Tác giả: Quân Đại
Editor: nanaluvsj/Shenllino
☆☆☆
Vinh Tây Lăng đơn giản mặc xong quần áo, cũng không vội vã lên đường, ngược lại thưởng thức mỹ nhân vẫn đang nằm dưới đất.
Thảm trải sàn mang phong cách trung cổ Tây phương, hoa văn cổ diễm phức tạp, giống như một bức đồ đằng thần bí của tôn giáo cổ xưa.
Mỹ nhân tuyệt sắc yêu dã cơ thể ngọc ngà rũ người bên trên, da trắng xinh đẹp, bạch trọc cùng dấu vết tím đỏ đan xen, sinh động khắc họa nguồn gốc tội lỗi ái dục, cho dù tan thành mây khói cũng không dập tắt được tình yêu của nam nhân đối với y.
Tô Quân Lan mặc cho nam nhân đem y bày ra các loại tư thế xấu hổ chiếm tiện nghi, nhìn vô cùng mãn nhãn.
Sắm vai thiếu niên nhỏ bé yếu ớt bị cưỡng bách lăng nhục làm Vinh Tây Lăng không kiềm được, co rúc người trong góc, điềm đạm đáng yêu nhìn gã đàn ông từng bước ép sát mình, tua rua rũ xuống giường thế nào cũng không che được thân thể non nớt ngon miệng, tua rua vàng óng lẳng lặng phủ lên hạ thể sạch sẽ đột nhiên sinh ra minh diễm, cái đó cùng ánh mắt sợ sệt tạo nên hình ảnh mãnh liệt đánh vào thị giác.
Vinh Tây Lăng cười tà tiến lên, diễn sâu vào vai lưu manh, đem mỹ nhân chặn ở góc tường triệt để bắt nạt.
Lại náo loạn một hồi, Vinh Tây Lăng mới ôm lấy mỹ nhân không nhịn nổi được liên tục yêu thương bị làm đến nước mắt lưng tròng ra khỏi cửa.
Mắt thấy ra tới cửa, Tô Quân Lan cả kinh, vội vàng nói: "Ông xã...!Quần áo, người ta còn chưa mặc quần áo..."
Vinh Tây Lăng chân không ngừng bước, cười nói: "Ông xã sẽ không để người khác thấy bảo bối, chẳng lẽ bảo bối không muốn lên xe ông xã yêu cưng tiếp sao?"
Tô Quân Lan quay đầu chỗ khác không lên tiếng, còn tựa vào nam nhân, thân thể quang lõa bị ôm lên xe.
Nam nhân ngồi chỗ tài xế, thuận tay đem Tô Quân Lan thả vào vị trí bên cạnh.
Trước mặt cùng bên cạnh là kính, bên ngoài dòng người như mắc cửi, xe lại lái chậm, cùng với tản bộ trên đường cũng không quá khác biệt.
Gương là loại gương một chiều, người trong xe nhìn ra bên ngoài rõ ràng nhưng người bên ngoài lại không thấy được ở trong, nhưng Tô Quân Lan vẫn có loại cảm giác xấu hổ trần trụi bị người ta tùy ý quan sát.
Hơn nữa...!ngón tay nam nhân vẫn còn trong cơ thể y.
Cái mông Tô Quân Lan hướng về nam nhân, cơ thể chỉ có thể tựa lên cửa kính bên cạnh, hai vú vừa vặn dán lên kính bị ép thành các hình dạng xấu hổ.
Trước mắt là người đi đường không ngừng tới lui, còn có một cô bé tóc thắt hai bím vừa vặn ngẩng đầu nhìn sang, gương mặt ngây thơ, thật giống như không hiểu tại sao có một ca ca lõa thể xuất hiện trên đường phố náo nhiệt, trong mông cắm ngón tay nam nhân, trên người còn dính nhiều thứ trắng đục giống như sữa bò.
(lại sữa bò...!(ಠ.̫.̫ ಠ))
Coi thường đạo đức cùng dâm loạn luân thường khiến người ta khó chịu nhưng cũng vô cùng vui vẻ, Tô Quân Lan rốt cuộc vẫn là bị nam nhân có kỹ xảo làm đến khóc lóc bắn tinh.
Vinh Tây Lăng lấy tay cảm thụ rung động cùng nóng bỏng của mỹ nhân lúc cao trào, miễn cưỡng nói: "Dưới ánh mắt mọi người bị đàn ông dùng ngón tay chơi cái mông cũng có thể bắn, cưng là tao hóa thiếu thao vậy sao?"
Âm thanh trầm thấp của nam nhân ngoài dự đoán làm tiêu trừ bất an cùng khủng hoảng vô hình trong lòng Tô Quân Lan.
Người bên cạnh y đây, cho dù thật sự ở nơi phàm tục không biết xấu hổ đối nghịch thì phải làm thế nào chứ? Cũng chỉ có nam nhân này, ngay cả dâm ngôn uế ngữ ra khỏi miệng cũng có thể khiến y an tâm.
Tô Quân Lan bò qua dính lên người nam nhân, bàn tay nhỏ bé không an phận tiến vào thân thiết trong quần ông xã, cầm lên tính khí đã sớm bành trướng, không nhanh không chậm giải quyết dục vọng của nam nhân, còn không quên trả lời: "Ông xã lái nhanh một chút, lát nữa dùng dương v*t bự chơi thật tốt tiểu tao hóa, hôm nay muốn ngậm dương v*t ông xã ngủ."
Mỹ nhân vừa thủ dâm, đồng thời bên tai thổi khí, Vinh Tây Lăng suýt chút nữa dừng xe lại tới làm một phát.
Cũng may tốc độ lái không nhanh, hai người mới có thể an toàn tới nơi.
"Ông xã...!Đây...!Đây không phải là nhà em sao?" Nhìn khung cảnh quen thuộc, Tô Quân Lan có chút sững sờ.
Vinh Tây Lăng cười gật đầu: "Đúng vậy, ông xã chỉ thích ở chỗ có cha mẹ cưng chơi cưng."
Nói như vậy nhưng Vinh Tây Lăng vẫn là có chừng mực, từ đường nhỏ vào sân riêng mỹ nhân ở từ nhỏ, đem người áp lên gác nhỏ trong vườn hoa.
Tô Quân Lan không thích người khác tiến vào lãnh địa của mình, nên khu vườn của y ít ai lui tới, cộng thêm mọi người đều biết hôm nay y ở Minh Nguyệt đường nên càng không tới.
Nhưng người tính không bằng trời tính, Đường Dạ Vũ vừa rồi nhàm chán đi lang thang, thấy có bóng người bên này chuyển động, trông lén lén lút lút liền một đường đuổi theo, đợi đến khi thấy rõ tình huống, lại bị một màn trước mắt làm cho cả kinh quên cả chạy.
Mỹ nhân tựa ngọc, quỳ ngồi giữa muôn vàn cánh hoa khoe sắc trên đường, mái tóc như thác nước chảy xuống đất, hai tay bị trói sau thân một cây lê xum xuê hoa nở, cổ hướng ra sau vẽ nên một đường cong xinh đẹp, giống như thiên sứ bị ác ma giam giữ ở dưới ngai vàng, bị bẻ gãy đôi cánh trắng tinh, khinh nhờn thân thể thánh thần, quên mất thiên đường, chỉ còn say mê nâng mặt lên nhìn nam nhân đang chiếm y làm của riêng.
Nam nhân ưu nhã cởi bỏ quần áo, lộ ra cơ thể tỷ lệ vàng, da thịt màu mật đắm chìm trong ánh sáng màu vàng lưu chuyển, hoàn mỹ giống như vị thần giáng thế, khí vật trong quần hùng tráng ngạo nghễ, trời sinh mang theo chinh phục.
Chỉ thấy hắn tiến lên phía trước, dùng dương v*t trái phải vỗ vỗ lên gương mặt tinh xảo của mỹ nhân, từ trên cao nhìn xuống phủ lên hạ thân mỹ nhân, lại không giấu được yêu thương cuồng si.
Gương mặt xinh đẹp ngày thường được mọi người hâm mộ mê luyến giờ phút này nhưng lại thần phục dưới háng đàn ông, bị dương v*t thô to lăng ngược đến sưng đỏ.
Nhưng mỹ nhân không chút để ý, ngược lại lắc lư đầu đuổi theo hướng dương v*t, đưa ra chỗ chưa được chiếu cố, còn thè lưỡi đói khát liếm láp, trực tiếp bị bắn nồng tinh đầy mặt mới thỏa mãn, cúi thấp đầu khôi phục ý thức.
Nam nhân săn sóc để mỹ nhân tựa vào cây mượn lực, dương v*t nhắm ngay tiểu huyệt đỏ tươi hung hăng thao làm, va vào cây làm cánh hoa rơi lả tả.
Màn mưa hoa bay đầy trời, phồn hoa rực rỡ, hai người đem hết sức lực dây dưa, từ lúc còn tràn ngập ánh sáng đến lúc hoàng hôn phía Tây buông xuống, mệt mỏi thì ngủ, tỉnh thì ân ái, cơ thể quấn quít nhau chưa bao giờ tách rời.
Đường Dạ Vũ đứng nơi kín đáo trộm nhìn, hai chân mất cảm giác vẫn không nỡ rời đi.
Nếu như nói nam nhân thân thể dã tính hữu lực, lời yêu trầm khàn như ma chú tiến vào thâm tâm y, vậy thì hoan lạc và thỏa mãn của Tô Quân Lan chính là quả cấm tội lỗi vườn địa đàng khoe khoang trắng trợn cách đó không xa.
Nếu, người dưới thân Vinh Tây Lăng đổi thành mình, cậu có thể được nếm thống khổ cực hạn cùng sung sướng kia không? Nếu, cậu làm được hết thảy Tô Quân Lan làm, người nọ cũng sẽ giữ cậu không rời nửa bước đúng không?
Ngay lúc Đường Dạ Vũ tim đập loạn nhịp, Vinh Tây Lăng đã dỗ mỹ nhân về nhà ngủ, hắn một mình bước ra ngoài muốn đi lấy chút đồ sinh hoạt hằng ngày trong xe định hôm nay ở lại đây, bỗng nhiên Đường Dạ Vũ xuất hiện trong sân ngăn lại.
Vinh Tây Lăng cho rằng cậu ta tới tìm Tô Quân Lan, nhàn nhạt nói: "Quân nhi ngủ rồi, có chuyện gì mai hẵn nói."
Ai ngờ Đường Dạ Vũ lại cười quyến rũ một tiếng, tay choàng lên vai Vinh Tây Lăng, đầu ngón tay nhảy múa, ngọt ngào nói: "Vinh thiếu dũng mãnh như vậy, Tô Quân Lan sợ là không thỏa mãn được anh đi.
Có muốn thử với em một chút hay không, đảm bảo so với cậu ta hương vị không tồi."
Vinh Tây Lăng lập tức tránh người né, chán ghét nói: "Tôi coi như là cậu đang nói đùa, mời cậu lập tức cút khỏi mắt tôi."
Dứt lời, nhanh chóng đi vòng qua Đường Dạ Vũ, lại nghe người ở sau cao giọng kêu Vinh thiếu, sợ cậu ta đánh thức Tô Quân Lan.
Vinh Tây Lăng không nhịn được quay đầu, kết quả lại thấy Đường Dạ Vũ cởi sạch đồ đứng dưới cây lê hắn mặc sức giao hoan với mỹ nhân lúc nãy, vẻ mặt nôn nóng tự sờ mó, hướng hắn cười cám dỗ lại khoe khoang.
☆☆☆
Cây lê & hoa lê (Pear tree)
.