Sơn hà chẩm

Yến Vân Lãng, người này, ở Côn Châu vốn nổi danh là lãng tử.
 
Hắn xuất thân danh môn Yến gia Bạch Châu, là Yến gia đích trưởng tử. Thuở nhỏ cầm kỳ thư họa không chỗ nào không thông, mười sáu tuổi đã đậu tam nguyên, hai mươi ba tuổi đảm nhiệm chức Thái Thú Bạch Châu. Phần lý lịch này không thể bảo là không đẹp được. Nam nhân có tài hoa như vậy, vẫn không có hứng thú gì đối với con đường làm quan. Từ trước đến nay hắn đều là chỉ làm cho xong bổn phận chức vụ của hắn, nhưng chuyện đặt trên người nữ nhân thì hắn lại cực kỳ để bụng. Câu nói nổi danh nhất của Yến Vân Lãng là -- Việc nhà việc nước việc thiên hạ, tất cả đều không bằng việc của mỹ nhân. Hắn yêu thích tất cả những nữ tử xinh đẹp, đối với tất cả những nữ tử mà hắn quen biết, bất luận già trẻ, hắn đều vô cùng săn sóc. Nhưng mà một công tử hoa danh như vậy, lại không có bất kỳ nữ tử nào ghét. Bởi vì Yến Vân Lãng tuy rằng phong lưu, nhưng không hạ lưu, chỉ đặt tâm tư vào người nữ tử, ngược lại rất ít khi chân chính nhúng chàm ai.
 
Lúc thiếp mời của Vệ Phủ đưa đến, Yến Vân Lãng đang cưỡi ngựa từ lầu xanh trở về. Trường sam màu xanh thiên thanh phiêu dật trong gió. Chúng nữ tử vui mừng ném khăn tay về phía Yến Vân Lãng. Yến Vân Lãng giơ tay lên, tiếp được chiếc khăn tay đẹp nhất tay của cô nương đẹp nhất, đặt lên chóp mũi nhẹ nhàng ngửi, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô nương kia, sóng mắt lưu chuyển, đôi mắt lặng lẽ thâm tình, làm cho cô nương kia đỏ bừng mặt ngay tại chỗ. Yến Vân Lãng cười ra tiếng, ngược lại không dừng lại, mà cưỡi ngựa trở về Yến Phủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mới vừa vào cửa, phụ thân của Yến Vân Lãng - Yến Chương Tú từ trong phòng vội vội vàng vàng đi ra, lo lắng nói: "Cả người con đầy mùi son phấn là vừa đi từ nơi nào về?! Tiểu tổ tông của ta, bây giờ là lúc nào, Vệ Vương gia hôm nay chiếm Bạch Châu, con không còn là đại vương chốn này nữa, gần đây con hãy thu liễm một chút đi!"
 
"Phụ thân nói đùa." Yến Vân Lãng cười cười đi vào nhà. Lúc thị nữ đang hầu hạ hạ cởi y phục, hắn chậm rãi nói: "Con vốn là thủ hạ làm việc dưới trướng Vương gia, làm tốt chuyện được giao là được rồi. Chẳng lẽ Vương gia còn có thể quản con thích mấy cô nương hay sao?"
 
"Nếu là mấy ngày trước thì không sao, nhưng hôm nay Vệ Phủ gửi thiệp mời đến!"
 
"Hửm?"
 
Yến Vân Lãng ngồi vào thùng nước, cách bình phong, mạn bất kinh tâm nói: "Gửi thiệp mời đến làm cái gì?"
 
"Con còn nhớ Vệ phủ Đại phu nhân Vệ Sở thị không?"
 
Nghe vậy, Yến Vân Lãng ngẩn người. Hắn chưa gặp qua Sở Du, nhưng mà ngược lại từ trước đến nay hắn ta không ngừng ngưỡng mộ nàng. Năm đó Bạch Châu bị đánh bại, hắn thân là Thái Thú của Bạch Châu bị ép mang theo bách tính đi chạy trốn. Lúc bị nhốt ở Dao Thành, hắn vốn định tự vẫn hi sinh vì tổ quốc, lại chợt nghe nói đến chuyện Sở Du với thân phận chỉ là một nữ tử lại phòng thủ Phượng Lăng. Vì vậy hắn cắn răng phòng thủ Dao Thành. Sau đó hắn vẫn muốn đi gặp Sở Du một lần. Nhưng Sở Du thân phận cao quý, xa ở Hoa Kinh, hắn thân là Thái Thú Bạch Châu, không có sự chấp thuận của hoàng đế thì không thể tùy ý vào kinh, cho nên chưa từng gặp qua nàng. Chợt nghe được tên Sở Du, hắn khắc chế tâm tình nói: "Phụ thân nói cái này làm gì?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Vệ Sở thị năm nay sắp hai mươi hai, vẫn thủ tiết. Nghe nói ở Vệ phủ, địa vị của nàng cực cao. Nếu có thể thú nàng, quan hệ của chúng ta và Vệ gia không phải càng thêm gắn bó sao? Vì vậy ta tốn một số tiền rất lớn mua được hạ nhân Vệ gia, làm gián điệp giúp chúng ta. Hôm nay Vệ lão phu nhân gửi thiệp mời cho nhà chúng ta, con cũng không ngẫm lại là vì sao hả?"
 
Yến Vân Lãng không nói chuyện, hắn lấy khăn lau thân thể. Yến Chương Tú thấy người bên trong không nói gì, vội vàng khuyên nhủ: "Con cũng đừng ghét bỏ nàng tái giá, đừng nói ta không thương con. Ta đã đi hỏi thăm, ngày nàng tiến vào Vệ Phủ, Vệ thế tử liền chết. Hôm nay vẫn còn là một thân hoàn bích...."
 
"Đừng nói những lời vô liêm sỉ đó!"
 
Yến Vân Lãng nện cái khăn vào tấm bình phong. Chiếc khăn rơi xuống trước mặt Yến Chương Tú: "Nữ tử như nàng, không được bôi nhọ như vậy."
 
Yến Chương Tú bị hắn làm như vậy, sau đó giơ chân lên mắng: "Con, cái đồ tiểu vương bát cao tử này, ngay cả lão tử mà cũng dám đánh!"
 
*Vương bát dương tử: Vương bát = ô quy (rùa đen) , "Cao tử" = dê con (ý tứ chính là khi còn bé/lúc nhỏ)=> "Vương bát cao tử" = tiểu vương bát (rùa đen con) hoặc thằng nhãi ranh ý tứ
 
"Con là tiểu vương bát cao tử... " Yến Vân Lãng kéo dài thanh âm nói: "Phụ thân, vậy ngài là cái gì hả?"
 
"Con.... Con..."
 
Yến Chương Tú hít thở sâu chậm lại, trước sau gì ông ta vẫn cưng chiều Yến Vân Lãng. Nín nửa ngày mới nói một câu: "Ngày mai quy củ vào cho ta!"
 
Lần này Yến Vân Lãng thành thành thật thật đáp ứng một tiếng. Ngược lại Yến Chương Tú có chút kỳ quái, nhưng nhi tử quy củ cũng là chuyện tốt, ông ta nhìn thoáng qua bình phong, xoay người rời đi.
 
Đợi đến ngày hôm sau, Yến Vân Lãng mặc một bộ hoa phục màu tím, đầu đội ngọc quan, gương mặt tuấn nhã, nhìn qua thật sự rất có cảm giác của quý công tử.
 
Hắn theo Yến Chương Tú vào cửa, được hạ nhân dẫn vào đại đường. Liễu Tuyết Dương ngồi ở vị trí trên cao, đang nói chuyện cùng với Quế ma ma. Yến Vân Lãng thu lại dáng vẻ phóng đãng, cung kính thỉnh an Liễu Tuyết Dương.

 
Mặc dù ngày thường hắn không tuấn mỹ bằng Cố Sở Sinh, nhưng cũng coi như tuấn tú lịch sự, hơn nữa tư thái đoan chính, lại có một đôi mắt biết cười, lão nhân gia vừa nhìn đã yêu thích. Liễu Tuyết Dương thấy hắn cũng không lỗ mãng, thật ra lại cực kỳ hài lòng, liền nói người mời Sở Du đi ra.
 
Sở Du nghe Liễu Tuyết Dương gọi nàng ra tiếp khách cũng không thấy kỳ quái. Nàng là Đại phu nhân Vệ Phủ, có khách quý đến, thường đều do nàng đến tiếp đãi. Nàng hỏi thăm người được phái đến, có chút kỳ quái hỏi: "Tại sao lão phu nhân lại đột nhiên mời bọn họ? Yến Phủ và Vệ phủ là bạn cũ sao?"
 
Lời này ai cũng không trả lời được, chỉ có thể để Sở Du tự mình đi. Hôm nay khí trời không tồi, Sở Du mặc bên trong một lớp áo mỏng màu trắng, bên ngoài mặc một chiếc áo thêu màu xanh, lại khoác thêm một chiếc áo khoác lông cáo nữa, tùy ý búi một kiểu tóc rồi đi đến đại sảnh.
 
Lúc này Yến Vân Lãng đang nói chuyện vui vẻ với Liễu Tuyết Dương. Từ trước đến nay hắn đều biết cách làm sao để giao tiếp với nữ tử, bất luận già trẻ. Lúc đang nói đến những chuyện thú vị ở Côn Châu, hắn nghe thấy một giọng nữ gọi: "Bà bà."
 
Giọng nữ kia rất ổn trọng, mang theo ý cười. Yến Vân Lãng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một nữ tử đi vào.
 
Hai tay của nàng khép lại giấu trong tay áo, khí chất trong sáng như mặt trăng. Yến Vân Lãng chưa bao giờ gặp qua một nữ tử có khí chất như vậy. Vậy mà lúc nàng đi đến, mỗi bước đi đều rất nhỏ, quần dài rung động theo từng bước chân của nàng. Là tư thái bước chân tiêu chuẩn nhất của quý tộc Hoa Kinh, cao quý ưu nhã, không có nửa phần sai lầm.
 
Sáng sủa như ánh mặt trăng, xinh đẹp như cây tùng, bước chân như đạp lên hoa sen, tay áo mang theo làn gió thơm.
 
Yến Vân Lãng nhìn người nọ từ từ bước đến, liền nhớ đến năm đó hắn sống chết thủ Dao Thành, nghe nói chuyện xưa của nàng, tự vẽ nên dáng dấp người con gái.
 
Hắn chợt phát hiện, nữ tử này so với trong tưởng tượng của hắn còn tốt hơn rất nhiều.
 
Hắn âm thầm điều chỉnh hô hấp, thấy Sở Du nhìn qua hắn, nhẹ nhàng cười, hành lễ với hắn và Yến Chương Tú: "Yến đại nhân, Yến công tử."
 
Nếu là tư yến, Sở Du cũng không cần xưng hô danh xưng trên quan trường.
 
*Tư yến: Yến tiệc cá nhân, yến tiệc riêng tư.
 
Yến Chương Tú và Yến Vân Lãng làm lễ lại, Sở Du ngồi xuống.
 
Sở Du cũng không tùy tiện nói chuyện, nhưng Yến Vân Lãng là một biết ăn nói, Sở Du cũng không muốn để cho ai phải khó xử. Chỉ chốc lát sau, bầu không khí đã được hâm nóng lên. Sở Du không nghĩ tới Yến Vân Lãng là một người thẳng thắn như vậy, cũng  cảm thấy hắn có chút đáng yêu.
 
Liễu Tuyết Dương chứng kiến hai người trò chuyện vui vẻ, nói với Sở Du: "Thanh niên các ngươi ngồi cũng buồn chán, không bằng A Du dẫn Yến công tử đi dạo một chút."
 
Đúng lúc Sở Du đang trò chuyện vui vẻ với Yến Vân Lãng, liền rộng rãi nói: "Yến công tử, mời."
 
Yến Vân Lãng cười đứng dậy. Không có lão nhân gia ở bên cạnh, đề tài hai người nói chuyện cũng phong phú hơn. Yến Vân Lãng cực am hiểu niềm vui của nữ tử, hai ba câu đã bắt được đề tài mà Sở Du thích nói. Một đường đều hỏi thăm qua.
 
Vệ Uẩn về phủ, vừa đến cửa, người Vệ Hạ an bài trong phủ liền đi lên, nhỏ giọng nói: "Vương gia, đại phu nhân đang dẫn Yến công tử đi về phía sau hoa viên."
 
Sắc mặt Vệ Uẩn không thay đổi, quay đầu đi về phía sau hoa viên. Chờ đến lúc nhìn thấy hai người, hai người kia đang đứng ở bên cạnh nhà thuỷ tạ. Sở Du đang cùng Yến Vân Lãng nói về chuyện thả đèn trời ở Sa Thành Bắc Địch. Vệ Uẩn đến hành lang thì nghe thấy Sở Du nói, trong giọng nói của nàng mang vài phần mong mỏi nói: "Cảnh tượng cực kỳ cực kỳ xinh đẹp...."
 
"Nghe Đại phu nhân nói như thế, Vân Lãng cũng không nhịn được có vài phần động lòng."
 
Yến Vân Lãng cười rộ lên: "Nếu ngày sau Yến mỗ có cơ hội đến Bắc Địch, không biết Đại phu nhân có thể làm người dẫn đường, chỉ điểm một chút hay không?"
 
Sở Du đang muốn nói, Vệ Uẩn cũng đã xốc mành tiến đến. Yến Vân Lãng và Sở Du đồng thời nhìn sang, thấy sắc mặt của Vệ Uẩn không tốt đứng ở cửa. Yến Vân Lãng ngẩn người, nhưng vẫn kịp phản ứng, cười hành lễ: "Vương gia."

 
Vệ Uẩn nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, gật đầu. Sau đó đi đến bên cạnh Sở Du, lãnh đạm nói: "Lễ thả đèn trời ở Bắc Địch, bản vương cũng từng xem qua, có chuyện không bằng Thái Thú trực tiếp tìm bản vương, bản vương còn có thể tìm một người Bắc Địch dẫn đường cho ngươi, trực tiếp dẫn ngươi đi."
 
Yến Vân Lãng nhìn Sở Du đứng sau lưng Vệ Uẩn, có chút mờ mịt.
 
Hắn nhìn bộ dạng của hai người, luôn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng cũng nói không biết là sai ở đâu. Cũng may hắn vẫn trước sau như một cười nói: "Cũng tốt, đến lúc đó Vương gia không nên cảm thấy hạ quan nhiều chuyện."
 
"Không ngại."
 
Vệ Uẩn lạnh lùng mở miệng, sau đó cúi đầu nhìn Sở Du, giọng nói mang vài phần tình cảm ấm áp: "Noãn lô* đâu? Đi ra ngoài sao không mang theo?"
 
*Noãn lô: Lò sưởi nhỏ quý tộc thời nhà Thanh hay ôm khi trời lạnh
 
Thấy Yến Vân Lãng còn đang ở bên cạnh, Vệ Uẩn lại đột nhiên hỏi câu thân mật như vậy, Sở Du ho nhẹ một tiếng, sau đó nói: "Không sao, hôm nay khí trời rất tốt."
 
Nói xong, Sở Du quay đầu nhìn về phía Yến Vân Lãng: "Yến công tử, hôm nay dù sao trời giá lạnh, không bằng chúng ta trở về đi?"
 
"Cũng tốt." Yến Vân Lãng nhìn cơ thể Sở Du mảnh khảnh, trong mắt mang theo vài phần dịu dàng: "Nữ nhi đa số đều sợ lạnh, Đại phu nhân vẫn là nên bảo vệ tốt thân thể mới được."
 
"Không phải là vì đi dạo hoa viên với ngươi sao?"
 
Vệ Uẩn nói một câu oán giận. Yến Vân Lãng nhịn không được lại liếc mắt nhìn Vệ Uẩn, luôn cảm thấy hôm nay Vệ vương gia có chút kỳ quái. Hắn thu hồi ánh mắt, thở dài, thầm kín đưa tình với Sở Du nói: "Hôm nay khổ cực Đại phu nhân rồi."
 
Sở Du mỉm cười nhìn hắn một cái. Nàng chưa từng gặp qua nam nhân như vậy, trong mắt luôn luôn ngậm nước, tựa hồ thấy ai cũng thâm tình như vậy. Nàng nghĩ có lẽ là ánh mắt đa tình trời sinh, không khỏi nhìn nhiều hơn mấy lần. Vệ Uẩn im lặng đặt tay lên thanh đao giắt bên hông, một câu cũng không nói.
 
Vệ Uẩn vừa đến, toàn bộ bầu không khí đều có một loại áp lực không thể diễn tả thành lời. Ban đầu Yến Vân Lãng còn mạnh mẽ chống đỡ nói chuyện với Sở Du vài câu. Sau đó không biết thế nào, tất cả mọi người đều không có hứng thú, một đường trầm mặc trở về đại đường.
 
Đến đại đường, Liễu Tuyết Dương thấy Vệ Uẩn, không khỏi có chút kỳ quái: "Vương gia tại sao trở lại?"
 
Nhìn thấy Liễu Tuyết Dương, Vệ Uẩn liền cười, tiến lên cung kính nói: "Nghe nói mẫu thân thiết yến, con nghĩ trong nhà đều là nữ quyến tiếp khách cũng không tốt, nên cố ý vội vàng trở về tiếp đãi."
 
Một câu nói này làm cho Liễu Tuyết Dương và Yến Chương Tú thiếu chút nữa nôn chết. Vệ Yến cũng không phải là thế giao. Lại nói Liễu Tuyết Dương thiết yến như vậy quả thực không tính là hợp quy củ. Thế nhưng hôm nay chiến loạn nhiều năm, rất nhiều chuyện đã sớm mất đi những lễ tiết này, hơn nữa Liễu Tuyết Dương vốn là có ý tác hợp, cho nên muốn vượt qua tầng quy củ này. Hôm nay Vệ Uẩn thẳng thắn nói ra một câu này, làm cho Sở Du vô cùng kinh ngạc. Vệ Uẩn nói như vậy, nghĩa là đại khái Vệ gia và Yến gia không phải là quá quen thuộc.
 
Sở Du nhìn thoáng qua sắc mặt của Liễu Tuyết Dương, trong lòng đã hiểu rõ đại khái, không khỏi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Yến Vân Lãng. Nàng thấy hắn đang uống trà. Hắn phát hiện ra ánh mắt của nàng thì xoay đầu lại, cong mi cười.
 
Sở Du ngẩn người, đột nhiên cảm thấy vị công tử này quả thật là một người rất thú vị.
 
Vệ Uẩn nói ra lời đó, Liễu Tuyết Dương chỉ có thể lúng túng nói: "Đến cũng tốt, vậy con nói chuyện vài câu với Yến đại nhân...."
 
Vệ Uẩn cười đồng ý, đứng dậy đi đến bên cạnh bàn Sở Du, sau đó chủ động nói chuyện với Yến Vân Lãng.
 
Nhưng mà hôm nay ai cũng không muốn nói chuyện với Vệ Uẩn, vì vậy chưa nói được vài câu, Yến Chương Tú đã chủ động cáo từ, dẫn Yến Vân Lãng đi.
 

Vệ Uẩn tự mình tiễn phụ tử Yến gia ra cửa, lễ tiết thật ra làm cho người ta rất hài lòng. Chờ trở lại đại đường, Sở Du đã trở về, lưu lại trong phòng của Liễu Tuyết Dương. Liễu Tuyết Dương vỗ bàn, cả giận nói: "Con, hài tử hồ đồ này, con thiếu chút nữa là phá hư chuyện tốt của tẩu tử của con mà!"
 
Sắc mặt Vệ Uẩn lạnh lẽo, ngồi xuống bên cạnh Liễu Tuyết Dương, bình tĩnh nói: "Nhi tử không biết chuyện mà mẫu thân nói, là chuyện gì?"
 
"Con xem con thông minh, thế nào lại không hiểu rõ hả? Hôm nay ta thiết yến mời Yến gia phụ tử làm gì, không phải là muốn cho chị dâu con xem mắt sao?"
 
"Xem mắt?" Vệ Uẩn cười nhạt thành tiếng: "Chỉ bằng Yến Vân Lãng?"
 
"Cái gì gọi là chỉ bằng Yến Vân Lãng hả? Hôm nay ta nhìn thấy Yến Vân Lãng, người ta cũng là danh môn quý tộc, người lại thông minh biết tiến lên, lớn lên cũng dễ nhìn, tính tình cũng khiến cho tẩu tử của con thích, vậy mà ngược lại con nói hắn không tốt?"
 
"Chỉ bằng danh tiếng lãng tử của hắn, con cũng sẽ không để cho tẩu tử đến chỗ của hắn!"
 
"Chọn chọn lựa lựa! Con chỉ biết chọn chọn lựa lựa! Con thì tìm được người nào tốt hả? Năm đó ta nói Cố Sở Sinh tốt, con nói thân phận Cố Sở Sinh thấp. Hôm nay người ta là nội các Đại học sĩ, con cũng không hơn người ta người ta mấy bậc. Con nói ta xem rốt cuộc là con nhìn trúng ai? Tẩu tử của con đã bao nhiêu tuổi rồi? Qua vài năm nữa, nếu nàng sinh con sẽ nguy hiểm. Trước đây ta đều để cho con lưu ý người, đã nhiều năm như vậy, ngay cả một thân ảnh cũng chưa từng thấy! Con dự định để cho tẩu tử của con thủ tiết cả đời hả?!"
 
Vệ Uẩn mím môi không nói lời nào. Trong mắt Liễu Tuyết Dương hiện lên nước mắt: "Tiểu Thất, ta biết con thiên vị ca ca con, nhưng mà làm người không thể không có lương tâm. A Du đối đãi với Vệ gia không tệ, con cũng không thể có tâm tư để cho nàng thủ tiết cả đời như vậy được."
 
"Mẫu thân, con không có ý này..." Nghe thấy tiếng khóc của Liễu Tuyết Dương, nghĩ đến cũng là nỗi khổ tâm của Liễu Tuyết Dương, Vệ Uẩn mềm lòng, có chút bất đắc dĩ nói: "Nhưng bệnh nguy cấp cũng không thể chạy chữa bậy được. Con nhìn người cho tẩu tử, ngài đừng tìm lung tung. Yến Vân Lãng này vừa nhìn đã biết không phải là người tốt. Ngài không thể quăng tẩu tử vào trong hố lửa được."
 
"Gì mà quăng vào trong hố lửa hả? Trên đời này có nam nhân nào không phong lưu? Từ trước đến nay Vân Lãng đều không gây ra chuyện gì, so với mấy công tử ăn chơi trác táng coi như cũng là giữ mình trong sạch. Con nghĩ là ai cũng giống như con, giống như cô nương thủ thân như ngọc. A, đừng nói đến chuyện của tẩu tử con nữa, nói đến chuyện của con... "
 
Trọng tâm câu chuyện bỗng chuyển đến trên người Vệ Uẩn. Vệ Uẩn bị Liễu Tuyết Dương đeo bám nói một trận. Vệ Uẩn chết lặng nghe Liễu Tuyết Dương nói. Sau đó phát hiện năng lực trách mắng của Liễu Tuyết Dương trong mấy năm nay thực sự là càng ngày càng đáng sợ.
 
Chờ ban đêm trở lại trong phòng, cả thể xác và tinh thần của Vệ Uẩn đều uể oải. Hắn nằm ở trên giường, mệt mỏi đến nỗi không có chút khí lực nào. Sở Du nghiêng người chống đầu, không khỏi cười nói: "Vẻ mặt như không được yêu thương này của chàng là làm sao vậy? Bà bà nói chàng?"
 
"Nữ nhân thúc giục kết hôn thật là đáng sợ." Vệ Uẩn xoay người lại, kéo người vào trong lòng, mất hứng nói: "Cho mẫu thân một chút việc để làm đi, đừng làm cho ngài ấy mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào hôn sự của chúng ta."
 
"Lão nhân gia không suy nghĩ mấy chuyện đó thì nghĩ chuyện gì nữa?"
 
Sở Du vuốt tóc của hắn, nhẹ giọng trấn an. Vệ Uẩn trầm mặc một hồi, làm như có chút mất hứng. Sở Du cúi đầu nhìn hắn: "Làm sao vậy? Bị bà bà nói mất hứng?"
 
"Ta nghe nói... " Vệ Uẩn chần chừ trong chốc lát, cuối cùng vẫn phải nói: "Nàng trò chuyện với Yến Vân Lãng không tệ."
 
"Ừm." Sở Du nhớ đến vị công tử gặp mặt lúc ban ngày kia, không khỏi nở nụ cười: "Là một người rất thú vị."
 
Vệ Uẩn không nói gì, cánh tay đang ôm Sở Du siết chặt lại. Sở Du có chút nghi hoặc: "Hửm?"
 
Vệ Uẩn chôn mặt ở trong ngực nàng, nhỏ giọng nói: "Không phải ta đã nói là không được nói sao?"
 
"Không được nói gì?" Sở Du có chút nghi hoặc.
 
"Ta cảm thấy..." Vệ Uẩn có chút không cam lòng thừa nhận nói: "Ta tựa hồ không làm cho nàng vui bằng hắn."
 
Nghe xong lời này, Sở Du cười khẽ: "Chàng đang mê sảng gì vậy hả. Vệ gia của chàng một nhà chính trực, chỉ có chàng mới là người có thể nhất."
 
Vệ Uẩn nghe vậy, luôn cảm thấy kỳ quái, chưa phát giác ra Sở Du đang khen hắn. Nhưng lúc này Sở Du mới hoàn hồn, ôm hắn nói: "Ghen?"
 
Vệ Uẩn không nói gì. Sở Du buông tay ra, rúc vào ổ chăn, tay chui vào bên trong quần áo của hắn, cười nói: "Thật sự ghen?"
 
"Nàng nghiêm túc cho ta."
 
Vệ Uẩn bắt lấy tay của Sở Du, nghiêm túc nói: "Nàng phải đáp ứng với ta, sau này cách xa hắn một chút."

 
"Sao lại keo kiệt như vậy hả?"
 
Tay Sở Du bị cản lại, đưa chân qua trêu chọc hắn. Vệ Uẩn đỏ mặt, thấp giọng nói: "Đừng làm loạn, nghiêm túc nói chuyện."
 
Thấy Vệ Uẩn sắp giận, cuối cùng Sở Du cũng ngừng động, nghiêm túc nói: "Được được được, ta dỗ chàng. Chàng yên tâm đi, chàng không nói, thì sau này ta cũng sẽ cách xa hắn một chút ."
 
Nghe được lời này, Vệ Uẩn rốt cục cũng yên tâm. Hắn buông tay nàng ra, đặt tay nàng thả lại vị trí cũ.
 
"Được rồi." Hắn cúi đầu hôn lên môi nàng, giọng nói khàn khàn: "Có thể không đứng đắn được rồi."
 
Sở Du: "...."
 
