Ngày hôm sau Sở Du thức dậy, rửa mặt xong tới nhà ăn, đã thấy Vệ Uẩn ngồi ở đó. Tưởng Thuần và Liễu Tuyết Dương, cộng thêm Vương Lam đang trò chuyện, Vệ Uẩn ngồi quỳ ở vị trí đầu tiên, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trên đầu hắn đội ngọc quan, khoác áo ngoài màu xanh ngọc. Lúc hắn ngồi quỳ, sống lưng thẳng tắp, mang theo khí thế sắc bén chính trực của thiếu niên, như bảo kiếm đứng thẳng.
Nghe tiếng bước chân của Sở Du, hắn chậm rãi mở mắt, gật đầu với Sở Du: “Đại tẩu tới rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừ.” Sở Du ngồi xuống chỗ của mình, nhìn hắn rõ ràng là dáng vẻ muốn ra ngoài, không khỏi nói: “Hôm nay phải ra ngoài à?”
Vệ Uẩn gật đầu: “Hôm nay Sở đại nhân tới Lạc Châu, đệ đi tiễn.”
Sở Du hơi sửng sốt, hôm qua Sở Lâm Dương nói với nàng chuyện phải đi Tây Nam, nhưng không nói chính là hôm nay. Sở Du đang định mở miệng, Vệ Uẩn đã nói: “Đã là nhà mẹ đẻ đại tẩu, không bằng đại tẩu đi tới đó cùng đệ.”
Sở Du cười đồng ý, Vệ Uẩn nhìn khóe mắt chân mày nàng mang theo vui mừng, vẻ mặt không kiềm được mà mềm mại.
Sau khi người một nhà ăn cơm xong, Vệ Uẩn dẫn Sở Du ra ngoài, sau khi lên xe ngựa, Sở Du mới nhớ ra: “Hôm nay phụ thân và huynh trưởng ta đi Tây Nam, vậy khi nào Tống gia lên đường ra tiền tuyến?”
“Đã đi từ hôm qua rồi.” Xe ngựa lắc lư, Sở Du từ màn xe nhìn ra bên ngoài, thấy rất nhiều lưu dân trên đường.
* Lưu dân: dân lưu lạc (chỉ những người trong xã hội cũ, gặp cảnh thiên tai, chiến tranh không chỗ nương tựa, đi lưu lạc đất khách quê người)
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiền tuyến chiến tranh liên miên không dứt, Hoa Kinh ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, rất nhiều lưu dân tràn vào Hoa Kinh, việc kinh doanh mua bán cũng tiêu điều hơn rất nhiều.
Nhìn thấy những lưu dân này, Sở Du không khỏi nhớ tới Cố Sở Sinh. Đời trước Cố Sở Sinh thật ra cũng không phải xuất hiện trước mặt mọi người bằng việc sơ tán dân chúng. Đầu tiên hắn là Huyện lệnh Côn Dương, quản lý Côn Dương đâu ra đó, sau khi nương nhờ Diêu Dũng, dưới sự cất nhắc của Diêu Dũng đã từ vị trí Huyện lệnh Côn Dương thăng lên làm Thái thú, sau đó lại đầu quân cho Vệ Uẩn, được Vệ Uẩn trực tiếp đề bạt đến chức chủ sự Kim bộ, trở thành đặc sứ Hộ Bộ, trên danh nghĩa là quan viên trung ương, nhưng trên thực tế lại đặc phái ở Côn Châu, cai quản tài chính, quân lương và điều động ba châu Côn, Thanh, Bạch.
Ở đời trước của Sở Du, Đại Sở và Bắc Địch chiến tranh khoảng hai năm, mấy năm đó gần như dọn sạch quốc khố Đại Sở, nhưng vì năng lực tài chính xuất sắc của Cố Sở Sinh, Đại Sở cũng không xảy ra mất mùa và tai họa trên diện rộng, vẫn xem như được ngày nào hay ngày ấy.
Hiện giờ Cố Sở Sinh đi con đường sơ tán dân chúng, cũng không biết có tiếp tục đầu quân cho Diêu Dũng như đời trước hay không. Nếu không thể đầu quân cho Diêu Dũng, vậy dân chúng hai châu Thanh, Bạch cũng không biết sẽ do ai quản lý, chờ đến khi Vệ Uẩn tiếp nhận, cũng không biết sẽ là tình huống gì.
Sở Du cau mày nghĩ chuyện trên chiến trường, Vệ Uẩn cũng chú ý tới ánh mắt nàng. Hắn nhìn lưu dân ăn xin bên ngoài, cho rằng Sở Du vì lưu dân mà không đành lòng, lập tức nói: “Hôm qua đệ đã liên hiệp các phủ, định mở kho phóng lương, cứu tế những lưu dân này trước, lát nữa đệ sẽ tới phủ Tạ Thái phó để thương lượng cách đối phó.”
“Mở kho cứu trợ lương thực không phải là biện pháp.”
Sở Du suy nghĩ một chút: “Không bằng mua chút đất, nhận bọn họ làm người hầu, cho đi khai khẩn đất hoang để trồng lương thực.”
Sau này còn phải đánh giặc lâu dài, đất phong của Vệ gia đều ở trên chiến tuyến, việc lớn như lương thảo cần phải được tính toán kỹ lưỡng.
Vệ Uẩn nghe lời này, cân nhắc nói: “Giá đất ở Hoa Kinh đắt đỏ, cho dù đưa hết gia tài Vệ phủ ra cũng không thu xếp được cho quá nhiều người……”
“Không đến Vệ phủ, đến sông Tị đi.”
Sông Tị ở Lan Châu, cách Hoa Kinh khoảng ba trăm dặm, Lan Châu nhiều sông nước, là nơi hiểm yếu, lại nằm sâu trong lòng Đại Sở, ít có chinh chiến. Sở Du nhớ lại đời trước, cũng vào khoảng mùa xuân sang năm, Hoa Kinh sẽ không chịu đựng nổi, lúc ấy ngoài Vệ Uẩn và các võ tướng, không có bất kỳ ai nghĩ rằng Thiên Thủ Quan sẽ bị đánh bại, càng không ngờ rằng Bắc Địch sẽ tiến quân thần tốc trong một đêm, dẫn binh vào cổng thành Hoa Kinh. Lúc ấy quý tộc trong kinh thành rối rít ôm gia tài bỏ trốn, trong đó nơi được đến nhiều nhất, chính là sông Tị. Vì thế trong khoảng thời gian ngắn, đất ở sông Tị tấc đất tấc vàng, giá đất lên nhanh chóng mặt.
Sở Du nghĩ đến tương lai, nhưng cũng không thể nói quá rõ ràng, liền dò hỏi Vệ Uẩn: “Đệ cảm thấy, Diêu Dũng có thể giữ được Thiên Thủ Quan không?”
“Không giữ được.” Vệ Uẩn trả lời quyết đoán: “Trừ khi có những người khác giúp hắn, nếu không lấy tính tình của hắn, chắc chắn không giữ được Thiên Thủ Quan.”
“Sao đệ khẳng định như thế?”
Sở Du biết Diêu Dũng không giữ được, nàng vốn tưởng Vệ Uẩn cũng chỉ có suy đoán mấy phần, nhưng chưa từng nghĩ rằng Vệ Uẩn lại chắc chắn như thế.
Vệ Uẩn cười một tiếng, rót trà cho Sở Du, lại lấy điểm tâm từ trong ngăn kéo ra, chậm rãi nói: “Diêu Dũng trước giờ thiên về giở thủ đoạn và mánh khóe, hắn cực kỳ yêu quý binh lực của mình, chưa bao giờ chịu dùng binh lực của mình để đối kháng trực diện với Bắc Địch, không đến mức vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối sẽ không làm tổn hại phe cánh của mình.”
“Hiện giờ trên tiền tuyến đều là người của hắn, nếu đệ không tiến lên, hắn tuyệt đối sẽ không yên tâm, nhất định sẽ giữ lại thực lực của mình. Trên chiến trường nếu muốn đánh thật, phải có người sẵn sàng trích máu hợp lực, hắn sẽ ở bên cạnh trợ giúp. Bệ hạ hiểu tâm tư Diêu Dũng, cho nên một lòng một dạ muốn đệ lên chiến trường. Đệ không đi, bệ hạ lập tức phái Tống gia đi. Một mặt Tống gia cũng sẽ không dụng tâm gắng sức như vậy, mặt khác, đệ đã kết thành đồng minh với Tống Thế Lan,” Vệ Uẩn uống ngụm trà, giọng điệu bình tĩnh: “Đệ giúp Tống Thế Lan đưa Tống Văn Xương lên chiến trường, lấy tâm tính của hắn, Tống Văn Xương sợ là không sống được. Chỉ cần hắn nắm binh quyền Tống gia thì sẽ đồng ý với đệ, chỉ sơ tán dân chúng, chứ tuyệt đối không giao chiến trực diện. Diêu Dũng bỏ thành, hắn sẽ còn chạy nhanh hơn cả Diêu Dũng.”
“Nếu làm vậy, sợ là bệ hạ sẽ tức giận.”
Sở Du nhíu mày. Vệ Uẩn nhướn đầu mày: “Không phải đệ đang chờ ông ấy tức giận sao? Nếu ông ấy muốn trừng phạt đào binh, người đứng mũi chịu sào phải là Diêu Dũng. Nếu ông ấy không phạt Diêu Dũng, đệ sẽ lượn vòng quanh ở Hoa Kinh, tuyệt đối không để ông ấy xử phạt Tống Thế Lan. Nếu ông ấy phạt Diêu Dũng, mà phạt nhẹ, Diêu Dũng sợ là sẽ không để ý. Mà phạt nặng, đệ có thể về ngay lập tức.”
“Đệ thế mà lợi hại lắm đấy,” Sở Du cười ra tiếng tới: “Đệ còn có thể lo liệu giúp hắn, vậy sao không thấy đệ lo liệu cho mình lúc bị bắt vào ngục chứ?”
“Tình hình khi đó không giống,” Vẻ mặt Vệ Uẩn trầm tĩnh: “Lúc ấy còn ít tuổi, có rất nhiều thứ của Vệ phủ đệ còn chưa tiếp quản. Cộng thêm khi đó Vệ phủ gặp nạn, cứu Vệ phủ cũng không có lợi gì, mọi người đều không muốn tận tâm tận lực. Mà hiện giờ lại là mượn Tống phủ để đấu với Diêu Dũng, tất cả thế gia ở trên một chiến tuyến, đệ làm chim đầu đàn, thế gia làm trợ thủ trong bóng tối, bọn họ sao lại không muốn chứ? Cộng thêm việc hiện giờ Trưởng công chúa kìm kẹp Thái Tử một cách tàn nhẫn, còn có Trưởng công chúa làm chỗ dựa,” trên mặt Vệ Uẩn lộ ra vẻ đắc ý: “Đệ sợ cái gì?”
“Đệ đấy,” Sở Du nhìn Vệ Uẩn nói chuyện quốc gia đại sự, trên mặt lại tràn đầy nét khoe khoang chỉ người trẻ tuổi mới có, không khỏi bật cười: “Tâm tính thiếu niên như này, không sợ phải chịu thiệt sao.”
“Sao chứ?” Vệ Uẩn cười đùa tiến lên: “Không phải còn có tẩu tẩu giúp đệ sao?”
Nói xong, hai người liền sửng sốt, Vệ Uẩn chỉ là sáp lên theo bản năng, trước đây lúc hắn nói chuyện với trưởng bối, luôn không lớn không nhỏ như vậy. Nhưng đến khi thật sự sáp tới gần, lại mới phát hiện, người này thật ra cũng chỉ cùng tuổi với mình.
Làn da nàng rất đẹp, cho dù nhìn gần sát cũng không thấy mảy may tỳ vết. Trơn bóng như ngọc, trắng nõn như sứ, tuy không chút phấn son, nhưng lại không hề thua những danh môn quý nữ trong kinh tốn biết bao nhiêu thời gian bôi bôi vẽ vẽ.
Ánh mắt Vệ Uẩn không nhịn được mà dừng trên da thịt nàng. Cả đời này Sở Du bình thường rất ít tiếp xúc với phái nam gần như vậy, Vệ Uẩn chợt đến gần, lúc này nàng mới phát hiện, giữa nam nữ thật sự rất khác biệt.
Nhiệt độ cơ thể hắn nóng hầm hập, giống như thể một mặt trời nhỏ, tiếp xúc gần như vậy, là có thể cảm nhận được nhiệt độ đốt người kia.
Sở Du có chút xấu hổ, trên mặt lại vờ bình tĩnh, một lát sau, lại là Vệ Uẩn bình tĩnh cười nói câu: “Da tẩu tẩu đẹp thật đó, ngày thường tẩu bôi hương cao gì vậy? Hay là để nữ quyến toàn phủ đều dùng loại đó đi.”
Nghe được lời này, Sở Du cũng không biết làm sao lại thở phào một cái.
Vệ Uẩn lui về khoảng cách an toàn của mình, trên mặt vẫn tươi cười như trước, nhưng hắn lại vẫn cảm thấy, chóp mũi như vẫn còn quanh quẩn mùi hương hoa quế.
Về sau không thể tiếp xúc gần như vậy được.
Hắn suy nghĩ, nếu không luôn cảm thấy có chút kỳ quái.
Sau khi Vệ Uẩn lùi về chỗ của mình, cuối cùng trong lòng Sở Du bình tĩnh hơn một chút, nàng tiếp tục đề tài vừa rồi: “Tống Thế Lan không giúp Diêu Dũng, bọn họ người trước còn chạy trốn nhanh hơn người sau, vậy dâng Thiên Thủ Quan cho Bắc Địch cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.”
“Ừ.”
Vệ Uẩn đáp lại, thật ra hắn còn nhiều tính toán khác, chỉ là chuyện vẫn chưa đi đến một bước kia nên hắn cũng không nhiều lời. Sở Du ngước mắt thoáng nhìn nét mặt Vệ Uẩn, cân nhắc dùng từ, tránh cho mình có vẻ biết quá nhiều những việc chưa xảy ra, chậm rãi nói: “Nếu Thiên Thủ Quan thất thủ, tiến quân thần tốc từ Thiên Thủ Quan đến Hoa Kinh cũng chỉ mất một ngày, Hoa Kinh sẽ không giữ được. Ngược lại quý tộc lưu vong bên ngoài, giá đất ở những nơi đó tất nhiên sẽ tăng vù vù, chúng ta cứ mua những mảnh đất này trước, xong lại vay tiền mua một ít đất trồng trọt, cứ như vậy, chờ đến khi bán đất, có lẽ còn có thể kiếm một khoản nhỏ.”
“Vậy tẩu tẩu cảm thấy, một khi Hoa Kinh thất thủ, mọi người sẽ đi tới sông Tị sao?”
Vệ Uẩn nói, ngay sau đó đã hiểu ra: “Đúng rồi, sông Tị không quá xa Hoa Kinh, lại là đất phong của Trưởng công chúa, vốn có trọng binh canh gác, quan trọng nhất là nơi hiểm yếu nhưng lại có thể thủ, nếu Hoa Kinh thất thủ, quý tộc tất nhiên muốn tìm một địa phương an toàn.”
“Nhưng mà,” Vệ Uẩn nhíu mày: “Nếu mọi người không đi tới sông Tị, số tiền đi vay này phải làm thế nào?”
“Vậy thì dựa vào đệ từ từ trả,” Sở Du đặt tay trên vai hắn, nghiêm túc nói: “Trấn Quốc Hầu, đệ phải cố gắng nhé.”
Vệ Uẩn ngây ra một lát, sau đó hắn im lặng, suy nghĩ một chút mới nói: “Được rồi, cho nên đệ phải tìm người có tiền để vay.”
“Tìm ai?” Sở Du có chút tò mò, Vệ Uẩn cười nói: “Sở Lâm Dương.”
Sở Du kinh hãi.
Xong rồi, đào hố chôn ca ca rồi.
Nhìn Sở Du vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, Vệ Uẩn rất vui vẻ. Sau một lúc lâu, Sở Du bình tĩnh lại, nàng nghiêm túc nói: “Đồng ý với ta một chuyện nhé.”
“Hử?”
“Đừng nói ý tưởng vay tiền là của ta.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...