Edit: Yển
Giữa cảnh tối lửa tắt đèn phát hiện một con rắn độc đầu tam giác ngồi chồm hổm ở cửa nhà mình, tâm tình Chử Hoàn có phần khó mà tả nổi. Anh vẫn không có duyên với động vật nhỏ, hễ là động vật có một chút đường sống khác, thì cơ bản đều tự động trốn tránh anh, vất vả lắm mới có một con chạy theo anh, lại là con rắn độc lạnh như băng.
Anh không cầu gì khác, chỉ là tốt xấu gì cũng đến một con động vật có nhiệt độ ổn định được không?
Tiếng nói chuyện và bước chân anh đồng thời dừng lại, Nam Sơn lập tức nhìn theo ánh mắt anh. Lúc ấy không biết có phải ảo giác của Chử Hoàn hay không, trong tích tắc đối mắt với Nam Sơn, con rắn nhỏ giống như không cầm được lòng co rúm lại.
Con rắn nhỏ bất ngờ bị dọa run nhẹ cái đuôi, giống như muốn cắp đuôi bỏ chạy, lại phát hiện mình vốn sinh ra đã kém cỏi, chẳng cắp được vào đâu. Nó đành phải cuộn mình chặt hơn, thè lưỡi lắc lư đầu như muốn cúi đầu khom lưng vậy.
Chử Hoàn sững sờ nâng kính, nghĩ bụng: “Rắn thành tinh rồi.”
Ngay sau đó, lý trí mạnh mẽ lại nhảy ra phản bác: “Không, là mình thần kinh nặng hơn.”
Dù rằng nhận thức này có phần khó chấp nhận, nhưng lý trí của Chử Hoàn vẫn đang cố gắng thuyết phục mình.
“Đầu tiên, rắn là loài cận thị, không thể nhận được người.” Anh suy nghĩ rất có lý, “Thứ hai, cái đầu bé tí xinh xắn như vậy, phải chừa ra một phần lớn để chứa tuyến độc, phần còn lại chứa nổi trí khôn không?”
Lúc này, Nam Sơn lại khoát tay ngăn Chử Hoàn ở đằng sau, kế đó cậu khom người, tay không bắt con rắn độc thiên phú dị bẩm này. Chỉ thấy tộc trưởng anh tuấn sắc mặt hơi sầm xuống, như đang xách một sợi dây thừng, còn lắc lắc không hề nể nang, chẳng thèm chú ý đến tôn nghiêm của một con rắn độc “gặp máu là toi” chút nào.
Con rắn nhỏ màu xanh bị cậu túm trong tay chạy trốn không được, ấy vậy mà cũng không có ý đồ tấn công.
Nam Sơn khẽ cảnh cáo: “Còn để tao nhìn thấy mày quấy rầy anh ấy, tao chém mày ra làm ba!”
Cậu dùng tiếng dân tộc Ly Y, âm thanh tuy nhẹ, giọng điệu lại cực kỳ nghiêm khắc. Con rắn độc nghe thế, vội vàng căng cứng thành một cây gậy thẳng băng, giả chết hết sức chuyên nghiệp, ngay cả độ cứng xác cũng cân nhắc chu đáo đến vậy.
Chử Hoàn rốt cuộc không nhịn được buột miệng hỏi: “Cậu đang nói chuyện với nó à?”
Nam Sơn thuận tay ném nó vào bụi cỏ bên cạnh, con rắn nhỏ như được đại xá, lập tức nhanh như chớp chui tọt vào bụi cỏ, một lúc lâu lại ló cái đầu ra, thấy Nam Sơn không định đuổi theo, mới thấp thỏm bỏ chạy.
Nam Sơn: “Nó hiểu đấy, nó không cắn người đâu.”
Nói cách khác, nó là thú cưng của ai đó trong tộc? Vậy các hành động của nó vừa rồi, đều là huấn luyện ra sao?
Việc này cũng không phải là không thể, thế giới rộng lớn, cái gì mà chẳng có.
Chử Hoàn rất kinh ngạc, rồi lại có chút vui mừng, bởi vì lời Nam Sơn nói đã chứng minh, anh chỉ hơi thiếu kiến thức thôi, chứ không hề xuất hiện ảo giác.
Chử Hoàn dán lại quyền trượng tộc trưởng cho Nam Sơn, rồi tiễn người ta về – bình thường nếu có cơ hội, nhất định Nam Sơn sẽ nán lại một lúc. Cậu luôn tràn ngập hiếu kỳ với mọi thứ bên kia sông, ngay cả vấn đề dở hơi như “tàu điện ngầm hay ô tô chạy nhanh hơn” mà cậu cũng có thể hào hứng nghiên cứu cả một buổi trưa, quả là một quyển “Mười vạn câu hỏi vì sao” sống nguyên.
Nhưng hôm nay, Nam Sơn đi lại khá vội vàng. Chử Hoàn tiễn cậu ra cửa, từ đằng xa trông thấy rất nhiều thanh niên trai tráng dân tộc Ly Y đang tuần tra, còn có mấy người phụ nữ vạm vỡ đang lúi húi làm gì đó trên nóc nhà. Nhờ ánh trăng sáng đến bất thường, Chử Hoàn nhìn thấy họ đang sắp xếp cung nỏ lớn bé trên đó.
Óc tưởng tượng cằn cỗi nên đối với sự đề phòng nghiêm ngặt như có sóng ngầm cuộn dâng của dân tộc Ly Y, phản ứng đầu tiên của Chử Hoàn chính là, liệu có phải sắp có mãnh thú gây hại không?
Nhưng ngay lập tức, Chử Hoàn nhớ tới cảnh Nụ Hoa và nhóc tùy tùng làm thịt con lợn rừng, thế là lại gạt đi ý nghĩ này.
Vậy là tranh chấp lãnh thổ với dân tộc khác?
Theo lý thuyết dường như cũng không phải, chí ít mấy ngày nay Chử Hoàn đứng trên cao trông ra xa, không phát hiện lân cận có dấu tích bộ tộc khác tụ cư.
Không thể là người ngoại quốc nhập cảnh phi pháp qua nơi này chứ?
Nếu là vậy thật, cũng chẳng phải là chuyện mà người dân của một tộc cần nhọc lòng.
Chử Hoàn ôm các loại phỏng đoán lạ lùng nằm trên giường, lấy cây súng trong cái hộp nhỏ ở đầu giường đặt ngay cạnh gối – cũng không định đề phòng gì, chỉ là thần kinh Chử Hoàn hơi suy nhược, và súng có tác dụng thôi miên an thần, như trẻ con ôm gấu bông vậy.
Nửa đêm hôm nay, nơi dân tộc Ly Y tụ cư rất yên tĩnh, chỉ có vùng rừng núi không xa thi thoảng vẳng đến tiếng cú đêm, bỗng nhiên, “két” một tiếng, cánh cửa gỗ ở sân nhà Chử Hoàn bị đẩy nhẹ, động tĩnh này lập tức đánh thức chủ nhà ngủ không say.
Ai?
Tộc Ly Y không có nạn trộm cắp, mọi người đều cùng nhau lao động và chia sẻ thành quả. Nơi đây điều kiện tự nhiên rất tốt, tài nguyên dồi dào, dầu gì cũng không đói được, uy tín cá nhân của tộc trưởng lại đủ để mọi người phục, thế nên toàn phân phối theo nhu cầu, xét từ mức độ nào đó, cơ hồ đã sớm thực hiện chủ nghĩa cộng sản rồi.
Ai lại đêm hôm khuya khoắt xông vào nhà người khác?