Nàng quá rõ rồi, giả bộ nghiêm túc cái gì chứ.
 
Ban ngày Vệ Uẩn bị Liễu Tuyết Dương quở trách khiến cho thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt. Buổi tối cũng không quá mức hồ nháo, sau khi xuất ra thì đi ngủ.
 
Hai người nghỉ ngơi sớm. Đợi đến giờ tý, Sở Du mơ hồ nghe thấy âm thanh tiếng chim bồ câu. Sở Du có chút mông lung mở mắt ra, nhìn thấy một con chim bồ câu đậu vào trên cửa sổ, dưới chân còn cột một cái thẻ nhỏ.
 
Sở Du thấy con chim bồ câu này có chút kỳ quái. Nàng đứng dậy, tháo cái thẻ nhỏ trên chân con bồ câu xuống thì nó bay đi mất. Sở Du cúi đầu nhìn. Vậy mà là một bài thơ tình, văn chương vô cùng tốt, chữ viết cũng rất đẹp, lạc khoản* là một con chim yến nhỏ, vẽ cũng rất đẹp.
 
*Lạc khoản: Hàng chữ ở góc bức tranh, bức trướng, ghi năm tháng tên họ tác giả, do chính tác giả viết.
 
Mùi hương trên cái thẻ rất đặc biệt, vừa nhìn đã biết là cố ý điều chế, quả thật là rất để tâm. Sở Du cúi đầu ngửi ngửi mùi hương, không khỏi nở nụ cười.
 
Sống hai đời, đây là lần đầu tiên được người ta theo đuổi như vậy. Lúc này Vệ Uẩn phát hiện Sở Du vẫn chưa quay về giường nằm, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Sở Du đang cúi đầu mỉm cười nhìn tờ giấy.
 
Trong nháy mắt Vệ Uẩn tỉnh táo lại. Hắn vội vàng xuống giường đi đến phía sau Sở Du, ánh mắt nhìn xuống tờ giấy trên tay Sở Du, không khắc chế được sự sốt ruột trong lòng, nói: "Đây là cái gì?"
 
Sau đó hắn nhìn thấy dòng thơ tình và lạc khoản hình con chim én kia.
 
Ngược lại lần này Vệ Uẩn rất yên tĩnh. Sở Du ngẩng đầu nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn lạnh lẽo như băng, vội vàng khoát tay nói: "Không quan hệ gì tới ta, lúc nãy bồ câu đưa tới."
 
"Ta biết."
 
Vệ Uẩn cười nhạt: "Vương bát cao tử này ngược lại cũng không phụ danh tiếng."
 
"Đừng quản hắn nữa." Vệ Uẩn ôm Sở Du về giường: "Bên ngoài lạnh lẽo, mau đi ngủ thôi."
 
Sở Du 'ừm' một tiếng, cũng không có suy nghĩ gì nhiều, trực tiếp đi ngủ. Chờ Sở Du ngủ, Vệ Uẩn lại mở to mắt, cuối cùng vẫn nhịn không được, đứng dậy, ném bức thư tình vào trong bếp lửa than.
 
Đốt xong bức thư, trong lòng hắn vẫn cảm thấy có chút ấm ức. Hắn nhìn Sở Du, không đành lòng đánh thức nàng, vì vậy bản thân xoay người sang chỗ khác, chiến tranh lạnh với Sở Du một đêm này.
 
Sở Du đang ngủ say không hề biết một chút nào về trận chiến tranh lạnh mà Vệ Uẩn bắt đầu này. Ngày hôm sau tỉnh lại, Vệ Uẩn đã đơn phương kết thúc chiến tranh.
 
Vệ Uẩn suy nghĩ một chút, đại khái đây là trận chiến tranh lạnh có tiền đồ nhất từ lúc hắn và Sở Du ở bên nhau.
 
Hắn tính toán một chút, trận chiến tranh lạnh này đủ ba canh giờ nhỉ!
_________
Pass chương 134: soju
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui