Sớm Tối


Bọn người Diệp Trân Ny đến sân bay Doanh Châu vào lúc bảy giờ.
Sân bay Doanh Châu đã được di dời từ vài năm trước, sân bay ở đây cách xa khu đô thị, từ tập đoàn Triều Vân đến đó mất khoảng một tiếng nên Mạnh Triều Huy phải lái xe đến đó sau giờ làm việc luôn.
Hai mươi phút trước khi kết thúc công việc, Khương Mộ Vân vẫn chưa quyết định có nên đi đón bọn họ với Mạnh Triều Huy hay không.
Mãi cho đến lúc Liễu Tương đến văn phòng của Mạnh Triều Huy.
Một lát sau, Liễu Tương đi ra với vẻ mặt như gió xuân.
Khương Mộ Vân có chút khó chịu, người sáng suốt nhìn là biết Liễu Tương có ý với Mạnh Triều Huy chứ đừng nói đến cô.
Cô gõ cửa phòng làm việc của Mạnh Triều Huy, đi vào cũng thuận tay đóng cửa, anh đeo kính đang tra cứu tài liệu trên máy tính, còn không ngẩng đầu nhìn cô chỉ hỏi: “Sao vậy?”
“Sao anh biết là em hả?” Khương Mộ Vân đi tới trước mặt anh, cố tình ngăn anh xem máy tính.
Lúc này Mạnh Triều Huy mới ngẩng đầu: “Tiếng bước chân của em khác với người khác, anh nghe là biết.”
“Khác chỗ nào?” Khương Mộ Vân chủ động ngồi lên đùi anh.
Mạnh Triều Huy vòng tay qua eo cô: “Tiếng bước chân của em giống với nhịp tim của tôi, mỗi một bước em đi đều giẫm lên nhịp tim tôi.”
“Nói nhảm, em đi có lúc nhanh lúc chậm, nhịp tim anh cũng như vậy à.” Khương Mộ Vân bị chọc phì cười.
Mạnh Triều Huy nghiêm trang: “Dù sao thì tôi có thể nghe ra tiếng bước chân của em, cảm giác của tôi là thế.”
“Giám đốc Liễu đến đây làm gì?” Khương Mộ Vân cúi đầu rút cà vạt anh ra nghịch.
Mạnh Triều Huy cố nén cười, nghiêm trang nói: “Cô ấy nghe nói tôi sắp đến sân bay hơn nữa cô ấy cũng phải đi công tác nên cô ấy nhờ tôi chở cô ấy đi một đoạn.”
“Anh đồng ý rồi?” Khương Mộ Vân thoáng dùng lực, Mạnh Triều Huy bị kéo mạnh đến mức anh suýt hôn lên mặt cô.
Mạnh Triều Huy cố gắng giữ bình tĩnh, còn nói rất có lý: “Ừm.

Đi nhờ để tổ lái xe tập đoàn đỡ phải đi lại nhiều, tiết kiệm chi phí đúng không?”
Khương Mộ Vân bỗng nhiên đứng dậy, quay lưng về phía anh nổi giận nói: “Em không ngồi xe anh cùng với người phụ nữ khác.”
Mạnh Triều Huy cong môi khẽ cười, đứng dậy ôm cô từ phía sau: “Em có muốn đi đón mẹ chúng ta không?”
Nghe được mẹ chúng ta, trong lòng Khương Mộ Vân hơi động, tình cảm ấm áp hóa thành dòng nước, nhưng mà mẹ chúng ta chẳng phải là mẹ của anh và mẹ của cô à?
“Ừm.

Anh muốn chở cô ấy đi hay chở em đi?” Khương Mộ Vân xoay người, lại kéo cà vạt của anh nhẹ nhàng kéo lại.
Mạnh Triều Huy cũng phối hợp cúi đầu hôn môi cô: “Đương nhiên là chở em rồi, em là bạn gái của tôi mà.”
“Nghe còn được.” Khương Mộ Vân ôm lấy cổ anh, tặng cho anh một nụ hôn.
Mạnh Triều Huy lập tức gọi điện thoại cho Liễu Tương, bảo cô tự mình lái xe đến sân bay cũng không nói cho cô ta biết lý do vì sao.
Liễu Tương cũng không muốn hỏi nhiều, giọng cô nghe chừng có vẻ mất mát: “Vâng giám đốc Mạnh.”
Sau khi tan việc, Mạnh Triều Huy lái xe ra khỏi tòa nhà văn phòng, Khương Mộ Vân Khương Mộ Vân ngồi ở ghế phụ, cô nhìn bầu trời u ám nhiều mây: “Hình như trời sắp mưa rồi.”
Quả nhiên chưa đầy năm phút trời đã bắt đầu mưa, trong thành thị bắt đầu tắc đường.
Đáng nhẽ họ sẽ đến sân bay trong khoảng một tiếng, nhưng vì trời mưa nên đến muộn nửa tiếng.
Mười phút trước, Diêu Tinh Tinh gọi điện thoại cho Mạnh Triều Huy báo họ đã đến đang ở sảnh đợi.
Mạnh Triều Huy bảo họ chờ một lát, còn lo lắng nói thêm một câu: “Mẹ với dì DIệp đừng đi đâu cả, chờ bọn con.”
Diêu Tinh Tinh nghe được hai chữ “Bọn con” liền hiểu cười nói: “Được, vậy bọn mẹ đứng đây chờ không đi đâu cae, con yên tâm đi.”
Mạnh Triều Huy và Khương Mộ Vân chạy đến sảnh đợi, Khương Mộ Vân chợt dừng bước, từ phía xa cô đã nhìn thấy Trình Oánh Oánh, người phụ nữ này đang nói chuyện với Diệp Trân Ny.
Mạnh Triều Huy nắm chặt tay cô nói: “A Mộ, dì Diệp là mẹ em, là người mẹ mang nặng em mười tháng, tôi tin người bà ấy mong ngóng là em chứ không phải người khác.”
“Nếu người bà ấy mong ngóng đến đón bà là em thì tại sao phải nói cho bọn họ biết tin bà về ước? Hơn nữa bà ấy còn không thèm nói cho em biết.” Khương Mộ Vân lạnh lùng nói, cô giãy ra khỏi tay anh xoay người muốn đi.
“A Mộ!” Diệp Trân Ny thấy bọn họ, bỗng nhiên cao giọng gọi cô về, cũng bỏ qua Trình Oánh Oánh nhanh chóng đến chỗ cô.
Khương Mộ Vân có chút kinh ngạc, ngây người như phỗng, nhìn Diệp Trân Ny đang đi đến chỗ cô, không hiểu sao mũi cô lại thấy chua.
Diệp Trân Ny đi tới trước mặt cô, chìa tay ôm lấy cô, giọng bà run lên: “A Mộ, con đến đón mẹ sao?”
Khương Mộ Vân theo bản năng muốn đẩy Diệp Trân Ny ra, nhưng cô lại lưu luyến vòng tay của bà, vòng tay bà rất ấm áp, mùi thơm trên người bà cũng rất dễ chịu, cho nên tay cô dừng giữa không trung, do dự một lúc.
Diệp Trân Ny buông cô ra, Diêu Tinh Tinh người Trình Oánh Oánh cũng bước tới.
Đây là cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Khương Mộ Vân và Trình Oánh Oánh sau hơn sáu năm rưỡi, Trình Oánh Oánh nhiệt tình chào hỏi cô: “A Mộ, cậu trở về lúc nào vậy? Đã lâu không gặp.”
Sau đó cô ả nhìn Mạnh Triều Huy, cong môi mỉm cười với anh.

Nhưng Mạnh Triều Huy vốn không nhìn cô, ánh mắt chỉ quanh quẩn trên người Khương Mộ Vân.
Trình Oánh Oánh tự chuộc nhục nhưng cô ả có kỹ năng thâm hậu, không chút xấu hổ từ đầu đến cuối vẫn mỉm cười.

Khương Mộ Vân giờ đã không còn là cô thiếu nữ mười tám yêu ghét viết rõ trên mặt nữa, cô cười nhạt với Trình Oánh Oánh và Trình Hồng Tường, lịch sự nhưng xa cách: “Đúng vậy, đã lâu không gặp.”
“Hồng Tường, tôi với Tinh Tinh ngồi xe Triều Huy về.” Diệp Trân Ny nói với Trình Hồng Tường.
Trình Hồng Tường gật đầu: “Ừ, A Mộ hiếm khi quay về, hai mẹ con em nên trò chuyện nhiều hơn.”
Ông ta nhìn về phía Khương Mộ Vân, mỉm cười hòa ái, lấy giọng điệu trưởng bối ra bảo: “A Mộ, con nên dành nhiều thời gian cho mẹ con hơn.”
“Vâng.” Khương Mộ Vân không muốn nói nhiều với ông, gật đầu, rồi quay người nói chuyện với Diêu Tinh Tinh.
Diêu Tinh Tinh thân mật ôm lấy Khương Mộ Vân: “A Mộ, con vất vả rồi, Triều Huy có ngoan ngoãn nghe lời không?”
“Anh ý không nghe lời con.” Khương Mộ Vân thừa cơ mách lẻo.
Mạnh Triều Huy cười nói: “Tôi không nghe lời chỗ nào?”
Khương Mộ Vân tức giận lườm anh, tiếp tục mách lẻo: “Anh ý lúc nào cũng bắt nạt con hết, ngày nào cũng ép con tăng ca, mạng nhỏ con sắp cạn rồi.”
Diêu Tinh Tinh kéo tay Khương Mộ Vân: “Chờ dì quay về thu thập nó, phạt nó nhảy điệu múa hula có được không?”
Đôi mắt Khương Mộ Vân sáng lên: “Vâng, chủ ý này hay quá, con không thể chờ được nữa rồi.”
Mạnh Triều Huy: “…” Đây là mẹ ruột sao?
Diệp Trân Ny cười nhìn bọn họ, trong lòng vừa vui vẻ vừa chua xót, vì sao A Mộ và Tinh Tinh có thể thân thiết với nhu như vậy, bắt đầu từ khi nào mà quan hệ giữa bà và con mình đã rạn nứt?
Mạnh Triều Huy một tay đẩy vali của Diêu Tinh Tinh một tay đẩy của Diệp Trân Ny đi ở phía trước.
Khương Mộ Vân đi lên trước duỗi tay nắm lấy thanh vailo của Diệp Trân Ny: “Để em giúp anh.”
“Cảm ơn bạn gái ạ.” Mạnh Triều Huy ghé sát bên tai cô thì thầm.
Diêu Tinh Tinh và Diệp Trân Ny đi ở phía sau nhìn nhau, ai cũng nhìn được vẻ mừng rỡ trong đôi mắt đối phương.

Nếu hai đứa nó có thể thành đôi thì cũng coi như là một điều tốt đẹp.
Cách đó không xa, Trình Oánh Oánh nhìn bóng lưng rời đi của bọn họ, hai tay nắm chặt, móng tay như cắm sâu vào da thịt.
Cô ả không cam lòng, vì sao Khương Mộ Vân vừa trở lại một cái, Diệp Trân Ny đã không thèm để ý đến ả nữa, nỗ lực trong bảy năm qua của ả được tính bằng gì đây?
Trình Hồng Tường nhìn vẻ mặt không cam lòng của ả, nhắc nhở ả: “Để ý thời gian giành lấy những gì chúng ta nên có được, đừng quan tâm đến những chuyện khác.”
Sau khi lên xe, Diêu Tinh Tinh hỏi Diệp Trân Ny: “Cậu nói với bọn họ chuyện chúng ta sẽ trở về vào đêm nay à?”
Bọn họ ở đây rõ ràng là chín đám Trình Oánh Oánh.
Diệp Trân Ny: “Không hề, chỉ là mấy hôm trước Oánh Oánh hỏi tớ khi nào trở về, tớ không nói rõ thời gian cụ thể chỉ nói có lẽ ngày mai sẽ về.”
Khương Mộ Vân ngồi ở ghế phụ nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, không khỏi có chút kỳ quái, làm sao bọn họ lại biết được lịch trình của mẹ cô.
“Cậu chắc chắn là mình không nói cho nó biết số hiệu chuyến bay?” Diêu Tinh Tinh lại hỏi.
Diệp Trân Ny chắc chắn.
“Dì Diệp, trước đây dì có dùng điện thoại mà con đưa cho dì để dì liên lạc với giám đốc điều hành của công ty không?” Đột nhiên Mạnh Triều Huy hỏi.
Diệp Trân Ny gật đầu, bà cũng không phải loại ngốc bạch ngọt gì cho cam, trước đây bà cũng không tin vụ Mạnh Triều Huy có nói điện thoại của bà có khả năng bị cài định vị theo dõi, nhưng bà vẫn làm theo lời của Mạnh Triều Huy.

Và bây giờ bà cũng thấy mình may mắn khi làm theo những gì anh nói.
Khương Mộ Vân nhìn về phía Mạnh Triều Huy hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Mắt Mạnh Triều Huy nhìn phía trước, vừa lái xe vừa nói: “Tôi có việc cần gọi cho dì Diệp vào ba tháng trước, nhưng lúc tôi gọi điện thì dì ấy lại tắt điện thoại.

Sau khi tôi liên lạc được thì dì Diệp bảo điện thoại dì thường hết pin rất nhanh, pin bị chai nhiều, điện thoại còn thường xuyên bị nóng, một cái điện thoại mới mua hai tháng không thể có những dấu hiệu như vậy được.

Lúc đó tôi cũng chỉ hoài nghi điện thoại dì Diệp có khả năng bị cài phần mềm định vị theo dõi.”
“Sau đó thì sao?” Khương Mộ Vân không hiểu sao lại thấy khẩn trương.
Mạnh Triều Huy: “Dì Diệp không có bất kỳ mâu thuẫn với người nào hết, tôi nghĩ người cài định vị theo dõi dì Diệp chắc cũng chỉ vì lợi ích công ty, vì vậy tôi đề nghị dì Diệp ra ngoài một thời gian.

Đồng thời bảo dì sử dụng điện thoại khác để liên lạc trực tiếp với những người đáng tin cậy trong công ty, cũng để tiện theo dõi những thay đổi trong công ty, làm như vậy không chừng có thể tìm ra chân tướng.”
Khương Mộ Vân quay đầu nhìn Diệp Trân Ny ngồi ở phía sau, bà trông rất bình tĩnh, nhưng trong mắt bà lại rất lạnh lẽo, kinh nghiệm trong thương trường nhiều năm đã khiến khí chất của bà trở nên mạnh mẽ, nhất là khi khuôn mặt bà bình tĩnh lạnh lùng, không khỏi có khí phách uy áp.
“Là Hồng Tường và Oánh Oánh, trong hai tháng tôi vắng mặt họ đã dùng đủ loại thủ đoạn để lôi kéo mấy khách hàng lớn, những đơn đặt hàng vốn thuộc công ty đã bị công ty khác vớt tay trên.

Thật ra hai năm gần đây, tôi cũng không phải không biết hành động sau lưng của bọn họ, tôi dùng một ít quyền hạn để bọn họ ăn được những đơn hàng nhỏ.

Tôi cũng một mắt nhắm một mắt mở coi đó là đồ bồi thường cho bọn họ.


Nhưng tôi không nhờ tôi vừa rời khỏi bọn họ đã tìm đến chỗ lão Triệu.”
Khương Mộ Vân biết lão Triệu, ông ta là Triệu Minh, là đàn em nhỏ hơn Diệp Trân Ny ba tuổi, sau khi tốt nghiệp đã gia nhập công ty của Diệp Trân Ny, ông đi theo Diệp Trân Ny nhiều năm, là một trong những đại cổ đông của công ty, đã từng là giám đốc tài chính của công ty.

Tuy nhiên lúc đó vợ của Triệu Minh là thủ quỹ công ty đã biển thủ gần nghìn vạn tiền công quỹ, sau khi Triệu Minh biết chuyện đã đền bù thiếu hụt, cũng mong Diệp Trân Ny tha thứ, xin và đừng trình báo vụ việc lên phòng điều tra kinh tế, nhưng Diệp Trân Ny là người nổi danh có ý chí sắt đá, cuối cùng bà vẫn trình báo vụ việc.
Vì lý do này mà vợ của Triệu Minh bị bỏ tù, từ đó Triệu Minh cũng đã xin từ chức giám đốc tài chính, còn gây rắc rối ồn ào với Diệp Trân Ny.
Người bên ngoài nhìn vào thì mối quan hệ giữa Diệp Trân Ny và Triệu Minh sớm đã tan vỡ, Trình Hồng Tường cũng nghĩ như vậy.
Diệp Trân Ny mới rời khỏi nửa tháng, Trình Hồng Tường và Trình Oánh Oánh đã không chờ được mà đến tìm Triệu Minh để mua cổ phiếu của ông với một mức giá cao.

Diệp Trân Ny ban đầu nắm giữ 61% cổ phiếu công ty, nhưng sau đó bà đã chia 8% cho Trình Hồng Tường và con gái ông ta, cổ phiếu của bà giảm xuống còn 45%, trong khi Triệu Minh nắm giữa 30% cổ phiếu công ty, nếu Triệu Minh đồng ý bán toàn bộ cổ phiếu của mình cho Trình Hồng Tường và đứa con gái ông ta, thì công ty Diệp Trân Ny sẽ đổi chủ.
Nhưng bọn họ không ngờ tới bọn họ đã tìm nhầm người, Triệu Minh không phải là người không phân biệt được đúng sai, ông là người rất chính trực, ông cũng chưa từng hận Diệp Trân Ny, ông rời khỏi công ty là vì hổ thẹn.

Lúc đi ông còn muốn chuyển nhượng cổ phiếu lại cho Diệp Trân Ny, nhưng Diệp Trân Ny không nhận, bà bảo công ty có ngày hôm nay là một nửa công sức ông bỏ ra, đây là những thứ ông nên có được.
Khương Mộ Vân lạnh lùng hừ một tiếng, không nói gì hết.
Cô vẫn luôn nghi ngờ nhân phẩm của Trình Oánh Oánh, người ta bảo con gái như cha, cho nên cô không có cảm tình gì với Trình Hồng Tường.
Nhất là khi Khương Nhuận Sinh đã hy sinh bản thân để cứu ông ta trong vụ tai nạn, nhưng ông ta chẳng đoái hoài gì đến con gái vị ân nhân vừa mới cứu mình, còn hỏi han ân cần người vợ xinh đẹp giàu có của ân nhân, nhân phẩm người đàn ông này có chỗ nào tốt chứ.
Cô không hiểu sao Diệp Trân Ny có thể nhìn trúng ông, ông ta còn kém xa Khương Nhuận Sinh mấy vạn dặm.
Không khí trong xe nhất thời căng thẳng.
Diêu Tinh Tinh định lên tiếng để xoa dịu bầu không khí thì Diệp Trân Ny đã nói: “A Mộ, mẹ sai rồi, sai quá sai.

Thật ra mẹ đã biết mình sai từ lâu rồi nhưng mẹ lại không muốn thừa nhận, mẹ đã hy vọng Hồng Tường có thể tỉnh ngộ, nhưng mọi chuyện lại đi đến nước này.”
Khương Mộ Vân hơi ngỡ ngàng, cô biết người ưu việt như Diệp Trân Ny là kẻ rất khó nhận sai.
“A Mộ, thật ra hai tháng này bọn dì không ra ngoài không chỉ du sơn ngoạn thủy, mà còn đưa mẹ con đi trị liệu tâm lý.” Diêu Tinh Tinh nói.
Diệp Trân Ny giật váy Diêu Tinh Tinh ý bảo bà đừng nói nữa, nhưng Diêu Tinh Tinh lại nhẹ nhàng vỗ tay bà, nửa trấn an nửa oán trách: “Cậu toàn như vậy, có vấn đề gì cũng nuốt hết vào bụng, chồng cũng thế mà đến con gái cũng vậy.

Cậu xem nuốt đến mức bị bệnh tâm lý, cậu còn chưa biết hối cải sao?”
Khương Mộ Vân quay đầu, mắt nhìn Diệp Trân Ny, dưới ánh đèn mờ ảo, cô có thể nhìn được những sợi chỉ trắng bạc bên thái dương của bà, chẳng biết từ lúc nào trong mắt cô lấp lánh áng nước, cô mềm lòng rồi.
“Dì Diêu, mẹ con bị sao vậy?” Khương Mộ Vân hỏi Diêu Tinh Tinh.
Thấy cô chủ động mở miệng nói hai chữ ‘Mẹ con’, thoáng chốc nước mắt Diệp Trân Ny trào ra như đe vỡ, bà không kìm được.
“Về tới nhà thì để mẹ con tự mình nói cho con biết.” Diêu Tinh Tinh biết, có chút khúc mắc có chút lời trong bụng phải để chính đương sự chính miệng nói ra thì hiệu quả mới tốt được.
Rất nhanh, Mạnh Triều Huy lái xe vào biệt thự nhà Khương Mộ Vân.
Thím Trương đã chuẩn bị cơm nước, người một nhà lại ngồi ăn tối sau nhiều năm xa cách.
Trên bàn là đồ ăn nóng hổi, mùi thơm nức bốc lên từ bốn phía, bên cạnh là những gương mặt tươi cười ấm áp, bên tai có tiếng mọi người cười vui vẻ, trong lòng Khương Mộ Vân vừa ấm áp vừa ê ẩm, cảm giác có nhà lại ùa về, nếu bố cô còn ở đây thì tốt rồi.
Sau bữa cơm, Mạnh Triều Huy và Diêu Tinh Tinh về biệt thự nhà mình gần đây.
Khương Mộ Vân đã tắm rửa xong, cô khoanh chân ngồi trên giường, tay cô còn cầm khung ảnh, ngón tay chạm nhẹ lên mặt của Khương Nhuận Sinh và Diệp Trân Ny, cô không biết mình có nên đến phòng Diệp Trân Ny tìm bà không.
Cô kéo ngăn tủ ra tìm một đồng xu, quyết định để đồng xu chọn hộ mình, nếu đồng xu ngửa cô sẽ đi, còn nếu đồng xu úp thì cô sẽ không đi.
Tung đồng xu để nó rơi xuống giường, là mặt ngửa, Khương Mộ Vân thở phào nhẹ nhõm.
Cô xuống giường cầm điện thoại đi tới cửa mở cửa rồi bị ngạc nhiên.
Diệp Trân Ny đứng ở cửa, vẻ mặt bối rối, hình như bà đang do dự xem có nên gõ cửa hay không.
“A Mộ.”
“Mẹ.”
Hai người mở miệng cùng một lúc.
“Mẹ tới tìm con sao?” Khương Mộ Vân hỏi.
“Ừm.” Diệp Trân Ny nói: “Mẹ có thể vào không?”
Khương Mộ Vân kìm khóe miệng sắp vểnh lên, nhẹ nhàng vâng một tiếng, nghiêng người để Diệp Trân Ny đi vào.
Mẹ con hai người ngồi bên mép giường nói chuyện.
“A Mộ, con biết bố mẹ gặp nhau như thế nào không?”

“Con có nghe bố nói qua rồi, hai người gặp nhau ở thư viện của đại học âm nhạc.”
“Đúng vậy, năm ấy mẹ đang học năm tư, còn bố con học năm năm.

Mẹ không thích thư viện của đại học âm nhạc, vì ở đó nhiều người phải chen chúc nhau, ai cũng đua nhau nói lớn, có rất ít người biết ý nói nhỏ, đại khải phần lớn sinh viên âm nhạc sẽ chạy đến đây, nên thư viện mới chen chúc như vậy.”
Khương Mộ Vân rất thích Diệp Trân Ny kể những thứ này, khi còn bé cô thích quấn quýt lấy họ để hỏi cho bằng được: “Bố mẹ, hai người yêu nhau như thế nào vậy? Ai là người theo đuổi ai trước?”
Diệp Trân Ny bận quá nên lần nào cũng trả lời cho có lệ, Khương Nhuận Sinh thỉnh thoảng sẽ kể cho cô nghe một chút, nhưng chắc là nghĩ cô còn bé nên không kể nhiều với cô, hơn nữa ông là người hướng nội trong chuyện tình cảm, cũng không thích kể về chuyện tình cảm của mình cho nên ông nói không nhiều.
“Sau đó thì sao?” Khương Mộ Vân hỏi nhanh chóng leo lên giường chui vào trong chăn, dựa vào giường: “Mẹ, mẹ cũng lên đây ngồi cho thoải mái.”
Diệp Trân Ny ừ một tiếng, bà ngồi bên cạnh cô, còn đắp chăn che đùi.
“Ở thư viện, mẹ gặp bố con, khi đó ông ấy thích mặc áo sơ mi trắng, còn hay đeo kính ngồi cạnh cửa sổ yên tĩnh đọc sách.

Nói thật thì, đấy là lần đầu tiên mẹ thấy có người nam sinh đẹp mắt như vậy, giống như bước ra từ truyện tranh, rất dễ thu hút ánh nhìn.

Vì vậy lần nào mẹ cũng ngồi đối diện với ông ấy, chỉ cách nhau hai bàn lớn.

May là những lờn đó người trong thư viện âm nhạc không nhiều lắm, giữa bọn mẹ cũng không có người nên chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy ông.”
“Có phải mẹ yêu bố từ cái nhìn đầu tiên đúng không?”
“Cũng coi như là yêu từ cái nhìn đầu tiên, thật ra thì trước đây mẹ thích loại nam sinh thông minh tháo vát, thân hình không cần quá cao, cũng không cần quá tuấn tú, nhưng nhất định phải đủ thông minh để giúp mẹ điều hành được công ty.

Nhưng bố con thì ngược lại hoàn toàn, ông ấy cao ráo tuấn tú cũng không hề thông minh tháo vát, ông cũng là người sống khá nội tâm, và quá hiền lành.

Giống như mọi người nó vậy, trước khi gặp ông ấy mọi người sẽ có đủ loại tưởng tượng, nhưng một khi gặp ông ấy rồi thì tất cả các khuôn sáo sẽ bị phá vỡ.”
“Vậy có phải mẹ yêu bố con đến độ hết thuốc chữa đúng không?” Khương Mộ Vân cong mắt trăng liềm hỏi.
Diệp Trân Ny gật đầu: “Đúng vậy, yêu đến mức hết thuốc chữa.”
“Mẹ, nhưng khi con còn nhỏ bố lại bảo bố là người thích mẹ trước.”
Tim Diệp Trân Ny bỗng dưng ngừng đập, bà ngạc nhiên nhìn Khương Mộ Vân, giọng nói có hơi run: “Ông ấy nói như thế nào?”
“Bố nói bố rất nhớ lần đầu tiên khi gặp mẹ, mẹ mặc váy trắng, trước ngực cài hai bím tóc đáng yêu, ánh nắng chiếu vào người mẹ cảm thấy mẹ rất xinh đẹp, bố bảo luôn muốn nhìn mẹ.

Sau này ngày nào mẹ cũng đến, cũng ngồi đối diện với bố, bố vẫn muốn hỏi phương thức liên lạc của mẹ, nhưng bố không có dũng khí.

Mãi cho đến một ngày mẹ không tới nữa, bố mới cuống cuồng thề sẽ viết giấy rồi đưa cho mẹ trong lần gặp tới.

Bố thừa dịp lúc mẹ đi tìm sách len lén đặt tờ giấy trên bàn mẹ ngồi.

Sau đó bố về ký túc xá càng nghĩ càng xấu hổ, nhưng bố đợi cả ngày mà không thấy mẹ gọi điện thoại đến.”
Mắt Diệp Trân Ny đã ươn ướt, bà tự lẩm bẩm: “Thì ra anh mới là người bày tỏ trước.”
“Mẹ không thấy tờ giấy bố ghi sao?” Khương Mộ Vân hỏi.
Diệp Trân Ny lắc đầu: “Bảy ngày đó ở nhà máy xảy ra sự cố, mẹ vội về giải quyết, sau khi trở về mẹ lập tức chạy đến thư viện, hôm đó mẹ cũng quyết định bày tỏ với bố con.

Lúc mẹ đi tìm sách có viết thư tỏ tình, lúc mẹ quay về thì bố con đã đi mất rồi, mẹ rất buồn.

Hôm đó trời còn nổi gió to nữa, mẹ nhìn thấy có một tờ giấy trên bàn bị thổi bay, lúc đó mẹ cũng không để ý.

Mẹ không biết đó là giấy của bố con để lại cho mẹ.”
Vẻ mặt Khương Mộ Vân ủ ê: “Trời ạ, sao có thể như vậy được…”
Diệp Trân Ny quay mặt đi, chớp chớp hàng mi, một hàng nước chảy dài trên khóe mắt, nếu như bà biết anh là người tỏ tình trước, liệu kết cục của bọn họ có thể viết lại không? Chỉ tiếc là không có nếu như.
Thật lâu sau mới bà mới bình tĩnh lại, Diệp Trân Ny quay lại, nhỏ giọng nói: “Ngày hôm sau mẹ gặp lại bố con, mẹ đặt mảnh giấy của mình trước mặt ông ấy, ông ấy ngẩng đầu nhìn mẹ với vẻ mặt kinh ngạc, khó trách ông ấy lại kinh ngạc… Sau ngày hôm đó bố con cầm tay mẹ, bố mẹ cứ vậy thuận lý thành chương ở bên nhau.”
Diệp Trân Ny cười nhẹ đôi mắt ngấn lệ
nhìn bà giống như một đóa hàn mai kiêu ngạo trong tuyết thấm vào ruột gan.
Thì ra trước đây bố mẹ cô cũng có một quá khứ đẹp đẽ như vậy, mà cô chính là kết tinh tình yêu của họ, là minh chứng của tình yêu của họ, nhưng nếu đã tốt đẹp như vậy thì tại sao kết thúc lại như thế? Khương Mộ Vân nhịn không được mà đỏ cả vành mắt.
“Bố của con là một người lãng mạn, mà mẹ con là một người thực tế.

Ban đầu thì không sao, chúng tôi yêu nhau bao dung cho những sự khác biệt của nhau.

Sau khi ra trường được hai năm rưỡi thì tiến tới hôn nhân, ông bà ngoại con không đồng ý, bọn họ muốn một người con rể giúp bọn họ làm ăn kinh doanh chứ không phải một con người con rể theo đuổi nghệ thuật như bố.

Đây là lần đầu tiên mẹ không nghe lời họ, mẹ kiên trì muốn kết hôn với bố con.


Sau này tuy có con rồi có chút khác biệt nhưng quan hệ giữa mẹ và bố cũng không tệ lắm, chỉ là mẹ càng chú trọng công việc hơn, một nhà chúng ra cũng coi như vui vẻ hòa thuận.”
Diệp Trân Ny ngừng một lúc rồi mới nói tiếp: “Mãi cho đến khi ông bà ngoại con lần lượt qua đời, công ty mẹ cũng phải đối mặt với rất nhiều khó khăn lớn, mà thời đó mẹ lại mang thai lần hai.

Mẹ không còn thời gian và sức lực để nuôi dưỡng thêm một đứa bé nữa nên mẹ đã lén đi phá thai mà không nói với bố con.

Sau khi bố con biết chuyện, người vẫn luôn ôn hòa như ông ấy lại chiến tranh lạnh với mẹ suốt hai tháng.

Khi đó quan hệ giữa bố mẹ bắt đầu hiềm khích.

Sau đó mẹ càng ngày càng không hiểu ông ấy, ông ấy cũng càng ngày không hiểu mẹ, số lần nói chuyện giữa mẹ và bố càng ngày càng ít…”
Mãi cho đến khi Diệp Trân Ny vô tình biết Khương Nhuận Sinh có một cô thanh mai trúc mã, thậm chí hai người đã bàn đến chuyện cưới xin, nhưng người kia đột nhiên có con với người khác mới chia tay với ông.

Mà ông ấy vẫn giữ một tấm ảnh nhỏ của cô ấy sau nhiều năm.
Diệp Trân Ny rất ghen tị, bà luôn cảm thấy mình yêu ông ấy hơn cả cách ông ấy yêu chính mình, tính bà từ bé đã hiếu thắng, đã vậy chưa bao giờ cô nhận được sự đồng tình của bố mẹ nên thường phủ nhận bản thân mình, cũng phủ nhận người khác, thời gian dần qua bà dần phủ nhận luôn tình cảm giữa họ, phủ nhận tình yêu giữa họ.
Vào năm Khương Mộ Vân 15 tuổi thì cuộc khủng hoảng tình cảm tích tụ giữa tính cách và lý do đã bộc phát.
Năm thứ hai, Khương Nhuận Sinh ra đi vì tai nạn xe cộ, khúc mắc giữa bọn họ vẫn chưa được giải quyết.
Từ nhỏ Diệp Trân Ny đã nổi tiếng, nhưng bởi vì bà là con gái nên bố mẹ bà luôn tiếc nuối, nhất là bố bà, dù cho bà có cố gắng giỏi giang đến đâu cũng không giành được sự khẳng định của ông, ông chỉ biết vạch ra những thiếu sót của bà.

Mà bà chỉ cần không đạt điểm tối đa trong các bài thi hoặc làm thứ gì đó không đạt yêu cầu của ông, nhẹ thì ông quở trách nặng thì trực tiếp đánh bà.
Bà cũng rất thống khổ, chỉ có thể liều mạng cố gắng đạt được kỳ vọng của bố mẹ, thế nhưng mãi cho đến khi bố mất, bà cũng không nghe được một câu: “Con gái, con rất giỏi, con đã vất vả rồi.”
Dần dần bà cũng cảm thấy bố mẹ mình nói đúng, rằng mình không đủ tốt, bà phải cố gắng phấn đấu không được ngừng nghỉ.

Cho nên bà cũng đối xử với Khương Mộ Vân như vậy, bà rất ít khi tán thưởng cô, vẫn luôn yêu cầu cô phải làm tốt hơn.
Trước đây bà không biết đó là một loại bệnh tâm lý, nhưng sau khi gặp bác sĩ tâm lý thông qua Diêu Tinh Tinh bà mới biết mình mắc một loại bệnh tâm lý nghiêm trọng, nói cách khác thì nhân cách của bà bị khiếm khuyết.
Trong tâm lý học, những bậc bố mẹ như bố mẹ của Diệp Trân Ny được gọi là Bố mẹ độc hại, bọn họ giống như những chất độc hóa học, dần dần lan ra toàn ộ thể chất và tinh thần của con cái, thậm chí còn nhân rộng ra trong chính cuộc sống gia đình bọn họ, trở thành ngòi nổ cho bất kỳ cuộc hôn nhân nào.

Những đứa trẻ này sau khi lớn lên thường lấy công việc để làm tê liệt bản thân.

Trong quá trình trưởng thành không hấp thu được bất cứ tình cảm gì nên chỉ có thể đóng chặt cánh cửa tình cảm của mình lại, thậm chí sẽ trốn chạy ngay khi bản thân mình được yêu.
Khi còn bé Khương Mộ Vân cũng không thích ông bà ngoại, bọn họ hầu như chỉ trách cô, dù cho cô chỉ lăn lộn trên mặt đất, dù cho cô chỉ làm rơi vài hạt gạo, họ luôn cau mày, nghiêm mặt quở mắng.

Ở trong ấn tượng của cô, hai ông bà là người có tính cách rất quái dị, mỗi lần họ đến nhà chơi cô sẽ trốn không gặp.
Cô không hề biết Diệp Trân Ny từng có một quá khứ như vậy, bà không có tình yêu của bố mẹ, không nhận được sự tin tưởng từ họ.

Nguồn gốc gia đình là thứ khiến Diệp Trân Ny đau khổ, nó ảnh hưởng đến bà một cách lặng lẽ, rồi dần dần bà cũng giống với bố mẹ mình.
Cũng may Khương Mộ Vân có đủ sự yêu thương và được Khương Nhuận Sinh làm bạn bên cạnh, để cô không lặp lại con đường cũ của Diệp Trân Ny, cô thực sự rất may mắn.
Nửa năm qua, Diệp Trân Ny đã không ngừng nhìn nhận lại bản thân mình, nhìn lại chính mình bà mới thấy mình hình như đã làm rất nhiều chuyện sai trái, thiếu chút nữa hủy hoại Khương Mộ Vân.
“A Mộ, xin lỗi là do mẹ không tốt, mẹ có lỗi với con và bố.

Mẹ rất xin lỗi…” Diệp Trân Ny không kìm được những đau đớn và xúc động của mình, bà khóc nấc lên.
Khương Mộ Vân cũng khóc, ôm Diệp Trân Ny khóc.
Đêm nay, hai người bọn họ nằm trên giường nói chuyện cả đêm, nói đến ba bốn giờ sáng mới chịu đi ngủ.
“Mẹ, sao mẹ lại chấp nhận Trình Hồng Tường vậy?” Khương Mộ Vân không nhịn được mà hỏi.
“Có lẽ là bởi vì ông ta là bạn thuở nhỏ của bố con.

Thông qua ông ta mẹ có thể nhìn thấy được quá khứ của bố con…”
Trên thực tế trong bảy năm hẹn hò với Trình Hồng Tường họ không hề phát sinh quan hệ, Diệp Trân Ny biết mình không thích ông ta, bà chỉ cần có một người ở bên làm bạn, cần một người làm bạn với bà đứng bên cạnh bà trong mọi điều kiện.

Trình Hồng Tường cũng biết Diệp Trân Ny không thích mình, nhưng sự yêu mến của bà không phải là thứ ông ta cần.

Sở dĩ họ ở bên nhau là do nhu cầu của bản thân.
Hóa ra mọi chuyện là như thế, nếu cô sẵn sàng nỗ lực nói chuyện tử tế với Diệp Trân Ny thì có lẽ cô sẽ không tức giận bỏ đi ngần ấy năm, cũng sẽ không bỏ lỡ Mạnh Triều Huy bằng ấy năm.

Khương Mộ Vân mơ màng ngủ, cô rất nhớ anh, rất muốn nói cho anh biết rằng mẹ cô không phải không yêu cô mà bà ấy không biết yêu cô thế nào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận