Sở Du đợi đến ngày hôm sau, trong cung có người tới đón nàng. Nàng thay áo ngoài lộng lẫy màu tím có vẽ hoa ngọc lan, chải búi tóc phụ nhân rồi bước lên cỗ kiệu từ trong cung tới. Cỗ kiệu đung đưa, lúc đến trước cửa cung, Sở Du trông thấy Cố Sở Sinh đứng đó, mặc quan bào màu đỏ thẫm đứng thẳng người, thấy cỗ kiệu của nàng dừng lại, Cố Sở Sinh dừng lại, khi chờ Sở Du xuống kiệu, hắn ta hơi khom người, Sở Du liền đưa tay đặt vào bàn tay mở ra của Cố Sở Sinh.
Trước kia nàng đối với Cố Sở Sinh đứng xa mà trông trước sau như một, nhưng mà cục diện hôm nay, nàng lại cách Cố Sở Sinh càng gần càng tốt. Bàn tay mà nàng duỗi ra chính là để cho Triệu Nguyệt và tất cả mọi người hữu tâm trong bóng tối nhìn, cho dù bọn họ cố kỵ Cố Sở Sinh thì cũng sẽ có chút thu liễm.
Quả nhiên, trong khoảnh khắc nàng vươn tay ra, người xung quanh đều đưa tới ánh mắt khác thường, vẻ mặt Sở Du không thay đổi. Cố Sở Sinh rũ mắt xuống, không dám nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn nà như khắc bạch ngọc trong tay mình, hắn ta ngăn chặn tâm tình của mình, nhỏ giọng nói: “Trong cung ta đều đã chuẩn bị xong rồi, nàng đừng đi lạc, ta sẽ luôn luôn trông nom nàng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sở Du gật đầu, không nói nhiều. Cố Sở Sinh nhẹ nhàng thu tay lại, bao bọc bàn tay mềm mại kia trong tay mình.
Sở Du giương mắt nhìn hắn ta, vẻ mặt lạnh lùng, Cố Sở Sinh chống đỡ chính mình gian nan cười lên: “Vì nàng mà làm nhiều như vậy, còn không cho ta nhận được chút lời?”
Trên miệng thì hắn nói đến lợi hại, nhưng mà chạm đến ánh mắt của Sở Du, thật ra trong lòng hắn ta vô cùng rung động, hắn ta rất sợ ánh mắt lạnh lùng như vậy của Sở Du, luôn cảm thấy đối phương nói thêm một câu nữa là có thể khiến cho quân lính của hắn ta tan rã.
Nhưng hôm nay Sở Du cũng không muốn Cố Sở Sinh thua thiệt, nàng im lặng không lên tiếng, nhẹ nhàng cười một tiếng rồi quay đầu đi.
Trong nụ cười đó mang theo sự trào phúng, Cố Sở Sinh nắm chặt tay nàng, quay người đi về phía trong cung.
“Ngày mai ta sẽ tới cửa cầu hôn, nàng cũng không cần chuẩn bị quá nhiều, mọi thứ ta sẽ xử lý.”
Nghe thấy lời này, Sở Du cuối cùng cũng mở miệng: “Ai cho phép ngươi tới cửa cầu hôn?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Sở Sinh quay đầu nhìn nàng, trong mắt mang theo sự cay đắng: “A Du, nếu bây giờ nàng đã cúi đầu thì cần gì phải vòng vo với ta? Vệ gia ở Hoa Kinh, người có thể giúp các nàng, trong Hoa Kinh này chỉ có ta.”
Sở Du thu lại giọng nói, qua hồi lâu, giọng nói nàng lơ lửng: “Cố Sở Sinh, ngươi biết không, thật ra ngươi không yêu ta, ngươi chỉ vì không đạt được cho nên luôn cố chấp.”
Giống như đời trước hắn ta cố chấp với Sở Cẩm, sau khi nàng sống lại, sau khi được yêu thích, nàng cũng chầm chậm hiểu rõ, năm đó Cố Sở Sinh cũng không yêu Sở Cẩm, đó chẳng qua chỉ là một chấp niệm thời niên thiếu của hắn ta, hắn ta mong nhớ quá nhiều năm, cho nên vừa về Hoa Kinh, hắn ta liền lập tức cưới Sở Cẩm.
Đời này hắn ta không có được nàng, cho nên cố chấp với nàng. Nếu như đạt được thì có lẽ là không có nhiều rắc rối như vậy.
Sở Du quay đầu nhìn Cố Sở Sinh một cái, nam tử nhìn nàng khẽ cười, trong vẻ mặt mang theo sự thê lương và mỏi mệt.
“A Du, ta có yêu nàng hay không, ta hiểu rõ hơn ai hết.”
Sở Du không nói nhiều nữa, có một khoảnh khắc nàng sẽ nghĩ, nàng trọng sinh mà đến, có phải Cố Sở Sinh cũng quay về hay không. Chỉ là vừa nghĩ như vậy nàng đã cảm thấy buồn cười, Cố Sở Sinh căm ghét nàng cả một đời, đến khi nàng chết, Cố Sở Sinh cũng không cho nàng thiện ý, nếu như Cố Sở Sinh thật sự trở về thì có lẽ cũng là có thể chạy được bao xa thì chạy, tuyệt đối sẽ không dính dáng tới nàng mới đúng.
Nàng bị đời trước quấn lấy, quả thật cũng không phải là một chuyện khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ.
Hai người cùng nhau nắm tay vào đi đến đại điện, không đếm xỉa đến ánh mắt mà tất cả mọi người đưa tới, Cố Sở Sinh phân phó người ghép bàn của hắn ta và Sở Du lại, vẻ mặt Sở Du lạnh nhạt, người xung quanh xì xào bàn tán. Hai người vừa ngồi xuống thì một nữ tử mặc váy vải bông trắng, mang theo mạng che mặt đi tới trước bàn nhỏ, Sở Du ngẩng đầu liền trông thấy Sở Cẩm đang nhíu chặt lông mày.
Phía sau nàng ta còn có một thiếu niên đang đứng, thiêu niên kia nhìn qua có dáng vẻ mười bốn mười lăm tuổi, tóc được buộc lên, một thân trang phục có tinh thần, trông gọn gàng chỉnh tề.
Sở Du nhận ra, đó chính là thiếu niên Hàn Mẫn mà năm đó Sở Cẩm cứu ở Phượng Lăng thành, bây giờ trở về Hoa Kinh, Hàn Tú ở dưới tay nàng tiếp tục nghiên cứu chế tạo binh khí, Hàn Mẫn thì đi theo Sở Cẩm, làm gã sai vặt bên cạnh Sở Cẩm. Nghe nói Hàn Tú có mấy lần đến Sở gia đòi người nhưng Hàn Mẫn lại kiên trì tình nguyện ở bên cạnh Sở Cẩm làm thị vệ, cũng không trở về. Hàn Tú hết cách, mỗi cuối năm đều đến Sở gia với Hàn Mẫn, cùng đón năm mới với Sở Cẩm và những người khác của Sở gia.
“Tỷ tỷ.” Sở Cẩm lên tiếng, trong mắt đều là sự lo lắng. Sở Du ngẩn người, sau đó cười lên: “Sao muội lại ở chỗ này?”
Sau khi Sở Cẩm bị hủy dung thì gần như không ra khỏi cửa, càng không muốn nói đến cung yến long trọng thế này. Sở Du hơi suy nghĩ, đoán chừng biết được Sở Cẩm tới làm gì, trong mắt nàng mang theo mấy phần ấm áp: “Trở về đi, cố gắng sống phần của bản thân mình, ta sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.”
“Tỷ tỷ,” Sở Cẩm than nhẹ một tiếng: “Ta ngồi cùng bàn với tỷ đi.”
Nghe thấy lời này, Cố Sở Sinh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, hắn ta nhàn nhạt nhìn lướt qua Sở Cẩm, Sở Cẩm đối với hắn ta mà nói giống như giun dế, đời trước lúc Sở Cẩm tranh đoạt việc bếp núc trong nhà với thê tử của Cố Nhan Thanh, bị nhi tức góp nhặt chứng cứ, vạch ra từng việc từng việc mà đời này nàng ta làm ra rồi nộp lên quan phủ. Dư luận triều đình sôi nổi, bất lợi với thanh danh của hắn ta, thế là hắn ta đưa nàng ta về Sở gia. Nhưng khi đó Sở gia đã sớm không còn tồn tại, sau khi Sở Lâm Dương chết trận, Sở gia không gượng dậy nổi, hai mươi năm sau, Sở gia chỉ có một Sở Lâm Tây không nên thân đau khổ chèo chống, sau khi Sở Cẩm quay về không lâu thì bị phu nhân Diêu Đào của Sở Lâm Tây đuổi ra ngoài, lưu lạc dân gian.
Chờ đến lúc hắn ta gặp lại nàng ta thì cả người nàng ta là vật dơ bẩn, dung hạnh không chịu nổi, hắn ta cũng chỉ nâng màn kiệu lên nhìn thoáng qua rồi không nhiều lời nữa.
Chờ đến ba năm trước khi hắn ta chết đi, hắn ta nghe được tin nàng ta đã chết, nghe nói là dùng cây trâm vàng thuở thiếu thời của mình vẫn luôn được giữ đến sau này để tự sát trong căn nhà đổ nát của mình.
Khi đó hắn ta nghĩ, không biết Sở Cẩm có hối hận hay không, trước khi nàng ta chết đi có nghĩ tới vị tỷ tỷ móc tim móc phổi với nàng ta hay không.
Đời trước bạc tình bạc nghĩa như thế, càng khỏi nói đến bây giờ? Chỉ là đời này Sở Du và Sở Cẩm giao hảo, Cố Sở Sinh cho chút tình mọn, nhạt giọng nói: “Sở Nhị tiểu thư, vị trí của ngươi ở bên kia.”
“Cố đại nhân,” Sở Cẩm âm thầm siết chặt nắm tay: “Tỷ tỷ của ta, bây giờ bất kể như thế nào cũng là Đại phu nhân của Vệ gia, ngài…”
“Nàng ấy rất nhanh sẽ trở thành Đại phu nhân của Cố gia.”
Cố Sở Sinh không thích danh xưng kia, hắn ta nhìn nàng ta, bình tĩnh nói: “Ngươi tiếp tục gọi nàng ấy là tỷ tỷ là được.”
“Lui ra đi.” Sở Du không muốn hai người tranh chấp, nàng nói với Hàn Mẫn: “Mang Nhị tiểu thư đi xuống.”
Khuôn mặt Hàn Mẫn lộ vẻ do dự, cuối cùng hắn ta vẫn nói: “Tỷ tỷ…”
Nhưng lời vừa mới ra khỏi miệng, Sở Cẩm liền tiến lên, trực tiếp ngồi bên cạnh Sở Du, vẻ mặt ung dung: “Ta ở bên cạnh tỷ tỷ.”
Sở Du nhíu mày: “Càn quấy, muội còn cần thanh danh không?!”
Sở Cẩm rũ mắt xuống, khàn giọng lên tiếng: “Dáng vẻ bây giờ của ta, cần thanh danh còn có thể làm gì? Ta đã nghe nói tình huống của Vệ gia, cung yến hôm nay sợ là Hồng Môn Yến, ta ở đây…”
“Nếu biết là Hồng Môn Yến, muội ở đây lại có thể làm gì?” Sở Du có chút bất đắc dĩ: “Trở về đi.”
“Ta không yên lòng,” Sở Cẩm lắc đầu: “Ta ở đây, dù sao cũng thêm một phần trông nom.”
Sở Du thấy không khuyên nổi thì quay đầu nhìn về phía Cố Sở Sinh: “Ta ngồi cùng bàn với muội ấy thôi.”
Ánh mắt Cố Sở Sinh quét qua Sở Cẩm một cái, thấy Sở Cẩm lạnh lùng nhìn hắn ta, trong lòng hắn ta biết Sở Du thương muội muội, hắn ta nhân tiện nói: “Được thôi, tỷ phu nhường ngươi một lần.”
“Ngươi…” Sở Cẩm giận mà tiến lên thì bị Sở Du kéo lại, vẻ mặt Sở Du không thay đổi, nàng mang theo Sở Cẩm đứng dậy, cùng Sở Cầm ngồi xuống vị trí vốn nên ngồi của mình. Sau khi hai người ngồi xuống, Sở Cẩm cầm tay Sở Du, khẽ run, vẫn luôn không dám buông tay.
Sở Du vỗ vỗ tay nàng ta, vẻ mặt ôn hòa.
“A Cẩm,” Nàng bình tĩnh nói: “Đừng sợ, tỷ tỷ ở đây.”
Sở Cẩm nhắm mắt lại, sau một hồi, cuối cùng cũng trấn định lại.
Đợi một hồi, Triệu Nguyệt mang theo Trưởng công chúa đi vào, tất cả mọi người đứng lên hành lễ, sau khi Triệu Nguyệt ở phía trên nói lời chúc mừng thì mọi người theo thứ tự ngồi xuống, yến hội chính thức bắt đầu.
Bắt đầu không bao lâu, Triệu Nguyệt liền cùng Trưởng công chúa rời đi, để lại quần thần tự do trò chuyện. Sở Cẩm và Sở Du ngồi tại chỗ, không dính một giọt nước, vẻ mặt Sở Du tự nhiên, dường như nàng còn cùng Sở Cẩm trò chuyện cái gì đó. Ban đầu Sở Cẩm đáp lời còn rất cứng nhắc, không bao lâu thì tự nhiên trở lại.
Một lát sau, Sở Du trông thấy một nữ quan đi về phía nàng, nữ quan kia là người bên cạnh Trưởng công chúa, bình thường phần lớn là do nàng ta truyền tin, nữ quan kia khàn giọng, hơi có chút vội vàng nói: “Đại phu nhân, Trưởng công chúa bảo người đi qua, có chuyện quan trọng.”
Sở Du nhíu mày, phản ứng đầu tiên của nàng chính là có bẫy, nàng không động đậy, khuôn mặt nữ quan kia lộ vẻ sốt ruột nói: “Đại phu nhân, công chúa thật sự xảy ra chuyện rồi!”
“Công chúa có thể xảy ra chuyện gì?”
Sở Du giương mắt nhìn về phía nữ quan kia: “Nói với công chúa một tiếng, ngày mai ta đi.”
“Sợ là không còn kịp nữa,” Nữ quan kia thấp giọng: “Công chúa nói, nàng ấy biết được bây giờ tình cảnh của người hung hiểm, nhưng nàng ấy lấy được chút đồ, nhất định phải đưa ra khỏi cung trong hôm nay, thứ này vô cùng quan trọng, Vệ gia Bạch Đế cốc…”
Nghe thấy lời này, trong lòng Sở Du run lên bần bật.
Nàng biết Trưởng công chúa đã lấy được thứ gì, nhất định là nàng ấy đã lấy được một chứng cứ về việc năm đó Triệu Nguyệt tham gia vào Vệ gia Bạch Đế cốc.
Nàng đánh giá nữ quan kia hồi lâu, người nàng gặp thật sự là nữ quan bên cạnh Trưởng công chúa. Nàng suy tư một lát rồi nói với nữ quan kia: “Ta đi Tê Phượng cung, dẫn đường đi.”
Nói xong nàng liền đứng dậy rồi dẫn Sở Cẩm và Hàn Mẫn cùng nhau ra ngoài. Trên đường đi đến Tê Phượng cung, trong lòng Sở Du thoáng thả lỏng một chút, nữ quan kia dẫn đường ở phía trước, nói với Sở Du quá trình Trưởng công chúa phát hiện ra chứng cứ.
“Vừa rồi bệ hạ say rượu, ngã xuống giường, có một phong thư rơi ra từ trong tay áo, trong thư kia chính là…”
Lời nói còn chưa dứt, Sở Du đã phát hiện ra chuyện không bình thường.
Tính tình Triệu Nguyệt như thế, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy được? Còn đúng lúc để Trưởng công chúa phát hiện ra vào giờ khắc này…
Sắc mặt Sở Du thay đổi, không chút do dự mà bắt lấy Sở Cẩm rồi xoay người muốn chạy, nhưng lúc này đã hoàn toàn không kịp nữa, hơn mười sát thủ từ bên cạnh thăm dò mà ra, trong không khí tràn ngập màu khói mờ nhạt, nữ quan kia bỗng nhiên ngã xuống. Sở Cẩm không chút do dự mà nói với Hàn Mẫn: “Lui!”
Hai người ngừng thở, Hàn Mẫn ôm Sở Cẩm trực tiếp bay lên đỉnh lầu, Sở Du phóng đi về hướng ngược lại bọn họ. Mục tiêu của những người này ở chỗ Sở Du, dường như bọn họ nhận được mệnh lệnh nghiêm ngặt, đúng là không có một ai đuổi theo Sở Cẩm mà trực tiếp đuổi theo Sở Du.
Sở Du ngừng thở, đưa tay ăn một viên thuốc, sau đó nhanh chóng đi về phía đại điện.
Chỉ là Triệu Nguyệt đã sớm biết năng lực của nàng, lần này có hơn mười sát thủ, đều là nhân vật cao cấp nhất bên cạnh hắn ta, một người thì Sở Du còn miễn cưỡng chống đỡ, nhưng mười người liên thủ mà lên, Sở Du cũng bị nhốt trong sự dày đặc đó, nửa bước cũng không rời ra được.
Nàng không ra khỏi được phạm vi của khói độc, thuốc dần dần mất đi công hiệu, bàn tay mang theo kiếm của nàng bắt đầu như nhũn ra, trước mắt mơ màng, có người bỗng nhiên đạp một cước vào đùi nàng, nàng vừa đổ về phía trước đã bị mười mấy người xông lên đè thân thể nàng lại. Trên người nàng hoàn toàn không có cách nào động đậy, trong lúc mơ màng, nàng nghe thấy có tiếng của thái giám vang lên: “Bệ hạ, Đại phu nhân không chống đỡ được nữa.”
Hơi thở của Sở Du vừa nhanh vừa nặng, nàng khó khăn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Triệu Nguyệt đứng trong đám người, hắn ta lẳng lặng nhìn nàng.
“Đút thuốc,” Vẻ mặt Triệu Nguyệt lạnh lùng: “Nhốt vào địa lao đi.”
Sở Du cắn răng còn muốn đứng dậy nhưng trên người lại không còn chút sức lực nào, nàng nhắm mắt lại, cảm thấy có người đưa một viên thuốc vào trong miệng nàng, sau đó nghe thấy xung quanh không ngừng truyền đến tiếng cửa bị đá mở ra rồi khép lại, cuối cùng nàng đi vào một căn phòng, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, hai thị nữ dùng dây sắt khóa tay chân nàng lại, sau đó bắt đầu lột y phục của nàng.
“Các ngươi… muốn làm gì…”
Sở Du khàn giọng mở miệng, nàng phát hiện ra có chút không đúng, tay chân thị nữ lưu loát lau qua thân thể nàng, lau một loại thuốc không biết tên, thuốc kia mang theo hương hoa nhàn nhạt, chỉ ngửi vào cũng làm cho tâm trí người ta chập chờn. Trên người nàng còn sót lại một lớp lụa mỏng, tóc tung bay, dưới ánh đèn, lụa mỏng chảy xuôi theo với ánh sáng như nước.
Nàng cảm thấy có ngọn lửa từ bụng dưới dâng lên, nàng miệng đắng lưỡi khô. Sớm đã trải qua việc đời khiến nàng biết rõ đây là cái gì, nàng siết nắm tay, điều chỉnh hơi thở. Nàng bắt đầu hiểu rõ Triệu Nguyệt muốn làm gì, điều này khiến cả người nàng nhục nhã đến mức cắn chặt răng.
Nàng bắt đầu sợ hãi có người đến, nàng hy vọng vào giờ khắc này đừng ai tới.
Nàng không nhịn được mà bắt đầu kẹp lấy thân thể, nhẹ nhàng ma sát, lúc này truyền đến tiếng bước chân lo lắng, một lát sau, cửa bị đá ầm vang mở ra, Cố Sở Sinh lo lắng nói: “A Du…”
Lời còn chưa nói, hắn ta đã ngu ngơ tại chỗ, ngơ ngác nhìn Sở Du bị khóa trên tường đá.
Nữ tử mang lụa mỏng thuần trắng, tóc dài như thác nước, trên đầu có một đóa hoa màu trắng rũ xuống, lung lay theo động tác của nàng. Mồ hôi thơm từ trán nàng xẹt qua hai má của nàng, một đường hướng xuống dưới, nhỏ xuống chui vào bên trong đường cong rõ ràng kia. Sắc mặt nàng ửng hồng, ánh mắt lắc lư giữa tỉnh táo và mê ly, như giọt sương trên hoa sen ban sớm, run rẩy, chạm vào liền vỡ nát.
Đầu óc Cố Sở Sinh nổ tung, trong chớp mắt, vô số ký ức tràn vào trong đầu.
Hắn ta từng có được người này, vào rất nhiều năm trước. Một đời từ lúc là thiếu niên cho đến sau này, hắn ta trầm mê thân thể người này, nhưng mà thời thiếu niên, hắn ta luôn không chịu thừa nhận, mỗi lần ý loạn tình mê, hắn ta đều phải cắn chặt hàm răng ra vẻ tỉnh táo.
Nhưng tư vị mất hồn kia vẫn luôn tồn tại trong đầu hắn ta, giờ khắc này, chuyện xưa trước kia cuồn cuộn dâng lên, kết hợp với dáng vẻ mặc cho quân hái của người trước mặt, vô số dục niệm nảy sinh trong hắn ta.
Nhìn dáng vẻ ngu ngơ của Cố Sở Sinh, Sở Du chật vật nhắm mắt lại, khàn giọng lên tiếng: “Cố Sở Sinh!”
Cố Sở Sinh bỗng nhiên bừng tỉnh, hắn ta bối rối lùi lại một bước, chính vào lúc này, cửa đá ầm vang mà rơi xuống, Cố Sở Sinh chợt quay đầu, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng cười của Triệu Nguyệt.
“Sở Sinh, ngày tốt cảnh đẹp, không phụ giai nhân nha!”
“Triệu Nguyệt!”
Cố Sở Sinh gầm thét lên tiếng: “Ngươi thả ta ra.”
“Ra làm gì?”
Có một mùi hương kỳ lạ tản ra trong không khí, Cố Sở Sinh rõ ràng nhận ra sự xao động trong thân thể mình, hắn ta đưa lưng về phía Sở Du, không dám nhìn nàng, nghe Triệu Nguyệt cười nói: “Không phải ngươi vẫn luôn muốn Đại phu nhân sao, như vậy thì không phải là được rồi sao?”
“Triệu Nguyệt, ta không phải là ngươi.”
Bàn tay Cố Sở Sinh đặt lên bức tường lạnh lẽo, hơi thở dồn dập: “Cho dù ta ti tiện nhưng cũng không trở nên ti tiện đến mức này. Ngươi có được Trưởng công chúa, ngươi vui vẻ không?”
Bên ngoài im ắng thật lâu, sau một hồi, Triệu Nguyệt chậm rãi nói: “Vậy để ta xem xem Cố đại nhân có phẩm tính cao thượng, người đẹp ngồi trong lòng mà vẫn không loạn thế nào đi.”
Cố Sở Sinh đau khổ nhắm mắt lại, hắn ta ngồi xếp bằng, đưa lưng về phía Sở Du, giọng nói khàn khàn: “Sau khi người của ta phát hiện ra không thấy ta đâu sẽ đến tìm ta, ta không động vào nàng, nàng không cần lo lắng.”
Sở Du không lên tiếng, nàng giương mắt nhìn hắn ta.
Hắn ta gầy gò hơn Vệ Uẩn, dáng vẻ vô cùng thư sinh, nhưng bất kể là năm đó hay là bây giờ, hắn ta vẫn là kết quả tốt nhất của bách tính.
Nếu như nói năm đó Vệ Uẩn dùng thân thể máu thịt của mình để xây lên tường thành Bắc Cảnh, vậy thì Cố Sở Sinh dùng chính mình để chống đỡ nửa bầu trời trên đầu bách tính. Vệ Uẩn cho quốc gia sự thái bình thịnh vượng, Cố Sở Sinh cho quốc gia sự thanh thản giàu có.
Nàng nhìn người đưa lưng về phía nàng, ánh mắt phức tạp, sau một hồi, nàng rốt cuộc cũng mở miệng: “Vì sao?”
Dục niệm xông hỗn loạn lên trong đầu Cố Sở Sinh, hắn ta vịn tường, hơi thở dốc, nghe thấy người sau lưng mở miệng hỏi, suy nghĩ của hắn ta hỗn loạn: “A Du, ta biết trong lòng nàng, ta hèn hạ vô sỉ… hung tàn độc ác. Thế như ta cũng có điểm mấu chốt… ta hy vọng nàng sống tốt, ta cũng hy vọng nàng ở bên cạnh ta. Thật ra ta cũng có vô số lần muốn buông tay, nhưng ta không làm được. Ta muốn hủy đi tất cả những người khiến nàng rời khỏi ta, thế nhưng ta… không muốn hủy đi nàng.”
“Nàng đừng sợ.” Hắn ta nuốt ngụm nước bọt, cũng không biết là nói với ai, thần trí hắn ta gần như mơ hồ: “Nàng đừng sợ.”
Sở Du nghe thấy lời hắn ta nói, suy nghĩ cũng vô cùng khó khăn.
Sự đau đớn nơi lòng bàn tay đã không có cách nào khiến nàng xoa dịu và tỉnh táo, nàng chỉ cảm thấy trong không khí đều tràn ngập hơi thở của Cố Sở Sinh. Nàng gần như là yếu ớt mà nghĩ.
Cứ như vậy đi.
Dù sao cũng không phải là chưa từng có, nàng để ý cái gì?
Song lúc ý nghĩ này xẹt qua, nàng bỗng nhiên nhớ tới đôi mắt của Vệ Uẩn.
Ánh mắt đó, từ lúc nhỏ tuổi cho đến bây giờ đều luôn duy trì sự sáng trong và kiên nghị, phảng phất như xuyên qua thời gian mà nhìn nàng.
Nàng nhớ tới lúc cuối cùng khi hắn rời đi, hắn đứng dưới ánh trăng gọi nàng: “Tẩu tử!”
Hắn ôn hòa mở miệng: “Chờ ta trở về.”
Sở Du nhắm mắt lại, hơi cong thân thể. Nàng đợi hắn trở về… nàng muốn đợi hắn trở về.
Không biết từ lúc nào mà Cố Sở Sinh đã chuyển đến trước người nàng, hắn ta run rẩy vươn tay, ôm nàng vào trong lòng.
“Ta chỉ ôm nàng một cái.”
Hắn ta khàn giọng lên tiếng: “Ta không làm gì cả, ta chỉ quá khó chịu, ta ôm nàng một cái, rất nhanh… rất nhanh sẽ có người…”
Sở Du khẽ thở dốc, bàn tay Cố Sở Sinh mang theo một mảnh kích động, nàng không khỏi nhớ tới lúc ở Sa Thành, nàng lau người cho Vệ Uẩn, chân của thiếu niên thon dài, bàn tay có vết chai, tay của hắn trông rất đẹp, khớp xương rõ ràng.
Hắn giống như đang ở đây, lướt qua thân thể nàng, thần trí nàng hoảng hốt, nàng khàn giọng lên tiếng: “Vệ Uẩn…”
Bàn tay Cố Sở Sinh hơi dừng lại, một tiếng gọi này đã kéo lý trí hắn ta trở về không ít, hắn ta bỗng nhiên ngẩng đầu, run rẩy lên tiếng: “Nàng nói cái gì?”
Sở Du lại một lần nữa gọi tên của người kia: “Vệ Uẩn…”
Từng tiếng từng tiếng, giống như một loại lực lượng nào đó chống đỡ nàng, nước mắt nàng rơi xuống, nàng nhắm mắt lại, lặp đi lặp lại mà lên tiếng: “Vệ Uẩn…”
Cả người Cố Sở Sinh đều đang run rẩy.
Sao lại là hắn… làm sao lại thật sự là hắn.
Dục niệm và sự thống khổ hòa vào nhau trút xuống như mưa, hắn ta vội vàng ôm chặt nàng, giọng nói khàn khàn: “Đừng kêu nữa…”
“Vệ Uẩn…”
“Đừng kêu nữa!”
“Vệ Uẩn…”
Cố Sở Sinh rốt cuộc cũng sụp đổ, hắn ta nén nước mắt gào thét thành tiếng: “Đừng kêu nữa! Nhìn ta! Nhìn ta đi!”
Hắn ta nắm cằm nàng, để cho nàng ngẩng đầu nhìn hắn ta, hắn ta dùng một chút lý trí cuối cùng, khó khăn lên tiếng: “Nàng nhìn ta, Sở Du… ta ở đây. Ta thích nàng, ta cuối cùng cũng thích nàng rồi, nàng nhìn ta, được không?”
Vẻ mặt Sở Du mê ly, nàng hoảng hốt nhìn thấy trong đình viện năm đó, Vệ Uẩn ngồi ở hành lang, nàng vì hắn mà múa thương, sau đó nàng quỳ một gối xuống trước người hắn, ngửa đầu nhìn hắn.
Vệ Uẩn thời niên thiếu mặc áo trắng đeo ngọc quan, hắn cúi đầu nhìn nàng, sau một hồi, hắn mang theo mấy phần ngượng ngùng, trong veo nhàn nhạt mà cười.
Nàng cũng không nhịn được mà cười.
“Vệ Uẩn.”
Cuối cùng nàng vẫn không thay đổi, đi lên con đường này rồi thì sẽ không bao giờ quay đầu.
Mà bên kia, Sở Cẩm một đường chạy như điên về phía Vệ phủ. Hàn Mẫn ở sau lưng nàng ấy, lo lắng nói: “Tỷ tỷ, cho dù đến Vệ phủ thì có thể làm thế nào? Hiện tại Vệ phủ cũng không có người nào!”
“Đi trước đã rồi nói!”
Sở Cẩm cắn răng lên tiếng.
Vừa dứt lời, nàng ấy trông thấy một đám người phi nhanh về phía Vệ phủ. Sở Cẩm nhìn từ xa xa, người đi đầu mặc áo trắng đeo ngọc quan, bên hông đeo trường kiếm, khuôn mặt kia phong lưu đẹp đẽ, lại mang theo sự cương nghị cứng cỏi mà Hoa Kinh khó có được.
Thanh niên tung người xuống ngựa, Sở Cẩm vừa vặn cưỡi ngựa đến trước cửa Vệ phủ, nàng ấy cảm thấy người trước mặt này có mấy phần quen thuộc, cực kỳ giống Vệ Uẩn mà năm đó nàng ấy từng thấy ở Phượng Lăng thành. Nàng ấy nhíu mày, thử thăm dò hỏi: “Các hạ là?”
Vệ Uẩn quét qua nàng ấy một chút liền nhận ra đây là Sở Cẩm, hắn bình thản nói: “Vệ Uẩn.”
Sở Cẩm mừng rỡ, vội nói: “Mau theo ta vào cung, tỷ tỷ ta xảy ra chuyện rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...