Chử Hoàn nhẹ nhàng trở mình, mặt hướng ra cửa, mắt mở hé, hơi thở lại vẫn đều đều, nghe như còn chưa tỉnh, ngón tay để bên cạnh người lại nắm chặt súng.
Nhờ ánh trăng sáng đến bất thường, Chử Hoàn nhìn thấy then cửa nhúc nhích.
Then cửa nhà anh là loại kiểu cũ, một miếng gỗ đặt vào rãnh, trước mắt miếng gỗ ấy đang chậm rãi di chuyển, như có một người vô hình mở cửa từ trong nhà vậy.
“Cạch” một tiếng, then rơi xuống, cửa bị đẩy ra, một cơn gió tanh tưởi từ bên ngoài thốc vào, Chử Hoàn nhìn thấy một “người” đang đứng ngược sáng trước cửa nhà mình.
Cao bằng đứa trẻ năm sáu tuổi, đầu rất nhỏ… Không, không đúng, đó không phải người.
Chỉ thấy nó đột nhiên dang hai tay, dưới cánh tay có một lớp màng hơi trong dính vào người. Nó ngẩng đầu lên, ở dưới ánh trăng lộ ra khuôn mặt đầy lông, tựa hồ muốn nghển cổ rú lên, song Chử Hoàn không nghe thấy tiếng.
Nhưng cái chuông treo trên một gốc đại thụ ngay cửa lại reo lên, tựa như bị thứ gì đó kích thích.
Chuông là sau khi anh tới ở, một ngày nọ có người nhân lúc anh đi vắng mà treo lên, Chử Hoàn còn tưởng là đứa trẻ nào nghịch ngợm. Bình thường có một chút gió nhẹ, chuông cũng reo leng keng rất vui tai, vậy nên anh cũng chẳng thèm để ý.
Lúc này, cái chuông rung với tuần suất cao, âm rung dồn dập cơ hồ chói tai, như một tràng cảnh cáo vậy.
Con ngoài cửa thình lình dang cái màng sau lưng lao tới Chử Hoàn, đúng lúc này, một bóng đen đột nhiên xuất hiện, trực tiếp chặn ngay đằng trước nó, túm nó đè xuống đất.
Tai Chử Hoàn không tự chủ được động nhẹ, anh nghe thấy một tiếng “Rắc”.
Cổ của nó đã bị bẻ gãy.
Hết thảy xảy ra trong tích tắc, Chử Hoàn ngồi trên giường, bàn tay trong chăn đè lên cò súng, ngón tay thoạt đầu siết chặt, sau đó lại buông lỏng, ngoài ra anh biểu hiện hoàn toàn bình tĩnh.
Bóng đen mới bẻ gãy một cái cổ ngẩng đầu lên, là Nam Sơn.
Chử Hoàn điềm nhiên buông ngón tay trên súng, anh nghe thấy mùi máu tươi pha lẫn mùi hôi.
Không khí lạnh lẽo mà ẩm ướt.
Đây không thể là ảo giác được, ảo giác cũng phải từ từ theo thứ tự chứ không thể chân thật như vậy.
Chử Hoàn chậm rãi đưa tay lấy đèn pin đặt ở đầu giường, giữa chừng bị Nam Sơn nắm lấy cổ tay.
Lòng bàn tay Nam Sơn truyền đến độ ấm của con người, cậu nói: “Đừng nhìn, đã chết rồi.”
Chử Hoàn: “Đó là con gì vậy?”
Nam Sơn trầm mặc một hồi, trả lời: “Dã thú xông vào, anh chờ một lát, tôi giúp anh dọn dẹp sạch sẽ.”
Nói xong, cậu liền lôi thứ dưới đất sải bước đi ra ngoài.
Chử Hoàn mặc thêm quần áo ngồi ở trên giường. Dẫu anh không có khả năng nửa đêm tắt đèn đọc sách, thị lực ban đêm cũng tuyệt đối không kém, cho dù không bật đèn pin, chỉ nhờ vào ánh trăng mờ mờ, anh cũng nhìn thấy sinh vật nằm dưới đất.
Đó là một loài anh chưa từng thấy bao giờ, hình thể như người nhưng trên mặt lại rậm kín lông – là loại lông cứng ngắc như kim thép giống lợn rừng, trên người có vảy lóe sáng, xương ngực gồ lên, dưới đôi tay là lớp màng trong suốt như cánh, rất có thể là biết bay.
Lúc Nam Sơn lôi nó ra, móng tay nó cào mặt đất, phát ra âm thanh như kim loại va chạm, thấy rõ độ rắn chắc.
Chử Hoàn không thiếu kinh nghiệm ở dã ngoại, cũng không phải là chưa từng tới sở thú, song loại động vật này đã hoàn toàn ngoài tầm hiểu biết của anh.
Động vật chưa biết, thực vật chưa biết, lại thêm lũ trẻ khỏe đến lạ kỳ.
Chử Hoàn dời tầm nhìn lên cửa – hơn nữa, lúc ấy then cửa rơi xuống bằng cách nào?
Lúc này, anh nghe thấy Nam Sơn ở bên ngoài nói khẽ một câu với ai đó, kế tiếp trong sân truyền đến tiếng nước như có ai đang rửa cái gì, rửa cả buổi trời, Nam Sơn mới lại nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào.
Lần này thì Nam Sơn không lên tiếng, chỉ im lặng đi vào, đến bên giường Chử Hoàn.
Tay và mặt cậu đều đã rửa sạch, trên người mang theo hơi nước lạnh băng, đuôi tóc hơi ướt. Cậu đứng một lúc trước giường Chử Hoàn, rốt cuộc nói hai chữ: “Ngủ đi.”
Nói xong, Nam Sơn ngồi ngay ngắn dưới đất dựa lưng vào giường Chử Hoàn, mặt hướng ra trước cửa.
Nam Sơn ăn nói không hề vụng về, có điều muốn cậu nói ra một đoạn tiếng Hán xuất sắc, thì có phần ngoài tầm khả năng. Cậu vốn định bảo Chử Hoàn là “Đừng sợ, có tôi ở đây rồi”, nhưng ra đến miệng lại nuốt xuống. Do buổi chiều liên tục nói sai nên lần này trước khi mở miệng, Nam Sơn không khỏi cân nhắc cẩn thận một hồi, nhờ vậy công sức không phụ lòng người, phát hiện chỗ thiếu thỏa đáng trong câu này.
Đúng rồi, Chử Hoàn tuy “yếu ớt” nhưng không hề là trẻ con, bảo anh “đừng sợ” thì có vẻ không tôn trọng lắm.
Đã không thể nói, thì cậu cũng chỉ đành cố gắng dùng hành động để bày tỏ.
Sự quan tâm vụng về này rơi vào mắt Chử Hoàn không sót chút nào, làm anh cảm thấy mềm lòng.
Chử Hoàn nhích vào trong, vỗ vỗ tấm ván giường cứng ngắc: “Lên đây.”
Nam Sơn không từ chối, ngoan ngoãn lên giường nằm. Gần nhà tộc trưởng có mấy cây hoa quế, Nam Sơn thường triệu tập tộc nhân họp hành thảo luận một số việc ở đó, trên người tự nhiên ám mùi hoa rất nhẹ, phả vào mũi Chử Hoàn, khiến lòng anh lập tức hơi nhộn nhạo.
Vì tiết tháo hết sức nguy ngập của mình, Chử Hoàn đành gợi chuyện.
“Này,” Anh chọc chọc bả vai Nam Sơn, “Cái con ban nãy, cái con bự bự đó, ăn được không?”
Nam Sơn: “…”
Cậu nghiêm túc cân nhắc rất lâu, rồi trả lời: “Không thể, da quá dày.”
Đối mặt với tinh thần ham ăn không biết sợ này, lại nhớ tới Chử Hoàn lúc bôi thuốc không rên một tiếng, Nam Sơn cảm thấy vừa rồi mình đã lo lắng nhiều, thế là chẳng hề tiếc rẻ cho anh lời tán thưởng chân thành: “Anh quả là một con ma mút hung mãnh.”
Lần này, cậu đã học được cách diễn đạt bằng tiếng Hán.
Chử Hoàn càng nuốt không trôi: “Haiz – chúng ta nói ‘dũng cảm’ được không? Tôi cảm ơn cậu nhiều lắm, nhưng ma mút thì không cần đâu, tôi nào có hung mãnh đến mức ấy, thực ra thì ‘đẹp trai’ là đủ rồi.”
Thật ra trong ngôn ngữ của dân tộc Ly Y không phân biệt “hung mãnh” với “dũng cảm”, cả hai đều là lời ca ngợi, đủ thấy dân tộc này tuy thân thiện nhiệt tình, nhưng có thẩm mỹ hoang dã ăn tươi nuốt sống.
Bởi vậy Nam Sơn hết sức khó hiểu hỏi: “Hung mãnh và dũng cảm không giống nhau à?”
Chử Hoàn suy nghĩ một chút: “… ‘Dũng cảm’ làm cho người ta cảm thấy anh tuấn hơn.”
Câu này lắt léo phức tạp, ngoài tầm lý giải của Nam Sơn, song lần này, cậu không nhùng nhằng, chỉ trở mình lại đối mặt với Chử Hoàn, nói: “Mùa đông sắp đến rồi, năm nay chúng tôi qua sông lần cuối, sang bên kia bán đồ, mọi khi đều là tôi dẫn người đi, nhưng lần này trong tộc có việc tôi không đi được, anh có thể giúp tôi một lần không?”
Yêu cầu này quá đột ngột, có lẽ là để đuổi anh đi, hoặc là để bảo vệ anh, Chử Hoàn suy nghĩ một chút – Nam Sơn làm tộc trưởng, nên có suy tính của mình, anh là một kẻ ngoại lai, cố hết sức không gây thêm phiền toái cho người ta là được rồi, vì thế liền thoải mái nhận lời: “Được, tiện thể tôi đi xem có bán nhạc cụ không để mua một món về cho cậu.”
Anh đồng ý luôn, Nam Sơn tức khắc thở phào nhẹ nhõm, đã có tâm tình tán gẫu: “Lại tặng tôi à? Vì sao thứ tôi tặng anh, anh đều không nhận?”
“Quà cậu tặng tôi đắt quá, còn tôi cho cậu toàn mấy thứ đồ chơi thôi mà.” Chử Hoàn nhớ tới viên đá quý to đùng kia, vẫn còn chưa hết hoảng, “Nếu viên đá ấy là ngọc bích, thì phải bằng tiền lương cả đời tôi, ở bên ngoài mà tôi tùy tiện nhận thì sẽ là tham ô ăn hối lộ, nhất định phải bị trừng trị đấy.”
Nam Sơn không hiểu “tham ô ăn hối lộ” là gì, cũng không rõ “bị trừng trị” là gì, cậu giải thích rất đâu ra đấy: “Chúng tôi không giống các anh, chúng tôi tặng cái gì cũng như nhau cả.”
Dân tộc Ly Y giống như sống ở chốn đào nguyên, không có khái niệm gì về của cải, Chử Hoàn vừa định sắp xếp lại ngôn ngữ giải thích cho cậu một chút, liền nghe Nam Sơn bổ sung: “Thí dụ như anh là bạn tôi, anh từ xa đến, tôi mời anh uống một vò rượu, nếu như anh cần, mạng của tôi chính là của anh, đồ ‘đắt tiền’ và ‘không đắt tiền’ mà anh nói, tôi thấy đều không có gì khác biệt cả.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...