Là mộng lại không phải mộng, là tỉnh lại không phải tỉnh.
Dận Tự chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, như đang dập dờn trong nước, âm thanh ầm ĩ vang vọng bên tai, lại không nghe rõ được, không khỏi nhíu mày, thuận tay bắt lấy thứ gì đấy, kéo lấy nó giống như khúc gỗ cứu mạng.
“Khúc gỗ” này cũng vương hương rượu, Dận Tự híp mắt lần theo hương rượu, xúc cảm ấm nóng bất chợt xuất hiện trên môi, ấm áp trằn trọc, tinh tế day dứt, trong hơi thở quẩn quanh men say, khiến tâm thần khó tránh khỏi mê muội, quên mất vùng vẫy, để đối phương từng chút từng chút nhấn sâu thêm.
Dận Chân hoàn toàn không ngờ tới thái độ khác thường của người này, cơ bản không hề phản kháng, thậm chí trong lúc môi hôn quấn quít, đối phương còn vươn tay ôm lưng y.
Trong lòng y như có ngọn lửa phừng cháy, nhân khoảng thời gian hít thở gấp gáp y trầm thấp gọi: “Tiểu Bát....”
Hiển nhiên người nọ sẽ không trả lời y, hắn uống nhiều hơn y, lúc này thần trí đã không còn minh mẫn, nghe tiếng gọi cũng chỉ hơi nhúc nhích mí mắt, ánh mắt mang theo mơ màng, khóe mắt vì say rượu mà thấp thoáng hơi nước, nhìn qua thật khác với ngày thường một trời một vực.
Cúi đầu, khẽ cắn đôi môi mỏng kìa tạo nên màu sắc kiều diễm, chậm rãi cởi nút cổ áo, từng nút từng nút một, áo khoác áo áo trong, cho đến khi cả bờ ngực hiện ra trước mặt y.
Khí trời vào đêm ở điền trang mát lạnh, Dận Tự vô thức nhăn mày, vô thức ưỡn người về trước, không ngờ tư thế này trông qua lại có vẻ như đang ngấm ngầm hân hoan.
Dận Chân sớm không còn là thiếu niên ngây thơ không hiểu chuyện chăn gối năm nào, trước mắt là người y ngày nhớ đêm mong, không biết đã bao nhiêu lần trong mơ y đặt hắn dưới thân, tùy ý hoan ái triền miên, hôm nay cảnh xuân quý giá nằm trong gang tấc, lại cảm giác phảng phất như cảnh trong mơ.
“Ưm....” giọng Dận Tự không mềm mỏng yếu ớt như nữ tử, ngược lại mang theo chất trầm thấp khàn đục, càng gây cho người khác xúc cảm mặt đỏ tai nóng.
Dận Chân cười, cúi đầu mút đầu ngực nhợt nhạt, dùng răng day cắn nhẹ nhàng, cảm nhận từng cơn run rẩy cửa cơ thể dưới thân, mấy lần muốn trốn tránh.
Một tay đè lại vai hắn, một tay thì cởi đai lưng của đối phương, tháo khố trong rồi trượt tay vào.
Đường nét khí quan ưu mỹ, giống như thời thiếu niên.
Tay Dận Chân bao phủ lấy nó rồi bắt đầu vuốt ve, lúc mạnh lúc nhẹ, đúng lúc đúng chỗ.
Người nọ nhắm mắt, không kiềm được bật ra tiếng rên rỉ khe khẽ, xong lại vội vã hãm lại, nhẫn nhịn tủi thân theo bản năng, cứ như cởi bỏ lớp mặt nạ ngày thường, càng khiến người khác yêu thương da diết.
Dận Chân thấy vậy càng muốn lấy lòng hắn hơn, động tác tay nhanh dần, môi men theo đường nét cơ thể đi từ ngực xuống bụng, lưu lại một chuỗi ấn ký, đến chỗ rốn, lại chìa lưỡi, nhẹ nhàng liếm mút lượn vòng, như muốn mút lấy da thịt vào miệng, nuốt xuống bụng.
“Đừng....” Dận Tự đã hoàn toàn không biết bản thân đang ở chốn nào, cơ thể giờ chỉ hành động theo cảm quan, cảm giác khổ sở xen lẫn vui sướng như muốn nhấn chìm hắn, khí quan bị nắm giữ trong tay người khác cũng dừng ngẩng cao đầu.
“Tiểu Bát, xin tứ ca đi, xin đi, tứ ca sẽ cho đệ thoải mái....”
Dận Chân cực thích nhìn thấy gương mặt luôn bình tĩnh tự chủ của hắn nhuốm men say, không còn hình dáng của lý trí, chỉ cảm thấy một người tao nhã như hắn một khi nhuốm màu ***, sẽ trở nên vô cùng mê người.
Bỗng lại nghĩ đến lúc người này cùng chung chăn gối với Phúc tấn hay các nữ tử khác trong phủ, mê say như vậy, phong tình như vậy, lại bị nữ tử khác xẻ chia, khó tránh khỏi nỗi lòng ghen nho nhỏ, cố ý vào lúc hắn gần đến đỉnh, thì siết chặt lại.
Dận Tự há miệng thở dốc, cố gắng mở mắt, nhưng cảnh vật trước mặt lại mờ ảo mông lung, chỉ cảm nhận được hơi nóng bốc lên ngùn ngụt trên người, cứ như đang bị thiêu trong lửa nóng.
“Buông ra....”
“Tiểu Bát, xin huynh đi.” Dận Chân cắn vành tai hắn, giọng nói trầm thấp, thỏ thẻ như lời tư tình. “Xin huynh đi, huynh sẽ thả tay ra, để đệ sảng khoái hơn....”
“Xin....” Dận Tự lắc đầu, lại không thể quẳng đi cảm giác như bóng với hình này đi, muốn vươn tay đẩy y ra, tay lại bị khống chế, không thể vận đến nửa phần sức lực.
“Ư!”
Đối phương dùng ngón tay từ tốn cọ xát, đồng thời dùng móng tay khẩy nhẹ nếp uốn trên đỉnh, xuôi theo đường nét chung quanh lỗ nhỏ trên đỉnh, ngay cả nơi bí ẩn nhất, cũng bị mơn trớn tường tận, không để sót nơi nào.
Dận Tự thấp giọng rên dài, đến cuối cùng hắn gần như ngân cao, mang theo sự quyến rũ chết người, khiến Dận Chân gần như mất kiểm soát.
“Xin huynh đi.”
“Xin huynh....”
“Huynh là ai?”
“.... A.... Tứ ca.... “
Dận Tự bỗng dưng ưỡn cong người, chỉ cảm thấy tim đập dồn dập như tiếng trống, luồng khí bức bối trong người cuối cùng như được thoát ra.
Luồng dịch nóng ấm phóng thích lây dính đầy tay màu trắng đục.
Dận Chân nhân lúc hắn đang thất thần mê man, ngón tay dính ướt lần mò xuống phía sau, tô quét loạn xạ quanh lối vào, thử nhẹ tay đẩy rút, cứ thế vài lần, rồi quay ra cởi đồ đè lên hắn.
Cơ thể Dận Tự vốn không gầy yếu, chỉ là do những tháng gần đây đau lòng quá độ, gầy gò đi nhiều, nay dưới ánh nến, hai thân thể quấn quít lấy nhau, trông qua đem lại cảm giác mạnh yếu rõ ràng.
“....”
Khí quan bừng bừng sức sống nhưng phải nhẫn nại đã lâu của đối phương từ từ đẩy vào, Dận Tự chỉ cảm giác cơ thể như bị xé sống, đau đớn không chịu nỗi, không khỏi đẩy tay khước từ.
Chỉ là tên đã lên dây, sao có thể cho phép bỏ dở nửa chừng, Dận Chân bắt lấy tay hắn, môi hôn in dấu xuống cơ thể hắn, mang theo ý vỗ về, lặp lại một lần rồi một lần không hề cảm thấy phiền.
Thứ nóng bỏng to lớn mãi đến khi đẩy vào tận gốc mới dừng lại, ngừng trong chốc lát, khi thấy người dưới thân dường như đã hơi thích ứng, mới bắt đầu động tác đưa đẩy.
Chỉ lát sau, đau đớn biến thành tê liệt, một thứ cảm giác khác từ chỗ sâu trong cơ thể dần dần bén rể.
Dù Dận Tự có say rượu, cũng chỉ hơi nhăn mày, trong phạm vi có thể chịu được cố hết sức khống chế bản thân không rên rỉ thành tiếng.
Dận Chân lại không thích thấy hắn như thế, luôn luôn nghĩ trăm phương nghìn kế chỉ hòng khơi gợi dáng vẻ lạc lối của hắn.
Thấy người nọ lại mím chặt môi không nói một lời, không khỏi nhẹ giọng cười, động tác đưa đẩy càng nhanh hơn.
“Đừng....” Dận Tự hít thở có phần gấp gáp, cảm giác vô lực, thần trí rối beng, biểu hiện ngoài mặt lại càng hoang mang. “Chậm lại....”
Dận Chân không để ý tới hắn, vẫn mặc sức tăng tốc độ và tần suất, chỉ cảm nhận được nơi đang bao bọc nơi ấy của y càng ngày càng trơn tru nóng ấm, ngậm chặt cứ như cái miệng hoa đào nhỏ nhắn của nữ tử, khiến người khác dục vọng sôi trào.
Động tác càng ngày càng nhanh, giống như muốn dồn người vào tuyệt cảnh, Dận Tự cơ hồ không cách nào tiếp nhận, chỉ có thể bấu chặt tay đối phương, nương theo nhịp điệu.
Mồ hôi trượt theo trán xuống bên tóc mai, nhìn tựa như nước mắt.
Mọi âm thanh trong đêm trở nên đặc biệt sâu lắng, điền trang chưa chìm vào bóng đêm, chỉ mỗi hơi thở mập mờ tản ra từ gian nhà, mùi rượu hòa cùng mùi xạ hương, đủ để người khác đoán được chuyện đang xảy ra bên trong.
Tiếng rên rỉ cố kiềm nén cùng tiếng thở dốc dồn dập từ sau bức màn vang lên đứt đoạn, dưới ánh nến mờ nhạt, chỉ càng tăng thêm vẻ *** mỹ.
Rất lâu sau, mới dần dần ngừng lại ——
Lúc Dận Chân tỉnh lại, bên gối đã không còn ai, y cảm thấy hoảng sợ, vội vàng bật dậy mặc đồ vào, đẩy cửa đi ra ngoài.
Bước chân hiện rõ sự nôn nóng vào lúc nhìn thấy bóng hình người đang đứng trước vườn hoa mới thoáng chậm lại.
Thái dương còn chưa ló dạng, gió sớm thổi nhè nhẹ, người nọ áo quần sắc trắng, đứng chắp tay, quay lưng về phía y, trông như càng ốm yếu.
Dận Chân từ từ đi lại gần, rất sợ quấy rầy đến hắn, nhưng bước chân đạp trên nền đất, khảong cách hai người lại không xa, người nọ sao lại không nghe thấy.
Dận Tự cũng không quay đầu lại, hắn chỉ tập trung nhìn đóa hoa đang nở rộ trước mặt.
“Tiểu Bát.” Dận Chân lấy áo khoác choàng lên người hắn. “Trời đang lạnh, đệ đứng bao lâu rồi?”
“Mới đứng thôi.” Dận Tự không từ chối ý tốt của y, còn thuận tay sửa lại áo khoác, Dận Chân vốn đang thấp thỏm nay thấy vậy tâm trạng thoáng trở nên mừng rỡ.
Y không hối hận vì những gì làm đêm qua, lo lắng là lo lắng Dận Tự không chấp nhận được mà thôi.
Bản thân y đã đợi đã nhịn nhiều năm như vậy, đến khi không nhịn được nữa, y biết chuyện đêm qua, gần như có thể nói là lợi dụng lúc người hoạn nạn.
Trong lúc say rượu, lại đang gánh chịu nhiều đau thương, tự nhiên phòng bị cũng yếu đi.
Dường như Dận Tự cũng không chú ý đến tâm trạng y thay đổi, chỉ lo vươn tay vuốt ve một đóa hướng dương đang héo rũ trước mặt, khẽ nhíu mày.
“Tứ ca, sắp tới ngoại trừ nha môn, tốt nhất đừng đi đâu cả.”
Dận Chân hơi ngớ người, chỉ nghe giọng hắn tiếp tục vang lên: “Tuy rằng đệ giữ đạo hiếu trăm ngày, nhưng vẫn nghe được chút ít tin đồn bên ngoài, thái độ của Hoàng a mã với đảng Sách Ngạch Đồ ngày càng dứt quyết, chỉ e sắp tới sẽ đưa ra phán quyết.”
Ba tháng qua, tình thế chốn kinh kỳ không những không dịu đi, trái lại còn vì Sách Ngạch Đồ bị tống vào ngục mà trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Có lẽ nhờ Dận Tự xin tội, Lý Bàn không như kiếp trước bị đày đi biên ải, chỉ bị giáng chức tiếp tục làm việc, phạt bổng lộc một năm, đây có thể xem là mức xử phạt nhẹ nhất có thể tưởng tượng được, chỉ là vị phó chủ khảo còn lại tức Khương Thần Anh, suy cho cùng tuổi đã cao, không sống nỗi kiếp ngục tù, bệnh chết trong tù.
Đối với hình phạt dành cho Lý Bàn, hiển nhiên có không ít lời ra tiếng vào, tuy hình phạt này hoàn toàn bất ngờ đối với mọi người nhưng không một ai dám đi truy hỏi Khang Hy, chỉ có thể thầm than y số tốt.
Khang Hy chú tâm đến vụ án khoa cử, lại bỏ quên Sạch Ngạch Đồ, giống như ông đã quên một người như lão, chỉ lạnh lùng quan sát đảng Thái tử chạy đôn chạy đáo để giải cứu cho Sách Ngạch Đồ, nhưng không hề ra tay.
Nhưng nhẫn nại cũng có giới hạn của nó, và đường ranh cuối cùng của vị đế vương này là đâu, đến cả Dận Tự cũng nhìn không thấu.
Có điều khi hơi thở của hiểm nguy đến gần, hắn vẫn nhạy cảm phát giác được.
Dận Chân nghe vậy gật đầu, suy nghĩ hiển nhiên chuyển qua việc triều chính.
“Huynh trước giờ cũng rất ít khi qua lại với quan viên trong triều, đệ không cần lo lắng, ngược lại đệ hiện giờ, chưa chắc tránh được tai họa sắp tới.”
Dận Tự đi xin tội, ắt làm Khang Hy tức giận, nếu hắn còn ráng đương đầu, không chừng lại bị tội, trùng hợp sao Lương Phi qua đời, khiến Khang Hy mềm lòng, lại thấy nhi tử ngày một gầy gò tiều tụy, nên đối với vụ án của Lý Bàn, đến cùng ông vẫn thủ hạ lưu tình.
Dận Tự trầm ngâm trong một thoáng, rồi khẽ giọng: “Có lẽ là ngạc nương trên cao vẫn luôn phù hộ đệ.”
Dận Chân cảm thấy ân hận, y lại nhắc đến chuyện không nên nhắc, đồng thời nắm lấy tay hắn, nhỏ giọng nói: “Thân thể còn khó chịu không, huynh sai người nấu canh gừng cho đệ?”
Lúc nói những lời này, Tứ A ca ngày thường sát phạt quyết đoán hiếm khi lại mang tâm lý dò xét biểu hiện của đối phương, có vẻ giống như trẻ con mắc lỗi.
“Không cần.”
Giọng điệu bình thản của người nọ làm lòng y cảm thấy bất an, không nén được quan sát hắn tỉ mỉ, lại phát hiện tuy hắn ngoài mặt bình tĩnh, lông mi đang hạ thấp lại khẽ run lên, làm lộ nội tâm không hề bình tĩnh của chủ nhân.
Nếu nhìn kỹ hơn, thậm chí có thể phát hiện kỳ thật sắc mặt bình tĩnh kia không hề bình tĩnh như nó muốn thể hiện, che giấu dưới sự thản nhiên ấy, mang theo chút gì đó ngượng ngịu.
Dận Chân thấy ngọt trong lòng, nhưng không nói thành lời, cầm lòng không đặng siết chặt tay hắn hơn.
Dận Tự nhìn hắn, không nói một lời, không giật ra, chỉ để mặc y nắm.
Chẳng biết từ bao giờ, lòng này đã dần mềm yếu trước y.
Tâm bệnh đi, hiển nhiên sức khỏe cũng hồi phục nhanh chóng, chưa kể Dận Tự tuổi còn trẻ, cũng không lưu lại di chứng gì.
Qua mấy ngày, đã có thể tiến cung thỉnh an, Khang Hy cũng không tỏ vẻ vui mừng gì, chỉ khôi phục chức vị, đồng thời ban thưởng không ít dược thảo quý hiếm, lại còn gọi Thái y đến bắt mạch cho hắn.
Dận Tự nhớ đến kiếp trước khi ngạc nương qua đời, quan hệ giữa hai phụ tử đã gần như thủy hỏa bất dung, cho nên dù hắn lúc ấy vì thương tâm quá độ đến nỗi không thể bước xuống giường, Khang Hy cũng không hề đoái hoài, hay có lẽ, người cha này khi ấy đã bị sự đấu đá nối bước nhau của đám con làm cho cả tinh thần và thể xác đều mỏi mệt.
Trong khoảng thời gian chăm sóc ngạc nương, Khang Hy cũng từng ghé qua mấy lần, ông hiếm khi tỏ ra hiền hòa, khiến Dận Tự dường như hiểu sâu hơn về người cha chí cao vô thượng này.
Ông trước tiên là một vị Hoàng đế, sau mới là một người cha.
Ông cũng có hỉ nộ ái ố, thất tình lục dục, nhưng điều kiện tiên quyết để những tình cảm này tồn tại chính là nó không động chạm đến ranh giới của đế vương, như Thái tử, Khang Hy đã bỏ ra cả tâm huyết làm một người cha một vị vua, cho hắn thân phận và vinh quang bằng tất cả khả năng mà ông có thể, nhưng đến một ngày Thái tử có mang lòng bất chính, làm ông dần dần mất đi sự nhẫn nại và bao dung của một người cha, thứ còn sót lại chỉ có lạnh lùng tàn nhẫn của một vị vua.
Hay bởi vì chính hắn cũng mang lại cảm giác uy hiếp như thế, nên năm ấy mới bại trận, thậm chí vào lúc tứ ca đăng cơ, không thể vùng dậy.
Bên đây Thái y vẫn đang bắt mạch, bẩm báo với Khang Hy, sức khỏe Bát A ca có hơi suy nhược, nhưng không có gì đáng ngại, chỉ cần điều dưỡng đàng hoàng, đừng để mệt nhọc quá độ.
Khang Hy tỏ ra hiền hòa hơn mọi ngày, bảo Lương Cửu Công đi theo Thái y lấy thuốc, để lại một mình Dận Tự ở Tây Noãn Các, hỏi một ít việc thường ngày, cả mấy chuyện vụn vặt khi Lương Phi còn sống.
Người lúc sống không quý trọng, đợi đi rồi, làm vậy để làm gì?
Dận Tự ai thán trong lòng, dằn xuống xúc động, cố hết sức trả lời một cách hòa nhã.
Cứ qua qua lại lai, không hề phát giác thời gian trôi qua nhanh chóng.
Khang Hy giữ hắn lại dùng thiện, rồi mới cho hắn quỳ an.
Dận Tự vừa ra tới cửa, thì thấy Thái tử từ xa đi lại, bước chân nhanh hơn mọi khi nhiều.
“Xin thỉnh an Thái tử.” Dận Tự dừng bước, đợi Thái tử đến gần, hành lễ.
Thái tử chỉ vội vã gật đầu đáp lại, đến nỗi Dận Tự còn nghĩ rằng hắn cơ bản không nhìn rõ mình là ai, bóng người đã khuất sau cánh cửa.
Dận Tự hơi phân vân, nhưng bản thân hắn không có ý định xen vào việc người khác, nên chỉ dừng bước trong chốc lát, rồi lại bước tiếp.
Nhưng chưa đi được bao xa, thì loáng thoáng nghe thấy một tràng tiếng chửi mắng từ trong vọng ra, theo sau là âm hưởng đồ sứ rơi vỡ.
Dận Tự hít sâu một hơi, cũng không quay đầu lại mà thẳng hướng cổng cung.
Hôm sau, Khang Hy hạ chỉ, xử tử Sách Ngạch Đồ tại chỗ.
Tin tức vừa truyền ra, toàn triều khiếp đảm.
“Sách Ngạch Đồ kết đảng cuồng vọng, nghị luận quốc sự, mang lòng bất chính, mang thù sau lưng, nhưng trẫm niệm tình là chú ruột của tiên hậu, ông của Thái tử đương triều, đã nhường nhìn ba lần bốn lượt, vậy mà Sách Ngạch Đồ không chỉ không sửa đổi, ngược lại được một voi đòi tiên, lòng tham không đáy, mua quan bán tước, hằn học với thế lực tương đương là Minh Châu, thậm chí giật dây Thái tử vượt quá giới hạn, nay đủ thứ việc xấu, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, ban thưởng ba thước bạch lăng, treo cổ tại Tông Nhân Phủ.”
Sách Ngạch Đồ sau khi nghe tuyên chỉ, sắc mặt đờ đẫn như dại ra, cơ hồ đã mất đi phản ứng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...