Sầm Ninh nằm sấp trên đùi Lục Vân Xuyên, mái tóc đen nhánh được buộc lại rơi rớt khắp lồng ngực Lục Vân Xuyên.
Lục Vân Xuyên sửng sốt một chút, vài giây sau mới nói: "Đều......!Đều được."
Sầm Ninh cười hỏi: "Hỏi ngươi muốn hay không muốn, cái gì mà đều được?"
Lục Vân Xuyên mím môi, thấp giọng nói: "Muốn có con hay không......!Đều được."
Sầm Ninh cười: "Người người trong thôn đều hy vọng nhân khẩu trong nhà hưng thịnh, sao bây giờ đến ngươi lại thành muốn hay không đều được?"
"Có con thì tốt, còn không có, thì chỉ hai người chúng ta, ta cũng cảm thấy rất tốt." Lục Vân Xuyên xoa nhẹ tóc Sầm Ninh và nói.
Ca nhi không dễ thụ thai giống nữ tử như vậy, trong thôn cũng chẳng phải chưa có ca nhi cả đời không hoài một đứa con.
Cho nên nhà bình thường cưới gả, sính lễ cưới ca nhi cũng kém hơn sính lễ cưới cô nương một chút, rất nhiều người cưới ca nhi cũng là cưới về để làm thiếp, toàn coi như nếm thử cái mới mẻ.
Lục Vân Xuyên không muốn vì con cái mà gây áp lực cho Sầm Ninh, mẹ đẻ hắn qua đời, lại phân gia với cha, chỉ muốn cùng Sầm Ninh trải qua cuộc sống an an ổn ổn.
Có thể có con đương nhiên là vui mừng, nhưng nếu như không có, cũng không thể nói thất vọng gì, dù sao trong nhà vẫn còn có Chỉ ca nhi mà, hơn nữa đầu bên kia cũng còn tên Lục Vân Thụy, hương khói nhà họ Lục này cũng không cần hắn nối tiếp.
Vả lại, "Ca nhi sinh con khổ lắm, ngươi còn......"
Còn cái gì thì Lục Vân Xuyên cũng không nói nên lời, vốn hắn định nói tuổi Sầm Ninh còn nhỏ, sinh con đối với thân thể không tốt, nhưng tức phụ 15-16 tuổi đã sinh con trong thôn đến là nhiều, tuổi này của Sầm Ninh gả cho hắn đã là muộn rồi.
"Tóm lại chuyện con cái không vội, nếu ngươi cảm thấy bình thường một mình ở nhà cô đơn, sang năm ta làm ít việc hơn, ở nhà cùng ngươi nhiều chút, có được không?"
Sầm Ninh gật gật đầu, hai người lại ngồi một chỗ thân mật trong chốc lát, ngoài cổng lại vang lên tiếng của Diêu Xuân Linh.
Sầm Ninh đứng dậy ra nhìn xem, Diêu Xuân Linh dùng khăn vải quấn đầu đứng ở trong tuyết, giương giọng hô về phía bọn họ: "Giờ tuyết rơi rồi, có tuyết rỗi việc, ta ủ một vò rượu gạo có thể uống rồi, hai ngươi nhanh lên nhà trước ngồi đi, nếm thử hương vị."
"Được." Sầm Ninh cười đáp, ba người bất chấp tuyết lớn đi đến đằng trước.
Rượu gạo đã lên men xong từ sớm, Diêu Xuân Linh đậy kín vò đã bay hơi vẫn luôn lắng đọng, hôm nay tuyết rơi mới lấy ra.
Mở cái vò ra, mùi rượu xộc vào mũi thấm vào ruột gan.
"Năm nay ủ được lắm, không chua cũng chẳng đắng, thơm rất thuần." Diêu Xuân Linh lấy cái muỗng múc chút cốt rượu cho Sầm Ninh nếm thử.
Rượu vừa thanh lại ngọt, vào miệng còn mang theo mùi thơm nồng đậm.
Sầm Ninh nheo mắt lại: "Uống ngon quá."
"Đúng không." Diêu Xuân Linh đắc ý cười nói, "Ta mê uống cái thứ này lắm, năm nào cũng ủ, kể ra cái vò năm nay là tốt nhất, ta đi nặn chút viên bánh trôi, chúng ta uống một chén nóng hổi."
Rượu gạo phải nấu với viên trôi nếp mới là tuyệt nhất.
Tuyết bên ngoài vẫn cứ rơi, trên mặt đất một mảnh trắng xoá, dấu chân cũng chả có mấy, nhưng phía sân nhỏ nhà họ Lục lúc này lại thực náo nhiệt.
Ở nhà chính Lục Vân Lãng và Lục Vân Xuyên dẫn theo Chỉ ca nhi ngắm tuyết, Diêu Xuân Linh cùng Sầm Ninh ở trong phòng bếp nặn viên trôi nếp.
Tết nhất nhiều địa phương dùng gạo nếp, Diêu Xuân Linh đã sai Lục Vân Lãng xay một vò bột nếp từ sớm, bột nếp thêm nước nặn thành một đám viên bánh trôi nho nhỏ tròn vo, cũng không cần gói nhân.
Viên nếp bỏ vào nồi, cùng đường đỏ, nấu chung với táo đỏ khô, sau khi nấu chín lại đổ thêm men rượu.
Viên trôi nếp mềm dẻo có hơi dai, rượu gạo ngọt nhuận mang hương rượu, ngày tuyết uống vào một ngụm ấm hết cả người.
Chỉ ca nhi tuổi còn nhỏ, Diêu Xuân Linh không cho bé uống rượu, gạo nếp cũng không cho ăn nhiều sợ khó tiêu, đơn giản nấu một chén bí đỏ ngọt rồi thả vào hai viên bánh trôi, để bé ngồi trên ghế đẩu tự mình bưng chén lấy muỗng múc ăn.
Chậu than ở nhà chính thêm than mới, cháy rừng rực, mấy người ngồi trong phòng ngắm tuyết uống một chén rượu ủ, không lạnh chút nào.
Không biết ai đã nói một câu: "Trận tuyết năm nay lớn thật, năm sau chắc là một năm tốt."
Trong núi không có tháng năm*, ngày ấy tuyết đầu mùa dần tan, Lục Vân Xuyên đang cùng Sầm Ninh rúc trong buồng nghỉ ngơi.
(*) Ngày tháng và năm, không phải là tháng 5.
Ngày ngày tránh đông nhàn hạ, trong phòng đốt giường đất lại ấm áp, ngoại trừ ăn cơm, hai người gần như không xuống khỏi giường.
Tựa trên giường đất hoặc là trò chuyện hoặc là Lục Vân Xuyên giúp đỡ Sầm Ninh thêu hoa, đôi khi Lục Vân Xuyên làm* Sầm Ninh, sau một hồi càn quấy thì hai người ôm nặng nề thiếp đi, tỉnh lại lần nữa cũng không biết giờ là lúc nào.
(*) Tác giả dùng 闹 /náo/: ồn ào, chọc (ghẹo), ngoài ra còn có nghĩa là làm (việc).
Cuộc sống như vậy trôi qua lâu quá, chỉ cảm thấy hình như giữa đất trời còn mỗi hai người bọn họ, yên tĩnh lại thoải mái.
Ngày hôm nay sau giờ ngọ[1], trong nhà hiếm khi có khách tới.
[1] Từ 11 giờ sáng đến 1 giờ chiều.
Thời điểm cổng bị gõ vang, Sầm Ninh và Lục Vân Xuyên đang ở phòng bếp nhóm lửa chuẩn bị nấu cơm.
Cổng mở ra, thấy hai người bên ngoài thì Lục Vân Xuyên giật mình, lại vội vàng đẩy hai bên cổng ra, cười tiếp đón: "Nhị ca nhị tẩu mau vào phòng ngồi, Ninh Nhi, xem ai tới này?"
Sầm nhị cùng tức phụ kéo xe đẩy tranh thủ buổi sáng đi đường, mặt hiện ra vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn vui vẻ cười với Lục Vân Xuyên và Sầm Ninh.
Sầm nhị cười với Sầm Ninh đang sững sờ ở cửa bếp, nói: "Sao thế, nhìn thấy nhị ca ngươi vui tới ngốc rồi hả?"
Vừa dứt lời đã bị tức phụ mình cười rồi đánh cho một chưởng: "Tết nhất mở mồm vẫn chả thay đổi, ngốc hay không ngốc cái gì, ta thấy ngươi mới là tên ngốc."
Lục Vân Xuyên đi rót trà nóng cho hai người họ, Sầm Ninh xoay quanh Sầm nhị và tức phụ Sầm nhị, người cũng vui chết rồi: "Sao hai người lại tới lúc này? Tuyết còn chưa có tan hết cũng không sợ té ngã à, trong nhà khỏe cả chứ? Bên ngoài lạnh lắm, mau vào nhà chính sưởi ấm."
Đợi người ngồi vào nhà chính, Lục Vân Xuyên bưng trà nóng tới, lại thêm than vào chậu, ngồi bên cạnh Sầm Ninh nghe Sầm Ninh cùng tức phụ Sầm nhị nói chuyện.
Tức phụ Sầm nhị cười tủm tỉm bưng trà nóng uống một ngụm: "Trong nhà đều khỏe, thân thể cha mẹ cũng tốt, năm nay trời lạnh, cha cùng bọn họ lên núi săn rất nhiều con mồi, bán được không ít tiền đâu, có thể trải qua một năm tốt đẹp."
"Vậy thì tốt quá." Sầm Ninh nghe xong thì vui vẻ, lại hỏi: "Dụ Nhi khỏe không? Đại tẩu lúc này nhiều tháng rồi, có khó chịu không?"
Tức phụ Sầm nhị cũng đáp trả từng câu: "Dụ Nhi có thể có cái gì mà không khỏe, năm nay trong nhà đủ đầy, cha mẹ mua cho nó chẳng ít đồ chơi, ngày nào mở mắt ra cũng cười hềnh hệch.
Đại tẩu cũng khỏe, đứa nhỏ này trong bụng y hiểu chuyện cực, biết thương người, không làm rộn chút nào."
Mọi thứ trong nhà đều tốt, Sầm Ninh cũng yên lòng.
Sầm nhị tức phụ cười nói: "Ngươi quan tâm cả nhà, mọi người cũng nhớ ngươi lắm, đáng nhẽ trước khi tuyết rơi phải tới rồi, trong nhà bận quá mà kéo dài, hai ngày nay tuyết tan, ta và nhị ca ngươi lập tức động thân, mang chút thịt hươu cho ngươi cùng ca tế[2] nếm thử."
[2] Em rể, chữ ca 哥 ở đây dùng để chỉ ca nhi 哥儿.
Sầm Ninh nhìn ra bên ngoài phòng, trên xe đẩy quả thực đặt hai cái sọt, nhìn đã thấy nặng trĩu, y vội nói: "Đồ vật quý giá như vậy, nên bán đi mới phải, tặng cho bọn ta làm gì? Này sao có thể ăn?"
"Năm nay săn được không ít, cha liền quyết định giữ lại một phần để nhà mình ăn, lúc này mới tặng cho các ngươi.
Đừng nói, không trách thứ này bán đắt giá, ăn vào hương vị ngon lắm, ngay cả đại tẩu mang thai không ăn nhiều món mặn cũng thích.
Mẹ lo ngươi sợ không xử lý được thịt hươu, còn xẻ thịt làm sạch máu loãng rồi mới đưa tới."
Sầm Ninh nghe xong trong lòng ấm áp, nhẹ giọng nói: "Vốn dĩ người trong thôn đã thích lời ra tiếng vào với cha mẹ, bây giờ các ngươi đưa thịt hươu tới cho ta, lại có chuyện để nói."
Hai vợ chồng già nhà họ Sầm chiều Sầm Ninh, đối đã với một ca nhi như Sầm Ninh còn tốt hơn hai đứa con trai vài phần, người trong thôn trà dư tửu hậu thường hay tranh cãi chuyện này.
"Mặc kệ bọn họ nói đi." Tức phụ Sầm nhị nói, "Người nhà mình ăn thịt thì liên can gì đến chuyện của bọn họ? Chẳng qua là thấy cuộc sống của nhà chúng ta tốt quá nên đỏ mắt, mẹ nói rồi, chúng ta khỏi cần phản ứng lại bọn họ."
Mẹ chồng mình cưng chiều ca nhi út trong nhà, hai người tức phụ nhà họ Sầm rõ ràng hơn ai khác, nhưng từ trước tới nay không vì chuyện này mà từng có khoảng cách với mẹ chồng và Sầm Ninh.
Chưa nói Thẩm thị đối đãi tốt với hai tức phụ bọn họ, cũng không lập quy củ, nhà họ Sầm cũng không phải gia đình chỉ coi trọng hán tử mà khắt khe với cô nương và ca nhi, trong thời gian tức phụ Sầm nhị mang thai chưa từng vì chuyện sinh con mà bận tâm.
Ngày nào cũng được người trong nhà hầu hạ ăn ngon uống ngọt, trong thôn nào có mấy tức phụ mang thai mà thoải mái như nàng lúc ấy.
Vậy nên từ đáy lòng tức phụ Sầm nhị cũng thích Sầm Ninh, Thẩm thị bảo đưa thịt hươu tới cho Ninh ca nhi, nàng và đại tẩu không hề phản đối, còn giúp thu thập không ít.
Chờ Sầm Ninh và tức phụ Sầm nhị nói xong việc nhà, lúc này mới đến phiên Lục Vân Xuyên và Sầm nhị ở bên cạnh mở miệng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...