Dận Tự nhìn biển hoa rộng lớn màu vàng óng như ánh mặt trời trước mặt, trên mặt không giấu được vẻ kinh ngạc.
Hắn cũng không phải kiểu người dễ cảm động, nhưng từ khi sống lại, càng trân trọng tất cả những thứ mong manh dễ vỡ, và cũng biết để ý những chi tiết mà trước nay chưa từng quan tâm.
Nhưng thứ khiến hắn rung động cũng không phải chỉ những bông hoa này, mà còn có ánh mặt trời đang sưởi ấm hắn, và có lẽ, cả ý cười từ người bên cạnh.
Dận Chân thấy phản ứng của hắn, trong lòng cảm thấy đắc ý, thầm nghĩ chuyến này xem như không uổng công.
“Điền trang này do Hoàng a mã ban cho huynh trước đây, huynh rất ít khi ghé qua, nghe nói là điền trang của một vị công chúa Tiền Minh, sau lại bị bỏ hoang, có rất nhiều thứ đã lâu không ai động qua, cánh đồng hoa này cũng được để lại từ lúc đó, ngày qua tháng lại, mọc lên rất nhiều, huynh thấy không ngại, nên cũng không đụng vào chúng, tòa nhà cùng với hàng rào ở đây vừa sửa chữa xong vào hai năm trước.”
“Thử địa thường vô nhật, thanh thanh độc tại âm. Thái dương thiên bất cập, phi thị vị khuynh tâm.” Dận Tự ai thán, chỉ vào mấy khoảnh đất trống ở gần. “Chỗ này còn có thể trồng được vài thứ này.”
Dận Chân nói: “Nếu đệ thích thì hãy ở lại đây vài ba ngày đi, tòa nhà này dù nằm ở vùng ngoại thành, nhưng đi lại rất thuận tiện, dù sao Hoàng a mã cũng đi thu vây, ít nhất phải nửa tháng sau mới về.”
Y không muốn Dận Tự ở lại kinh thành nghe mấy lời đồn đãi, vì vậy nghĩ ra biện pháp này, có thể nói là dụng tâm lương khổ.
Dận Tự nhìn y, gật đầu mỉm cười: “Vậy thì đành quấy rấy tứ ca nha.”
Dận Chân cong khóe môi, mỉm cười rất khẽ nhưng đầy vui sướng.
Dận Chân cũng ở lại với hắn, sáng dậy sớm, đi nha môn làm việc, ra nha môn thì về đây, dùng bữa tối với hắn.
Điền trang rộng lớn, ngoại trừ tôi tớ, dường như chỉ còn lại hai người chủ nhân.
Dận Tự có phần nghi hoặc: “Huynh không cần về phủ sao?”
Dận Chân gắp thức ăn cho vào chén của hắn, mặt không đổi sắc. “Từ lâu huynh đã có ý định tới đây giải sầu, vừa hay có đệ ở đây, có cớ để mượn, đệ xem như bầu bạn với huynh đi.”
Dận Tự cười cười, chuyển qua đề tài khác.
Dưới ánh nến, gương mặt y được chiếu sáng trở nên đặc biệt dịu dàng.
Dận Chân thường hay nghĩ, nếu có thể cứ mãi tiếp tục thế này, thì hay rồi.
Một nơi chỉ có hai người họ, ngay cả khi còn bé, họ cũng chưa từng được như bây giờ, ở cùng một nơi, sớm chiều có nhau.
Cảm giác mỗi ngày thức dậy, đều có thể nhìn thấy người này, thật tuyệt.
Kỳ thật Dận Tự là một người không thể nhàn rỗi.
Không có công việc, hắn cũng sẽ tự tìm cho mình một chút lạc thú riêng, tựa như kiếp trước gửi gắm tình cảm vào thi họa, kiếp này lại dành tâm trí cho việc đồng án.
Mỗi ngày cầm «Nông chính toàn thư», một bên đọc, một bên cho người đi mời các lão nông tá điền ở xung quanh đến thỉnh giáo.
