Sớm Muộn Gì Em Cũng Là Của Anh


Nhan Cửu từng nghe Triệu Tế Thành kể về cha mẹ anh, hai người cùng học ở trong nước, từ cấp ba đã bắt đầu yêu nhau, giữa chừng thì bố Triệu đi Mỹ học tập trao đổi, sau đó lại đi Anh cùng mẹ Triệu để học với nhau, quãng thời gian đó cũng về nước vài năm, lúc đó thì có Triệu Tế Thành, họ có con khá muộn nhưng dù là trong quá trình Triệu Tế Thành lớn lên thì tình cảm của họ vẫn luôn luôn tốt đẹp.
Nghe họ bàn đến việc nhà, bản thân không thể chen vào, chỉ có thể lặng lẽ lắng nghe, trong lòng Nhan Cửu có chút hâm mộ, từ tính cách mà nói thì Triệu Tế Thành giống bố hơn, nhưng bàn về ngoại hình thì thật sự anh đã thừa hưởng hoàn hảo tất cả những ưu điểm của mẹ Triệu.
Triệu Tế Thành không hiểu quyết định này của họ thì có liên quan gì đến việc anh tìm được Nhan Cửu, nhưng từ nhỏ đến lớn hai người họ là kiểu người muốn làm gì thì làm, già rồi thì càng “hoang dã”, nhưng hai người họ đi cùng nhau thì đúng là khiến anh thấy yên tâm hơn là để một mình mẹ đi.
Mẹ Triệu nhìn thấy tay Nhan Cửu cầm đũa run lên thì tập trung chú ý vào cô, nụ cười tươi tắn nói:
“Ha, đúng rồi Nhan Cửu, nghe Triệu Tế Thành nói kịch bản về ngành y mà con mới viết đang quay, dì rất mong chờ đó!”
Nhan Cửu xem như đã hiểu cách thức bàn luận vấn đề của người nhà anh, thật sự là vô cùng nhanh gọn lẹ, kết thúc chủ đề này là có thể lập tức tập trung vào chủ đề khác ngay, cũng là kiểu thẳng thắn đơn giản.
Cô mím môi cười, vén tóc ra sau tai rồi cười ngượng ngùng:
“Dạ phải ạ, chính là viết về khoa cấp cứu, khi nào phát sóng con cũng mời chú và dì xem xem thế nào ạ.”
“Được thôi được thôi, ha ha ha, đúng rồi! Nghe nói nam chính vẫn là Quan Độ trong ‘Kẻ trầm lặng’, đúng không?!”
Nhắc đến Quan Độ, mắt mẹ Triệu sáng rực, vẻ mặt cũng trở nên tươi tắn sinh động hơn, sự thay đổi đó khiến Nhan Cửu không nhịn được cười, dì thật sự là kiểu người rất đáng yêu và tràn đầy sức sống.
Lại nữa! Mặt bố Triệu vừa bất lực vừa bó tay với vợ mình, ông khẽ thở dài rồi nói:
“Nói ra thì càng ngượng, em bao tuổi rồi mà còn suốt ngày ôm màn hình nói thích thằng bé nhà người ta chứ.”
“Dì thích Quan Độ sao?”
Nhan Cửu cũng hào hứng, đặt đũa xuống, hỏi.
“Thích chứ, trong ‘Kẻ trầm lặng’ thì thằng bé đó biểu hiện rất tốt, cũng đẹp trai nữa ha ha ha ha! Ai trời ơi anh tỏ vẻ mặt gì vậy?”

Bà chỉ vào gương mặt đang tỏ vẻ “lại nữa rồi lại nữa rồi” của ông chồng, mũi dùi chĩa vào bố Triệu.
“Lúc tôi còn trẻ đẹp trai hơn thằng nhóc đó nhiều đó?”
Nhan Cửu vô thức mở to mắt, wow, Triệu Tế Thành thực sự rất giống bố anh, bình thường không mấy khi mở miệng, cũng khá đứng đắn, nhưng bất thần nói một câu thì…
Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi đó (nói siêu nhỏ…)
Khóe môi Triệu Tế Thành lúc này đang nở nụ cười mỉm, anh ngồi đó thong thả ăn cơm, dường như kiểu “náo kịch” này đã diễn vô số lần, nên có một vẻ ung dung bình thản từ nhỏ được xem tới lớn rồi.
“Quan Độ thực sự… ngoài ngoại hình ra thì tính cách cũng rất tốt ạ.

Nếu dì thích anh ấy thì lúc về con có thể mời dì đến trường quay, chúng ta cùng ăn cơm.”
Quãng thời gian này ở đoàn làm phim, Nhan Cửu và Quan Độ lại trở nên thân thiết, cô biết anh ta sẽ không từ chối.
Không đợi mẹ Triệu vui vẻ vỗ tay đồng ý thì đã nghe hai giọng nói cất lên.
“Đừng hòng!”
“Không được!”
Vẳng đến tai.
?
Câu đầu là bố Triệu nói, à, có thể hiểu.
Nhưng câu phủ định thứ hai, lại chính là của Triệu Tế Thành nãy giờ luôn bình thản ăn cơm, không tham gia vào cuộc trò chuyện.

Anh đặt đũa xuống, nhướn mày, trong đầu đang văng vẳng lời tán dương Quan Độ của Nhan Cửu ban nãy, nhưng gương mặt vẫn cố tỏ vẻ bình thản:
“Ai thế, hai người rất thân hả?”
“Ha ha ha ha ha ha ha Nhan Cửu à, nó ghen rồi đó ha ha ha!”
Sau đó bị mẹ anh vạch mặt không chút thương xót.
……
Một bữa cơm vốn ngỡ là sẽ căng thẳng đã kết thúc trong bầu không khí vui vẻ, rộn rã tiếng cười, Nhan Cửu và mẹ Triệu đứng ở đại sảnh chờ hai người đàn ông kia lấy xe quay lại, cứ thế nhìn họ đi xa.

Triệu Tế Thành làm một động tác nghiêng người về phía bố anh, sau đó một làn khói mỏng từ bố anh tỏa ra.
“Ha, hai cha con này! Ông ấy lại còn hút thuốc nữa!”
Mẹ Triệu “xì” một tiếng, sau đó nhìn Nhan Cửu và nói:
“Lão Triệu thật là, bản thân là bác sĩ biết hút thuốc có hại cho sức khỏe, thi thoảng còn len lén hút một điếu, Tế Thành cũng thật là… chỉ biết chiều hư ông ấy.”
Thấy Nhan Cửu cười, mắt cong cong nhìn mình, bà cũng ngại ngùng khoát tay:
“Này, hôm nay làm con phải chê cười rồi.”
Nghe dì nói thế, Nhan Cửu vội vã lắc đầu như đánh trống bỏi:
“Không ạ không ạ, thật sự là không, dì à, hôm nay con rất vui.”
Không hiểu sao mẹ Triệu lại cho cô một cảm giác rất an tâm, thế là cô liền nói hết những suy nghĩ trong lòng:

“Hôm nay nhìn thấy anh ấy lớn lên trong gia đình có bầu không khí thế này, thật sự con càng hiểu rõ hơn vì sao anh ấy lại có tính cách tốt như vậy.

Có rất nhiều chuyện của con, chú và dì cũng biết cả rồi, nhưng mà cũng không có thành kiến gì với con cả, có một buổi trò chuyện vui vẻ thế này, con thật sự cảm thấy rất vui và thỏa mãn rồi ạ.”
“Ha ha, không hổ là người làm nghề viết lách, rất khéo ăn nói đó.” Mẹ Triệu nói xong đưa tay vỗ nhẹ vai Nhan Cửu, vẻ mặt thêm phần chân thành và nói:
“Cửu Cửu à, dì có thể gọi con là Cửu Cửu chứ? Từ nhỏ đến lớn, Tế Thành đã là một đứa trẻ hiểu rõ bản thân muốn gì cần gì, thế nên chú và dì biết người mà nó đã chọn sẽ không có vấn đề gì.

Sự thật cũng chứng minh rồi, không cần phải hỏi những câu tầm thường, từ cuộc trò chuyện này dì cũng có thể cảm nhận được vì sao nó lại thích con rồi.”
Nhan Cửu lúc này mới biết, dù không cần hỏi những câu mang tính chất tra hỏi hộ khẩu thì người tài giỏi sắc sảo như bố mẹ Triệu cũng có thể quan sát được những thứ chân thực mà họ cần biết từ buổi trò chuyện tự nhiên lại vui vẻ kia.
“Trước đây chú và dì luôn khuyên nó, vì con cũng biết làm bác sĩ trong nước có thể gặp phải những vấn đề nan giải, có cha mẹ nào mà không mong muốn con cái của mình ít phải chịu khổ đâu, nhưng nó không suy nghĩ như vậy.

Rất lâu trước đây dì đã muốn trải nghiệm việc làm bác sĩ nhân đạo rồi, bố nó hiện giờ chủ yếu là nghiên cứu bệnh AIDS, đi châu Phi xem như là một giấc mơ mà chú và dì hy vọng được đi trước khi tuổi già ập đến, nhưng vì lo cho Tế Thành nên luôn không thực hiện được.”
“Lo cho anh ấy?”
Nhan Cửu có phần không hiểu, Triệu Tế Thành có chỗ nào còn cần cha mẹ lo lắng ư?
“Ừ, nói sao nhỉ, một người có mục đích và khả năng thực hiện mạnh mẽ rất dễ trở thành ích kỷ và tự cao tự đại.

Yêu bản thân nhiều thì không sai, nhưng mất đi khả năng yêu người khác chính là một chuyện khiến cuộc sống trở nên vô vị.

Nó theo đuổi lý tưởng đến cùng cực, nhưng là cha mẹ, chú và dì càng mong nó được vui vẻ hơn, nếu có một ngày, công việc không thể khiến nó vui nữa, chú và dì cũng không còn, thì sẽ lo nó không có ai để san sẻ những niềm vui và hạnh phúc trong cuộc sống.


Thế nên trước đây chú và dì không ngừng nhờ người ta sắp xếp xem mắt cho nó, ha ha, cũng may, giống như trong bài hát ấy, vận mệnh đã khiến hai đứa gặp nhau.”
Nhan Cửu chìm đắm trong lời nói của mẹ Triệu, tròng mắt thậm chí đã hoe đỏ, nói thế nào đây, cô thật sự rất cảm động, sự cảm động này là vì tình thân, vì yêu anh, vì lo cho anh sau này sẽ cô độc, vì lo anh sau này sẽ không biết chia sẻ với người khác để có được niềm vui nhân đôi, vì bây giờ đã yên lòng, thế nên mới thật lòng nói với cô rằng họ cảm thấy vui mừng vì hai người đã yêu nhau.
Tiếng còi từ xa văng vẳng, hai chiếc xe đã chạy tới cửa, ra hiệu cho hai người ra ngoài.
Trước khi rời đại sảnh, trong lúc Nhan Cửu lén lau nước mắt, mẹ Triệu đã kéo tay cô, thì thào nói những lời cuối cùng, sau đó nhanh chóng lên xe, rồi cùng bố Triệu chào tạm biệt qua cửa kính kéo xuống, ngày mai họ đã rời thành phố B rồi, không rõ khi nào mới có thể gặp lại.
Triệu Tế Thành nhìn Nhan Cửu đang dõi theo họ, vẫn đứng yên tại chỗ không lên xe, anh liền mở cửa sổ xe, nói:
“Đi thôi, chúng ta cũng về nhà.”
Nhan Cửu lúc này mới định thần lại, vội vàng đưa ống tay áo lau thật nhanh ngấn nước mắt, trên gương mặt lập tức nở một nụ cười cực kỳ rạng rỡ, chạy nhanh đến ngồi vào ghế phụ.
Phản ứng bất thường này của Nhan Cửu đều là vì những lời cuối cùng mẹ Triệu nói với cô:
“A đúng rồi, con có biết vì sao chú và dì đặc biệt từ Nhật Bản về một ngày không? Ha ha, thật ra ngoài việc gặp nó để báo với nó chuyện chú và dì quyết định đi châu Phi, nguyên nhân lớn hơn là dì muốn gặp con, vì trước đây có một hôm trong điện thoại, dì có đề nghị nó ra nước ngoài, lần này nó đặc biệt trịnh trọng từ chối bố mẹ nó, nguyên văn là thế này…”
Nhan Cửu nhìn sườn mặt đang chăm chú lái xe của Triệu Tế Thành, vì trong xe không bật đèn, bên ngoài lại là ban đêm nên bỗng cảm động muốn khóc.
Bên tai cô như thật sự đang vang lên tiếng nói của anh đang chân thật nói với bố mẹ rằng hiện giờ đang làm công tác cấp cứu, tuy vất vả nhưng quả thực vì phải nhanh chóng đưa ra quyết định chuẩn xác, cũng vì gặp được quá nhiều tình huống khẩn cấp mà càng thêm kính trọng khoa học và sinh mệnh, y thuật cũng được nâng cao lên nhiều.
Quan trọng hơn là, hiện giờ anh đã gặp được người anh rất yêu, anh muốn bảo vệ cô ấy, muốn trở thành người mà cô tin tưởng nhất, muốn làm cho cô luôn vui vẻ, bản thân anh cũng vì cô mà trở nên khác trước, trở nên cảm tính, trở nên thấu hiểu cuộc sống hơn, rất may mắn là anh cũng có được tình cảm của cô.

Anh muốn cùng cô làm rất nhiều việc, trải nghiệm rất nhiều điều hạnh phúc mà trước đây khi ở một mình sẽ không bao giờ có được.
Quan trọng hơn nữa là, Triệu Tế Thành đã nói:
“Con rất chắc chắn rằng cô ấy chính là người con cần, ở bên nhau suốt đời này.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui