Sớm Muộn Gì Em Cũng Là Của Anh


“Bệnh nhân xảy ra chuyện gì?”
“A! Bác sĩ Triệu, anh tới rồi, bệnh nhân bỗng lên cơn động kinh, ý thức mơ hồ, vừa tiêm 2ml Ativan, không có hiệu quả, có tiêm mũi thứ hai không ạ?”
Cô gái nằm trên giường đang co giật dữ dội như bị dòng điện mạnh chạy qua, tựa hồ mắt cũng lồi ra khỏi tròng rất đáng sợ, cánh tay đang huơ lên như một cánh tay robot.
Giống một con cá bị lôi lên bãi cát giữa cái nắng gay gắt, đang vật vã giãy giụa lần cuối.
Triệu Tế Thành nhanh chóng lấy bệnh án trước giường ra, nhìn thoáng qua rồi cau mày:
“4ml thuốc an thần, nhanh.”
Cạnh giường Dịch Linh bây giờ có bốn y tá, trong đó có hai người đang ra sức đè chặt cô ta, hai người còn lại vẫn đang lấy thuốc, bấm máy theo dõi theo đúng trình tự.
“Không được, không có hiệu quả.”
Y tá Lý nhìn điện tâm đồ, lắc đầu.
“Thử lại, phenobarbital.” Anh khựng lại rồi hỏi, “Đoàn Thanh đâu?”
Anh ta là bác sĩ nội trú của Dịch Linh, dùng thuốc gì, tình hình thế nào, lúc này cần anh ta có mặt ở đây.
Mũi kim truyền thuốc vào ống truyền dịch, y tá vừa hoàn thành thao tác vừa lắc đầu: “Vừa phát hiện đã gọi rồi, hiện giờ vẫn chưa tới, đúng lúc anh đi ngang qua nên không gọi nữa.”
Ánh mắt Triệu Tế Thành lóe lên một tia nghiêm khắc, nhưng vẫn theo dõi xem sự co giật lần này của Dịch Linh có thay đổi theo thuốc hay không.
Đúng lúc này, âm thanh cảnh báo của máy vang lên, kèm đó là tiếng bước chân của một người khi nhìn thấy tình hình trong phòng bệnh:
“Tít tít tít tít tít…”
“Trời ơi…”
Lúc Đoàn Thanh từ lầu một chạy lên quả thật vì nghi ngờ lại một lần “sói đến rồi” nên không đi nhanh, đến khi anh ta mở cánh cửa cầu thang ra, nhìn thấy phòng bệnh ở cuối hành lang người ra kẻ vào, tiếng bước chân vội vã, mới biết xảy ra chuyện!
“Sói” đến thật rồi!
“Tệ rồi! Tim ngừng đập!”

Giọng y tá bỗng cao vút lên.
Triệu Tế Thành sải bước đến xe cấp cứu, lấy máy kích tim, cực kỳ bình tĩnh nhìn Đoàn Thanh đang đứng đờ ra đó, nói:
“Cậu lại đây.”
Đoàn Thanh lúc này mới hồi phục lại thần trí, lập tức lấy miếng dán dẫn điện và dán lên bề mặt máy, sau đó hít thật sâu, bắt đầu điều chỉnh máy kích tim lên 200.
“Đã nạp điện xong!”
“Tránh ra.”
Triệu Tế Thành cúi người, hàng lông mày nhíu chặt, y tá đã cởi xong áo bệnh nhân, anh tìm đúng vị trí, tiến hành thao tác kích tim lần thứ nhất.
Một âm thanh vang lên, cánh tay Dịch Linh nảy lên, rồi lại rơi xuống.
Đoàn Thanh vội vã xắn tay áo bước lên để tiến hành ấn đè, y tá nhìn máy theo dõi, lắc đầu:
“Vẫn rung thất!”
“Làm lại.

Vẫn 200.”
Triệu Tế Thành xoay hai vòng máy kích tim vào nhau, nhìn máy theo dõi rồi hỏi: “Bao lâu rồi?”
“Ngừng tim 20 giây!”
Đoàn Thanh toát mồ hôi, đứng đối diện giường bệnh, lúc nào sư phụ kích tim xong là anh ta nhanh chóng tiến lên đè giữ lại.
Lại lần nữa.
Đoàn Thanh tiến lên ấn đè sau khi máy kích tim rời khỏi cơ thể, sau mấy lần thì máy theo dõi đã hiển thị nhịp tim, nhưng tay vừa ngừng thì lại trở lại trạng thái rung tim thất.
Con số từ bảy mươi mấy tám mươi mấy tuột xuống.
Vẫn không được.

“Ngừng đập 49 giây, sắp một phút rồi bác sĩ Triệu, có dùng thuốc khác không?”
“Đẩy một viên lên thận,” Triệu Tế Thành không có ý từ bỏ, tay vẫn cầm máy kích tiim: “Nạp điện!”
Tranh thủ từng giây từng phút!
Đoàn Thanh nhìn bộ dạng lúc này của cô gái trước đó còn ngông nghênh kiêu căng, trong lòng cảm thấy hổ thẹn, động tác ép tim không ngừng, ánh mắt vẫn qua lại giữa máy theo dõi và bệnh nhân.
Nhan Cửu vội vã chạy lên, đứng ở ngoài hành lang nhìn thấy hết tình hình bên trong qua cánh cửa phòng bệnh mở rộng, cô đứng tại chỗ, dựa vào bức tường hành lang, nhìn Triệu Tế Thành và Đoàn Thanh hết lần này đến lần khác kích tim, ấn đè, kích tim, ấn đè.
Mấy tiếng đồng hồ trước đó cô còn nói chuyện với cô gái trẻ trông kiêu ngạo đến mức tự mãn, bây giờ người ta đã thành ra thế này, đặc biệt là cơ thể cô ta còn nảy lên và rơi xuống theo máy kích tim kia.
Khiến Nhan Cửu có chút sợ hãi.
Chính là cảm giác sợ hãi khi nhìn thấy thần chết ở ngay trước mắt, mạng sống con người mong manh như một sợi chỉ.
“Có rồi! Có rồi có rồi có rồi! Nhịp tim phục hồi rồi!”
Sau khi động tác ấn đè dừng lại, cuối cùng đã xuất hiện tiếng máy ổn định, mọi người ở đó đều thở phào, huyết áp tăng trở lại, Triệu Tế Thành lấy ống nghe ra khám rồi gật đầu.
Cứu được rồi.
Theo lý thì ca cấp cứu hôm nay cũng không được coi là tiêu hao nhiều thể lực, nhưng trán Đoàn Thanh đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, trong đầu như có hồ dán làm mụ mẫm choáng váng, thần kinh căng thẳng cao độ cuối cùng đã thả lỏng, chân nhũn ra, anh ta lau trán, dáng vẻ như đại não đã quá sức, sau đó dạ dày cuộn lên từng cơn, lúc lao ra ngoài đến nhà vệ sinh còn suýt đâm phải Nhan Cửu.
Nhìn thấy Đoàn Thanh như thế, Nhan Cửu bất giác nhìn Triệu Tế Thành vẫn đang bận rộn ổn định tình trạng cho bệnh nhân trong phòng, dường như anh không hề chú ý thấy, Nhan Cửu rút vài tờ khăn giấy ở quầy trực của y tá, vội vàng chạy theo Đoàn Thanh, đứng đợi trước cửa nhà vệ sinh nam, nghe thấy tiếng nôn ọe từ trong vẳng ra ngoài.
……
“Cậu không sao chứ?” Nhan Cửu đưa khăn giấy cho Đoàn Thanh từ nhà vệ sinh rửa mặt xong đi ra, tóc vẫn còn dính nước đang rơi tí tách xuống áo blouse trắng, lo lắng hỏi.
“Không… không sao.”
Anh ta dựa vào tường, khoát tay, rồi cúi đầu như bị điểm huyệt ở đó, sau đó khẽ nói: “Cũng may sư phụ đi ngang, nếu không… nếu không hôm nay xong đời rồi.”
Nhan Cửu không biết phải an ủi thế nào, ngay cả cô cũng tưởng là Dịch Linh lại đang chơi xỏ, chứ đừng nói là Đoàn Thanh đã từng bị cô ta đùa bỡn rồi, tuy rằng tốc độ của anh ta cũng không phải là quá chậm gì, nhưng nếu hôm nay Triệu Tế Thành không tình cờ đi ngang đó, thì đây chính là món nợ sinh tử sẽ đổ hết lên đầu Đoàn Thanh rồi.

Anh ta khựng lại rồi ngẩng lên nhìn Nhan Cửu, có thể do nước lăn vào mắt, cũng có thể là vì ban nãy ra sức nôn ói nên trong mắt hằn lên tia máu rõ rệt, đang định nói gì đó thì thấy Triệu Tế Thành từ phòng bệnh đằng kia đi ra, nhìn về phía bên này.
Thế là anh ta không nói gì nữa, lau nước trên mặt một cái rồi vội vã chạy đi.
Nhan Cửu thầm biết nghiêm khắc như Triệu Tế Thành thì hôm nay Đoàn Thanh khó thoát “kiếp nạn” này.
Lặng lẽ toát mồ hôi thay anh ta, sau đó cô cũng lập tức rời khỏi nơi này.
Trong hành lang lại quay về với sự tĩnh lặng vốn có của bệnh viện.
……
Nhan Cửu lần đầu cảm nhận được sự ngượng ngập khi ở chung phòng với hai thầy trò mà cô đã dần dần thân thuộc.
Thực ra từ lúc nãy về đây, Triệu Tế Thành ra ngoài đi kiểm tra phòng bệnh một lượt, Đòn Thanh cũng đến phòng cấp cứu giúp đỡ, cũng không phải là ở luôn cạnh nhau, nhưng bây giờ cả hai đều về phòng, yên tĩnh đến độ như một hoang đảo không có người ở, không khí bỗng trở nên bức bối khó chịu.
Tình nguyện viên của bệnh viện đến gõ cửa đã trải nghiệm được, tuy cửa văn phòng mở thì cũng đang toát ra “hơi lạnh”.
“Ưm… này, bác sĩ Đoàn?” Cô ta khẽ hỏi.
“Hử?” Kéo Đoàn Thanh đang suy tư gì đó quay trở lại, anh ta vội đứng lên đáp lời.
“Buổi chiều bà cụ đó kiểm tra bên khoa Xương khớp nói rằng không có vấn đề gì lớn, bà cụ đó bảo tôi đến để báo với cậu, cũng cảm ơn cậu.”
“Ồ, được, đừng khách sáo.”
Trên gương mặt Đoàn Thanh cũng đã nở nụ cười, khi người đó đi rồi lại ủ rũ ngồi xuống, rơi vào trạng thái trầm tư.
Nếu chỉ nhìn vẻ mặt của Triệu Tế Thành thì Nhan Cửu thật sự không cảm thấy anh có cảm xúc gì không tốt cả, anh ngồi đó, vẫn chẳng có gì khác so với thường ngày.
Nhưng cô cũng xem như đã tiếp xúc với nhiều người trong giới điện ảnh, theo quan sát lời nói và sắc mặ thì cô vẫn có thể nhận ra điều khác thường.
Thế nên cô có cần ôm laptop ra ngoài không?
Chuyện không liên quan thì nên tránh xa mà, lỡ như sự tĩnh lặng lúc này là điềm báo cho vụ nổ sắp tới, hai người đánh nhau thì cô càng ngại hơn.
Ánh mắt cô qua lại giữa hai người, nhẹ nhàng thở ra một hơi, vẫn cảm thấy cái con người thường ngày luôn đùa giỡn mà nay bỗng chốc ủ rũ như Đoàn Thanh có phần đáng thương, nhưng thân phận cô không tiện để nói thẳng, thế là ngẫm nghĩ rồi mở một app đặt đồ ăn trong điện thoại ra xem.
Vì cửa tiệm gần đây nên không tới hai mươi phút là mang tới rồi, Nhan Cửu lúc đi nhìn thấy hai người vẫn mang bộ dạng như phong ba sắp xảy ra tới nơi, cô nhanh chóng chạy ra cổng bệnh viện, lấy thức ăn, sau đó xách hai túi đồ ngọt được đóng gói cực kỳ thiếu nữ, chạy về phía văn phòng.
Cánh cửa lúc nãy cô đi ra đã thuận tay khép hờ lại, vẫn chưa đẩy ra vào trong thì loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng Đoàn Thanh, không biết anh ta đã đứng cạnh Triệu Tế Thành từ lúc nào, thân phận anh ta lúc này chẳng khác một học sinh làm sai chuyện, nên theo từ cuối vẳng vào tai Nhan Cửu thì có thể đoán ra, anh ta đang tìm Triệu Tế Thành để nhận lỗi.
Cô tập trung toàn bộ sự chú ý, túi đồ trong tay nắm rất chặt, trong đầu nghĩ chẳng may Triệu Tế Thành buột miệng quát tháo, thì khoảng mấy phút sau cô vào thì thích hợp?
Nhưng một phút đã trôi qua mà Triệu Tế Thành vẫn không lên tiếng.

Đoàn Thanh đứng ngẩn ra đó, sau đó ánh mắt ảm đạm, hai vai co lại vì tâm trạng phức tạp, thành thật nói ra suy nghĩ của mình:
“Anh không muốn nói nhiều thì em cũng có thể hiểu, ban đầu tuyên thệ xem sức khỏe và tính mạng của bệnh nhân lên hàng đầu, hôm nay em không làm được, dù bản thân đáng ghét thế nào thì vẫn nên giữ thái độ chân thành và có trách nhiệm với bệnh nhân… chắc là anh rất thất vọng với em.”
Anh ta vừa dứt câu, giống như cây kim ném vào mặt hồ phẳng lặng, vẫn không nhận được chút phản ứng nào.
Nhan Cửu thầm thở dài trong lòng, vừa cảm thấy có thể lần này Triệu Tế Thành nổi giận thật rồi thì nghe thấy một giọng nói rất có từ tính vẳng ra, tuy trầm nhưng rõ ràng:
“Tỷ lệ tử vong khi chứng động kinh phát tác, có lẽ chúng ta đều biết.

Nên nếu hôm nay bệnh nhân không qua khỏi được thì cậu có đến trễ một, hai phút cũng không có quan hệ gì nhiều đâu.”
Đoàn Thanh cụp mắt xuống rồi ngước lên, lần đầu nhìn thẳng vào mắt Triệu Tế Thành, nghe anh tiếp tục thong thả nói bằng giọng trầm ấm:
“Tôi hiểu được sự tức giận, bất lực, và căng thẳng lẫn áy náy ban nãy của cậu.

Tôi chưa từng cảm thấy cậu sai khi có những cảm xúc đó, cũng sẽ không thất vọng vì điều này.”
Ánh sáng trong mắt Đoàn Thanh tụ lại từng chút một, hơi thở của anh ta bắt đầu mạnh hơn lên, cho dù bề ngoài vẫn giữ dáng vẻ đó.
“Nhưng tôi muốn nói với cậu rằng, nếu hôm nay bệnh nhân không cứu được mà qua đời, thì điều tôi đáng tiếc nhất là cậu sẽ suy nghĩ ‘rõ ràng có thể cứu được cô ấy’ mà bắt đầu dùng đủ mọi giả thiết để dằn vặt bản thân.

Đoàn Thanh, tôi lo rằng điều đó mới thật sự hủy hoại cậu.

Sự thành công của một ca mổ, hoặc điều trị cho một bệnh nhân nguy kịch có thể mang lại cảm giác thành tựu trong nghề nghiệp cho chúng ta, nhưng cảm xúc đó rất ngắn ngủi, nó sẽ nhanh chóng bị thay thế bởi sự bận rộn, những vấn đề khó giải quyết trong y học, và những bệnh nhân không thể cứu được.

Vậy nên không phải là không thể phạm lỗi, nhưng để có thể khiến bản thân kiên trì đi xa hơn trên con đường gập ghềnh trắc trở này, có phải là nên khắc phục và sửa đổi những điều gì thì tôi nghĩ là cậu biết rõ.”
Không phải quở trách, không phải nói những lý lẽ khuôn phép sáo rỗng, không kiêu ngạo cũng không giả vờ nói rằng cậu làm tôi thất vọng, sau đó đã kết thúc chủ đề này và chuyển sang thảo luận về bệnh án thế nào, Nhan Cửu không rõ nhưng điều cô biết là từ giờ phút đó, cô hình như đã rất thấu hiểu Đoàn Thanh…
Tại sao lại một lòng đi theo Triệu Tế Thành rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận