đương lúc Tạ Lan Khanh thất thần vì bị hôn, cậu không kịp mặc quần áo lại, hắn bế cậu rời đi khỏi mật thất ẩm ướt tanh máu.
Thừa lúc người còn chưa sẵn sàng, nam nhân bế Tạ Lan Khanh vào trong xe, sau đó lặng lẽ biến mất, phảng phất như chưa từng xuất hiện, nhưng lại khiến Tạ Lan Khanh nhớ mãi, là dấu vết không thể xóa nhòa.
Tạ Lan Khanh ép buộc bản thân tỉnh mộng khỏi ký ức, không được nghĩ về hình ảnh nam nhân thần bí đó nữa, không quan tâm Tô Cô Vân mà tắm rửa sạch sẽ đi tìm Tô Quân Lan.
Có lẽ, cậu nên rời đi một thời gian, bây giờ cũng không phải thời điểm nữ nhi tình trường, cùng Tô Quân Lan trở về thành Kim Lăng có lẽ cũng là một lựa chọn không tệ.
(nữ nhi tình trường: ý chỉ mơ mộng về tình yêu như thiếu nữ).
Tô Quân Lan không từ chối đề nghị của Tạ Lan Khanh, nên vào ngày thứ hai thời điểm xuất phát, trong đội hình lại nhiều thêm một người ngoài kế hoạch.
Không ai lắm mồm hỏi, cũng không ai ngăn cản, thật giống như việc cậu rời đi là đã thương lượng xong từ trước.
Dàn người đi tiễn vô cùng hùng hậu, Vinh Tây Lăng lại dính lên người mỹ nhân trăm ngàn vạn lần dặn dò đủ thứ, anh một chút tôi một chút thật lâu sau mới chịu thả người đi.
Mà Tô Cô Vân...!từ đầu đến cuối vẫn không hề xuất hiện.
- ----
Tối đó, mọi người đã đến thành Kim Lăng.
Các phe sau khi thu xếp ổn thỏa lập tức triển khai bí mật điều tra.
Bởi vì tin tức Tô Cô Vân đã chết đã lan truyền rất xa, đám làm phản nơi này hơi chủ quan, bị tinh anh đội tình báo của Minh Nguyệt đường tra ra đầu mối dễ như trở bàn tay.
Về nhà được ba ngày, một phần báo cáo hoàn chỉnh đã được giao tới tay Tô Quân Lan, phản đồ sau bức màn khiến người ta giật mình nhưng cũng không ngoài suy đoán.
Bởi vì toàn bộ Tô gia, cũng chỉ có hắn ta mới làm được đến mức này, âm thầm cướp đoạt thế lực trong tay Tô Cô Vân, còn có thể khiến cho rất nhiều cựu thần Tô gia nói gì nghe nấy, cản trở từ trong ra ngoài.
Nhưng về tình cảm Tô Quân Lan cũng không muốn chấp nhận kết quả này, bởi vì người đó, là cha y, chủ nhân đương nhiệm của Tô gia - Tô Ngự Thần.
Tô Quân Lan trong lòng sầu não, nhất thời không muốn để tâm đến những chuyện buồn phiền như thế này, ngồi buồn một lát liền trỗi dậy nhớ nhung Vinh Tây Lăng, khát vọng cái ôm thân thuộc và nụ hôn của hắn.
Chia xa mới có ba ngày, nhưng mỗi ngày lại dài tựa một năm, Vinh Tây Lăng ở lại Kinh đô cũng có việc để làm, hắn không dám tùy tiện gọi điện về.
Đột nhiên y nhớ trước đó người nọ hình như có nhét một thứ gì đó vào túi xách của y, Tô Quân Lan tạm thời bỏ qua chuyện vụn vặt, bắt đầu lục hành lý.
Sau đó Tô Quân Lan tìm được một chiếc đĩa CD, liền tò mò bỏ vào máy phát, kết quả trên màn hình lớn chiếu ra thứ khiến mỹ nhân xấu hổ đỏ bừng mặt, ngón chân cũng co rút.
Thế mà...!thế mà lại là video hai người ân ái trong mật thất hôm kia, quá xấu hổ...!
Bên tai quanh quẩn âm thanh gầm gừ trầm thấp của nam nhân và tiếng rên dâm đãng không cách gì ngừng được của bản thân, mỹ nhân nghe đến ngứa ngáy trong lòng, cuối cùng không nhịn được buông hai tay đang che mặt xuống, xấu hổ lại thiết tha chăm chú hình ảnh đang chiếu trên màn hình.
Đây là lần đầu tiên mỹ nhân ở vị trí khán giả đứng xem màn ân ái của hai người, lại bị hai dáng người dây dưa quấn quýt bên trong hấp dẫn.
dương v*t ông xã thật dài thật to nha, ôi trời, tốc độ dương v*t bự cắm vào huyệt thật nhanh quá, góc độ cũng rất tốt, không trách được lần nào cũng chơi mình đến dục tiên dục tử.
Cơ bắp ông xã sao có thể hoàn mỹ như vậy, hình ảnh mồ hôi chảy xuống rơi trước ngực thật quá quá quá sexy đi mất.
(fanboy mode =))))
Ưm...!Còn mình nữa, thật không biết xấu hổ mà, khó trách ông xã hay kêu mình tao hóa.
Nhưng mà, thật hâm mộ bản thân trong video ghê, từ trong ra ngoài đều là tinh dịch ông xã, thí mắt bị cắm đến trướng lớn, biểu cảm lại dâm đãng như vây, còn hạnh phúc nữa...!
Tô Quân Lan đói khát quỳ tới trước màn hình, chiếu tới hình ảnh dương v*t bự sẽ cọ cọ mặt mình lên, tay lại linh hoạt cởi quần ào, quỳ xuống đất, mân mê hai cái mông mập mạp.
Mỹ nhân một bên ảo tưởng bị 'rừng rậm' của ông xã thao gương mặt, vừa dùng tay mân mê hai cái mông tròn trịa, trong miệng líu ríu: "Ư...!Thật trống rỗng, tịch mịch quá...!Hu hu...!Vú người ta xinh đẹp như vậy mà không có ai xoa xoa, ưm a...!Ai có được cái mông bự như em...!sao ông xã còn chưa chịu tới chơi cái mông dâm a..."
Cảm giác ngứa ngày ngày càng lan rộng toàn thân, cái mông chảy nước lúc này kéo ra một sợi chỉ, nước chảy đọng trên sàn một vũng nhỏ.
Mỹ nhân hết cách, không thể làm gì khác là banh hai chân ra ngồi xuống, để cho dâm huyệt vừa vặn áp lên sàn nhà lạnh như băng, sau đó linh hoạt uốn éo vặn vẹo cái mông để gạch men cọ sát nhục huyệt đang mấp máy.
Hai tay lúc nãy an ủi cái mông bự buồn hiu bây giờ lại đang trấn an hai cái vú múp dâm đãng thơm sữa.
"A...!Tiểu tao hóa bị sàn nhà chơi...!Ư ư...!Sao lại thế, bị sàn nhà cưỡng gian, ông xã mau đến cứu em, muốn...!Muốn dương v*t bự ông xã...!Hu hu hu...!Cái vú lại...!lại bự lên rồi, a a...!Ông xã, người ta không cầm hết, muốn tay anh mà...!Ứm, tiểu tao hóa phun...!phun sữa ông xã thích nhất..."
Video đang chiếu đến vị trí kích động lòng người, Vinh Tây Lăng hai tay cầm hai vú mỹ nhân điên cuồng nắc mạnh eo, âm thanh dễ nghe thỏ thẻ: "Hừ ha...!Ông xã bắn cho cưng, tinh dịch bắn cho thí mắt bà xã dâm đãng..."
Mỹ nhân trong đoạn phim vẻ mặt vô cùng dâm loạn, uốn éo cái mông nghênh đón dương v*t nam nhân, kêu lớn: "A a...!Tiểu tao hóa bị bắn sướng quá...!Ưm ha...!Phun sữa rồi, lại bị ông xã chơi ra sữa rồi...!Hưm...!Lại cứng này, há...!Thí mắt lại bị chọc vào, ông xã anh khỏe quá, chơi chết em...!Ư a...!Tiểu tao hóa sướng muốn chết..."
Tô Quân Lan nhìn đoạn video dâm đãng lửa dục vọng bốc lên muốn điên rồi, liếc thấy trong tủ có một cây nến đỏ, lập tức cầm lấy trực tiếp nhét vào mông, nhanh chóng rút ra cắm vào.
Mặt thô ráp nhất của cây nến may mắn được tiến vào cái mông tuyệt sắc của mỹ nhân, còn được bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn cầm không ngừng cắm ra vào, dính đầy dịch ruột trong suốt.
Hoa văn lồi lõm khắc trên thân nến ma sát thịt non dâm huyệt, chơi ra khoái cảm không tưởng tượng nổi, hoa văn khắc sâu dính chặt dâm thịt thí mắt không nhả, mỗi lần rút ra dường như kéo theo tràng thịt ra ngoài...!
"Ư a...!Thật sướng quá...!A...!Đâm chết em...!Bắn, a ha...!bắn..."
Cuối cùng Tô Quân Lan cũng bắn ra một lần, vẫn chưa thỏa mãn lê cặp vú trắng tuyết trên sàn an ủi, cây nến đo đỏ kẹp trong mông cũng không lấy ra, trực tiếp kẹp đi vào phòng tắm.
Một nửa đoạn nến lộ ra ngoài, từ xa nhìn lại thấy giữa hai mông trắng múp có một miếng nhỏ màu đỏ, mặt trên còn có chất lỏng trong suốt không ngừng chảy xuống, vô cùng dâm uế.
Trong phòng tắm, mỹ nhân nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, cũng không dám dừng lại lâu rất sợ lại trở nên dâm đãng.
Không ngừng được, không có dương v*t ông xã, mình có chơi thế nào cũng không thể cao trào nổi.
- ----
Mặc xong đồ ngủ, Tô Quân Lan liền muốn tìm ba mình nói chuyện một chút.
Tình cảm của y với ba mình phần lớn là tôn kính chứ không phải yêu mến.
Cha với y cũng không quá nhiều thân thiết, dù sao cũng không lạ, mẹ mất sớm, y căn bản là được Vinh Tây Lăng nuôi lớn, đối với người khác cũng không quá thân thiết.
Có điều mỹ nhân không nghĩ tới là, y vừa mở cửa phòng tắm, đã gặp người cha mấy ngày rồi cũng chưa thấy mặt ngồi trên salon, đang xem đoạn phim y quên tắt.
Trên sàn cũng toàn dâm mỹ, có quần áo y cởi xuống, tinh dịch bắn ra và d*m thủy chảy ra, nhìn một cái cũng biết mình vừa làm gì.
Bị cha ruột bắt gặp hiện trường mình tự an ủi, còn có video bị đàn ông chơi cái mông, Tô Quân Lan cảm thấy có chút không nhịn được thẹn quá hóa giận.
Tô Ngự Thần nghe được động tĩnh phía sau chợt đứng dậy, đôi mắt chăm chú dán chặt vào Tô Quân Lan, mỹ nhân mới tắm xong câu hồn nhiếp phách.
Tô Quân Lan cũng nhìn cái người mình gọi là 'cha' đó, hơn bốn mươi tuổi, được chăm sóc rất tốt, bên tóc mai có chút lấm tấm nhưng phong độ vẫn nhẹ nhanh nhẹn trước, dáng người cao ngất.
Nhưng ánh mắt ông ta nhìn y, loại ánh mắt đó thật sự quá quen thuộc, rất nhiều tên đã dùng ánh mắt đói khát nguy hiểm như vậy nhìn y.
Tô Quân Lan biết, đó là...!muốn làm y.
Ba đối với mình lại có loại tâm tư này, là y đang hiểu lầm sao? Nhưng còn chưa đợi Tô Quân Lan tìm được lý do thuyết phục bản thân, Tô Ngự Thần đã mở miệng: "Nhiều năm rồi không gặp, con trai ta quả nhiên xinh đẹp hơn, đẹp như một yêu tinh vậy.
Ba thật hối hận đã không giữ con bên cạnh chăm sóc dạy dỗ sớm hơn, hời cho tiểu tử Vinh Tây Lăng kia."
Tô Quân Lan nhíu mày: "Ba, ba nói cái gì? Con là con trai ba mà."
Tô Ngự Thần ha hả cười lớn: "Đúng vậy, con là của ta, không có ta lấy đâu ra có con, ba mới là nam nhân của con, nam nhân duy nhất.
Con thế nào có thể nằm dưới thân thằng khác, cho hắn sờ soạng mình, cho hắn hôn mình hả?"
Tô Quân Lan không tưởng tượng nổi, không hiểu vì sao cha trở thành người như vậy.
Tô Ngự Thần dường như biết nghi ngờ của y, chủ động nói: "Con chắc còn chưa biết, lúc con mới bảy tuổi, ta sinh ra dục vọng với con, vẫn luôn chờ con lớn.
Nhưng con, lại hạ tiện chạy đi cho thằng khác chơi.
Con bị thằng khác chạm qua biết ta tức giận thế nào không? Cơ mà ta không ngại, ai bảo con xinh đẹp như vậy, bị đàn ông chơi qua càng nhiều thì càng đẹp, dâm đãng ba chịu không nổi.
Nhưng tiểu tử Vinh Tây Lăng kia quá thông minh, lại bắt đầu phòng bị ta, trông chừng con chặt chẽ.
Nhưng lần này có thể con trốn không thoát đâu, cả đời cũng trốn không thoát, giang sơn hay mỹ nhân đều là của ta..."
Tô Quân Lan tái nhợt nhìn ông ta, không nói tiếng nào.
Ông ta lại tiếp tục: "À quên hỏi, từ khi nào bảo bối lại có thêm cặp vú bự đấy, mẹ nó đẹp mê người, lát nữa cho ba sờ một cái...!Còn có thí mắt dâm đãng đó nữa, có phải càng xinh đẹp hơn xưa không, ba ngày nào cũng nhìn hình con bắn tinh, từ trên xuống dưới của con đều bị ba bắn qua hết...!Hơn nữa, mỗi ngày ba đều hôn hôn miệng nhỏ và thí mắt dâm đãng của con nha, bảo bối của ta chỗ nào cũng thơm..."
Tô Quân Lan đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng phản ứng, những thứ cha nói đều là hình ảnh y và Vinh Tây Lăng lăn giường, còn có đủ loại hình ảnh bộ dáng y sau khi đạt cao trào lại bị cha mình cầm đi dâm ý, còn nhìn bộ hình ảnh trần trụi trong hình mà bắn tinh.
Tô Quân Lan nhất thời cảm thấy buồn nôn, lạnh lùng nói: "Ông đừng mong chạm vào tôi.
Cút ra ngoài!"
Ông ta vẫn đứng yên tại chỗ, cười hì hì nói: "Con trai ngoan của cha, nhưng ta là ba của con, thỏa mãn dục vọng ba là chuyện con trai nên làm nha...!Rồi con sẽ biết ba cũng được lắm, sẽ khóc lóc cầu xin ba 'yêu thương' con...!Ngoan, ba tới..."
Tô Quân Lan tựa lên cửa phòng tắm, nhìn tên đàn ông trung niên cười dâm đãng từng bước ép tới gần, đáy mắt một mảnh thê lương...
☆☆☆
Editor: Tác giả lái khét thật sự, tui edit mà hoảng hốt luôn...
.