Hôm 30, sớm tinh mơ Lục Vân Xuyên và Sầm Ninh đã thức dậy rồi.
Là ngày lễ vui mừng nhất trong năm, hai người đều thay áo bông sạch sẽ được giặt từ mấy ngày trước, Sầm Ninh còn đặc biệt đổi sang dây buộc tóc màu đỏ.
Y ngồi chải tóc trước gương đồng, Lục Vân Xuyên liền đứng sau lưng y ngắm nhìn.
"Màu này sáng, trông đẹp lắm.
"
Sầm Ninh ngước mắt nhìn từ trong gương về phía Lục Vân Xuyên, mím môi cười: "Vậy sau này ta thường buộc màu này nhé.
"
Đánh răng rửa mặt xong chưa làm gì khác, trước tiên phải dán câu đối lên cổng sân.
Những năm qua trong thôn đều do trưởng thôn viết câu đối, năm nay không giống vậy, trong thôn chả dễ gì mà cho ra một vị tú tài lão gia, hầu hết câu đối đỏ của mọi người đều là đi đến nhà họ Thẩm mời tiểu tử Thẩm gia viết giúp.
Vài ngày trước Lục Vân Xuyên đã mang một bao mứt quả cùng mấy trái trứng gà đến nhà họ Thẩm, cũng đổi được một đôi câu đối đỏ đem về.
Hai người đều không biết chữ, thật ra nhìn chẳng hiểu trên câu đối viết mấy từ gì, nhưng nghe tiểu tử nhà họ Thẩm nói là rất cát lợi tốt lành, vẫn vui vui vẻ vẻ dùng hồ đặc dán ở cổng.
Hồ đặc đã được chuẩn bị từ hôm qua, ba bữa hôm nay đều ăn ở nhà trước.
Hai người mang đồ đạc đi về phía trước, cũng không quên đội nón và khăn choàng đầu, rồi bước vào trong tuyết.
Nhà trước cũng đã dán câu đối, nhìn từ xa đã thấy đỏ bần bật, đội gió tuyết tiến vào cổng, Lục Vân Lãng đang chải đầu cho Chỉ ca nhi ở trong sân.
Vải đỏ để may bộ áo bông mới cho Chỉ ca nhi đó là Diêu Xuân Linh mua trên trấn trước Tết, vốn Chỉ ca nhi đã trắng nộn, mặc áo bông đỏ ngồi dưới mái hiên trong sân tuyết bay bay, trông càng đẹp hơn, giống y như em bé trong tranh Tết.
Em bé tranh Tết nho nhỏ ngồi trên băng ghế chống cằm, mái tóc được bàn tay của Lục Vân Lãng cầm càng chải càng rối, thỉnh thoảng kéo cả da đầu, đau đến mức Chỉ ca nhi trực tiếp mếu máo.
Nhìn thấy hai người bọn họ tiến vào, Lục Vân Lãng giống như nhìn thấy cứu tinh, vội nói: "Sầm ca nhi tới vừa khéo, đại tẩu ngươi đang ở trong bếp bận rộn, Chỉ ca nhi vừa mới ngủ dậy phải chải đầu, ta nào từng làm qua loại việc tỉ mỉ như này, chải nửa ngày trời cũng không thắt nổi cái bím, dây buộc tóc cũng chả biết dùng.
"
Chỉ ca nhi cũng dùng đôi mắt to nhìn Sầm Ninh đăm đăm: "Tiểu ma chải, tiểu ma chải cho con đi.
"
Sầm Ninh cười rồi cầm lược qua, vài ba lượt đã chải mượt tóc cho Chỉ ca nhi, trên đỉnh đầu còn buộc một bé chíp chíp*.
(*) Gốc là 小啾啾: 啾 là từ tượng thanh chỉ tiếng kêu chiêm chiếp, líu lo của chim.
Lại lấy từ trong lồng ngực ra cái khăn tay nhỏ thêu hoa khác cài vào áo bông của Chỉ ca nhi: "Tiểu ma làm cho Chỉ ca nhi này, thích không nào?"
Không giống mấy cái khăn tay bình thường, Sầm Ninh đặc biệt may cho nhỏ, phù hợp với bé tí hon Chỉ ca nhi.
Hai người ôm nhau ở một chỗ ngắm hoa hồng hoa xanh nho nhỏ trên khăn tay, thắm thiết vô cùng.
Lục Vân Xuyên vừa mới cầm rổ thịt hươu mang đến phòng bếp đưa cho Diêu Xuân Linh, đi ra nhìn thấy cảnh này liền cười lên trong vô thức.
Sáng 30 phải ăn bánh táo và cơm thập cẩm*, bánh táo là loại bánh gạo phổ thông có thả mấy hạt táo đỏ, cơm thập cẩm được làm từ khoai tây, cải thảo và đậu phụ trộn lẫn với cơm tẻ và miến khoai lang, đồ ăn hầm đến mềm rục, cơm tẻ xốp mềm vẫn còn thấm đẫm nước dùng, năm người chén sạch bách cái nồi to mà Diêu Xuân Linh làm ra.
(*) Gốc là 烩饭: nó giống như món cơm Risotto của Ý, là một món ăn được nấu trong nước thịt cho đến khi trở nên mềm và sánh, thường nấu chung với nấm hoặc hải sản.
Ăn xong cơm sáng, Lục Vân Lãng và Lục Vân Xuyên phải đi đến ngọn núi phía sau thờ cúng tổ tiên.
Huangba, đồ chiên, cơm tẻ và bánh màn thầu táo, lại hâm thêm nửa bầu rượu, Diêu Xuân Linh và Sầm Ninh xếp gọn đồ đi tế tổ vào trong giỏ đưa cho Lục Vân Lãng và Lục Vân Xuyên.
"Đồ năm nay đúng là không ít.
" Lục Vân Lãng nhìn rổ rồi nói.
"Đúng vậy, mang thêm một chút đến, cũng cho ông bà và mẹ biết cuộc sống của chúng ta ngày càng tốt rồi, để họ ở bên kia cứ việc yên tâm.
"
Lục Vân Xuyên nhận giỏ trong tay Sầm Ninh, nhéo nhéo tay Sầm Ninh rồi cười cười, y cũng cười lại, nói với hắn: "Tuyết đang rơi, xách đồ đi đường cẩn thận một chút.
"
Tế tổ ở trong thôn đều chỉ có hán tử trong nhà đi, Diêu Xuân Linh và Sầm Ninh ngồi ở nhà đợi bọn hắn quay trở về.
Sau khi tế tổ cho đến trước lúc chuẩn bị cơm giao thừa, không có chuyện gì để làm, có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Diêu Xuân Linh và Sầm Ninh dẫn theo Chỉ ca nhi ngồi trên nhà chính sưởi ấm, vây quanh bếp lò vừa ăn quà vặt vừa tán gẫu.
Trong chậu than đốt than mới, Sầm Ninh lấy hai quả quất đặt trên kẹp gắp than hơ lửa, như vậy quất được hơ vừa âm ấm vừa mềm mềm, so với bình thường thì ăn ngọt hơn, còn không buốt miệng.
Gió lạnh thổi cứng lá, tuyết dư rơi lạnh cành, tuyết đọng trên cây hạnh trong sân thỉnh thoảng nện xuống mặt đất, tuyết trên đất tan thành một bãi, mà lửa trong lò ở nhà chính đang cháy rừng rực, mùi quất tản ra nhàn nhạt.
Cơm trưa ăn đơn giản mấy miếng, tới chiều, Diêu Xuân Linh mang bột và nhân sủi cảo đến nhà chính, bốn người vây quanh bàn bắt đầu gói sủi cảo.
Năm mới không thể thiếu sủi cảo, Diêu Xuân Linh đã chuẩn bị nhân từ sớm, là cải thảo và thịt heo.
Lực tay của Lục Vân Lãng và Lục Vân Xuyên lớn nên phụ trách việc cán vỏ, Diêu Xuân Linh và Sầm Ninh ở bên cạnh gói, Chỉ ca nhi ngồi một bên lấy cục bột nhỏ tự mình nặn chơi.
Gói sủi cảo xong, Diêu Xuân Linh nói tới rổ thịt hươu nhà Sầm Ninh mang qua: "Đồ quý thế này, ta vừa chưa từng ăn cũng chưa đụng qua bao giờ, thật sự không biết nên làm gì để ăn.
"
Sầm Ninh nhận lấy vỏ sủi cảo trên tay Lục Vân Xuyên rồi cười nói: "Ta cũng chưa từng thử qua mà, năm ngoái toàn mang lên trấn bán thôi, chỉ nghe cha ta bảo, lão gia trên trấn mua về, đều nướng với lửa hoặc băm nhỏ nấu cháo ăn.
"
"Ối giời, đồ đắt thế mà nấu cháo ăn, thế khác gì cải thảo với đậu phụ đâu, có thể chà đạp như vậy sao.
" Diêu Xuân Linh cười nói, "Cứ bắc trên lửa nướng thử xem nhỉ, toàn bảo đồ này bổ lắm, nói là một khối thịt hươu bằng mấy nồi súp vịt đấy.
"
Thịt hươu hiếm có, buổi chiều gần như rảnh rỗi, lại đều tò mò hương vị của thịt hươu, gói sủi cảo xong, Lục Vân Lãng và Lục Vân Xuyên dựng đống lửa trong sân chuẩn bị nướng thịt hươu.
Thịt hươu là do mẹ của Sầm Ninh xử lý, sợ lát nữa nướng không chín, Diêu Xuân Linh còn chưng cách thủy một hồi.
Rắc muối và hương liệu lên trên thịt hươu, quét dầu lên, lấy que trúc xuyên qua rồi bắc trên đống lửa để nướng.
Tuyết trắng phủ đầy đỉnh núi, rét mướt như cắt, nhưng mùi thịt hươu lại bay xa, nhai một ngụm thịt lớn, tuyết tan trên người cũng không thấy lạnh nữa.
"Thảo nào mắc thế, ăn ngon thật đấy.
"
Thịt hươu béo hơn thịt gà, lại nạc hơn thịt heo, sau khi chưng một hồi để khử mùi thịt sống thì lúc ăn vào còn mang theo mùi thơm nhẹ, thịt ngoài cháy sém bên trong mềm, cắn vào trong miệng còn chảy cả mỡ, chưa nói mấy người lớn, ngay cả Chỉ ca nhi cũng lấy cái que ăn hơn hai miếng.
Sợ không còn bụng ăn cơm giao thừa, nhặt hai khối thịt nướng lớn từ trong rổ ra liền dập lửa.
Đợi đến khi sắc trời dần tối, nhà nào nhà nấy trong thôn thắp đèn dầu trong phòng bếp, lúc này mới đến phần quan trọng nhất.
Xào rau chiên cá hầm thịt, ngôi làng nhỏ náo nhiệt hẳn lên, hương vị thịt cá tung bay từ đầu thôn tới cuối thôn, ngay cả trong nồi của gia đình khó khăn cũng hầm thịt.
Thịt viên chiên, gà chiên, vịt sốt tương, da heo đông và lạp xưởng thịt xông khói, chỗ này đã chuẩn bị xong từ sớm, nồi chén trước lò va chạm vào nhau, Diêu Xuân Linh và Sầm Ninh mỗi người bận rộn canh giữ một cái nồi, cá mặn chiên khô, tai heo xào, củ cải kho, đậu hũ trộn hành lá, trứng gà xào măng, miến hầm thịt heo và cải thảo.
Hấp thêm một nồi cơm trắng thơm ngào ngạt, nấu một bồn sủi cảo nóng hôi hổi, đồ ăn bày đầy trên cái bàn gỗ vuông không thường dùng ở trong nhà chính.
Sắc trời đã muộn, trong phòng cơm no rượu say*, đèn đóm hòa nhã, từng sân nhà dưới chân núi đều phát ra ánh sáng vàng ấm áp, bầu bạn cùng âm thanh cười đùa tán gẫu.
(*) Gốc là 饭香酒暖: cơm thơm rượu ấm.
Chung đèn dầu này sẽ chiếu sáng thẳng đến sáng ngày hôm sau, nghênh đón một năm nữa lại đến trên núi.
- ----------------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...