Hạ Hạm đi thang máy của công ty Duyệt Tinh, đẩy cửa văn phòng ra thì đã thấy Lý Mỹ Tầm đang ở bên trong xử lý văn kiện.
Thấy cô đi vào, Lý Mỹ Tầm liền thấp thỏm nói: “Hạ chủ tịch bảo tôi đưa báo cáo mấy tháng gần đây đến cho Hạ phó tổng ở đó.”
Hạ Hạm gật đầu: “Đi đi.”
“Vậy cô…”
“Sau này tôi sẽ không ở đây nữa.
Về sau cô sẽ đi theo Hạ Cảnh.”
Lý Mỹ Tầm há hốc miệng, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Cửa phòng đóng lại, trong văn phòng chỉ còn lại một mình Hạ Hạm.
Hạ Hạm ngơ ngác đứng trong phòng, nhất thời không biết phải làm gì, cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên, kéo suy nghĩ của cô trở lại.
Hạ Hạm không phản ứng, tiếng gõ cửa bên ngoài lại vang lên vài tiếng, sau đó cửa bị đẩy ra.
“Tại sao em ở trong phòng mà không lên tiếng?”
Là giọng của Hạ Cảnh.
Hạ Hạm không nói gì, Hạ Cảnh liền đi vào: “Anh mới đi ra khỏi phòng ông nội.
Sao em lại ầm ĩ với ông? Tạm thời, anh sẽ trông coi Duyệt Tinh giúp em, chờ xử lý xong chuyện này, anh sẽ trả lại cho em.”
Cuối cùng, Hạ Hạm cũng ngẩng đầu nhìn anh ta, cười lạnh một tiếng: “Chúc mừng anh, quyền lực trong tay anh lớn hơn rồi.”
Mặt Hạ Cảnh có vẻ không thoải mái: “Sao em cứ như vậy thế? Anh thật lòng an ủi em mà em còn châm chọc anh?”
Hạ Hạm: “Vậy em nên nói gì?”
“Anh thật sự không hiểu vì sao từ nhỏ đến giờ, em luôn coi anh như kẻ thù? Anh làm gì có lỗi với em chưa? Huống chi, chúng ta là anh em, là anh em với nhau thì có cần phải như thế không?”
Hạ Hạm không muốn nói chuyện với anh ta.
Đúng là Hạ Cảnh không làm gì có lỗi với cô.
Khi còn nhỏ, anh ta cũng rất chăm sóc cô.
Ở bên ngoài, cô bị người ta bắt nạt, anh ta cũng sẽ giúp đỡ.
Nhưng càng ngày càng lớn, dần dần cảm nhận được ông nội thiên vị anh ta, cho dù Hạ Cảnh không làm gì có lỗi với cô, nhưng cô cũng mất dần tình cảm với anh ta.
Hạ Cảnh hừ một tiếng: “Lại trưng ra cái bộ mặt này.
Anh đúng là ngu mới đến an ủi em.”
Hạ Cảnh rời đi, trong phòng lại yên tĩnh trở lại.
Hạ Hạm lấy điện thoại ra, tìm kiếm từ khóa trên trang web.
Chỉ mấy giờ ngắn ngủi, chuyện của khách sạn Duyệt Tinh dần dần lên men, sức nóng mãi không giảm xuống.
Có người đã bới ra chuyện Hạ tổng của Duyệt Tinh chính là Hạ Hạm, đương nhiên cũng đào ra được Hạ Hạm chính là người vợ khiêm tốn của Hàn Mặc Nhiễm.
“Thật sự không thể tin nổi, trước giờ tôi vẫn biết lão đại và vợ anh ấy bạn học, rõ ràng là hai người yêu nhau từ cao trung cho đến giờ, tình yêu thật đẹp đẽ.
Không ngờ, Hàn phu nhân còn đi thích người khác, tôi không tin! Không tin!”
“Lão đại cũng thật đáng thương! Mấy ngày trước, anh ấy còn lên truyền hình bày tỏ tình cảm với vợ mình.
Vậy mà chỉ trong chớp mắt đã bị cho đội nón xanh.”
“Chẳng lẽ vợ lão đại ngoại tình mà không tiếc à, lão đại là ai chứ?”
“Thật ra tôi không tin chuyện này.
Tôi nghĩ chắc lão đại và vợ anh ấy bị người ta gài bẫy thôi.
Hiện giờ, công ty lão đại càng ngày càng phát triển, lĩnh vực khoa học kỹ thuật cũng đang chiếm vị trí hàng đầu, vậy nên cũng có rất nhiều người đỏ mắt.”
“Như lầu trên, tôi cũng cảm thấy chuyện này vô cùng quái dị, dường như cô người mẫu kia cố ý lăng xê, cũng có thể là do bị người ta lợi dụng.”
“Tôi cảm thấy không có khả năng đó.
Không phải có bài viết nói cô người mẫu đó mang thai sao? Nếu như không bị ép buộc thì chắc chắn người mang thai sẽ không tự sát đâu.”
Thật ra Hạ Hạm và cô người mẫu kia cũng đã từng gặp mặt, là ở trong bữa tiệc tối hôm trước, cô ta là bạn gái của Lục Vân Sâm, trên bức di thư bằng máu cô ta viết Hạ Hạm muốn cướp người đàn ông của cô ta, có lẽ là chỉ Lục Vân Sâm.
Nhưng cô và Lục Vân Sâm đã nhiều năm không liên lạc.
Hạ Hạm không hiểu vì sao cô người mẫu đó lại nói cô muốn cướp người đàn ông của cô ta.
Chuyện này khiến Hạ Hạm không thể không nghi ngờ sau lưng cô có người ngầm giật dây.
Là ai? Cái tên Hạ Cảnh đạo đức giả kia à? Hay là Lục Vân Sâm muốn trả thù cô?
Đúng vào lúc này, chuông điện thoại của Hạ Hạm vang lên.
Cô cầm lên xem thì là một dãy số lạ, nhưng Hạ Hạm cũng đoán ra được là ai gọi tới.
Cô không nghe, tiếng chuông ngừng rồi lại lập tức vang lên, khi tiếng chuông sắp ngừng, cuối cùng Hạ Hạm cũng nhận điện thoại.
Đầu bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của Lục Vân Sâm: “Hạ Hạm, em đang ở Bắc Việt sao? Anh đang ở khách sạn bên này, nhưng không tìm được em.
Nếu em đang ở Bắc Việt thì chờ anh một lúc, anh sẽ lập tức đến đó.”
Giọng Hạ Hạm lạnh tanh: “Ừ, tôi đang ở Bắc Việt.”
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Hạm đi đến cạnh cửa sổ.
Dưới cửa sổ bằng kính là một bãi sân lớn, trong sân có nhà kho, cũng có cả nhà ăn.
Bên dưới tấp nập người qua lại.
Họ đều là nhân viên của Bắc Việt, khi nào gặp cô cũng chào một tiếng Hạ tổng.
Cô là người lãnh đạo đứng ở trên cao nhìn xuống dưới thấp, nhưng sau này, tất cả những điều đó không còn thuộc về cô nữa.
Đi đến bước hôm nay, tất cả đều không hề dễ dàng.
Bởi vì ông nội bất công nên cô kiếm được rất ít tài nguyên.
Nếu như cô không lấy Hàn Mặc Nhiễm, sợ là hôm nay cũng chẳng được đứng ở đây.
Đoạn đường này đi vô cùng gian nan.
Có thể nói Duyệt Tinh chính là tâm huyết trong mấy năm nay của cô, nhưng bây giờ lại phải chắp tay nhường cho người khác, nói dễ nghe hơn là tạm thời quản lý giúp cô, chờ khi nào cô trở lại thì còn có một chỗ dừng chân.
Cô đứng bên cửa sổ một lúc lâu, cho đến khi sau lưng truyền đến tiếng đập cửa.
“Mời vào.”
Cửa bị đẩy ra, có tiếng bước chân đến gần, người kia im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Hạ Hạm…”
Hạ Hạm từ từ quay người, liền thấy Lục Vân Sâm đứng trước mặt cô.
Anh ta mặc âu phục ngay ngắn sạch sẽ, nhưng vẻ mặt lại hiện ra mấy phần mệt mỏi.
“Xin lỗi Hạ Hạm, vì anh…”
“Nếu như tôi nhớ không nhầm, cô gái tự sát chính là người bạn gái đã đi theo anh trong buổi tiệc rượu ngày hôm đó.”
Lục Vân Sâm nhắm mắt lại, gật đầu.
“Anh đã nói gì với cô ta? Vì sao cô ta lại làm thế với tôi?”
“Anh không có.” Anh ta lập tức nói.
Nói xong, anh ta hít một hơi thật sâu, chờ cảm xúc bình thường lại mới nói tiếp: “Cô ta mang thai, anh muốn cô ta đi phá, nhưng cô ta không đồng ý.
Anh không còn cách nào, chỉ đành ép buộc cô ta phá thai, sau đó cô ta bỏ trốn.
Khi anh nhận được tin thì cô ta đã chết ở trong khách sạn của em.
Anh không biết vì sao cô ta lại muốn viết mấy chữ đó bằng máu, có thể là trộm nhìn thấy hình của em ở trong ngăn kéo.
Có lẽ cô ta hiểu lầm, hiểu lầm anh vì em nên mới để cô ta phá thai…”
Hạ Hạm cười lạnh một tiếng: “Tại sao trong ngăn kéo của anh lại giữ hình của tôi?”
Lục Vân Sâm không trả lời, ánh mắt thâm sâu nhìn cô thật lâu, sau đó cười khổ một tiếng: “Vì sao anh giữ hình của em, chẳng lẽ em không biết?”
Bộ dạng thâm tình này thật sự khiến người ta chán ghét.
Hạ Hạm cảm thấy mệt mỏi, không còn muốn nói gì nữa.
Cô đi đến trước bàn làm việc, sửa soạn một số đồ muốn mang đi.
Bàn tay cô vô tình mở ngăn kéo thứ hai ra, liền thấy bên trong có một cái hộp, trong hộp toàn là bánh.
Khi làm việc, vì muốn giải tỏa áp lực, theo thói quen, cô liền lấy kẹo ăn.
Nhưng sau này không còn ở đây nữa, giữ cái hộp này lại cũng chẳng có tác dụng gì.
Cô lấy hộp ra, ánh mắt vừa nâng lên liền nhìn thấy thùng rác.
Cô cầm cái hộp đi tới, đổ toàn bộ kẹo vào thùng rác, sau đó ném luôn cái hộp vào đó.
Lục Vân Sâm ở bên cạnh nhìn, yên lặng không nói gì.
Đột nhiên, anh ta nhớ tới lúc cô còn nhỏ, anh ta thường xuyên mua bánh kẹo đủ màu sắc cho cô.
Sau khi ba Hạ Hạm qua đời, anh đưa kẹo cho cô liền nhận được nụ cười hiếm hoi của cô.
“Cảm ơn.” Cô nói.
“Em cảm ơn ai?’
“Cảm ơn anh, anh Vân Sâm.”
Đó là lần đầu tiên cô gọi anh ta là anh Vân Sâm.
Nhìn cô ném hộp bánh kẹo vào thùng rác, anh ta bỗng cảm thấy khủng hoàng, dường như cô đang muốn xóa bỏ ký ức nào đó.
Hạ Hạm vứt hộp bánh kẹo xong liền đi đến ngồi xuống bàn làm việc, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Anh ta vội vàng đi tới, quỳ một gối xuống trước mặt cô.
Anh ta muốn kéo tay Hạ Hạm, nhưng lại bị cô né tránh.
“Hạm Hạm, xin lỗi em, rất xin lỗi em.
Chuyện này vì anh mà ra, anh sẽ chịu trách nhiệm.”
Cô nở một nụ cười trào phúng: “Chịu trách nhiệm? Anh muốn chịu trách nhiệm như thế nào?”
“Em mất công ty, anh sẽ đưa công ty cho em.
Hiện giờ, anh đang tiếp nhận công ty ở nước ngoài, không hề nhỏ hơn so với Duyệt Tinh.
Anh đưa nó cho em được không?”
Mặt Hạ Hạm không cảm xúc nhìn anh ta, lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút.”
“Hạm Hạm…” Anh ta cau mày, đáy mắt tràn ngập sự đau khổ.
Đột nhiên, Hạ Hạm cảm thấy anh ta gọi nhũ danh của cô khiến cô vô cùng buồn nôn.
Cảm giác buồn nôn tràn tới quá mãnh liệt, khiến lửa giận bị cô đè nén cùng nhau bốc lên.
Cuối cùng, cô không thể nhịn được nữa, giơ chân hung hăng đạp vào lồng ngực của anh ta.
Anh ta kêu lên một tiếng đau đớn, cơ thể bị cô đạp cho nghiêng ngả, phải chống tay ra sau mới đứng vững được, không bị cô làm ngã.
Anh ta hơi cúi đầu, vì đau đớn nên lông mày cau lại, khuôn mặt tuấn tú cũng nhăn nhó, có thể nhìn ra cô đạp mạnh như thế nào.
Nhưng anh ta vẫn không đứng lên, quỳ một chân trên đất, tay bám vào ghế của Hạ Hạm, nhưng không chạm vào cô.
Tuy nhiên, anh ta dựa vào gần cũng khiến cô cảm thấy vô cùng phản cảm.
Theo bản năng, cô lại đạp một cước vào lồng ngực anh ta, lần này còn mạnh hơn lần trước.
Cô dùng hết sức đạp.
Vì giày cao gót, gót nhọn nên đá vào người anh ta giống như cái dùi đâm người.
Dường như anh ta đã sớm phòng bị, cơ thể không hề lay động, gắng gượng chống đỡ cái đạp này, nhưng cổ hỏng tràn ra một tiếng hự thống khổ.
Anh ta từ từ ngẩng đầu, trán đã toát hết mồ hôi.
Lục Vân Sâm cười với cô: “Anh đem tất cả của anh cho em, em đừng tức giận nữa, được không?”
“Tôi bảo anh cút!”
Cô hét lên với anh ta, nhấc chân lên đạp một lần nữa.
Lần này, cái ghế không thể chịu nổi lực đẩy, liền trượt về sau một chút.
Lần này, anh ta nhíu mày chặt hơn, bàn tay ôm ngực ho khan vài tiếng.
Một lát sau, cuối cùng anh ta cũng từ từ đứng lên, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi trên trán rơi xuống mặt, giọng nói cũng khàn khàn, dường như còn hơi nghẹn ngào: “Em không muốn nhìn thấy anh, vậy sau này anh không xuất hiện trước mặt em nữa.
Nếu như có một ngày, em thay đổi suy nghĩ muốn tới công ty của anh thì em có thể đến tìm anh bất kỳ lúc nào.
Lời hứa của anh đối với anh sẽ mãi mãi không thay đổi.”
Anh ta nói xong liền xoay người rời đi.
Nhìn qua thì tưởng bình thường, nhưng khi đi đến cửa thì không nhịn được nữa, ho lên một vài tiếng.
Lục Vân Sâm rời đi, cuối cùng căn phòng cũng yên tĩnh lại, Hạ Hạm tiếp tục thu xếp đồ đạc.
Biệt thự Hạ Hạm ở rất rộng, bình thường chỉ có cô và một dì dọn dẹp, một dì nấu cơm nữa ở đây.
Trước kia, Hàn Mặc Nhiễm rất hiếm khi trở về.
Nhà ít người nên rất nhiều phòng trống, Hạ hạm liền đổi một phòng trống ở tầng một thành phòng tập thể thao.
Lúc này, cô đang chạy trên máy chạy bộ, mồ hôi rơi như mưa.
Trên mặt bàn ở góc tường bên trái căn phòng đặt một chiếc điện thoại, lúc này điện thoại đang mở nhạc.
Trong đầu Hạ Hạm đang nghĩ đến những chuyện xảy ra hôm nay, không để ý Hàn Mặc Nhiễm về nhà lúc nào.
Khi cô vô tình ngẩng đầu lên thì đúng lúc nhìn thấy anh đang đứng ở cửa.
“Anh về rồi?”
Hàn Mặc Nhiễm tiến lại gần, tắt máy chạy bộ đi: “Nghe dì giúp việc nói hôm nay em ngây người hai tiếng ở phòng tập thể thao, đừng nên vận động quá nhiều.”
Hạ Hạm bật máy chạy bộ lên: “Anh đi làm việc của anh đi, đừng để ý đến em.”
Hạ hạm vừa mới bật, Hàn Mặc Nhiễm lại tắt đi.
Hạ Hạm chuẩn bị bật lại, Hàn Mặc Nhiễm liền đưa tay che nút bật đi.
Hạ Hạm nhìn anh, khuôn mặt tràn ngập sự giận dữ: “Hàn tiên sinh, anh rất nhàn sao? Anh không đi làm chuyện của mình đi, quản tôi làm gì?”
Hàn Mặc Nhiễm bước lên máy chạy bộ, hai tay anh chống lên bàn điều khiển, hơi nghiêng người giam cầm cô giữa anh và bàn điều khiển của máy chạy bộ.
“Anh biết em gặp phải một số chuyện.
Bây giờ, việc em phải làm là suy nghĩ thật kỹ xem tiếp theo phải làm gì, chứ không phải cố gắng giày vò bản thân.”
Hạ Hạm cảm thấy anh quản hơi nhiều chuyện.
Hai người đã nói không can thiệp vào cuộc sống của nhau, vậy mà bước tiếp theo của cô, anh cũng muốn quản?
“Không liên quan đến anh.
Tôi cần ở một mình để bình tĩnh lại.
Còn có… cái sạp hàng lớn của anh còn đang ở Thâm Quyến, anh ở Yến Thành lâu làm gì?” Chẳng lẽ anh định làm như lời mình nói, muốn trở thành một người đàn ông “chăm lo cho gia đình”? Với quan hệ này của bọn họ, anh sẽ lo cho gia đình ư? Nghe thật sự rất buồn cười.
Hàn Mặc Nhiễm cũng không lái chuyện đi.
Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt u ám thâm trầm: “Em cảm thấy em không còn gì thật sao?”
Hạ Hạm cười lạnh: “Sao nào? Muốn chế giễu tôi giống như lúc còn đi học chế giễu tôi không bằng anh?”
Biểu cảm của Hàn mặc Nhiễm càng lạnh hơn, sau đó anh cười: “Em phòng bị anh như thế? Anh chỉ mới hỏi thăm vài câu đã biến thành chế giễu em rồi?”
“Vậy ý anh là gì?”
“Anh thì có ý gì? Anh chỉ muốn nói với em, người đàn ông của em chưa chết, không phải là em không còn gì.”
“…”
“Không phải mất Duyệt Tinh thì em vẫn còn cổ phần của Bàng Đại Lĩnh Hàng sao? Nếu em thật sự muốn quyền lực, anh sẽ thuê em qua đó nhận chức với mức lương cao.
Một đống chức CEO, em muốn chọn cái nào thì chọn.
Thậm chí, anh còn có thể cho em quyền lực lớn hơn ở Bắc Đại.
Thậm chí, em còn có thể hoành ngang ngược hơn ở công ty của anh.
Vậy nên… em có đường lui rộng như vậy, anh không hiểu tại sao em lại cam chịu.”
Hạ Hạm sững sờ nhìn Hàn Mặc Nhiễm.
Cô không thể tin những lời này thốt ra từ trong miệng anh.
Anh nói anh sẽ cho cô quyền lực, thậm chí còn để cô hoành hành ngang ngược hơn ở công ty của anh.
Kết hôn đã bốn năm, hai người rất ít khi nói chuyện.
Đa số thời gian hoặc là đấu võ mồm, hoặc là nói chuyện công việc.
Bình thường gặp phải chuyện quan trọng, hai người rất hiếm khi ngồi xuống bàn bạc với nhau.
Hơn nữa, bởi vì đã nói không được quan tâm đến đời tư của đối phương, cho nên bọn họ lại càng ít nói về chủ đề này hơn.
Lúc này đã là buổi chiều, mặt trời khuất dần sau núi, bên phải phòng tập có một cái cửa sổ.
Gió thổi vào, cuốn lấy màn cửa.
Ánh nắng màu đỏ cam chiếu vào, màn cửa bị gió thổi lên, vầng sáng liền rơi trên người anh; màn cửa rơi xuống, ánh sáng lại biến mất.
Sáng tối đan xen, chỉ duy nhất ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía cô là không thay đổi.
Ngoại trừ khi làm việc, cô chưa từng nhìn thấy Hàn Mặc Nhiễm nghiêm túc như thế này.
Người anh lúc nào cũng lộ ra một luồng tà khí, cho dù anh im lặng không nói thì luồng tà khí này cũng khiến người ta cảm thấy anh là kẻ xấu, là kẻ rất nguy hiểm.
Nhưng lúc này, anh lại cho cô đường lui, dù thế nào cũng thấy giống như đang an ủi cô.
Hàn Mặc Nhiễm vậy mà lại an ủi cô, cảm giác này thật sự rất kỳ quái.
“Anh nói với tôi mấy lời này làm gì?” Ánh mắt Hạ Hạm dần dần dời khỏi người anh: “Anh không cần làm như vậy.”
“Còn nhớ lúc chúng ta mới kết hôn không? Anh bị bệnh, em lặn lội từ Yến Thành sang thăm anh.
Hạ Hạm, anh không phải là người vong vân phụ nghĩa.”
Vì vậy nên anh mới nói những lời này với cô ư? Anh cảm thấy mình thiếu nợ cô một ân tình?
Đột nhiên Hạ Hạm rất muốn cười chế giễu anh, và cũng chế giễu chính mình.
“Anh biết vì sao tôi lại đi tìm anh không?”
Anh không trả lời.
“Bởi vì lúc đó tôi rất cần anh.
Tôi cần kỹ thuật của anh, cần anh hợp tác với tôi.
Vậy nên anh đừng hiểu lầm.
Nói thẳng ra là, tôi chỉ vì chính tôi mà thôi.
Chẳng qua tôi chỉ lợi dụng anh thôi, lợi dụng giá trị trên người anh, anh biết không?”
Anh bình tĩnh nhìn cô.
Hạ Hạm nhìn thấy khóe miệng anh hơi nhếch lên, nhưng độ cong lại không giống đang cười: “Bây giờ đã biết.”
Gió ngừng thổi, màn cửa cũng dừng bay lại.
Vì không mở đèn nên phòng rất tối.
Anh đứng khuất bóng, bóng tối liền che mất khuôn mặt của anh.
Anh không nói gì, ánh mắt lặng lẽ rơi trên người cô.
Tất cả xung quanh như muốn nghênh hợp với thời khắc này, trở nên vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến vô cùng.
Thật ra, khi nói xong những lời đó, Hạ Hạm liền hối hận.
Cô đã kìm nén đủ sự tức giận, cho nên mới muốn đâm người khác.
Đâm anh thì được gì đây, đâu phải do lỗi của anh, đâm anh xong lại cảm thấy áy náy.
Những điều kiềm chế trong lòng bỗng nhiên được trút hết ra, không gì cản lại được, tủi thân bỗng tràn ra.
Tủi thân vô cùng.
Tâm huyết của cô, cô đã bỏ ra nhiều năm như vậy để chế tạo, vậy mà phải chắp tay nhường tất cả cho người khác, sao lại không đau khổ cho được?
Hạ Hạm cảm thấy bản thân không phải là một người mềm yếu, nhưng dù kiên cường đến mấy cũng không bù đắp được hiện thực tàn khốc và người nhà bất công.
Những tổn thương đến từ người thân là những tổn thương trí mạng nhất.
Rốt cuộc cô có chỗ nào không tốt? Cô cố gắng hơn Hạ Cảnh, ưu tú hơn Hạ Cảnh, nhưng vì sao Hạ Cảnh muốn đạt được điều gì thì dễ như trở bàn tay, còn cô thì nhất định phải hao tâm tổn lực rất nhiều mới có thể có được?
Cô không cam tâm, vô cùng không cam tâm!
Nhưng cô lại không muốn yếu thế trước mặt Hàn Mặc Nhiễm.
“Hàn Mặc Nhiễm, anh ra ngoài có được không? Tôi muốn yên tĩnh một chút!”
Anh không động đậy, bàn tay chống trên máy chạy bộ cũng không xê dịch dù chỉ một chút.
Anh im lặng một lúc lâu, sau đó đột nhiên nói với cô: “Em có cần anh cho mượn ngực để dựa vào một chút không?”
Cô bị lời này của anh làm cho sững sờ, vô thức ngẩng đầu lên nhìn anh.
Đột nhiên anh tới gần, động tác mang theo một cơn gió từ từ thổi qua tai cô, đem đến mùi hường trên người anh.
Anh ghé môi vào bên tai cô, nhẹ nhàng nói: “Đừng quên anh là người đàn ông của em.
Nếu như em muốn dùng ngực của anh, anh sẽ không từ chối.”
== Hết chương 15 ==
Editor: Anh nói như này, đến em cũng xiêu lòng anh ơi!!!
Tùy theo diễn biến tâm trạng, mình sẽ đổi cách xưng hô nhé.
Ôi từ nay về sau toàn ngọt ngọt ngọt thôi à!!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...