Mạnh Triều Huy mơ màng, ngây ngốc mặc cho Khương Mộ Vân muốn làm gì thì làm.
Đợi cậu kịp phản ứng, thì Khương Mộ Vân đã khẽ hé đôi môi đỏ mọng, cô nàng vươn đầu lưỡi liếm lấy bờ môi cậu, tựa như một con dã thú nhỏ đang uống nước.
Lý trí Mạnh Triều Huy đang tố cáo cậu, nó bảo cậu phải đẩy cô ra, thế nhưng mặt cảm xúc lại rầm rĩ muốn nhiều hơn thế.
Trong cái chớp mắt, cổ họng của cậu như thể bị lửa đốt, khát khô, không tự chủ mà há to miệng muốn quấn quýt với cô.
Khương Mộ Vân thò tay cởi nút áo cậu, trong phòng có mở điều hòa, Mạnh Triều Huy đã cởi áo lông từ lâu, nên giờ trên người cậu chỉ còn áo trong.
Tự nhiên Mạnh Triều Huy lấy lại tỉnh táo, cậu đẩy cô ra, bắt lấy tay cô, đôi mắt cậu âm trầm đen kịp một màu, giọng cậu khàn khàn: “A Mộ, em đang làm gì vậy?”
Đầu óc Khương Mộ Vân lâm vào hỗn độn, cô cũng không biết mình đang làm cái gì, cũng không biết phải trả lời cậu như thế nào, cô chỉ làm theo bản năng của mình, chỉ dán cánh môi mình lên đôi môi cậu.
Ngay tức khắc tinh thần tỉnh táo của Mạnh Triều Huy bay sạch, cậu nhận lấy nụ hôn điên cuồng của cô, không nỡ đẩy cô ra, thậm chí còn nghênh đón cả ý hùa của cô.
Khương Mộ Vân say rượu, ngón tay run rẩy, cô không cởi được nút áo sơ mi của cậu, không còn kiên nhẫn, cau mày, dùng hết sức mình, ba một tiếng, trực tiếp vạch áo sơ mi cậu ra, cúc áo bay mọi nơi, rơi xuống sàn đất, phát ra mấy tiếng lộp cộp.
Trong âm thanh chói tai, da thịt bại lộ trong không khí, thoáng có hơi lạnh, lý trí Mạnh Triều Huy lại tìm về thêm lần nữa, cậu đẩy cô ra, hầu kết hơi cuộn lại, khàn giọng quát cô thôi không nghịch: “Khương Mộ Vân, em tỉnh lại chút, em biết bản thân mình đang làm gì không?! Rồi sau em sẽ hối hận đấy!”
“Không, không hối hận đâu!” Khương Mộ Vân nhắm chặt hai mắt, nỉ non nói.
Nụ hôn nóng bỏng gấp gáp hạ xuống, răng nhọn in dấu lên, hôn đến ý lạnh trên người cậu.
Ánh nắng sáng sớm chiếu vào trong phòng, từng tấc từng tấc phủ lên mặt Khương Mộ Vân.
Khuôn mặt của cô dưới ánh mặt trời trong suốt như pha lê, trên đó còn hiện lên vài vệt ửng hồng, cái cổ trơn bóng như ngọc, thậm chí còn có thể thấy được những sợi lông mềm trên đó, vừa đáng yêu lại vừa mềm mại.
Khương Mộ Vân ưm một tiếng, mí mắt hơi động rồi từ từ mở mắt.
Ánh nắng chói mắt, cô không nhịn được mà giơ tay che nắng, đồng thời cô thấy đầu đau như búa bổ, nặng trĩu, cả người thì bủn rủn không còn sức, cứ như thể cô vừa đi đánh nhau với ai vậy.
Khương Mộ Vân chống người muốn ngồi dậy đứng lên, nhưng lại không may lúc chống tay mò được tay của ai đó, cô kinh hãi quay đầu nhìn lại, không nhịn được mà kêu lên, đã thế còn xém ngã lăn xuống giường.
Người nằm bên cạnh cô là một cậu thiếu niên xinh đẹp, xương lông mày kiệt ngạo, sống mũi cao, lông mi vừa dày vừa dài, môi mỏng màu đỏ sẫm, ngoại trừ Mạnh Triều Huy thì còn ai vào đây nữa!
Đáng sợ là, cậu chỉ mặc áo tắm khách sạn, áo tắm phần ngực hơi mở rộng, từ cổ đến chỗ ngực rải rác các dấu hôn thấy mà giật mình, nó giống như đóa hoa màu hồng nhạt yêu kiều nở rộ trên làn da trắng lạnh.
Cô không khỏi cúi đầu nhìn lại mình, trên người cô là một chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi, số cúc áo phần lớn đã biến mất, đại bộ phận còn thấp thoáng chiếc áo trong màu xanh nhạt, cái áo trong với cái áo sơ mi hiển nhiên là của Mạnh Triều Huy.
Mạnh Triều Huy nghe được tiếng thét chói tai, cũng từ từ mở mắt, ánh mắt cậu lim dim mơ màng, cậu nhìn về phía cô hỏi: “Sao vậy?”
Hai tay Khương Mộ Vân vội vàng kéo chặt vạt áo, căm tức nhìn cậu: “Mạnh Triều Huy, cậu làm gì tôi rồi hả?”
Cặp mắt đào hoa mơ màng của Mạnh Triều Huy từ từ khôi phục vẻ tỉnh táo, cậu hơi nhướng mày nhìn cô, kéo chăn cười nhạt nói: “Em cũng rất biết cách phản công ngược đấy.”
Sau những lời cậu nói, đầu Khương Mộ Vân đau dữ dội, rồi sau đó là vô số mảnh vỡ lẻ tẻ hiện lên trong đầu mình.
Cô say rượu cười nói bảo cậu: “Ai mượn cậu đẹp quá làm gì, đẹp tới nỗi tôi muốn xâm phạm cậu.”
Cô ôm mặt cậu, dán môi mình lên môi cậu, còn thỏa mãn chẹp miệng một cái: “Ngon ghê.”
Cô bò lên lưng cậu, cô la hét không muốn về nhà.
Cô hét đòi nước nhưng lại túm cổ áo cậu, hôn vào môi cậu.
Cô lột quần áo cậu, cô xoay người cưỡi lên người cậu, còn lưu lại vết tích loang lổ trên người cậu.
Sau đó, sau đó thì cô không nhớ gì nữa.
Trời ạ, sao cô có thể làm ra những chuyện không bằng cầm thú như này!
Khương Mộ Vân liền lăn một vòng xuống giường, tìm quần áo ở khắp nơi, cô thật lòng muốn chết đi cho xong.
“Quần áo bẩn nên tôi ném vào thùng rác hết rồi, tôi cũng vừa mua vài bộ trên mạng, giao hàng rất nhanh nên em đi tắm trước đi.” Mạnh Triều Huy trở mình hình như dự định ngủ tiếp.
Khương Mộ Vân không dám quay người nhìn cậu, vội vã chạy vào phòng tắm, khóa cửa lại, dựa lưng vào cửa phòng tắm, xong hét lên, nhưng sợ bị Mạnh Triều Huy nghe được, vậy là vội vàng che miệng.
Trên đầu chữ Sắc có lưỡi dao[1], Khương Mộ Vân ơi là Khương Mộ Vân, thật không nghĩ tới mày lại là kẻ sắc đảm ngập trời[2]! Làm sao bây giờ trời ơi giờ phải làm sao đây, cậu ta sẽ gọi điện báo công an bắt cô vô tù vì tội cưỡng hiếp sao? Trời ơi, giờ cô sống cũng không xong mà chết cũng chả được….
Khương Mộ Vân mở vòi hoa sen xả nước đầy bồn, đi đi lại lại trong phòng tắm với cơn đau đầu, trong lòng tự mắng mình hơn trăm nghìn lần.
Thấy nước trong bồn tắm đã gần đầy, Khương Mộ Vân cởi áo sơ mi ra, cởi cả áo trong lẫn quần con, cô cố ý nhìn thoáng qua quần con, rồi lại mau chóng nhắm mắt lại, quả thực không có mắt nhìn nữa, vội vàng ném đồ sang một bên, lòng cô luống cuống hẳn đi, lẽ nào bọn họ thực sự làm rồi?
Hơi nước bốc lên, toàn bộ phòng tắm trở nên trắng xóa, Khương Mộ Vân nhìn mình trong gương, ở ngực, ở cổ có vài dấu vết mập mờ, nhưng mà so sánh với Mạnh Triều Huy thì còn ít chán.
“Ài!” Khương Mộ Vân cũng sắp điên lên rồi, cô vùi người xuống bồn tắm, đầu óc rối bời.
Chuông reo ngoài cửa chắc là quần áo Mạnh Triều Huy đặt được giao tới.
Quả nhiên một tí sau, Mạnh Triều Huy đến gõ cửa phòng tắm: “Quần áo của em tôi để ở cửa.”