Những giống cây có thể trồng trong mùa thu ở phương bắc không nhiều, mấy mầm khoai lang ở nhà mình, qua ít ngày nữa trời chuyển lạnh, chỉ e cũng khó sống, Dận Tự sai người khai khẩn mấy khoảnh đất trống trong điền trang, rải ít mầm lúa mạch, lại chiếu theo chỉ dẫn trong sách, tìm một ít giống thuộc họ khoai và bắp, chuẩn bị mùa xuân năm sau gieo trồng.
Tuy rằng Đại Thanh đất rộng người đông, nhưng thiên tai cũng không ít, nhất là vào những năm hạn hán mất mùa, nhà phú hào thì thôi không nói, khổ chỉ có bá tính một ngày ba bữa cũng khó khăn, cho dù may mắn gặp được vị quan tốt, không ăn bớt ăn xén lương thực ngân lượng cứu tế của triều đình, thì cũng chỉ như muối bỏ biển, người chết đói vẫn có thể nhìn thấy ở khắp nơi, mà trong đó đa phần là người già yếu phụ nữ trẻ em, về phần nam tử trai tráng trẻ tuổi, một là xa xứ, không thì khởi nghĩa bạo động, dẫn đến dân biến.
Cho nên bản thân Khang Hy vô cùng chú trọng nông nghiệp, ông từng gieo mầm lúa nước ở trạch viên Tây Uyển, mỗi khi rảnh rỗi sẽ xuống đấy tự mình chăm sóc, chúng Hoàng tử đều từng được ông dẫn đến đó xem, nhưng dù sao bọn họ cũng xuất thân từ gia đình thiên gia phú quý, nào có ai hiểu được nỗi khổ trồng trọt của bá tính, người thật sự quan tâm đến những thứ này, rất ít, gần như không có.
Dận Tự không hề nghĩ tới dùng những thứ này để lấy lòng Khang Hy, vốn đã gây ra ngờ vực vô căn cứ, nay còn cố sáp vô, chỉ sợ càng bị hoài nghi là bụng dạ khó lường, huống hồ hiện giờ bị lạnh nhạt mấy nằm cũng không phải chuyện xấu, Thái tử thấy hắn không còn sức uy hiếp nữa, trước sau gì cũng sẽ không xem hắn như đối thủ, nhân dịp này bản thân cũng có thể tiêu dao một thời gian.
Dận Chân thấy hắn xem rất hứng thú, cũng hăng hái theo, mỗi ngày trở về nghiên cứu thảo luận với hắn, y quản lý Hộ Bộ, đối với việc này cũng khá hiểu biết, hai người lại còn là người thông minh, mỗi khi bàn luận đều có chút lĩnh hội tâm đắc, càng ngày càng tỏ ra ăn ý.
Những lúc không cần đi nha môn, Dận Chân đều ở lại điền trang, y muốn tìm Dận Tự, đại thể chỉ cần ra đồng, chắc chắn có thể tìm được.
Có đôi khi thấy hắn ở đấy cả buổi, trán đồ đầy mồ hôi, lần sau liền để ý, mang theo khăn, lúc nào thấy hắn chảy mồ hôi thì lau giúp hắn, xong lại nhìn trái nhìn phải không một bóng người, thế là thuận tiện hôn trộm một cái, người nọ từ phút bỡ ngỡ ban đầu cùng chống cự, đến sau chỉ lườm y một cái, nhìn không rõ cảm xúc.
Tuy rằng không nói, nhưng cũng không có dấu hiệu tức giận, trong lòng Dận Chân tràn dâng vui sướng, chỉ nguyện ngày tháng thế này có thể tiếp tục kéo dài.
Không phải chứng tỏ chỉ cần chân thành, kiên định, một ngày nào đó người này sẽ tiếp nhận sao.
“Phúc tấn, gia chuyển lời hôm nay không về, ở lại điền trang.”
Na Lạp thị đang bưng chung trà trong tay, nghe vậy chỉ gật đầu, sắc mặt bình thản, không hề có vẻ gì là không vui.
Trắc phúc tấn Lý thị đang ngồi một bên vò vò khăn tay, lát sau giả cười nói: “Phúc tấn, gia đã gần mười ngày nay không về phủ, biệt trang ở vùng ngoại thành, trước giờ cũng chưa từng nghe qua đẹp đến nhường ấy, chẳng lẽ ở điền trang có vị nữ tử nào, khiến gia lưu luyến quên đường về?”
Lý thì là người vào phủ vào năm Khang Hy thứ ba mươi lăm, năm sau liền sinh được nhị A ca Hoằng Phán, mặc dù nàng xuất thân cũng không cao hơn ai, nhưng là Trắc phúc tấn do chính Khang Hy chỉ cho Dận Chân, hơn nữa lại có con trai ngay, ở trong phủ xem như cũng được sủng ái, nên cũng chẳng để Phúc tấn Na Lạp thị vào mắt.
Na Lạp thị liếc mắt nhìn nàng, giọng nói thản nhiên.
“Ở điền trang, còn có Bát gia.”
Lý thị bị nghẹn họng, ý định dò la đầy bụng nay không nói được một lời.
“Những lời ngã ngớn kiểu này, nói ở trước mặt ta thì cũng thôi, nếu để truyền ra ngoài, chỉ sợ bị người chê cười, nói người trong phủ chúng ta không biết nguyên tắc.” Na Lạp thị thản nhiên nói.
Lý thị hận thầm, nhưng chỉ có thể cúi đầu. “Dạ.”
Na Lạp thị quay qua nha hoàn đến bẩm báo, ôn hòa nói: “Vào thu rồi, về đêm trời lạnh, ngươi đi hỏi Tiểu Cần, y phục đồ dùng của gia và Bát gia có đủ không, nếu như thiếu, thì mang qua, xiêm y của gia, e là Bát gia mặc không quen, đến lúc đi nhớ qua quý phủ của Bát gia, hỏi Cao quản gia lấy một ít.”
“Dạ.” Nha hoàn vâng lời lui ra.
Đúng là một chính thất Phúc tấn hiền lương thục đức, đợi hai năm nữa lại có thêm tân nhân vào phủ, để xem đến lúc đó người sẽ rộng lượng thế nào đây!
Lý thị thầm cười khẩy, một bên lại vì bản thân vừa rồi lỡ lời bị trách cứ mà ảo não.
Dận Tự cầm sách, nghiêng người nằm xuống giường, có hơi buồn ngủ.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên.
“Tứ ca vào đi.” Vào lúc này ở điền trang, không thể nghĩ ra người thứ hai sẽ đến gõ cửa.
Cử bị đẩy ra, quả nhiên là Dận Chân.
“Tứ ca còn chưa nghỉ?” Dận Tự cũng không đứng dậy đón, có vẻ rất tùy ý, thanh âm cũng toát lên sự mệt mỏi, phảng phất như sẽ ngủ bất cứ lúc nào, mái tóc còn ẩm ướt xõa tung, hoàn toàn không giống như vị Hoàng tử quý phái anh tuấn lúc ban ngày, lại tạo nên một cảm giác nói không nên lời.
“Sao mặc đồ ít vậy, còn mở cửa sổ nữa.” Dận Chân vừa liếc mắt thì thấy hắn chỉ mặc mỗi một áo trong mỏng manh, nút áo còn không cài đàng hoàng, lơi lỏng để lộ một phần xương quai xanh trắng ngần.
Y đi qua đóng cửa sổ, lại đến bên giường ngồi xuống.
Dận Tự cười cười: “Dù sao cũng không phải trong kinh, không cần để ý vậy đâu.”
“Đang xem gì vậy?” dời đường nhìn khỏi hắn, lập tức thấy mấy chữ trên sách.
“Thuở thiếu thời là phá gia chi tử, thích phồn hoa, thích nhà sang, thích mỹ tỳ, thích luyến đồng, thích quần áo đẹp, thích đồ ăn ngon, thích tuấn mã, thích hoa đăng, thích pháo hoa, thích lê viên, thích khoe khoang, thích đồ cổ, thích chim chóc, trà *** quất ngược, thư đố thi ma, lao lực nửa đời, đều thành mộng ảo.”
[trà *** quất ngược: vừa uống trà vừa nói đùa về cuộc sống; thư đố thi ma: chỉ những người đọc sách viết thơ thành nghiện. Ý chung hai cái này là ám chỉ những người ăn chơi trác táng, vô công rồi nghề]
Hai chữ luyến đồng, khiến giọng của Dận Chân thoáng khựng lại, lập tức nhăn mày.
“Sao lại đi xem những loại sách vô dụng này, toàn những từ hoang ***.”
Dận Tự nói: “Người này tên Trương Đại, là người tiền triều, đây là hắn viết mộ chí cho chính mình, ngoài ra còn giới thiệu một ít phong cảnh nhân tình, có thể dùng để tiêu khiển …..”
Thanh âm nhỏ dần, Dận Chân ngẩng đầu, phát hiện không biết hắn đã nhắm mắt từ thuở nào, tay vẫn duy trì tư thế cầm sách.
Dận Chân dở khóc dở cười, lại vẫn quyết lay hắn dậy.
“Tiểu Bát, tóc còn chưa khô, ngủ như vậy sẽ bị mắc chứng đau đầu đấy, dậy dậy.”
Dận Tự bị y lay tỉnh, ánh mắt mê man, trên gương mặt thiếu niên lộ ra thần sắc gần như tủi thân, lại như đang trách cứ y, ngủ cũng không cho mình ngủ.
Dận Chân ngắt tay hắn, ý bảo hắn tỉnh táo lại, xoay người lấy khăn khô sạch sẽ qua, phủ lên đầu hắn, nhẹ nhàng lau.
Dận Tự bị xúc cảm dịu dàng làm cho buồn ngủ hơn, thầm nghĩ cứ vậy nhắm mắt lại, hắn vốn cũng không phải hạng người lười nhác, chỉ do thời gian này ở điền trang không bận tâm gì cả, ngày qua ngày tiêu dao như thần tiên, khiến hắn hầu như đã quên đi thân phận vốn có của mình.
Hắn cố gắng kéo về một tia lý trí, nói câu cám ơn tứ ca, xong lại rơi vào giấc ngủ.
Dận Chân thật hết cách với hắn, lau xong, lại chải mượt tóc giúp hắn, cởi áo ngoài, nằm xuống bên cạnh hắn.
Y nhớ Dận Tự trừ khi rất mệt, nếu không sẽ không ngủ say, chỉ cần bên cạnh có động tĩnh gì, thì có thể giật mình thức dậy ngay, nhưng mấy ngày qua hắn lại ngủ rất ngon, thậm chí hôm nay y nằm xuống bên cạnh, hắn cũng không phát giác.
Vậy có phải chứng tỏ rằng, ở đây, bên cạnh y, chí ít hắn cảm thấy yên tâm?
Ngón tay mơn trớn từ mũi đi xuống bờ môi hắn, cuối cùng quay trở về khoát lên eo hắn, Dận Chân ôm sát người trong lòng, cũng chìm vào giấc ngủ.
Thời gian nhàn nhã luôn luôn ngắn ngủi.
Không bao lâu sau, Khang Hy trở về, Dận Chân đương nhiên không thể tiếp tục ở lại điền trang, còn một mình Dận Tự, trải qua vài ngày thanh tĩnh.
“Gia, hôm nay chúng ta hồi phủ à, sao không ở lại thêm một thời gian?” Cao Minh tự mình thu dọn đồ đạc cho hắn, bên cạnh đó cũng thuận miệng hỏi.
Hiên tại hắn là quản gia của phủ Bối lặc, trước khi Phúc tấn của Bối lặc bước vào cửa, việc lớn việc nhỏ trong phủ đủ khiến cho hắn mỗi ngày bận tối mặt tối mày, hiếm có được cơ hội hầu hạ Dận Tự giống như bây giờ, nên hắn rất hào hứng.
“Xem ra ngươi thật chẳng mong gia về nhà, đỡ cho ngươi phải bận bịu hơn?” Dận Tự cười mắng hắn một câu.
Cao Minh vội cười đáp: “Gia nói đi đâu vậy, ngài về phủ, nô tài mới yên tâm nha.”
Hắn thấy Dận Tự ôm lấy một chậu hoa để trên bệ cửa sổ, bước lên định đỡ lấy, Dận Tự lại không để hắn động vào. “Một hồi để hoa này lên xe ngựa, ta đưa tới phủ của tứ ca, ngươi đem đồ đạc về trước.”
Hoa này chính là hoa hướng dương trong cánh đồng hoa lúc trước, Dận Tự đào một gốc hoa lên trồng vào chậu, đồng thời sai người chuẩn bị một ít hạt giống mang về.
Cao Minh sửng sốt. “A, không cho nô tài đi cùng sao?”
Dận Tự khẽ cười. “Hiện tại gia là một người nhàn rỗi, dù có đi dạo khắp nơi, cũng sẽ không có ai nói ra nói vào đâu.”
Cao Minh chỉ cho là mình chọc trúng chỗ đau của Dận Tự, trong lòng cảm thấy khổ sở, không khỏi len lén liếc qua mặt chủ tử, lại thấy nét mặt y bình thản, dường như tâm trạng vẫn rất tốt.
Đoạn đường từ phủ hắn đến phủ tứ bối lặc bất quá cũng chỉ nửa nén nhang, lúc xe ngựa đi tới trước cổng nhà, Dận Tự liền bảo Cao Minh dừng xe lại trước, hắn ôm chậu hoa dẫn theo Lục Cửu đi đến chỗ Dận Chân.
Hiện giờ phỏng chừng Dận Chân còn bị kẹt lại trong cung để nghị sự, nên hắn bước đi không gấp, cực kỳ giống như con cháu Bát Kỳ cả ngày vô công rồi nghề xách theo ***g chim đi dạo kinh thành, chẳng qua là đổi từ ***g chim sang chậu hoa mà thôi.
“Này này, vị công tử đằng trước xin dừng bước.” Phía sau có người gọi hắn lại.
Mới vừa bước chậm lại, một thiếu nữ bận trang phục nha hoàn đã đuổi theo tới nơi, chỉ vào chậu hoa trong tay hắn nói: “Hoa này rất đẹp, công tử có bán không?”
Dận Tự liếc qua xe ngựa phía sau nàng, lắc đầu cười: “Hoa này để tặng, không bán.”
Dứt lời cũng không nhìn nàng, tiếp tục đi về phía trước.
“Ngươi, ngươi …..” Nha hoàn giận dữ giậm chân, không còn cách nào khác đành xoay lưng chạy đến bên xe ngựa xin ý kiến. “Tiểu thư, gã không chịu bán, làm sao đây?”
“Quên đi.” Đưa tay vèn hờ bức mành nhìn ra ngoài, vừa khéo nhìn thấy Dận Tự đang bưng chậu hoa đi ngang con đường xa xa trước mặt.
Một bộ y phục trắng bạc, sườn mặt nho nhã ôn hòa.
Thiếu nữ thất thần trong giây lát, lại buông mành.
Mã xa và người, đi lướt qua nhau.
Lục Cửu là tiểu quỷ lanh lợi, không cần Dận Tự căn dặn, đã tự biết chạy đi hỏi thăm, cuối cùng hào hứng chạy về nói: “Chủ tử, hóa ra chiếc xe ngựa vừa rồi là của nhà Phú Sát, người ngồi bên trong chính là nhị Cách cách của phủ Phú Sát, hay nói cách khác, là người sắp trở thành Phúc tấn của phủ chúng ta đó.”
Dận Tự thoáng bần thần, thầm nghĩ khéo làm sao, chẳng qua lúc nãy chỉ mới nhìn lướt qua, cũng không thấy rõ tướng mạo của đối phương.
Kỳ thật đối phương thế nào, chỉ cần tính tình ôn hoa, với hắn những thứ khác không quan trọng.
Nghĩ vậy, đột nhiên lại nhớ tới Dục Tú.
Giờ này chắc nàng cũng đã được chỉ hôn, không biết kiếp này, nàng cưới ai
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...