Cả hai người thoáng sửng sốt nhìn về phía cửa.
Trên mặt Dận Tường vẫn còn vẻ khiếp sợ, một bộ dạng chực khóc.
Mắt thấy dòng lũ sắp tràn ra, Dận Tự hấp tấp nói: “Thập tam đệ không khóc, không phải chỉ một cái bình thôi sao, chỗ bát ca không thiếu, đệ muốn lấy mấy cái thì lấy mấy cái.”
Dận Chân đứng yên tại chỗ, trong lòng cũng rối loạn, không biết tại sao bản thân lại đột nhiên nổi giận dữ như vậy.
Dận Tường mím môi, sợ sệt nói: “Đệ bắt cóc đến, một con cho đệ, một con cho bát ca.”
Tặng cóc...... Dận Tự dở khóc dở cười, vội nói: “Đệ đi tìm Cao Minh đòi cái bình, bát ca giúp đệ bắt lại cóc.”
Dận Tường rất nghe lời gật đầu, thu nước mắt lại, xoay lưng chạy ra ngoài tìm người.
Hắn cúi người định bắt cóc lại, ai dè vừa nghe tiếng đã nhảy mất không thấy bóng dáng.
Dận Tự trợn tròn mắt.
Dẫu Dận Chân có buồn bực hơn thế thì giờ cũng không nhịn được bật cười thành tiếng.
Dận Tự cười khổ: “Tứ ca đừng chỉ biết đứng đó xem trò, mau tới giúp đệ bắt cóc nào, một hồi Tiểu Thập Tam nhìn thấy, nó lại khóc nhè tiếp.”
Dận Chân ngẫm thấy cũng đúng, đành xắn tay áo, mò tìm cóc khắp mọi ngóc ngách trong phòng.
Đợi Dận Tường phấn khởi dạt dào ôm cái bình quay về, thì nhìn thấy hai người lật tung mọi thứ trong phòng như đang xét nhà, Cao Minh đi theo phía sau miệng há hốc.
“Gia đang tìm gì, nói với đám nô tài một tiếng là được rồi, không cần phải tự mình động thủ đâu!” Cao Minh la lên, vội sai người lấy khăn ướt lau mồ hôi cho hai người.
“Bát ca tìm được chưa?” Dận Tường sôi nổi chạy tối, ai ngờ bất cẩn trượt chân.
Người xung quanh động tác nhanh hơn cũng không kịp đỡ nó, cái bình trong tay Dận Tường thuận thế bay đi, nện xuống đất, cả người theo đó té sấp về trước.
Mọi người vội vã đi qua dìu nó dậy, cái tay nhỏ của Dận Tường móc ra một thứ từ dưới người.
Quan sát kỹ càng, hóa ra là con cóc mới nãy tìm không thấy.
Cóc huynh bị đè một phát, hai mắt trợn ngược, tắt thở.
Dận Tường vốn đang cố nén nước mắt, giờ rốt cục cố hết nổi, oa oa khóc lớn.
Tứ A ca Dận Chân nào học qua dỗ dành ai, người duy nhất có quan hệ tốt với y là Dận Tự, từ nhỏ đã hiểu chuyện trưởng thành sớm, cơ bản không cần y dỗ dành, lúc này tiếng khóc đua nhau nhảy vào tai, chân tay luống cuống, cố nửa ngày cũng chỉ nói được một câu: “Nếu còn khóc nữa sẽ bị kẻ xấu bắt ăn đấy.”
Vì thế Thập Tam A ca khóc càng ghê gớm hơn, tiếng khóc phỏng chừng trong phạm vi mấy dặm quanh viện A ca còn nghe thấy.
Dận Tự nhẹ nhàng phủi hết bụi bặm trên người nó, cười nói: “Nào có đạo lý Hoàng a ca thích khóc nhè chứ, sẽ bị cười đấy, dế chơi còn vui hơn cả cóc nữa, bát ca dẫn đệ đi bắt dế, nha?”
Nói đến dỗ dành tiểu hài tử, hắn có thể xem như hoàn toàn rành rẽ, ngày trước con cái ít ỏi, Bát Phúc tấn nhiều năm không chữa, về sau nạp Trương thị làm thiếp, lúc này mới có Hoằng Vượng, nên xem nó như bảo bối của cả nhà, thành thử Hoằng Vượng thuở nhỏ được nuông chiều không ít, hở tí không hài lòng là khóc lớn, ai cũng dỗ không được, chỉ có A mã này tự mình ra tay, mới có thể làm cho nó ngoan ngoãn im lặng lại.
Nhớ tới ngày trước, không biết liệu kiếp này sống lại có phải có thể gặp lại Hoằng Vượng không, Dận Tự thầm than thở trong lòng, trên mặt vẫn như cũ cười dỗ dành Dận Tường.
Tiểu hài tử bốn tuổi bị hấp dẫn bởi viễn cảnh Dận Tự vẽ lên, dần dần ngừng khóc, đôi mắt to ướt át chớp chớp nhìn hắn. “Bát ca, đệ muốn dế.”
“Đi.” Dận Tự nắm tay nó định dẫn ra ngoài thì trông thấy Dận Chân vẫn đứng bất động, nên cười nói: “Tứ ca, người là do huynh chọc khóc, bắt dế huynh cũng có phần, xem như dỗ dành đệ đệ đi nào.”
Dận Chân sớm bị Dận Tường tra tấn đến vô phương, thấy hai đệ đệ một lớn một nhỏ đều nhìn mình, y đành cười khổ: “Không dám không đi.”
Nói là dẫn Dận Tường đi bắt dế, kỳ thật trực tiếp hành động vẫn là đám thái giám, nếu không bên trên trách tội xuống, nói đường đường Hoàng a ca lại có thể trườn bò trong mấy khe đá đào dế, người bên dưới bèn nuốt không trôi.
Một hồi lâu sau, Dận Tường ôm cái bình đựng hai con khúc khúc, nhìn chúng nó đá nhau cười sung sướng, nói chung mặt mày hớn hở.
Ba người ngồi dưới bóng râm hóng gió, trên đầu tiếng ve râm rang.
“Ban nãy có phải tứ ca tâm tình không thoải mái không?” Dận Tự nhớ tới một màn vừa rồi, hình như là do nói đến chuyện chỉ hôn mà khiến sắc mặt Dận Chân đột nhiên thay đổi, hắn lại không biết nguyên nhân.
Dận Chân lắc đầu. “Không có gì.” y bình tĩnh lại, cũng biết bản thân đột nhiên cáu kỉnh có hơi buồn cười, bản thân sắp được chỉ hôn lập phủ, đệ đệ vui mừng thay y, có gì không đúng chứ.
Dận Tự thấy y không nói, cũng không hỏi lại, thầm nói tính tình tứ ca vui buồn thất thường, thật đúng là tam tuế khán lão, từ giờ đến mấy chục năm sau, một chút cũng không hề thay đổi.
(tam tuế khán lão: đại ý là thông qua hành vi cử chỉ của một đứa trẻ ba tuổi thì có thể cảm nhận tương lai nó sẽ là người thế nào, hay nói cách khác, hành vi thói quen hiện tại của một người sẽ ảnh hưởng đến cả đời của người đó)
Ngoại trừ Tiểu Thập Tam ngờ ngờ nghệch nghệch, hai người nhất thời lâm vào khoảng lặng.
Chợt có tiếng trẻ con trong trẻo vang lên: “Tứ ca, bát ca.”
Hai người ngước mắt, Thập Tứ A ca Dận Trinh đang đứng gần tán cây, nhìn nhìn bình sứ trong tay Dận Tường.
“Dận Trinh, đệ lại đây.” Dận Tường cùng nó tuổi xấp xỉ nhau nên tình cảm rất tốt, vừa thấy là nó bèn lập tức vẫy tay gọi.
Dận Trinh nhìn nhìn Dận Chân, thoáng do dự nhưng vẫn đi đến bên cạnh Dận Tường, hai cái đầu ghé sát vào nhau, rạo rực nhìn dế trong bình.
Dận Tự để ý thấy khoảnh khắc Dận Trinh đi tới, trên mặt Dận Chân thoáng hiện lên một tia cứng nhắc, nhưng rồi lập tức khôi phục thái độ bình thường, chỉ là khi nhìn đệ đệ cùng mẹ biểu tình của y hơi lạnh nhạt, bèn vươn tay qua nắm nhẹ tay y, lại buông ra.
Tầm mắt của Dận Chân chuyển qua, dường như nhìn thấu an ủi của hắn, trong mắt hiện hữu ấm áp thoang thoảng, thần sắc cũng hơi thả lỏng.
Dận Tự thấy thế ngầm thở dài, không khỏi lại nghĩ đến Khang Hy. Từ trước tới nay hắn vẫn không hiểu nổi Hoàng a mã nghĩ gì, đặt tên cho đám nhi tử, lòi ra một cái đồng âm, một là Dận Chân, một là Dận Trinh, hai người anh em ruột thịt cùng mẹ, ngày sau trưởng thành đấu đến ta sống ngươi chết, đến chết không gặp mặt, rốt cục là trùng hợp, hay là ý trời?
Đại A ca đầy bụng oán khí từ Dưỡng Tâm Điện đi ra, không gì vừa mắt, cả cây cối hai bên cũng cảm thấy chướng mắt.
Thật vất vả tìm được nhược điểm của Thái tử, hơn nữa chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, kết quả Khang Hy nói một câu bâng quơ, đuổi mình ra ngoài.
Xem ra ở trong lòng Hoàng a mã, phân lượng của Thái tử quả thật không nhẹ, Dận Đề thầm nghiến răng, đến cả tội danh mưu đồ tạo phản cũng không khích ông nổi giận được.
Lại thêm cữu cữu Minh Châu bị phái ra tiền tuyến, nay chiến sự căng thẳng, cả nửa điểm tin tức còn không có chứ đừng nói đến thay y bày mưu tính kế.
Chẳng lẽ kiếp này của bản thân đã định trước phải cúi đầu sao?
Mấy ngày qua đi, phía bên Khang Hy cũng không có động tĩnh gì, mỗi ngày vẫn theo thường lệ triệu các đại thần đến, cũng bất quá là thương nghị quân vụ.
Năm Khang Hy thứ hai mươi chín bởi vì trận chiến này, cộng thêm bệnh của Khang Hy, trên dưới cả triều luôn luôn bao phủ trong bầu không khí căng thẳng, dẫn tới trong cung cũng không tốt lành gì hơn, mọi người cẩn thận dè dặt, ai nấy e sợ mạo phạm phải kiêng kị của các chủ tử, đám Dận Tự ngoại trừ ngày hôm ấy đi bắt dế ra thì mỗi ngày sau khi đến Thượng Thư Phòng rồi xuống lớp, nhiều nhất cũng chỉ tụ tập tán gẫu đôi chút xong tự ai về chỗ nấy.
Song phía bên Đại A ca còn chưa oán thán xong thì ngay sau đó đã xảy ra một chuyện, giống như sét giữa trời quang, giáng xuống gần như khiến mọi người nghiêng ngã.
Quân Thanh cùng Cát Nhĩ Đan chiến đấu ác liệt tại Ô Lan Bố Thông, cánh phải do Nội đại thần Đông Quốc Cương anh dũng xung phong liều chết đánh vào trận địa của địch, trúng thương bỏ mình.
Tin tức truyền về, Khang Hy quá đỗi tức giận, nghiêm trách Dụ Thân vương Phúc Toàn làm lỡ thời cơ, kể cả Tham tán quân đội Sách Ngạch Đồ và Minh Châu được phái đi sau khi ông hồi triều cũng toàn bộ bị nghiêm phạt mỗi người giáng 4 cấp.
Đông Quốc Cương là đại ca của Đông Quốc Duy, cùng là một thế hệ nhân vật có thực lực của Đông gia, ông vừa mất, chỉ còn lại một đệ đệ cũng đang xông pha giết giặc tại tuyền tuyến Đông Quốc Duy.
Đông gia tuy là nhà mẹ của Hiếu Khang Chương Hoàng hậu – thân mẫu của Khang Hy, và cả Hiếu Ý Nhân Hoàng hậu – Hoàng hậu của Khang Hy, nhưng là một gia tộc đã mất đi thực quyền, gần như chỉ còn là một cái vỏ rỗng, Đông Quốc Cương vừa mất, có phải cũng có ý nghĩa là phân chia quyền lực của triều đình, đã định lần nữa xáo đổi không?
Tuy trái ngược với tiền tuyến khói lửa lan tràn, nhưng cục diện chính trị trong kinh thành cũng ngầm nổi gió to sóng lớn, quỷ quyệt khó lường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...