Khương Mộ Vân hít một hơi thật sâu, rồi lặn xuống nước, nín thở đúng hai phút mới chịu trồi lên mặt nước.
Ngồi trong bồn tắm, tay chân trắng bệch vì ngâm trong nước lâu, nước cũng đã dần nguội lạnh, nên cô đành phải mặc áo choàng tắm đứng lên, cô đứng trước gương sấy tóc, sấy mất nửa tiếng.
Cô cẩn thận nghe động tĩnh ngoài cửa, cảm thấy không có âm thanh gì rồi mới lặng lẽ mở hé cửa ra nhìn, thấy không có ai liền nhanh chóng mang túi xách ở ngoài cửa vào, đồng thời cũng liếc nhìn bốn phía, vậy mà không thấy bóng dáng Mạnh Triều Huy đâu.
Quá là tốt, cậu đã đi rồi! Khương Mộ Vân kích động không thôi, nhanh chóng mở túi lấy bộ quần áo mới ra.
Cậu thậm chí còn mua cho cô một chiếc quần con, tự nhiên Khương Mộ Vân cảm thấy hai má mình nóng như cái chảo nướng bánh, cũng không biết cô xấu hổ do hành vi chu đáo của cậu hay là do chính hành vi của mình.
Khương Mộ Vân mặc xong quần áo bằng tốc độ nhanh nhất trong đời mình, cô cũng không để ý đến kiểu dáng quần áo mà cậu mua, chỉ biết mặc lên rất vừa người cũng rất thoải mái.
Cô thẩn trọng mở cửa phòng tắm thêm lần nữa, đảo mắt nhìn xung quanh, cậu không có ở đây, nếu giờ cô không chạy thì còn đợi đến lúc nào nữa!
Khương Mộ Vân lập tức vọt tới bên giường, vơ lấy cái ba lô với cái điện thoại rồi nhanh chân chạy về phía cửa, đang định vặn tay nắm cửa.
Thì sau lưng lại có giọng nói u oán trầm thấp của người nào đó: “Ngủ xong liền muốn chạy trốn? Thân”
Khương Mộ Vân đứng hình, như thể bị ai đó dán Định Thân Thuật, không thể động đậy.
Cô đau lòng nhức óc, xoay người lại, nuốt nước bọt, giọng nói run lên một cách kỳ cục: “Tôi, bọn mình thật sự ng… ngủ rồi?”
Mạnh Triều Huy không nói tiếng nào, chie buông mắt rủ hàng mi dài rậm xuống, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, tỏ ra yếu đuối không nơi nương tựa, hệt một con gái nhà lành bị ác bá cường hào làm bẩn, vẻ mặt cực kỳ sầu bi.
“T… Tôi… Cậu, cậu đừng khổ sở nữa, cứ yên tâm đi tôi s… sẽ chịu trách nghiệm.” Khương Mộ Vân nhắm chặt mắt, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Mạnh Triều Huy, nói xong cũng vặn nắm cửa xông thẳng ra ngoài.
Mạnh Triều Huy đã thay đổi bộ dạng bi thảm tối tăm khi thấy bóng lưng hốt hoảng chạy trốn của Khương Mộ Vân, khóe môi cậu nhếch lên, có thể nhận thấy sự vui vẻ tràn từ khóe mắt từ đuôi lông mày ai kia.
Khương Mộ Vân lập tức bắt xe trở về trường học sau khi “chạy thoát”, tốt lắm hôm nay là thứ bảy cô không có giờ.
Cô đi trên khuôn viên trường, tâm trạng nặng nề, ánh mắt trống rỗng, liên tục đụng phải nhiều người, nhưng cô im lặng không nói một lời xin lỗi, chỉ tiếp tục đi trên con đường đó.
Đụng phải nam sinh thì không sao, ban đầu bọn họ có chút tức, định mắng cô mấy câu nhưng khi nhìn thấy gương mặt của cô thì liền đổi thành tươi cười, chủ động nói không sao không cần lo lắng.
Còn đụng phải nữ sinh thì không khách khí như thế; họ trừng mắt nhìn nói hai ba lời còn là chuyện nhỏ ; ngay khi cô đụng phải một bạn nữ mập mạp thì cô gái nọ đã kéo quần áo cô lại, hung thần ác sát mắng chửi người: “Mày làm cái đéo gì vậy, đi đường không có mắt à?”
Khương Mộ Vân vô thức nắm lấy bàn tay đang kéo quần áo mình, vặn luôn tay bạn nữ ra sau lưng, bạn nữ mập mạp kia hét lên như tiếng lợn bị chọc tiết: “Đánh người rồi, con này không những đụng phải người khác mà còn muốn đánh người!”
“Xin lỗi, xin lỗi, em ấy không cố ý đâu.” Bỗng nhiên bên cạnh lại xuất hiện một ban nam, cậu chàng vỗ vai Khương Mộ Vân: “Mộ Vân, em nhanh buông tay ra.”
Khương Mộ Vân thấy giọng nói kia có chút quen thuộc nên ngẩng đầu nhìn, ánh mắt mê man dần có tiêu cự, à ra là Tân Thần.
Cô nghe lời buông lỏng tay ra nhưng mặt mũi thì vẫn lạnh như tiền, cô cũng không nói gì hết, Tân Thần ở lại xin lỗi bạn nữ mập mạp kia một lúc rồi người ta mới rời đi.
Tân Thần thuận thế kéo tay Khương Mộ Vân, kéo cô đến một chỗ tương đối hẻo lánh: “Mộ Vân, anh có chuyện muốn nói với em.”
Khương Mộ Vân giãy ra khỏi tay cậu, nhưng mà vẫn đi theo sau cậu, đi tới gốc cây ngân hạnh màu vàng nắng.
“Mộ Vân, hôm qua em đi đâu vậy? Anh gọi điện cho em mãi mà điện thoại em cứ tắt máy.
Anh gọi cho Lâm Hồng thì cô ấy bảo không biết em đi đâu, em có sao không?” Tân Thần lại kéo tay cô, ân cần hỏi han.
Khương Mộ Vân lại rút tay ra, thản nhiên nói: “Có chuyện thì cũng chẳng liên quan đến cậu.
Vào thẳng vấn đề chính đi.”
Tân Thần chưa từng thấy Khương Mộ Vân lạnh nhạt như vậy, nhất thời không thể tiếp thu, sửng sốt hơn hồi lâu, sau đó cậu cúi đầu, thấp giọng hỏi cô: “Mộ Vân, anh sai rồi, em có thể tha thứ cho anh không? Chúng ta đừng chia tay nữa được không?”
Đầu Khương Mộ Vân lại bắt đầu đau, cô ngước mắt nhìn cậu chàng, chắc cả đêm qua cậu không ngủ đủ giấc, hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt tiều tụy.
Tâm trạng Khương Mộ Vân đang rất phức tạp, cô không biết liệu mình có quay lại với cậu nếu không có chuyện hoang đường tối qua không, nhưng giờ đã chẳng thế làm gì được nữa, giọng cô rất lãnh đạm cũng rất kiên quyết: “Xin lỗi, tôi sẽ không quay lại.”
Tân Thần sửng sốt, cậu không ngờ Khương Mộ Vân sẽ quyết tuyệt như vậy, cậu không cam lòng hỏi cô: “Vì sao chứ?”
“Không vì sao cả, đây vốn là con người thật của tôi, tôi vẫn luôn tùy hứng, ngang ngược như vậy.” Khương Mộ Vân nói.
Khương Mộ Vân nói xong, quay người muốn đi, Tân Thần lại giữ chặt ống tay áo của cô, cậu đỏ mắt hỏi: “Là bởi vì Mạnh Triều Huy sao? Thật ra em không thích anh đúng không?”
Khi cậu nhắc tới Mạnh Triều Huy đầu Khương Mộ Vân lại đau như búa bổ, tai bắt đầu ù ù, cô giận quá hóa cười: “Vậy cậu thích tôi nhường nào?”
Tân Thần giống như bị sét đánh, khí thế thoáng cái đã rơi xuống đáy, cậu buông tay.
Khương Mộ Vân cũng không quay đầu nhìn lại, trong cái thoáng qua đó, cô nhận thấy chuyện yêu đương cũng cực kỳ vô nghĩa, hại người hại mình, thật con mẹ nó chẳng có ý nghĩa gì hết.
Đồng thời một ý nghĩ ‘không thể gạt bỏ’ cũng hiện lên trong đầu cô.
Trở về ký túc xá.
Lâm Hồng mới vừa ngủ dậy, tối qua khi cô nàng nhận được tin nhắn của Mạnh Triều Huy mới dám đi ngủ, suốt cả đêm chầu chực không ngon giấc.
Thấy Khương Mộ Vân về cô nàng chắp tay trước ngực, lạy bái phía tây, miệng không ngừng lẩm bẩm: “A di đà phật, a di đà phật!”
“Khương Mộ Vân, cậu cũng gan thật đấy dám đi uống rượu một mình, còn dám qua đêm ở bên ngoài!” Lâm Hồng tức điên người bắt đầu hưng sư vấn tội[3] Khương Mộ Vân.
Khương Mộ Vân mặt kiểu nhân sinh không còn gì để luyến tiếc, cứ như thể cô không nghe thấy Lâm Hồng nói gì, chỉ bỏ túi sách sang một bên bò thẳng lên giường, nằm ngửa bụng, ánh mắt thất thần nhìn chằm chằm trần nhà.
“Làm sao vậy hả? Xảy ra chuyện gì rồi à?” Lâm Hồng mới vừa khởi binh đã bị hù bởi dáng vẻ Khương Mộ Vân.
Khương Mộ Vân đóng mắt, thở dài một hơi: “Hổng nhỏ của tôi ơi, tôi đã làm ra một chuyện mà ngay cả tôi cũng không thể tha thứ cho mình rồi, sắp tới tôi cũng phải làm thêm một chuyện không thể tha thứ cho mình nữa.
Tôi đúng là một đứa con gái xấu xa mà, xấu từ đầu đến chân luôn ý!”
Lâm Hồng thì chẳng hiểu mô tê gì hỏi lại: “Cậu làm chuyện xấu gì rồi hả?”
Khương Mộ Vân không nói.
“Cậu đánh nhầm người hả? Hay lại đi cướp kẹo của mấy bé nhỏ? Hay là…” Lâm Hồng vắt hết óc muốn trêu cô vui.
Khương Mộ Vân xoay người lại đưa lưng về phía về phía cô nàng: “Thôi, tôi ngủ một lát đây, không phải cậu bảo nay cậu phải về nhà à, mau trở về đi.
Tạm biệt!”
Lâm Hồng nghi ngờ nhìn bóng lưng của cô, con nhóc kia biết lễ độ từ lúc nào vậy, còn biết nói lời tạm biệt với cô nữa đấy.
“Cậu thật sự không sao chứ? Tôi đi đây này, hôm nay là sinh nhật của bố tôi nên tôi buộc phải về nhà với ông ấy.” Lâm Hồng không yên tâm nói.
“Không sao thật mà, nhớ giúp tôi chúc chú ấy sinh nhật vui vẻ nhé, được rồi, trong ngăn kéo tôi có thẻ mua sắm vương phủ tỉnh cậu lấy mua một vài món quà cho chú hộ tôi nhé.” Khương Mộ Vân nói.
Lâm Hồng phấn khởi mở ngăn kéo, vừa lấy tấm thẻ mua sắm vừa phải thốt lên đầy cảm thán: “Vãi bìu, 3000 ngàn tệ, cậu cũng hào phóng quá rồi!”
“Đi đi, đừng quấy rầy tôi nữa!” Khương Mộ Vân đắp chăn lên đầu.
Lâm Hồng cầm thẻ mua sắm vô cùng vui vẻ rời đi, lúc đóng cửa phòng, cô luôn cảm thấy Khương Mộ Vân rất kỳ lạ, nhưng cô nàng cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cô bạn nhà mình đang chán đời vì lần chia tay đầu.
_Chú thích:
[1] “Sắc” là một từ Hán Việt, được ông cha ta vay mượn từ chữ Hán (色).
Bên trên (刀) có nghĩa là dao, à bên dưới là (巴) – Ba.
Ý cả cụm là nhất định không được sa thân vào con đường sắc dục nếu không sẽ gặp nguy hiểm như liếm mật trên lưỡi dao =)) sẽ chít ngừi.
[2] chỉ một người háo sắc, vô cùng dâm dục thèm khát sắc đẹp của người khác.
[3] 兴师问罪: Hưng sư vấn tội, nghĩa là dẫn quân đến nhà hỏi tội đối phương.
Nó còn chỉ việc, khi một người tức giận đến nỗi đến trước cửa chất vấn và “xử lý” đối phương.
Cụm từ này có xuất xứ từ thời nhà Tống, trong cuốn 25 tác phẩm “Mộng khê bút đàm” của nhà bác học Thẩm Quát: “Nguyên Hạo cải nguyên, đề ra y quan lễ nhạc, ra lệnh cho cả nước phải dùng Phiền thư, Hồ lễ, tự xưng tên nước là Đại Hạ.
Triều đình hưng sư vấn tội.”
Nhã: Gà pông nhà em chiến quá =)).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...