Sơn Hà Biểu Lý

Nam Sơn không rõ vì sao giây phút ấy mình lại không dám nhìn vào mắt Chử Hoàn, dù sao thì chờ đến khi phản ứng lại, cậu đã vô thức tránh né ánh mắt anh. Rất nhanh, cậu cảm thấy mình né tránh hơi kỳ lạ, vì thế cố gắng nhìn lại: “Tôi…”

Ai ngờ chỉ thoáng dừng mà Nam Sơn đã quên béng mình muốn nói gì. Cậu như một học trò nhỏ đang thất thần thì đột nhiên bị gọi đứng dậy đặt câu hỏi, trong đầu chỉ khoảnh khắc đã có một bình nước gột sạch hết.

Trong lòng Nam Sơn gấp gáp nghĩ: “Nói gì đi chứ, mình phải nói gì đi chứ.”

Vì thế cậu theo bản năng sử dụng tiếng mẹ đẻ, nói một tràng tiếng dân tộc Ly Y rất nhanh, giấu đầu hở đuôi giải thích: “Không phải đã bảo anh theo sát tôi rồi à? Anh không nhìn thấy, sao có thể đứng đó không hề nhúc nhích chứ? Muốn bị giải độc lần nữa à, anh làm tôi sợ hết hồn…”

Nam Sơn nói đến đây thì ngừng bặt, bởi vì cậu cảm thấy mình rõ là đang dông dài, nói toàn mấy lời nhảm nhí, hai chân thay nhau nhấp nhổm, nhất thời càng xấu hổ hơn.

May mà Nam Sơn nói tiếng dân tộc Ly Y rất lộn xộn, không hề theo ngữ pháp, lại nhanh đến mức cơ hồ thoát khỏi lực hút của Trái Đất, cho nên Chử Hoàn kẻ chỉ biết lơ mơ này chẳng hiểu nổi lấy một chữ, trong tai lùng bùng cả đống chữ số.

Chử Hoàn trong lúc nguy cấp không biết nên đáp lại đống chữ số này như thế nào, đành phải làm bộ bình tĩnh nói: “Được, tôi biết rồi, mồm mép cậu còn rất lưu loát đấy – cậu có thể nghĩ cách ngăn chặn tù và của chúng không?”

Anh hỏi câu này, Nam Sơn rốt cuộc có đường trả lời, lập tức thở phào nhẹ nhõm, cuống quýt mượn bậc thang đi xuống: “Nhiều quá, không được.”

Chử Hoàn: “Nếu chỉ là kẻ vừa thổi tù và?”

Nam Sơn hơi do dự, nhanh chóng phủ quyết ý tưởng này: “Tuy có thể, nhưng một khi chúng phát hiện tù và không thổi ra tiếng, sẽ lập tức có kẻ kế tiếp thế vào, vô dụng thôi.”

Chử Hoàn: “Một khi hai bên đánh nhau, tình hình sẽ rất hỗn loạn, khả năng mỗi kẻ đều nhớ toàn bộ trật tự là không lớn. Tôi nghĩ chúng nhất định chỉ dán mắt vào kẻ đằng trước mình, lỡ kẻ phía trước chết rồi, kẻ sau sẽ lập tức tiếp nhận tù và chỉ huy.”

Mắt Nam Sơn sáng lên, lập tức phản ứng được: “Cho nên kẻ sau nhất định phải đi theo kẻ trước!”

“Cậu có cách nào dụ chúng chạy theo không?” Chử Hoàn hạ giọng hỏi, “Một khi chúng bị lôi chạy đi, tất nhiên là kẻ này đuổi theo kẻ kia. Cậu kêu tộc nhân mai phục sẵn sàng, đến lúc đó ra tay cùng lúc, đánh lén hay bắn tên gì cũng được, số lẻ để lại, số chẵn xử lý, giết sáu bảy tên là chúng tất loạn thôi.”

Nam Sơn nghe vậy quyết đoán huýt sáo, xung quanh tức khắc có vài tộc nhân đang ẩn nấp chui ra – xem chừng chỉ có chàng ngốc cỡ tuổi Đại Sơn mới biến mình thành bia ngắm sống, còn những người lớn tuổi hơn thì đều dư kinh nghiệm, đến nơi địa hình quen thuộc, họ lập tức chui vào nhà cửa bụi cây bụi cỏ, chẳng ai tìm ra, lại có thể xuất hiện để xử kẻ địch bất cứ lúc nào.

Nam Sơn mau chóng dặn dò mọi việc, dù rằng ngay cả vấn đề vì sao làm như vậy cậu cũng không nói, song dựa vào uy tín nhiều năm qua xây dựng trong tộc, mọi người tuy không hiểu gì vẫn đều không dị nghị, lập tức phân công nhau hành động.

Nam Sơn cầm quyền trượng tộc trưởng, đưa tới trước mặt Chử Hoàn: “Đốt lửa cho tôi.”

Thuốc lá của Chử Hoàn đã bị Nam Sơn vứt đi, bật lửa thì còn đó, quyền trượng kia cực dễ đốt, ngọn lửa màu sắc lạ lùng ấy một khi chạm vào sẽ gấp rút bùng lên, tỏa ra quầng sáng nổi bật.

Ánh lửa vừa sáng lên, Chử Hoàn và Nam Sơn lập tức tâm linh tương thông chia nhau né về hai hướng, quả nhiên, ngay sau đó, vuốt nhọn của “chó điên” bị ánh lửa thu hút đã đến trước mặt.


Hai người chia nhau vòng ra ngoài từ hai bên tường, Nam Sơn cuối cùng hơi sầu lo nhìn bóng lưng Chử Hoàn một cái.

Dù đã thấy nhát dao ban nãy của Chử Hoàn, cậu vẫn còn lo lắng, không nhịn được nghĩ, nhỡ lúc nãy chỉ là may mắn, lần sau sẽ chém hụt thì sao? Cho dù không phải nhờ vận may, nhỡ có chuyện gì bất ngờ thì sao?

Thế là Nam Sơn dừng chân một chút, suýt nữa bị một con “chó điên” đuổi kịp.

Nam Sơn đưa tay làm động tác tát, con “chó điên” như trúng một bạt tai thật mạnh, cổ vẹo đi gãy cái “rắc”, nặng nề ngã xuống.

Nam Sơn miễn cưỡng dằn những hình ảnh tưởng tượng đẫm máu ấy xuống, quyết định tin tưởng Chử Hoàn – bởi vì cậu nhớ Chử Hoàn từng nói, chuyện quan trọng sẽ tuyệt đối không thuận miệng nói bừa.

Nhưng dù cậu đã hạ quyết tâm, khi nghiêng đầu phát hiện bóng Chử Hoàn thoáng cái đã biến mất, trong lòng Nam Sơn vẫn không khỏi thấp thỏm – hễ không nhìn thấy người là lòng cậu sẽ thấp thỏm.

Nam Sơn một nhát đao đâm xuyên một con “chó điên” chạy đến trước mặt, tiện tay bắt được kẻ dẹp lép trên cổ nó, xé hắn ra làm đôi như xé giấy vệ sinh, lại tiện tay ném đi.

Ngọn lửa trên quyền trượng trong tay cậu gặp gió không chập chờn. Dưới sắc trời u ám nó như sao băng nhanh chóng xẹt qua, thong dong bao quanh nhà cửa rừng cây trong tộc mà vây lấy “chó điên”.

Bởi vì vị chịu trách nhiệm dụ quái này làm rất tốt, đàn “chó điên” nhanh chóng lấy kẻ cầm tù và làm đầu, đuổi theo nhau thành một đội.

Kẻ dẹp lép cầm tù và đang định thổi lần nữa để bảo đồng bọn bao vây Nam Sơn, lại cảm thấy một dòng khí chặn tù và làm hắn thổi không ra tiếng.

Nam Sơn như đã phát giác, quay đầu lại cười lạnh lùng nhìn hắn.

Kẻ dẹp lép kia đang định quay đầu ra hiệu bảo tên kế tiếp nhận quyền chỉ huy, song mới vừa quay đầu lại thì máu tươi lập tức tóe lên trước mắt. Chỉ thấy lưỡi lê từ trên cao đâm xuống, xuyên qua cả con “chó điên” phía sau lẫn kẻ ngồi trên cổ nó một cách chính xác vô cùng.

Chử Hoàn rút lưỡi lê, từ đằng xa hướng về Nam Sơn làm động tác ngả mũ chào, sau đó lách mình né một mũi phong tiễn – rồi lại biến mất tăm.

Tộc Ly Y bình thường không đội mũ, nên Nam Sơn đương nhiên không biết động tác đó có ý nghĩa gì, song mang tai tự dưng vẫn nóng lên. Nam Sơn bắt buộc mình phân ra phần lớn tinh lực để chú ý kẻ địch đằng sau sau, trong đầu chỉ còn lại một chút không gian, dành hết cho ánh mắt mang theo nét cười của Chử Hoàn.

Vừa nghĩ như vậy, tuy dáng vẻ kiên định, bước chân không loạn, trong lòng cậu lại bất ổn như có mười lăm thùng nước cùng đánh đổ gây ra ngập lụt vậy.

Thấy Chử Hoàn một nhát đã đắc thủ, các tộc nhân đang mai phục lập tức như lời Nam Sơn phân phó, mấy mũi tên bắn lén cơ hồ cùng một lúc, chuẩn xác cho bọn dẹp lép trên cổ “chó điên” một tạo hình chết không nhắm mắt.

Việc chỉ huy quả nhiên rối loạn, bốn năm tiếng tù và vang lên cùng lúc, lũ “chó điên” ở đây đều không khỏi khựng lại, không biết nên nghe ai, nhất thời phong tiễn bắn lộn xộn.


Tiểu Phương dẫn một toán tộc nhân giữa đường lao ra chặn ngang tiểu đoàn kẻ địch.

Người Thủ Sơn và bọn dẹp lép xua “chó điên” lập tức lao vào hỗn chiến.

Pháo Kép sắp xếp cho người anh em tốt Đại Sơn bị thương ở sau tảng đá trắng, cho cậu ta cái nỏ nhỏ phòng thân, sau đó đứng dậy đón con quái thú màu đen đang lao đến ngược gió.

Cậu ta cơ hồ giết đỏ cả mắt, ra vào trong đàn mutai, bị đối phương quấn lấy cận chiến.

Không bao lâu, trước ngực và sau lưng đã bị cào hai vết rất sâu, Pháo Kép không khỏi lảo đảo một bước.

Chỉ một bước này, một con “chó điên” mutai dưới sự chỉ huy của kẻ dẹp lép trên cổ lao tới xô mạnh vào lưng cậu thiếu niên, làm cậu ta ngã lăn xuống đất, sau đó một chân giẫm lên cột sống.

Quái vật nọ nặng mấy trăm cân, dốc sức giẫm một phát cơ hồ làm gãy xương cốt. Trước mắt tối sầm, Pháo Kép đau đớn phun ra một hơi.

Kẻ dẹp lép: “O – ha yo!”

Con “chó điên” giẫm Pháo Kép theo mệnh lệnh của chủ nhân, há cái miệng rộng chuẩn bị một mũi phong tiễn kết liễu con kiến dưới chân.

Pháo Kép giãy giụa gầm lên, ngón tay bấu chặt cây cỏ trên mặt đất.

Đột nhiên, sau lưng thình lình nhẹ bẫng, Pháo Kép dùng sức quá mạnh lập tức trở mình lại.

Lưỡi lê ba cạnh màu tối quỷ thần khó lường mà xuất hiện, đâm thẳng vào ngay trong nháy mắt “chó điên” há mồm, xuyên thẳng tới họng, “chó điên” không rên được tiếng nào, máu tươi lập tức bắn ba thước, vừa vặn phun đầy vào mặt Pháo Kép… Thật không may, cậu thiếu niên kia do quá kinh ngạc đã không kịp ngậm miệng.

Pháo Kép: “… Phì phì.”

Chử Hoàn một tay xách tên dẹp lép đang run như cầy sấy, tiện tay lau máu trên lưỡi lê vào người hắn. Từ miệng kẻ dẹp lép phát ra âm thanh khàn khàn the thé, Chử Hoàn lắng nghe, thấy hơi giống tiếng dân tộc Ly Y, chỉ là giọng hắn quá khó nghe, nói lại quá nhanh, Chử Hoàn chưa đủ trình độ để hiểu.

Anh rất có tinh thần nghiên cứu xách tên dẹp lép trong tay giũ giũ hai phát, hắn ta tung bay theo gió, phát ra âm thanh “soạt soạt” như một tờ giấy. Chử Hoàn y hệt một tên nhà quê lên tỉnh, ngạc nhiên nói với Pháo Kép: “Ê, tên này mềm ghê!”

Pháo Kép: “…”

Sau đó, Chử Hoàn thăm dò dùng lưỡi lê chọc nhẹ hắn ta, chỉ nghe cái “xì”, tên đó thét lên một tiếng ngắn ngủi, giãy giụa một chút rồi ngỏm luôn.


Chử Hoàn lau tay, liệng thi thể đi, tiếc nuối nói: “Tiếc là không rắn chắc lắm, đúng không?”

… Không thì sao? Ông anh muốn dùng làm giày hả?

Pháo Kép nhìn anh ta như chưa từng quen biết, ngơ ngác gật đầu.

Chử Hoàn nhìn cậu ta một cái, đoạn móc từ trong túi ra một tờ giấy ăn mà chính anh cũng quên mất là mình đã thuận tay cất khi đi ăn cơm tiệm lần nào. Nó nhăn nhúm đến thảm, chẳng rõ là đã dùng hay chưa. Song Chử Hoàn chính bản thân đã lôi thôi lếch thếch đến mức này, lại còn không biết xấu hổ “rộng lượng với mình nghiêm khắc với người” mà chê bai Pháo Kép, chỉ mặt cậu thiếu niên nói: “Mau lau đi, trời ơi!”

Trong khi nói chuyện, một con mutai khác đã lao tới. Chử Hoàn một quyền quét ngang gáy nó, đập vẹo đầu “chó điên”. Nó còn chưa kịp quay đầu lại thì dao của Chử Hoàn đã đâm tới, cắt đứt đầu tên dẹp lép trên cổ nó – Sau vài lần xem chị Xuân Thiên lấy máu lấy óc lấy độc, hình giải phẫu “chó điên” đã hoàn chỉnh nhập vào bộ óc Chử Hoàn, anh đã biết dùng cách nào ít tốn sức nhất để đối phó chúng.

Giải quyết tên dẹp xong, Chử Hoàn không chịu làm thêm một chút việc dư thừa, dặn Pháo Kép một câu: “Cho cậu con to xác ngu ngốc này.”

Nói xong quay người đi luôn.

Pháo Kép và “chó điên” chợt mất đi chỉ huy ngơ ngác nhìn nhau giây lát.

“Chó điên” mutai: “Grào…”

Tiếng gầm vang dội còn chưa dứt, đã bị Pháo Kép nhảy lên chém đứt nửa cái cổ.

Pháo Kép cảm thấy lòng tự tôn trong nội tâm mình bị tổn thương sâu sắc, nhất thời lại quên cả vết thương trước người và sau lưng, vô cùng dũng mãnh xông ra ngoài.

Bọn “chó điên” mất chỉ huy đã tan tác, tuy hung dữ nhưng đã không tổ chức nổi phong tiễn thành vùng, mà Người Thủ Sơn cơ hồ từ khi sinh ra đã bắt đầu chiến đấu liên tục với chúng, bọn dẹp lép tự rối trận hình bị giết chết từng kẻ một, theo đó thế cục ở đây cũng nhanh chóng đảo ngược.

Nam Sơn dập tắt ngọn lửa trên quyền trượng, lạnh lùng ra lệnh: “Giết sạch chúng!”

Phản kích và đồ sát đã bắt đầu.

Tiểu Phương lập tức dẫn vài người hợp thành một tuyến phong tỏa ở dưới chân núi, không buông tha một con “chó điên” lọt lưới nào.

Chử Hoàn dùng mũi chân chọc chọc một con “chó điên” vừa bị anh xử lý, kẻ trên cổ “chó điên” bị gió trên lưỡi dao gọt mất nửa khuôn mặt, đang lăn lộn dưới đất mà tru tréo. Lũ này không hề có sức chiến đấu, bởi vậy Chử Hoàn nhất thời chẳng thèm để ý.

Anh ngẩng đầu nhìn ngó, cảm thấy lúc này tựa hồ đã tiến vào đợt dọn dẹp cuối cùng.

Thế là Chử Hoàn làm biếng, lau khô dao và lưỡi lê cất đi, vừa xách tên dẹp lép, vừa nhớ lại hành vi huênh hoang trước mặt Nam Sơn ban nãy.

“Hình như mình không được chững chạc lắm.” Anh tự xét lại mình.

Lúc này, Chử Hoàn nghe thấy phía sau đột nhiên đồng loạt vang lên một tràng: “Tiện nhân đại vương!”


Chử Hoàn cơ hồ run rẩy, vừa quay đầu lại mới phát hiện mình không biết từ khi nào đã đến gần sân nhà tộc trưởng, một loạt con nít quỷ được bảo vệ ở trong sân đang bám tường nhìn anh, hớn hở vẫy vẫy tay.

Nụ Hoa và thằng nhóc tùy tùng châu đầu ghé tai hỏi: “‘Đem tới chơi’ nói như thế nào?”

Nhóc tùy tùng lại rất có khí chất của học sinh xuất sắc, nghe vậy nhanh chóng đưa ra đáp án bằng tiếng phổ thông.

Nụ Hoa tự cho là nhỏ giọng sai bảo lũ trẻ kia: “Tao đếm ‘một hai ba’, sau đó chúng ta cùng hô lên như vậy, nghe chưa? Một hai ba…”

Lũ trẻ cùng nhau chỉ tên dẹp lép thoi thóp trong tay Chử Hoàn mà la lên: “Tiện nhân đại vương, đem tới chơi đi!”

Chử Hoàn: “…”

Muốn đem tới chơi sao?!

Chử Hoàn sốt ruột nhìn Roi Ngựa đang canh ở cổng nhà tộc trưởng, Roi Ngựa ngượng ngùng nhìn anh nở nụ cười, mở miệng nói: “Hảo tiện nhân, không sao đâu.”

Chử Hoàn: “…”

Cách xưng hô này sắp khiến anh không muốn trao đổi nữa rồi.

Sư Cọ Mốc trên tường đặc biệt kích động, để tỏ ra thân quen với Chử Hoàn, nó như một con sâu béo nhanh nhẹn, hì hục leo qua tường muốn nhảy xuống.

Vừa thấy tình cảnh này thì sự thong thả vừa nãy của Chử Hoàn tức khắc không còn sót lại chút nào. Anh vội vàng lẳng tên dẹp lép đang thoi thóp trong tay cho lũ oắt con trên tường, sau đó cậy chân dài quay người bỏ chạy mất tăm.

Sư Cọ Mốc đáng thương một mình ngồi trên tường, phát hiện dù rằng mình đã cùng tình yêu đích thực đồng sinh cộng tử một phen, thì bản chất của người ta vẫn là cặn bã. Thấy lũ kia nhất tề nhìn mình, nó chợt cảm thấy đau buồn, liền ngồi trên tường nhà tộc trưởng tủi thân khóc thút thít.

Nam Sơn vừa thấy Chử Hoàn tiến về phía mình thì trái tim thấp thỏm lập tức yên lại. Cậu vốn là một người nghiêm túc, vừa phát hiện chỗ bất thường của mình, thì lập tức ở tại chỗ cẩn thận suy nghĩ nguyên do.

Cho đến khi Chử Hoàn huơ huơ tay trước mặt, Nam Sơn vẫn còn ngơ ngác nhìn anh.

Nam Sơn mở miệng, tựa hồ muốn nói gì, lại bị ánh sáng phản xạ từ cái nhẫn bạch kim trên ngón tay Chử Hoàn làm lóa mắt.

Ánh mắt cậu khựng lại, sau đó tối đi, cuối cùng hoàn toàn thu tầm mắt về, im lặng chẳng lên tiếng. Nam Sơn một tay cầm quyền trượng tộc trưởng, máu đẫm nửa người, trông hơi tội nghiệp như quỳnh quỳnh kiết lập (1) vậy.

Chử Hoàn từ sau lưng quàng qua vai cậu, lấy làm lạ hỏi: “Này, cậu sao vậy?”

“Không sao,” Nam Sơn hơi buồn bã, cậu cắn răng, giây lát sau xốc lại tinh thần, miễn cưỡng nở nụ cười, hỏi Chử Hoàn, “Tôi phải đi gặp Người Thủ Môn, anh có đi không?”

—“Quỳnh quỳnh kiết lập, hình ảnh tương điếu” là câu thơ trích trong bài Trần tình biểu của Lý Mật, nghĩa là chỉ có một thân một mình, chỉ có thể cùng bóng mình an ủi lẫn nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui