Sơn hà chẩm

Sở Du nhíu mày, nói xong, nàng trông thấy Cố Sở Sinh từ từ mở cái hộp trong tay.
 
Trong cái hộp kia đựng một cái mặt dây chuyền gỗ nhỏ, mặt dây chuyền đó dùng dây đỏ xuyên qua, cẩn thận nhìn thì có thể phát hiện ra, là một Sở Du nho nhỏ.
 
Đó là mặt dây chuyền nàng đưa cho Cố Sở Sinh cùng với bức thư, Sở Du đã khắc mặt dây chuyền này ba năm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Từ năm nàng mười hai tuổi đến năm nàng mười lăm tuổi, nàng thích hắn ta, thích đến mức cẩn thận từng li từng tí, bởi vì biết hắn ta là vị hôn phu của muội muội nên nàng không dám lên tiếng, không dám mở miệng, cất giấu tâm tư của mình, đặt tất cả tưởng niệm và tình cảm vào mặt dây chuyền gỗ này, nhớ hắn ta rồi thì khắc một chút.
 
Sở Du nhìn mặt dây chuyền gỗ kia, cũng không nói ra được là tâm tình gì. Thật giống như đã cách xa rất rất nhiều năm, đột nhiên nhìn thấy bản thân nhỏ tuổi.
 
“Ta cho rằng lần trước ta đã nói rất rõ ràng rồi.”
 
Vẻ mặt Sở Du bình tĩnh, ánh mắt từ mặt dây chuyền gỗ kia nâng lên, nhìn người trước mặt này, nàng bình tĩnh nói: “Bây giờ ngươi đến, lấy cái này cho ta nhìn, là muốn làm gì?”
 
“Không có gì,” Cố Sở Sinh cười cười, hắn ta khàn giọng nói: “Ta chính là muốn cho nàng xem một chút, nàng đã từng thích ta bao nhiêu, ta sợ nàng quên mất.”
 
Nghe thấy lời này, Sở Du không nhịn được mà trào phúng lên tiếng: “Thế nào, Cố đại nhân cảm thấy mất mặt, cố ý tới tìm ta để lấy lại mặt mũi? Nếu là như vậy…”
 
“Ta đến giao dịch với nàng.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Sở Sinh cắt ngang lời nàng, thu hồi lại những cảm xúc kia trong giọng nói, tỉnh táo tự tin, cuối cùng cũng khôi phục lại dáng vẻ mà đời trước Sở Du thấy.
 
Sở Du thu lại tâm trạng, giương mắt nhìn hắn ta: “Giao dịch gì?”
 
Cố Sở Sinh thu lại hộp gỗ rồi đứng dậy, hắn ta trở về vị trí của mình ngồi quỳ chân: “Ta đến xin cưới Đại phu nhân, lần này không phải là trò đùa.”
 
Sở Du nhíu mày, tay Cố Sở Sinh vuốt ve cái hộp gỗ của mình, hắn ta bình tĩnh nói: “Đại phu nhân gả cho ta, ngày sau Cố Sở Sinh ta mặc cho Vệ gia sai khiến, Đại phu nhân cảm thấy thế nào?”
 
Nghe thấy lời này, Sở Du không nhịn được cười: “Cố đại nhân cần gì như vậy? Bây giờ ngài chính là Lễ bộ Thượng thư, là hồng nhân bên cạnh bệ hạ…”
 
“Bây giờ ta chính là Lễ bộ Thượng thư, ngày sau sẽ vào Nội các, đợi một thời gian, ta sẽ trở thành Thủ phụ Nội các, trên triều đình này, lương thảo binh mã, quan giai phẩm cấp, Vệ Uẩn muốn người ta chuẩn bị thì hắn cũng nên tìm đồng minh chứ?”
 
Cố Sở Sinh giương mắt nhìn nàng: “Nhất là, vào lúc hắn muốn phản.”
 
Lần này Sở Du không lên tiếng nữa.
 
Hai chữ “Muốn phản” được nói ra, Sở Du liền hiểu rõ, lần này Cố Sở Sinh đến là đã bỏ ra hết cả vốn liếng. Nàng im lặng một lát rồi cười khẽ: “Nếu ta không đồng ý thì ngươi muốn thế nào?”
 
“Bây giờ Vương Hạ ở Lan Châu tự lập làm An Lan Vương, bệ hạ muốn để Vệ Uẩn đi chinh phạt Vương Hạ.”
 
“Chủ ý ngươi đưa ra.” Sở Du khẳng định, Cố Sở Sinh vuốt ve chiếc hộp đựng mặt dây chuyền gỗ, mỉm cười giương mắt: “Đúng, là ta. Thế nhưng Vệ tiểu Hầu gia nên cảm ơn ta mới phải.”
 
“Ồ?”
 
“Lan Châu gần Kinh Châu, tiểu Hầu gia rốt cuộc cũng có cơ hội trực tiếp tích trữ tướng ngựa ở xung quanh Kinh Châu, hắn không nên cảm ơn ta sao?”
 
Sở Du không lên tiếng, nàng biết Cố Sở Sinh tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, Cố Sở Sinh rũ mắt xuống, gõ bàn nói: “Hắn có thể đòi binh đòi lương với bệ hạ, trực tiếp lấy được Lan Châu. Nhưng điều kiện tiên quyết để hắn làm những chuyện này là bệ hạ phải cho binh cho lương, bệ hạ phải cho hắn cơ hội phát triển, ta có thể cho tiểu Hầu gia cơ hội để thảo phạt Lan Châu, nhưng tiểu Hầu gia nghĩ gì thì ta rõ ràng, ta có thể cho hắn những thứ này…”
 
Nói xong, Cố Sở Sinh giương mắt nhìn nàng, hắn ta không nói ra nhưng Sở Du lại hiểu rõ ý của hắn ta.
 
Thứ hắn ta cho thì đương nhiên hắn ta có thể lấy lại, thậm chí là không chỉ lấy lại, hắn ta còn nghĩ hết cách khiến Vệ Uẩn liên tục khó khăn.
 

Sở Du lẳng lặng nhìn hắn ta, rất lâu sau, nàng cười khẽ: “Nhiều năm như vậy, ngươi không thay đổi chút nào.”
 
Cố Sở Sinh mạnh mẽ bóp chặt nắm đấm, hắn ta biết ý của nàng.
 
Nhiều năm mà nàng nói không chỉ có từ năm mười hai tuổi đến hai mươi tuổi của đời này mà là cả đời trước, đời này, tất cả thời gian cộng lại.
 
Trong lòng nàng, từ đầu đến cuối hắn ta đều bỉ ổi vô sỉ.
 
Nhưng như vậy thì thế nào?
 
Hắn ta nhìn nàng chằm chằm, chậm rãi mở miệng: “Là nàng ép ta.”
 
“Ta ép ngươi?” Sở Du cười trào phúng: “Ta ép ngươi cái gì? Ta không muốn gả cho ngươi, không muốn thích ngươi, đây chính là ép ngươi?”
 
“Vậy nàng cũng không nên thích người khác!”
 
Cố Sở Sinh vỗ bàn một cái, nổi giận đùng đùng nói: “Ta nâng niu nàng cưng chiều nàng bảo vệ nàng, nàng có thể không thích ta, nàng muốn ta chờ cả đời đều được, nhưng nàng và Công Tôn Lan…”
 
“Vậy thì liên quan gì tới ngươi?”
 
Sở Du lạnh giọng mở miệng: “Ta gả cho ai thì liên quan gì tới ngươi? Đến lượt ngươi nhiều chuyện? Ta và ngươi có quan hệ gì? Đến lượt ngươi nói này nói kia như vậy?”
 
“Phải,” Cố Sở Sinh bị nàng mắng thì ngược lại tỉnh táo lại, hắn ta nhìn Sở Du chằm chằm, bình tĩnh nói: “Ta không quản được, ta không có tư cách quản, cho nên hôm nay ta đến đòi tư cách này với nàng! Sở Du,” Vẻ mặt hắn ta bình ổn: “Nàng gả cho ai mà không phải là gả, nàng cho rằng đời này nàng thật sự có thể tìm một người cùng nàng nâng khay ngang mày sao? Nàng thật sự yêu Công Tôn Lan? Dáng vẻ nàng yêu một người như thế nào ta hiểu rõ, nàng không yêu hắn, nếu như nàng gả cho hắn thì chẳng qua chỉ bởi vì hắn là gia thần của Vệ gia, hắn có thể giúp đỡ Vệ gia, nàng gả cho hắn thì có thể luôn ở Vệ gia. Thế nhưng ta cũng có thể.”
 
Sở Du bị lời nói này làm cho ngẩn người, Cố Sở Sinh nhìn nàng chằm chằm, hắn ta chân thành nói: “Nếu như nàng nguyện ý gả cho ta, ta có thể ở rể, lấy Vệ Uẩn làm chủ, trở thành gia thần của Vệ gia.”
 
“A Du,” Trong giọng nói của Cố Sở Sinh xen lẫn vẻ cay đắng: “Thật ra nàng có thể thử thích ta lần nữa. Ta không giống như lúc trước nữa, thật sự. Thuở thiếu thời ta không hiểu chuyện, làm tổn thương trái tim nàng, thế nhưng ta có thể từ từ bù đắp, nhiều năm như vậy ta như thế nào, nàng nhìn trong mắt. Ngoại trừ việc để nàng đi, cái gì ta cũng có thể đồng ý.”
 
“Nàng xem,” Cố Sở Sinh lấy mặt dây chuyền gỗ ra, giọng nói khàn khàn: “Mặt dây chuyền gỗ này tinh xảo biết bao, rất đẹp.”
 
Giống như tình cảm của nàng, đã dùng hết sự tốt đẹp nóng bỏng, đẹp đến mức khiến hắn ta khắc ghi cả đời.
 
Sở Du nghe thấy lời hắn ta nói, bỗng nhiên có chút mệt mỏi.
 
Nếu như không có đời trước thì đối mặt với Cố Sở Sinh như vậy, có lẽ nàng cũng sẽ không từ chối.
 
Nàng không thích ai, gả cho ai mà không phải là gả, bây giờ có thể tốt cho Vệ Uẩn thì đó chính là tốt nhất.
 
Trong đầu không biết vì sao lại chợt lóe lên mộng cảnh lúc đêm, nàng dùng sức bóp bàn tay mình, dùng sự đau đớn để cho mình tỉnh táo hơn. Cố Sở Sinh nhìn thấy vẻ mặt bất định của nàng thì tiếp tục nói: “Chuyện nàng gả cho ta, nàng đừng suy nghĩ nhiều, cũng không có tình cảm hay không tình cảm gì. Chẳng qua chỉ là một cuộc trao đổi, ta và Vệ Uẩn liên thủ, ta cam đoan giúp hắn vặn ngã Triệu Nguyệt, sau này ta sẽ vì hắn mà làm triều đình yên ổn quản lý dân sinh, hắn bảo vệ bách tính Đại Sở thật tốt, mở ra công lao bất thế. Nàng ở trong phủ của ta, trong phủ của ta không có người thứ hai. Chuyện nàng không muốn, ta sẽ không ép buộc nàng, chúng ta ngủ riêng cũng được. Nàng coi như bản thân tùy tiện gả cho người ta là vì Vệ gia. Nếu như nàng đồng ý với ta, tối nay ta có thể đưa cho nàng một phần đại lễ gặp mặt.”

 
Nghe thấy lời này, Sở Du chậm rãi giương mắt nhìn hắn ta, thanh niên trong đêm lộ ra ý cười.
 
“Người của Tô Tra đang ở chỗ ta. Tối nay hắn vào cung hay đến Vệ phủ,” Cố Sở Sinh thấp giọng: “Chỉ xem ý của Đại phu nhân.”
 
Sở Du không nói gì, Cố Sở Sinh nhìn ánh mắt nàng, bình tĩnh nói: “A Du, ta biết tính tình của nàng, người mà nàng đã từ bỏ thì nàng sẽ không nhìn đến nữa, dù cho hắn đã trở thành dáng vẻ mà nàng kỳ vọng, là lựa chọn tốt nhất của nàng. Thế nhưng con người không ngừng lớn lên, chúng ta dùng hết cả đời chính là để mình đưa ra lựa chọn tốt nhất. Bây giờ ta có phải là lựa chọn tốt nhất của nàng hay không, nàng hiểu rõ hơn ta.”
 
“Nàng từng thích ta một lần,” Giọng nói Cố Sở Sinh khàn khàn: “Chỉ cần nàng nguyện ý, nàng có thể thích ta lần thứ hai.”
 
Tâm niệm của Sở Du động đậy.
 
Thật ra Cố Sở Sinh nói không sai, hắn ta của hiện nay quả thật là lựa chọn tốt nhất của nàng.
 
Bây giờ nàng nên gả đi rồi.

 
Bây giờ nếu như còn ở lại Vệ phủ nữa thì bản thân nàng cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Vệ Uẩn nhỏ tuổi, nhưng nàng là trưởng bối, nàng đã thấy quá nhiều loại tình nghĩa của thiếu niên rồi. Nàng sớm gả đi một chút, sớm chặt đứt suy nghĩ của Vệ Uẩn một chút, cũng làm cho chính nàng đừng có những suy nghĩ linh tinh vớ vẩn kia nữa.
 
Bây giờ xuất giá thì với tính tình của Cố Sở Sinh, hắn ta sẽ không để nàng hoàn thành, Cố Sở Sinh là Lễ bộ Thượng thư cao quý, lại là hồng nhân trước mặt Triệu Nguyệt, người dám đối đầu với Cố Sở Sinh để cưới nàng sợ là không có mấy người.
 
Buông bỏ sự việc đời trước để xem xét, Cố Sở Sinh bây giờ đối với nàng quả thật vô cùng tốt, thậm chí là có thể đưa ra lời hứa gả qua rồi thì có thể tương kính như tân. Mặc dù con người hắn ta hơi bạc tình nhưng đối với lời hứa hẹn của bản thân cũng xem trọng. Nàng hoàn toàn có thể gả đi, đóng cửa lại sống cuộc sống của mình.
 
Quan trọng nhất chính là, gả cho hắn ta, Vệ Uẩn sẽ có một đồng minh vững chắc, nếu như hắn ta nguyện ý đứng về phía Vệ Uẩn, vậy thì tương lai Đại Sở sẽ giống như đời trước của nàng, vững như thành đồng.
 
Bất kể tính toán như thế nào thì đối với bản thân nàng, đối với Vệ gia, đối với Vệ Uẩn, gả cho Cố Sở Sinh dường như cũng là một lựa chọn rất tốt.
 
Chỉ là trong lòng nàng luôn có một chút không cam lòng, nàng rũ mắt, không lên tiếng.

Cố Sở Sinh lẳng lặng chờ đợi, sau một lúc, cuối cùng cũng nghe thấy nàng mở miệng: “Cố đại nhân, dù cho gả cho ngươi, cả đời ta có lẽ đều sẽ không thích ngươi.”
 
Nghe được đáp án này, Cố Sở Sinh cười cười, trong mắt mang theo vẻ đắng chát: “Không sao.”
 
Nói xong, hắn ta giương mắt nhìn nàng: “Ta chờ được.”
 
“Có lẽ ta sẽ ở riêng với ngươi.”
 
“Không sao.”
 
“Ngươi có thể tự do nạp thiếp.”
 
“Ta sẽ không làm vậy.”
 
“Ta sẽ tiếp tục đi theo hai nhà Vệ Sở.”
 
“Ta biết.”
 
Nói tới đây, Sở Du lại không nói gì nữa, sau một hồi, nàng rũ mắt: “Người của Tô Tra, ngươi tìm được thế nào?”
 
“Hôm các nàng vào thành, ta ở bên kia cổng thành đã phát hiện nhóm người này có dáng vẻ khả nghi liền bắt bọn chúng về.”
 
Sở Du gật đầu, đã hiểu rõ.
 
Cố Sở Sinh đã sớm bắt người của Tô Tra, cho nên nàng và Vệ Uẩn tra xét lâu như vậy cũng không có đầu mối. Nhưng Cố Sở Sinh không đưa người cho nàng, sợ là lúc nhìn thấy “Công Tôn Lan” đã làm xong công tác chuẩn bị uy hiếp.
 
Sở Du cười nhẹ, cảm thấy đây thật sự là một người đã mưu kế tính toán tường tận, một mặt nói thâm tình, một mặt đã sớm làm xong chiếc lồng.
 
“Được thôi.”
 
Nàng đứng dậy nói: “Ngày mai đưa người tới, chờ tiểu Hầu gia thật sự đánh hạ Lan Châu rồi,” Sở Du giương mắt nhìn hắn ta, bình tĩnh nói: “Ngươi tùy ý hạ sính.”
 
Nói xong, Sở Du quay đầu rời đi, giọng nói lạnh lùng: “Tiễn khách.”
 
Cố Sở Sinh nhìn nàng vào phòng, hắn ta nhẹ nhàng cười một tiếng rồi mang theo người đi ra khỏi cửa.
 
Sở Du đi ra bên ngoài cửa, nàng khoác áo ngoài đi về phía phòng mình. Đi được chốc lát, nàng đột nhiên nhớ tới: “Bây giờ Công Tôn tiên sinh ngủ rồi sao?”

 
Nghe thấy lời này, trên mặt Trường Nguyệt lộ ra vẻ ngượng nghịu, nhìn sắc mặt của nàng ấy, Sở Du liền biết là có chuyện gì đó không tốt, nàng cau mày nói: “Làm sao vậy?”
 
“Đoán chừng Công Tôn tiên sinh còn chưa ngủ. Vừa rồi… hắn đứng bên ngoài phòng khách…”
 
Nghe thấy lời này, sắc mặt Sở Du thay đổi: “Hắn đứng bên ngoài sao ngươi không ngăn lại?!”
 
“Hắn… hắn là tiểu Hầu gia mà.” Trường Nguyệt ấp úng: “Hắn không cho ta nói…”
 
“Khốn kiếp!” Sở Du gầm thét lên tiếng, Trường Nguyệt bị dọa đến mức quỳ xuống đất, Sở Du không để ý so đo với nàng ấy, nàng quay người nói với Vãn Nguyệt: “Lập tức đi xem xem tiểu Hầu gia đang ở đâu!”
 
“Vâng.”
 
Vãn Nguyệt nhận lệnh rồi xoay người đi tìm người. Sở Du chờ trong chốc lát, Trường Nguyệt quỳ dưới đất không dám nói lời nào, qua hồi lâu, Vãn Nguyệt hùng hổ đi đến, lo lắng nói: “Trước khi Cố Sở Sinh ra khỏi phủ, tiểu Hầu gia đã mang theo Vệ Thiển và mười thị vệ ra ngoài!”
 
Mang theo Vệ Thiển và mười thị vệ, nàng còn không rõ Vệ Uẩn muốn làm gì à?!
 
Sỏe Du lập tức xoay người, nàng cắn răng nói: “Mang theo người cùng ta đi tìm Cố Sở Sinh!”
 
Nói xong, nàng dẫn người xách kiếm xông ra ngoài, trước khi đi nàng quay đầu lại, nhìn Trường Nguyệt hung dữ nói: “Ngươi quỳ đó cho ta!”
 
Bên kia Cố Sở Sinh đi ra khỏi Vệ phủ, bước lên xe ngựa rồi tiến vào trong con ngõ nhỏ.
 
Tâm tình hắn ta vô cùng tốt, trọng sinh nhiều năm như vậy, hắn ta ít có khi cao hứng đến thế, xe ngựa đi chưa được bao xa, thị vệ bên cạnh hắn ta liền xông vào xe ngựa của hắn ta, đè thấp giọng hấp tấp nói: “Đại nhân, có một nhóm người đi theo chúng ta, võ nghệ rất cao.”
 
Cố Sở Sinh mở to mắt, bình tĩnh nói: “Bao nhiêu người, chúng ta có thể ngăn cản không?”
 
“Sợ là không dưới mười lăm người, xấp xỉ với chúng ta.”
 
“Quay đầu,” Cố Sở Sinh lập tức nói: “Lập tức hộ tống ta, phát đạn tín hiệu, đi về phía hoàng cung!”
 
Đang lúc nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng mũi tên, thị vệ kia lập tức lao ra, điều khiển ngựa một đường phi nước đại. Đạn tín hiệu ở trên trời nở ra, Cố Sở Sinh ngồi trong xe ngựa, hắn ta vén rèm lên nhìn cảnh tượng ở bên  ngoài.
 
Dưới màu máu, những sát thủ kia mặc y phục dạ hành màu đen in hoa văn màu bạc, trên eo có một viên châu tròn rũ xuống, cùng người của hắn ta dây dưa với nhau. Hắn ta nhíu mày, nhận ra được bộ đồ này, đây là người của Vệ phủ.
 
Chẳng lẽ Sở Du cử sát thủ đi giết hắn ta?
 
Hắn ta nhíu mày, sau đó lập tức phủ nhận. Nếu như Sở Du muốn ra tay thì sợ là đã động thủ lúc ở Vệ phủ rồi. Sở Du không phải là người xúc động, trong đại sự, nàng luôn là người nguyện ý hy sinh.
 
Bây giờ Vệ gia, Sở gia và bách tính chính là sự uy hiếp của nàng, một Cố Sở Sinh đã chết và một Cố Sở Sinh nguyện ý trung thành với Vệ Uẩn, nàng sẽ không có chuyện không phân rõ được phải chọn ai.
 
Nếu như không phải là Sở Du, vậy bây giờ ở Vệ gia, người có thể điều động ám vệ tới giết hắn ta…
 
Xe ngựa phi nhanh trong màn đêm, Cố Sở Sinh cố gắng mới có thể chống đỡ thân thể mình không lung lay bốn phía, trong khoảnh khắc trước khi trong đầu hắn ta hiện lên cái tên kia, liền nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng “Phụt”, máu tươi bắn lên màn xe, sau đó con ngựa đau mà kêu lên thành tiếng, thùng xe bỗng nhiên đập về phía trước.
 
Cố Sở Sinh lăn trên mặt đất theo thùng xe, cả người văng ra ngoài, nện trên mặt đất, hắn ta đưa tay che lại cái trán chảy máu, thở hổn hển ngẩng đầu, thấy dưới ánh trăng, bóng người mặc trường sam bạch y, trên mặt mang nửa cái mặt nạ bạch ngọc, lẳng lặng nhìn hắn ta.
 
Người hầu của hắn ta đã sớm đầu và thân tách rời ngã ở một bên, ngựa bị chém đứt hai chân còn đang bởi vì đau đớn mà rít gào, Cố Sở Sinh chống đỡ bản thân đứng dậy một cách khó khăn, cắn răng nói: “Công Tôn tiên sinh, trước khi ta đến đã chuẩn bị, nếu hôm nay ta không trở về thì người của ta sẽ lập tức thông báo cho bệ hạ biết Vệ Uẩn đang ở Hoa Kinh, ta đi truy sát Vệ Uẩn, Vệ Uẩn chạy trốn, ta bị Vệ Uẩn giết chết. Tối nay Vệ phủ sẽ bị vây lại, đến lúc đó, Vệ Uẩn không phản thì cũng sẽ bị ép phản. Hầu gia nhà các ngươi, đã chuẩn bị tốt chưa?!”
 
Vệ Uẩn không lên tiếng, hắn ta đi về phía Cố Sở Sinh, rút kiếm từ bên hông ra, Cố Sở Sinh nhìn thấy sát ý nồng đậm trên người hắn, nhất thời cảm thấy giống như khoảnh khắc cuối cùng của đời trước trước khi bị Vệ Uẩn giết chết.
 
Hắn ta không khỏi siết chặt nắm đấm, ra vẻ trấn định, cười lạnh nói: “Thế nào, Công Tôn tiên sinh vì tranh giành tình nhân mà ngay cả đại nghiệp của Hầu gia cũng không để ý?”
 
Vệ Uẩn vẫn im lặng, hắn đi về phía Cố Sở Sinh, nhấc kiếm lên chém xuống! Cũng vào lúc này, Cố Sở Sinh giơ tay lên, mấy ngàn cây châm trong tay áo liền phóng về phía Vệ Uẩn! Vệ Uẩn vội vàng lui lại, nhấc tay áo lên ngăn những cây châm độc này lại, Cố Sở Sinh nhân cơ hội này mà quay đầu bỏ chạy, chờ Vệ Uẩn hất tay áo ra rồi một lần nữa nhìn thấy Cố Sở Sinh thì hắn ta đã chạy thật xa rồi. Vệ Uẩn trầm lặng nâng kiếm, trực tiếp đập về phía Cố Sở Sinh, đồng người cả người đuổi theo kiếm, Cố Sở Sinh chỉ nghe thấy phía sau có tiếng gió rít gào mà đến, hắn ta gian nan lăn một vòng trên mặt đất để né tránh, cũng chính trong cái nháy mắt này, hắn ta nhìn thấy bóng dáng bạch y kia xuất hiện trước người hắn ta, mang theo kiếm đâm xuống người hắn ta.
 
Con ngươi của Cố Sở Sinh mạnh mẽ co lại, sau đó liền nghe thấy một tiếng hô to: “Dừng tay!”
 
Một thanh kiếm khác xé gió mà đến, hung hăng đâm vào trên thân kiếm của Vệ Uẩn, mũi kiếm của Vệ Uẩn lệch đi, đâm vào trong tường, miễn cưỡng ở bên cạnh gò má của Cố Sở Sinh, kiếm chém rách gò má hắn ta, máu của Cố Sở Sinh thuận theo gò má chảy xuống, hắn ta gấp gáp hít thở, nhìn đôi mắt băng lạnh của Vệ Uẩn.
 
Lúc này Sở Du đã chạy vội tới bên cạnh Vệ Uẩn, nàng kéo lấy hắn, nói với Cố Sở Sinh: “Ngươi đi nhanh lên.”
 
Cố Sở Sinh cuống quýt đứng dậy, trường kiếm của Vệ Uẩn lại một lần nữa lộ ra, Sở Du nắm chặt tay hắn, phẫn nộ hắn: “Ngay cả ta đệ cũng không nghe sao?!”

 
“Hắn ép nàng.”
 
Vệ Uẩn lạnh lùng nhìn Sở Du, Sở Du đưa mắt ra hiệu cho Cố Sở Sinh, Cố Sở Sinh thở hổn hển đứng dậy, tự mình che lấy vết thương lảo đảo rời đi.
 
Sở Du giương mắt nhìn về phía Vệ Uẩn, bình tĩnh nói: “Đệ cùng ta trở về đã rồi nói.”
 
“Ta giết hắn, nàng không nỡ?”
 
“Đệ cùng ta trở về!”
 
Sở Du kéo hắn, trên mặt mang theo vẻ tàn khốc, Vệ Uẩn mím chặt môi, bị nàng kéo đi về phía Vệ phủ. Có tiếng bước chân truyền đến, người của Cố Sở Sinh cuối cùng cũng đã tới, thị vệ lo lắng nói: “Đại nhân…”
 
Cố Sở Sinh xua tay áo, che lấy trán nói: “Trở về thôi.”
 
Chờ Cố Sở Sinh đi rồi, Vệ Uẩn rốt cuộc cũng nói: “Nàng sợ cái gì? Hắn ép nàng như vậy, là xem như ta chết rồi sao. Ta đến lượt hắn hỗ trợ? Ta…”
 
“Vệ Uẩn!”
 
Sở Du cuối cùng cũng không có cách nào nhẫn nại nữa, nàng bỗng nhiên quay đầu, nâng cao giọng nói: “Đệ có biết đệ đang làm gì không? Hắn chính là Lễ bộ Thượng thư đại thần chính tam phẩm, đệ cứ như vậy mà giết hắn, là sợ Triệu Nguyệt nắm nhược điểm của đệ chưa đủ nhiều sao?!”
 
“Ta có chừng mực.”
 
“Đệ có chừng mực gì?” Sở Du lạnh giọng: “Hôm nay hắn đã dám đến, đã nói cho ta biết chuyện của Tô Tra, nhưng lại không sợ ta động thủ. Từ trước đến nay hắn là người tiếc mạng, không nắm chắc mà hắn dám đến? Chỉ cần tối nay hắn không quay về, Vệ phủ lập tức sẽ bị vây lại, một khi phát hiện ra đệ đang ở Hoa Kinh, đệ cho rằng bản thân còn về được?”
 
“Ta giết hắn rồi lập tức mang các nàng đi.”
 
Giọng nói Vệ Uẩn bình tĩnh, Sở Du giận đến mức bật cười: “Đưa bọn ta đi, đi đâu, phản giống như Vương Hạ sao? Đệ chuẩn bị xong rồi, đệ lấy được chứng cứ rồi? Nếu như không có một lý do đầy đủ, Vệ Uẩn đệ biết đệ được gọi là gì không, loạn thần tặc tử, đệ chính là phản tặc! Giống như Vương Hạ, người người phải thảo phạt! Đệ nói đệ có chừng mực, cái này đệ gọi là chừng mực, đệ chính là ngây thơ! Đệ có để người nhà trong lòng không, có để Vệ phủ trong lòng không? Phàm là đệ nhớ mong chúng ta một chút thì tối nay sẽ không làm chuyện như vậy!”
 
“Vậy ta phải làm sao?” Vệ Uẩn ngẩng đầu lên: “Nhìn hắn ép nàng gả cho hắn ta còn vỗ tay khen hay?!”
 
Nghe thấy lời này, Sở Du hơi sững sờ, nàng nhìn đôi mắt của thiếu niên, nghe hắn nói: “Năm đó ta từng nói, sẽ không để bất cứ kẻ nào ức hiếp nàng nữa, ta không gạt nàng.”
 
“Năm đó là ta không có năng lực,” Giọng nói hắn khàn khàn: “Nhưng nàng cho rằng bây giờ ta cũng không có năng lực sao?”
 
“Tiểu Thất…”
 
Sở Du có chút bối rối: “Ta cũng không phải thấy mình bị ức hiếp.”
 
Vệ Uẩn ngẩn người, một lát sau, hắn cười một cách khó khăn: “Quả nhiên nàng vẫn thích hắn.”
 
Sở Du im lặng không nói, nàng mím môi, rốt cuộc nói: “Tiểu Thất, thật ra chuyện trên đời này không phải chỉ có thích hay không thích. Ta gả cho hắn không phải bị ép, ta hy vọng mình gả cho một người có thể tôn trọng nhau, nếu như hôn sự của ta có thể có mấy phần giá trị, vậy thì càng tốt hơn.”
 
“Vậy nàng có nghĩ tới ta không?” Giọng nói Vệ Uẩn run rẩy, hắn siết chặt nắm đấm, trong mắt hắn nén lệ nóng, không chế âm lượng, sợ mình không kiềm chế được tâm tình mà dâng trào, hắn khàn giọng nói: “Nàng nói ta không đặt nàng, không đặt Vệ phủ ở trong lòng, nàng có để ta ở trong lòng?”
 
“Tiểu Thất,” Nàng khẽ than ra tiếng: “Ta cũng là vì tốt cho đệ.”
 
“Cái gì gọi là vì tốt cho ta?!”
 
Vệ Uẩn bỗng nhiên tiến lên một bước, khiến cho Sở Du lùi về sau một bước, Sở Du nhìn hắn tới gần thì không khỏi có chút hoang mang, Vệ Uẩn lại hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt nàng, hắn nâng cao giọng nói: “Lấy hôn sự của nàng để đối lấy đồng minh cho ta là vì tốt cho ta? Hay là nói gả cho Cố Sở Sinh đổi lấy hắn trải đường cho ta là vì tốt cho ta? Nàng cho rằng nàng là ai, nàng lại cho rằng ta là ai? Nàng có rằng ta có tâm tư gì với nàng, đừng nói ta không coi nàng là tẩu tẩu, cho dù ta coi nàng là tẩu tẩu thì Vệ gia ta cũng không làm được chuyện như vậy!”
 
Những lời này nện xuống, chấn động đến mức Sở Du hoảng hốt lo sợ, một câu cũng không nói nên lời. Vệ Uẩn tới gần nàng, ép nàng tựa vào tường, hắn cúi đầu nhìn nàng, chân thành nói: “Sở Du, ta cho nàng biết, nếu như nàng thật sự tốt với ta, vậy thì nàng chỉ cần làm một việc.”
 
“Thích ta.”
 
Hắn khàn giọng lên tiếng: “Thích ta, ở bên cạnh ta, đây chính là sự tốt nhất đối với ta. Nếu như những chuyện này nàng cũng không làm được, vậy nàng làm một việc khác ---”
 
“Sống tốt một chút.”
 
Hắn nghiêng đầu, nước mắt xoay vòng trong hốc mắt: “Trốn sau lưng ta, làm Sở đại tiểu thư cả đời.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui