Sớm Muộn Gì Em Cũng Là Của Anh


Đoàn Thanh vẻ mặt cạn lời nhìn Nhan Cửu đang s.ờ soạng mô hình hồi sức tim phổi (hình nộm cấp cứu) lung tung, căn bản không biết ấn vào vị trí nào cho đúng, thở dài thườn thượt, bất lực lắc đầu rồi ôm trán, hỏi:
“Bóng Đèn à, không phải tôi nói chứ, lúc trước cô đi học có phải là ngủ gục không, cho dù lên lớp không nghe giảng thì cũng đâu tới mức chẳng học được tí nào kiến thức cấp cứu chứ?”
Nhan Cửu hơi lúng túng gãi gãi đầu, hai tay buông khỏi hình nộm kia, giấu ra sau lưng giống như một đứa bé làm sai, yếu ớt nói:
“Ừm… cái đó… là ngủ gục thật, hơn nữa… đúng là chưa từng tìm hiểu…”
Đoàn Thanh muốn xỉu, cậu ta phải nghĩ ra từ lâu rồi chứ! Một người miệng ngậm bóng đèn thì có kiến thức y học phong phú nào được cơ chứ! Nghĩ đến đó, cậu ta bất giác lếc nhìn sư phụ đang ngồi trước bàn, tay cầm bút viết bao nhiêu là bảng biểu ở trong kia, định dùng ánh mắt cún con đáng yêu và khao khát để cầu mong sư phụ cứu vớt cậu ta, nhanh chóng rời khỏi hiện trường dạy học còn lâu mới kết thúc được này.
“Sư phụ ~~~”
Đoàn Thanh nhích từng bước lại trước bàn của Triệu Tế Thành, vẫn chưa tới lúc trực ban, dù sao sư phụ cũng không tới nỗi bận lắm, những tờ phiếu, bảng biểu gì đó trên tay sư phụ, sư phụ có thể nhìn lướt qua cũng nhớ được mà thuật lại rõ ràng, nhưng cậu ta thì không thể, cậu ta còn có nhiệm vụ đi kiểm tra phòng, chứ đừng nói tới bệnh án gì đó còn chưa viết xong…
Đoàn Thanh chớp mắt chậm rãi ngồi xổm xuống, đúng lúc độ cao của bàn để lộ ra cái đầu to của mình, ánh mắt vẫn tràn ngập sự cầu cứu cháy bỏng, nếu cho cậu ta thêm cái đuôi thì có lẽ đã vẫy tít giống máy bay trực thăng từ lâu rồi.
“Đi ra.”
Triệu Tế Thành không ngước lên, lạnh nhạt lên tiếng.
“Ai da~ ai da ~ sư phụ, thật mà, anh cứu em với…”
Đoàn Thanh biết muốn sư phụ giúp chuyện này thì không làm nũng, à không đúng, không mềm mỏng dụ dỗ anh một lúc thì chắc chắn anh sẽ không đồng ý.
Triệu Tế Thành cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn cậu ta, rồi thoáng nhìn Nhan Cửu đang xoa xoa tay vì ngượng, vẫn gương mặt không liên quan đến mình:
“Chuyện của bản thân thì tự mà chịu.”
Nhan Cửu đứng đằng kia nhớ lại lúc đầu, năm biên kịch đậu được vòng kiểm tra lý thuyết đứng trong văn phòng lớn của khoa cấp cứu bệnh viện, đối mặt với các y tá và bác sĩ trực ban hôm đó đang ăn cơm hộp ở cạnh bàn hội nghị, được chủ nhiệm khoa cấp cứu giới thiệu và lần lượt chào hỏi từng người.
Dù sao đây cũng là dự án phim về y tế lớn được Sở vệ sinh, đại học B và bệnh viện số 4 giúp đỡ và hỗ trợ, cho nên rất được xem trọng và công tác phối hợp thực hiện rất tốt.
Còn chưa đợi cô lên tiếng giới thiệu thì bỗng nghe một tiếng cười, rồi Đoàn Thanh thản nhiên chỉ vào cô, sau đó lên tiếng chào:
“Hi! Vị này tôi quen, đây là Bóng…”
Ý thức được ánh mắt bắn đến của Triệu Tế Thành, Đoàn Thanh bất giác rụt cổ lại, nói:
“Vị này là Nhan Cửu đúng không?”
Nhan Cửu cười ngượng ngùng, gật đầu chào hỏi, mấy người bên cạnh đương nhiên không biết lịch sử của cô, chỉ xem như cô lại được hưởng ánh hào quang ai cũng biết đến của người chị, trong lòng họ thầm lườm cô đến mấy trăm lần rồi.
Chủ nhiệm khoa cấp cứu là một người đàn ông trung niên trông có vẻ rất hòa nhã, thân thiện, ông ta cười tít mắt, nói:
“Các vị đây chính là những biên kịch nổi tiếng mà hai ngày tới đây sẽ quan sát và học tập ở khoa cấp cứu bệnh viện chúng ta, phía bệnh viện yêu cầu mọi người phải tích cực phối hợp với họ, cũng mong rằng những đồng nghiệp ngồi đây khi không bận gì có thể giúp đỡ họ nhiều hơn.

Nhưng vì khoa cấp cứu của chúng ta nhiều việc, nên các vị biên kịch ở đây nếu có thắc mắc gì thì tốt nhất chỉ nên hỏi một người.”
“Ý bác sĩ là…” Chưa nói dứt câu, vị biên kịch kia đã nhìn ra ý khẳng định từ vẻ mặt của chủ nhiệm, cô ta cúi xuống cườ, và ỷ rằng mình là người có kinh nghiệm lâu năm nhất trong số họ, mở miệng nói:
“Thế thì tôi không khách sáo nữa.”
Tiếp đó, cô ta tiến lại gần chỗ Triệu Tế Thành đang ngồi, cười tít mắt nhìn bảng tên trên ngực anh, nói:
“Vậy sau này có vấn đề gì, thì phiền…”
Vừa dứt lời, chỉ thấy Triệu Tế Thành đứng lên, mấy vị biên bịch đứng cạnh thoáng nhìn anh, người trông có vẻ lạnh nhạt xa vời thế kia mà lại nhanh chóng đồng ý ư? Biết sớm thế đã tiên hạ thủ vi cường rồi! Quả nhiên là bà chị kia phản ứng nhanh thật.
“Xin lỗi.”
Anh hơi cúi người, câu nói ngắn gọn nhưng rõ ràng vang đến tai từng người.
Đương nhiên, người hiểu rõ tính cách của anh đã xem đó là chuyện bình thường, nhưng mấy vị biên kịch kia thì mới đến, thấy tình hình đó, chủ nhiệm cười gượng một tiếng rồi hòa giải:
“Ai chà, biên kịch Lưu đừng hiểu lầm nhé, bác sĩ Triệu của chúng tôi đúng là rất bận, tuy là ở khoa cấp cứu nhưng bình thường còn tham gia một số ca mổ, nên…”
Biên kịch Lưu có vẻ không giả tạo được nữa, vốn tưởng mình ma mãnh có thể chiếm được anh chàng đẹp trai kia trước, ai ngờ người ta lại không nể mặt như vậy, cô ta đảo mắt, thầm suy tính rồi lập tức cười nói:

“Đâu có đâu có! Thực ra là bác sĩ Triệu hiểu lầm rồi, tôi không có nói tôi, mà trước khi đến đây tôi đã chuẩn bị rồi, bác sĩ Triệu còn trẻ mà đã nổi tiếng lẫy lừng, nhân vật lợi hại như thế… đương nhiên phải nhường cho biên kịch Tiểu Nhan tương lai xán lạn, nhưng vì còn quá trẻ mà cần được giúp đỡ nhiều hơn rồi.”
Nói một hồi rồi ra dấu tay trước mặt Triệu Tế Thành, khiến mọi sự chú ý của tất cả những người có trong phòng đều đổ dồn sang Nhan Cửu bị điểm danh bất ngờ nên mặt còn đang hoang mang, chưa kịp phản ứng gì.
“Hả???”
Nhan Cửu thà tin rằng gà trống biết đẻ trứng còn hơn tin rằng cô ta có lòng tốt muốn giúp mình, nhưng lúc này lại thấy biên kịch Lưu chìa tay ra với chủ nhiệm Vương, nói:
“Ngay từ đầu người tôi muốn chọn là anh cơ, anh đừng từ chối tôi làm tôi mất mặt đấy nhé.”
Chủ nhiệm Vương đương nhiên sẽ không từ chối, Nhan Cửu nhìn xung quanh phòng, động tác mấy vị kia rất nhanh, đã lần lượt đứng phía sau các bác sĩ mà khi có vấn đề thì họ sẽ hỏi thăm, chỉ còn mình cô là không có, hôm nay cũng không phải tất cả mọi người ở khoa cấp cứu đều có mặt, lựa chọn quả thực có hạn.
Lỡ cưỡi lên lưng cọp rồi, nhờ Triệu Tế Thành thì có lẽ sẽ bị từ chối y như vậy, chứ đừng nói là cô còn từng “phi lễ” với người ta.
Hơn nữa anh không gật đầu, Đoàn Thanh cũng nằm ở ngoài vòng lựa chọn, cô sẽ trở thành người duy nhất không tìm được ai để giúp.
Nhan Cửu nhất thời tê liệt, cô bắt đầu động tác vò gấu áo mà hễ căng thẳng thì lại làm theo thói quen: “Ưm… ưm… chuyện kia…”
Có mở lời không, có mở lời không?
Cô biết họ đang chờ để cười nhạo cô, và khi tình huống này truyền tới bên Thị Nhiên thì cũng sẽ khiến người ta nghi ngờ khả năng cô có thể chiến thắn để ở lại bệnh viện, họ sẽ không quan tâm người mà họ sẽ đối mặt sẽ có cá tính thế nào.
“Để tôi để tôi! Chọn tôi chọn tôi!”
Giọng nói này, là Đoàn Thanh?!
Nhan Cửu nghe thế thì mừng rỡ ngẩng lên, nhưng cũng vô thức liếc sang Triệu Tế Thành, anh tỏ ra không ngăn cản, người không biết Đoàn Thanh sẽ hành động như vậy không chỉ có người ngoài, mà còn có những người khác trong phòng cấp cứu nữa, ai cũng biết những chuyện mà Triệu Tế Thành không làm thì Đoàn Thanh tuyệt đối sẽ không làm, nhưng lần này…
Tóm lại là tại sao?
Chưa kịp nghĩ kỹ thì sự chú ý của Nhan Cửu đã bị kéo quay lại, Đoàn Thanh mới nghe Triệu Tế Thành bảo “chuyện của bản thân thì tự mà làm” thì tích tắc thấy không phục, nhảy nhổm lên đứng thẳng người, bất mãn: “Ôi sư phụ! Cái này em không thừa nhận nhé! Lúc đó không lẽ là em không nhìn thấy anh hết lườm em rồi lại liếc như phóng dao v.v… em mới…”
“Xin mời bác sĩ Đoàn Thanh phòng cấp cứu, bác sĩ Đoàn Thanh phòng cấp cứu đến ngay phòng bệnh số 1.”
Đoàn Thanh chưa nói hết thì nghe tiếng loa gọi, đành bỏ chạy ra ngoài, trước khi đi còn suýt thì gào lên “này!!!”, khiến Nhan Cửu không kìm được cũng muốn lườm cái tên đồ đệ ngốc kia thay cho Triệu Tế Thành.
Khoan đã, lúc đó, là anh ngầm cho phép Đoàn Thanh sao?
Không lẽ anh nhìn ra cô đang phân vân khó xử, nên đồng ý cho đồ đệ ra mặt giúp đỡ?
Trong văn phòng lúc này chỉ còn lại hai người họ, đầu bút máy nhọn của Triệu Tế Thành viết trên giấy vang lên tiếng “soạt soạt” và tiếng thở của cô, nghe vô cùng rõ ràng.
Nhan Cửu là người rất biết điều, người ta không muốn làm thì cô cũng không ép, hôm đi học đúng là cô đã ngủ gục trên lớp, vấn đề của chính mình thì phải tự giải quyết.

Huống hồ là với sự hiểu biết của cô về tính cách lạnh nhạt của Triệu Tế Thành thì anh đã giúp cô rất nhiều rồi.
Câu nói ‘”chuyện của bản thân thì tự mà làm” có lẽ là nói với cô chăng.
Trên mạng có rất nhiều video chỉ dạy, cô đã có hình nộm mà khó khăn lắm Đoàn Thanh mới mượn được, trông mèo vẽ hổ vậy… kiểu gì cũng học được mà.
Bắt đầu cúi xuống tìm kiếm điên cuồng đủ loại video, nghiêm túc học theo, cùng lúc đó, Triệu Tế Thành im lặng đến mức như không tồn tại bỗng đứng lên đi ra ngoài.
Động tác ép tim là một động tác vô cùng tốn sức, Nhan Cửu học được quy trình và vị trí chính xác, lặp lại nhiều lần ép tim liên tục trong vòng mấy phút theo yêu cầu của cuộc thi, một người chỉ quen gõ máy tính thì làm sao quen chuyện này, hoàn toàn tê dại…
Hao tốn sức lực khiến Nhan Cửu sau khi ngồi thở xong lại thấy mệt mỏi, nghĩ rằng mình nên nghỉ ngơi một chút, đợi Đoàn Thanh quay lại để cậu ta xem xem thao tác của mình có đúng không, đợi mãi không biết là bao lâu, không ai trở về, thế là cô nằm bò ra bàn ngủ gục.
Ai ngờ cô ngủ như thế đến hết buổi chiều, hoàn toàn không có ai quấy rối giấc mộng đẹp, khi ủ rũ lo rằng ban đêm có thể sẽ không ngủ nổi, Nhan Cửu mơ màng nhìn quanh một vòng, phát hiện hình nộm đã biến mất!
Hình nộm đâu rồi!!! Đi đâu mất rồi!!!
Sự kí.ch thích trong tích tắc khiến cô tỉnh táo hẳn, đứng dậy khỏi ghế rồi nhanh chóng đi tìm khắp văn phòng, làm sao có thể nói mất là mất được, chẳng lẽ hình nộm sống lại rồi đi ra ngoài sao? Thế quá bằng phim kinh dị rồi, nhưng làm sao thế được.
Trong lòng nảy ra một đáp án, cảm thấy chắc là mình bị dạy dỗ rồi bèn gọi điện thoại hỏi biên kịch Lưu nhắm vào “sự uy hiếp lớn nhất” là cô mà kéo bè kết phái, nhưng cô vẫn lịch sự hỏi:
“… Đúng, đúng, là hình nộm đó, xin hỏi chị có nhìn thấy không?”
Hoàn thành kỳ học tập quan sát này, biên kịch Lưu đang ngồi trong căng-tin cùng những biên kịch khác, vừa ăn vừa thảo luận xem nên viết kịch bản thế nào, bị cô gọi điện cắt ngang nên tất nhiên là không vui, cô ta cau mày nhưng lại thấy buồn cười, sau đó chỉnh điện thoại sang chế độ loa ngoài, nháy mắt, tỏ ra nghiêm chỉnh:
“À cái đó hả, buổi chiều bọn tôi đi tìm thầy quản lý thiết bị để mượn, nói là bị cô mượn mất rồi.


Vốn định bàn bạc với cô sẽ để mọi người lần lượt mượn dùng, kết quả là thấy cô ngủ mất mà thời gian cũng không còn sớm, bọn tôi đã giúp cô trả lại, à đúng đúng, cô không cần cảm ơn bọn tôi đâu! Vậy nhé, bên này bọn tôi còn có chút chuyện, tạm ngừng ở đây nhé!”
Quả quyết cúp máy xong, cả bàn cười to “ ha ha ha”, trong đó có một người lườm rách cả mắt, rồi nói:
“Đã thấy cô ta khó ưa từ đầu rồi, chẳng qua là có Nhan Lạc và Tô Gia Hành đứng sau hậu thuẫn thôi mà? Nếu không thì trẻ như thế làm sao viết một bộ phim mà nổi tiếng ngay được? Trước kia còn chưa nghe thấy tên tuổi.”
“Đúng là thế, có trời mới biết có phải là Tô Gia Hành bỏ tiền ra nhờ người ta viết thay hay không?”
“Chà, cô không biết rồi, tôi nghe nói chị em họ với vị Tô tổng đó đều có quan hệ mờ ám đấy…”
Những ánh mắt đùa bỡn lại thêm vẻ ngập ngừng mờ ám, ngôn ngữ khiến người ta phải liên tưởng bậy bạ, mấy người đó vốn không nhận ra là những nhân viên công tác đến đây cạnh tranh với nhau, mà ngược lại giống bọn tiểu nhân thích bàn tán, đồn đại về chuyện gia đình của người khác hơn.
Cho dù ngoài miệng bọn họ hạ nhục cô như vậy, nhưng thật ra rất lo lắng rằng cô nàng biên kịch mới toanh nhưng có hậu thuẫn, thực lực lại giỏi sẽ cướp mất bát cơm vàng của họ.
Như thế bọn họ cười nhạo cô càng nhiều thì những nỗi bất an trong lòng sẽ càng vơi bớt đi vậy.
Nhưng đám phụ nữ đang chìm đắm trong sự đố kỵ và nhiều chuyện kia không chú ý đến một điều, rằng sau lưng họ, khuất sau cây cột kia chính là Triệu Tế Thành và Đoàn Thanh khó khăn lắm mới xong chuyện và đến ăn cơm.
Đoàn Thanh tuy không có mối quan hệ quá thân thiết với Nhan Cửu, cũng chỉ mới gặp nhau lần trước và hôm nay, nhưng cậu ta không ngờ phụ nữ khi hạ nhục lẫn nhau lại dùng những từ ngữ khó nghe như vậy, dù thế nào thì bản thân cũng là người đàn ông thẳng thắn, nghe họ bắt nạt Nhan Cửu bằng cách đem dụng cụ học tập của cô đi mất, lại ngồi đây nói xấu sau lưng cô như vậy, đương nhiên là nổi giận rồi, “cách” một tiếng đập đũa xuống bàn, chuẩn bị đi ra mắng cho bọn họ một trận.
“Ngồi xuống.”
Ai ngờ lúc này Triệu Tế Thành lại lên tiếng bình thản, ngăn cậu ta lại.
“Nhưng mà! Sư phụ! Anh cũng nghe rồi đó!”
Đoàn Thanh có phần khó hiểu, sư phụ tuy bình thường lạnh nhạt nhưng trước kia những lúc cần chính nghĩa công bằng, anh bao giờ cũng tỏ ra khí khái đàn ông, sao bây giờ lại ngăn cản cậu ta lại?
Triệu Tế Thành không vội giải thích sự hiểu lầm của Đoàn Thanh, mà nhai kỹ rồi nuốt xong thức ăn trong miệng rồi mới buông đũa, dùng khăn giấy lau miệng thật sạch, nhìn cậu đồ đệ vẫn đang hừng hực lửa giận muốn mắng mỏ đám đàn bà kia, anh nói:
“Bây giờ ra mặt chỉ khiến cô ấy bị đồn đại khó nghe hơn, sau này sẽ càng gặp khó khăn.

Muốn hoàn toàn thoát khỏi thị phi thì phải dựa vào sự cố gắng của chính cô ấy, chỉ có kẻ thắng mới có thể khiến đám thua cuộc kia mãi mãi im lặng.

Trong chuyện này nếu cậu thật sự muốn giúp cô ấy thì hãy chỉ bảo cô ấy cho thật tốt.

Làm những gì cậu có thể làm, chứ không phải làm những gì cậu muốn làm mà bất chấp hậu quả.”
Đoàn Thanh từ trạng thái ý chí chiến đấu hừng hực, không lý luận tám trăm lần để giải quyết đám phụ nữ lắm lời kia thì không thôi, đã dần dần bình tĩnh trở lại, ngoài hiểu rõ quan hệ lợi hại trong đó, biết lúc này mà nhanh mồm nhanh miệng đúng là không thể nào mang lại ích lợi thực chất cho Nhan Cửu, cậu càng tin chắc một điểm, đó chính là:
Sư phụ luôn luôn đúng.
CHƯƠNG 9: NHIỆT TÌNH DẠY HỌC CỦA BÁC SĨ
Nhan Cửu vô cùng mong đợi, mắt sáng như sao nhìn cửa văn phòng đóng chặt, đợi thiên thần của cô xuất hiện:
“Đoàn Thanh ơi Đoàn Thanh, sao cậu vẫn chưa về thế ~”
Tâm trạng cô không hề bị ảnh hưởng bởi đám người kia, ban nãy trong thời gian không có hình nộm, chí ít cô đã xem mười lần video dạy kỹ năng cấp cứu vớ vẩn kia, trên tờ giấy A4 viết dày đặc những điều cần hỏi, trong lòng đã biết mình hiểu chỗ nào, chưa rõ chỗ nào, ngón chân cô chạm đất xoay ghế vòng vòng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn đắm đuối nơi cửa ra vào.
“Lạch cạch!”
Cửa có tiếng động! Lúc này, Nhan Cửu đang ngồi trên ghế quay lưng lại với cửa, nghe âm thanh đó giống như cún con cuối cùng cũng thấy chủ trở về, biểu cảm gương mặt trở nên phong phú, nụ cười như hoa xoay ghế quay lại, đồng thời vui vẻ gọi:
“Bác sĩ Đoàn! Cuối cùng cậu..."
Nếu nói rằng nhiệt tình lúc này của Nhan Cửu như một luồng sáng, thì trong khoảnh khắc ánh mắt cô chạm vào Triệu Tế Thành tay vẫn còn đặt trên tay nắm cửa, tất cả đã hoàn toàn bị phản xạ lại, hóa thành một làn sóng ánh sáng lạnh lẽo, khiến cơ thể cô cứng đờ, nụ cười đông cứng trên gương mặt.
Đoàn… Đoàn Thanh vốn không có phía sau anh.

Nhan Cửu máy móc chớp mắt mấy cái, có trời mới biết ban nãy vì quá buồn chán mà xoay ghế tít mù, tư thế, biểu cảm, giọng điệu đã cấu tạo hoàn hảo thành hình tượng “em bé khuyết tật nhiều niềm vui”.
“Khụ… Triệu… bác sĩ Triệu, anh về rồi ạ…”
Nhan Cửu ngượng ngùng đứng lên, ho khan một tiếng, nhìn Triệu Tế Thành sắc mặt vẫn bình thản thì lên tiếng chào.
Triệu Tế Thành tiến về chỗ của anh, hoàn toàn tỏ vẻ không nhìn thấy gì hết, không quan tâm gì cả, ngồi xuống rồi ném ra một câu:
“Tối nay Đoàn Thanh trực đêm, sẽ ở lại phòng cấp cứu.”
“Ồ…” Nhan Cửu thấy anh lại mở máy tính xem những tư liệu thâm sâu kia thì biết rằng dù anh đã tan ca nhưng vẫn có việc phải hoàn thành nên không tiện lên tiếng quấy rầy, nói thật là cứ mỗi lúc không giống cô thường ngày thì đều bị Triệu Tế Thành nhìn thấy, khiến cô cảm thấy có chút xấu hổ.
Ngoan ngoãn quay về chỗ ngồi, thầm nghĩ chuyện hôm nay thì phải xong trong hôm nay, vẫn nên đợi Đoàn Thanh trực xong ca đêm, thế là lấy từ túi vải bố ra chiếc laptop, bắt đầu xem những yêu cầu về thao tác cấp cứu.
Triệu Tế Thành rất yên tĩnh, Nhan Cửu và anh ngồi đối diện, cho dù đều đang nhìn máy tính nhưng thi thoảng ánh mắt cũng sẽ đi du lịch một chút, bay đến gương mặt đang nhìn màn hình rất chăm chú của Triệu Tế Thành.
Kiểu lơ đãng này không phải do tâm hồn thiếu nữ manh động, con người từ thuở mới sinh ra sẽ luôn bị sắc đẹp cám dỗ, Nhan Cửu phải thừa nhận là khí chất trên người đàn ông này là kiểu mà cô chưa từng tiếp xúc bao giờ.
Quan sát mãi rồi cô bỗng thấy linh cảm lóe lên, mở bản thảo kịch bản gần đây đang viết, quyết định thêm một nhân vật nữa.
Triệu Tế Thành dường như đã mở cánh cửa tưởng tượng của cô, kịch bản mấy ngày gần đây tắc nghẽn thoáng chốc tiến hành một cách suôn sẻ, thời gian tích tắc trôi qua, Triệu Tế Thành và Nhan Cửu cứ thế yên tĩnh ngồi đối diện nhau, ai làm việc nấy, trong phòng chỉ có tiếng gõ bàn phím, tiếng soạt soạt của đầu bút viết mạnh mẽ trên giấy, và tiếng thở bình ổn của hai người.
Đồng hồ đã điểm qua 11 giờ, Nhan Cửu như được chích thuốc k.ích thích trong bốn tiếng vừa qua khi viết xong một cảnh trong kịch bản thì bắt đầu cảm thấy sự mệt mỏi sau khi đầu óc đã làm việc hết sức.
Cô đóng máy lại, tay chống cằm, nhìn đồng hồ, Đoàn Thanh vẫn chưa quay lại lần nào, nếu không phải đã biết cậu ta trực cấp cứu, điều này là rất bình thường, thì cô đã tưởng rằng cậu ta đã tan ca về nhà ngủ rồi.
Còn chuyện Triệu Tế Thành tan ca rồi không về nhà thì cô chẳng thấy lạ chút nào, tay không đeo nhẫn, nãy giờ lâu như vậy mà không có một cú điện thoại nào giục anh về nhà, nhìn cá tính cũng không phải người biết ngọt ngào dỗ dành phụ nữ, có lẽ…
Độc thân chăng.
Cô lại phát huy thói quen nghề nghiệp, tạo ra câu chuyện về người khác, mí mắt trên và mí dưới bắt đầu đánh nhau, cô biết Triệu Tế Thành sẽ không chú ý dù cô làm bất cứ chuyện gì, thế là yên chí to gan dựa lưng ra sau, tiến vào chế độ ngủ chờ Đoàn Thanh về.
Mấy phút sau, máy tính của Triệu Tế Thành vang lên tiếng tắt máy, anh nhét bảng biểu ngày mai phải điền xuống tấm kính mặt bàn, chuẩn bị cởi áo blouse và ra về.

Lúc này anh mới nhìn Nhan Cửu, hai tay khoanh vào, dựa lưng ghế, ngủ mà đầu gật gà gật gù như đang chào hỏi ai vậy.
Anh đứng dậy đi ra cửa, nhưng đúng lúc tới cạnh Nhan Cửu thì dừng bước, anh lại liếc nhìn cô gái đó, chú ý thấy tờ A4 trên bàn dày đặc bút tích và câu hỏi của cô.
Chỉ thoáng nhìn cô mà anh biết cô đã thật sự cố gắng, không có câu hỏi nào là thừa thãi, câu nào có trên mạng là cô đã tra được hết, nhiệt huyết của cô dồn vào dự án này hoàn toàn thể hiện rõ trong sự nỗ lực của cô.
Đúng lúc Triệu Tế Thành nhìn tờ A4 đó, Nhan Cửu dường như đang tiến vào trạng thái ngủ sâu, đầu và cơ thể vô thức nghiêng sang bên, đổ ập xuống một bên ghế, đương nhiên là cô lập tức tỉnh lại, nhưng không hề cảm thấy cơn đau vì va đập với tay vịn mà ngược lại cảm thấy bàn tay ấm áp của ai đó, thậm chí người đó còn tránh cả chỗ xương lồi lên, nhanh chóng nhưng dịu dàng ngăn chặn sự va đập suýt thì xảy ra.
“Cẩn thận.”
Một tiếng nhắc nhở trầm thấp vang lên.
“Cảm ơn anh…”
Cô quay lại, ngơ ngẩn nhìn Triệu Tế Thành đang đứng rất gần mình, người ấy nhìn đồng hồ, rồi bỗng dưng nói thêm với cô một câu:
“Đợi Đoàn Thanh thay ca rất lâu, về sớm nghỉ ngơi đi.”
Nhan Cửu biết anh có ý tốt, nhưng tiền đề là cuộc thi ngày mai không biết khi nào sẽ gọi tên cô, để chuẩn bị tốt trăm phần trăm, đã đi xa thế này rồi, cô sẽ tuyệt đối không vì sơ suất mà đánh mất cơ hội quý giá như vậy.
Cô nói vắn tắt suy nghĩ của mình, rồi không muốn làm phiền anh nữa, cô cười và khoát tay, nói:
“Bác sĩ Triệu bận cả ngày rồi, anh mới là người nên về nhà sớm để nghỉ ngơi đó, ngủ ngon nhé.”
Làm ơn đừng ai quấy rầy tới Triệu Tế Thành, đó là mệnh lệnh tuyệt đối trước khi đi Đoàn Thanh dặn dò cô.

Đã chứng kiến lời từ chối ngắn gọn kiên quyết hồi sáng, cô gái da mặt mỏng này không tiện chiếm dụng thời gian của anh nữa.
Triệu Tế Thành nghe câu chào của cô thì trong ánh mắt thoáng lộ vẻ bất ngờ, như thể diễn biến này có chút lệch với những gì anh nghĩ, anh chớp mắt như suy nghĩ rồi quay đi, nói câu “chúc ngủ ngon”, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Cùng với tiếng đóng cửa, Nhan Cửu vặn người một cái phát ra tiếng rõ to, tuy Triệu Tế Thành ít nói nhưng khí chất của anh quá mạnh mẽ, cho dù không nói gì cũng không nhìn cô, cô vẫn phải thận trọng.
Hai tay cô dang ra như một cánh hoa nở bung, giây sau đó lại nghe tiếng mở cửa, nhìn thấy gương mặt mà cô tưởng sẽ không xuất hiện, liền vội vàng rụt tay lại.
“Anh… anh để quên đồ gì hả?”
Nhan Cửu hoang mang nhìn Triệu Tế Thành đang đi thẳng đến chỗ mình, hỏi.
Ai ngờ, anh cầm tờ A4 trên bàn của cô lên, đặt túi tài liệu của mình sang bên, giống cậu học sinh giỏi trong trường cầm đề thi lên giảng bài vậy, nhìn chăm chú vào câu hỏi mà cô đánh dấu chấm hỏi to tướng, nói ngắn gọn:
“Cô đừng hiểu lầm, tôi không phải là muốn giúp cô hay Đoàn Thanh, mà ban nãy tôi sực nhớ ra cậu ta còn mấy bệnh án chưa viết xong…” Như chợt không hiểu tại sao mình lại giải thích nhiều như vậy, anh khựng lại rồi bảo:
“Cô có câu hỏi gì?”

Nhan Cửu nghe xong thì ngẩn ngơ, nếu không phải do cảm giác Triệu Tế Thành đứng cạnh mình quá rõ ràng thì cô đã tưởng mình rơi vào một giấc mơ nghịch chuyển kỳ quái nào đó.
Hử?
Hử!
A!!!!!!!
Nhan Cửu suýt thì cười thành tiếng, cảnh này mà khiến cái cô họ Lưu kia nhìn thấy thì liệu có tức điên không! Ha ha! Thật là hôm nay sướng nhất!
“A a tốt quá rồi! Dù thế nào đi nữa đúng là làm phiền anh quá! Tôi sẽ nhanh thôi nhanh thôi!”
Nhan Cửu không kìm được vẻ sung sướng trên nét mặt, vội vàng cầm tờ A4 lại gần anh…
Nhưng nghe từng câu giải đáp rõ ràng dễ hiểu của Triệu Tế Thành, vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc chưa từng có, một động tác hô hấp nhân tạo đã từng nhìn thấy trên tivi bao lần mà khi thực hành lại có nhiều chỗ cần chú ý như vậy.
“Lực ép lên lồ.ng ngực nhất định phải chú ý, quá nhẹ thì không có tác dụng giúp tim đập, quá mạnh thì dễ chèn ép làm gãy xương sườn tạo thành những tổn thương khác, tình hình của người già, trẻ nhỏ càng phát sinh nhiều hơn, phải tập quen với tốc độ, nếu không quá nhanh sẽ rất dễ mệt, trước khi tìm thấy người đến thay hoặc xe cấp cứu, tốt nhất là luôn đè ép.”
“Ồ…” Điểm này lúc Nhan Cửu luyện tập chưa chú ý đến, vị trí thì có thể tìm ra chính xác, ấn đè một lúc thì lại quá mệt, chắc có lẽ do bản thân cô dùng sức quá nhiều lại không đều đặn.
Nhưng cụ thể làm thế nào thì vẫn chưa kịp hỏi, Triệu Tế Thành bỗng nhiên cầm chiếc áo blouse trắng cũ kỹ mà Đoàn Thanh vắt lên lưng ghế chưa kịp vứt đi, rồi thuận thế nằm xuống đất.
“A! Anh đang…”
Nhan Cửu đơ người, cô làm sao nghĩ rằng Triệu Tế Thành trông lạnh lùng thế kia, mà nhiệt huyết dạy học lại cao như vậy? Xem anh là hình nộm học tập sao?
Liều quá rồi???
Triệu Tế Thành thật ra đã nhìn thấu dáng vẻ hiểu như không hiểu của cô, biết rằng phải thực hành thì cô mới hiểu rõ ý anh dạy, giảng thì hiểu đấy, nhưng nhìn bộ dạng cô thì thực hành mới là cách tiết kiệm thời gian và dễ hiểu nhất, đầu óc anh theo thói quen sẽ tìm cách dễ giải quyết nhất, đương nhiên sẽ không để tâm đến tiểu tiết.
“Cô làm thử một lần xem.”
Anh không hề cho Nhan Cửu thời gian để kinh ngạc, mắt liếc nhìn đồng hồ, sau đó nhìn Nhan Cửu, ra lệnh:
“Bắt đầu.”
Nhan Cửu nhanh chóng tỉnh ra, đầu tiên nói một câu phán đoán hoàn cảnh xung quanh có an toàn hay không, sau đó nửa quỳ trên đất, hai tay đan vào nhau, bắt đầu ấn đè vào chỗ Triệu Tế Thành chỉ, tất nhiên cô vẫn không dám ấn mạnh, “1001, 1002…”
Liên tục mấy lần, chỉ nghe anh nói:
“Lực không đúng, không đều, hơn nữa quá nhẹ.”
“Nhưng tôi sợ anh…”
“Không sao, điều chỉnh lại lực ấn, nếu không sẽ không có hiệu quả.”
Nhan Cửu cảm thấy ấm lòng, thầm nghĩ mình phải cố gắng làm đúng thật nhanh mới được, thế là chăm chỉ kiên trì, đều đặn ấn xuống lồ.ng ngực anh.
Tiếp tục quá trình này cho dù là dưới 30 lần thì cũng là một việc rất hao tốn thể lực, Triệu Tế Thành không chỉ ra sai sót của cô, Nhan Cửu biết cuối cùng mình đã làm đúng, trong lòng cô ghi nhớ cảm giác và sức mạnh này, đồng thời cũng nảy sinh sự cảm kích người ấy lại một lần nữa “cứu người như cứu hỏa”.

Gương mặt dần nở nụ cườ, đầu gối cô khi quỳ nhiều thì không chịu nổi nữa, thê là chuyển sang ngồi xổm, ngừng động tác tay lại.
“Được rồi.”
Triệu Tế Thành đều chỉnh lại hơi thở của mình, để nhịp tim đập quá nhanh do bị ấn đè vào đúng vị trí trở lại như bình thường, anh cảm thấy tối nay cũng có thể dừng lại tại đây, đang định đứng lên thì bỗng nghe thấy một giọng nói cứ như thể nhìn thấy một cảnh tượng kinh khủng đang xảy ra vậy:
“Mẹ… mẹ ơi… sư phụ anh… anh và Bóng… Nhan Cửu đang làm gì vậy hả?!”
Nhan Cửu quay sang nhìn chủ nhân giọng nói, quả nhiên nhìn thấy Đoàn Thanh đang kinh ngạc tới độ cằm như sắp rơi xuống đất.
Đoàn Thanh kết thúc ca trực giữa đêm, chuẩn bị quay về nghỉ ngơi, đang thấy bình yên như sắc đêm thì không chỉ mở cửa ra trông thấy gò má ửng hồng của Nhan Cửu, mà còn nghe thấy tiếng thở hổn hển hiếm thấy của sư phụ đang nằm dưới đất…
Lại nhìn sư phụ áo xống xộc xệch mặc chiếc blouse trắng mà mình đã không mặc tới, tay áo Nhan Cửu vì vận động nhiều mà nóng quá phải xắn cao, một cảnh tượng bậy bạ bỗng nhiên nảy ra trong đầu.
“Không phải!!! Không phải!!! Cậu đừng hiểu lầm! Ban nãy là tôi đang học hồi sức tim phổi đó!”
Nhan Cửu vốn định đứng lên giải thích về chuyện vừa xảy ra, ngờ đâu đầu gối do quỳ quá lâu đã tê liệt, để tránh ngượng ngập, cô vẫn giữ nguyên tư thế đó để chờ cho bớt tê.
Một người quỳ với đầu gối một cao một thấp, một người đang nằm, cảnh tượng này nói thật là cũng có chút kỳ lạ.

Kết quả là Đoàn Thanh vì muốn tránh để sư phụ phát hiện những suy nghĩ bậy bạ trong đầu, trong mấy giây Nhan Cửu vừa nói xong, cậu ta nhảy lên, vỗ vào đầu Nhan Cửu một cái giống như đang đánh bóng vậy.
Vốn dĩ là muốn xoa đầu như xoa đầu trẻ con để cổ vũ, ai ngờ vì kích động mà ra tay hơi mạnh, làm cho Nhan Cửu đang quỳ bị mất trọng tâm, ngã chúi về phía trước.
Trực tiếp cắn vào miệng của ai đó đang nằm dưới đất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận