Sớm Muộn Gì Cũng Ly Hôn


Hơi thở mạnh mẽ đầy tính xâm lược bao phủ lên cô trong chớp mắt.

Hai tay Hạ Hạm chống lên vai anh, ngăn cản anh đến gần.
“Anh nổi điên gì vậy?”
Anh túm lấy tay cô, cố định lên đỉnh đầu, sau đó cúi đầu xuống hôn cô, động tác vừa gấp rút vừa ngang ngược.
Anh cố gắng kiềm chế, giọng nói lạnh băng vang lên: “Em làm mất một đứa con của tôi, có phải nên đền cho tôi một đứa nữa không?”
“…”
Nụ hôn của anh một đường dịch chuyển đến bên tai Hạ Hạm, hơi thở nóng hổi, nhưng giọng nói vẫn lạnh băng: “Lần này ông đây sẽ không đeo bao.”.

truyện tiên hiệp hay
Hạ Hạm bị dọa sợ, giãy dụa muốn né tránh khỏi người anh.
“Hàn Mặc Nhiễm, anh tỉnh táo lại đi.”
“Hàn Mặc Nhiễm, rốt cuộc anh nổi điên cái gì?”
Đã kết hôn được mấy năm rồi, nhưng trước giờ cô chưa từng nhìn thấy người đàn ông này tức giận, hoặc là nói trên đời này, không  điều gì có thể làm anh tức giận.

Khi tâm trạng của không tốt, có lẽ anh chỉ nhếch miệng cười khinh thường một tiếng.
Hàn Mặc Nhiễm tức giận như vậy, mất hết lý trí như vậy khiến cô cảm thấy rất lạ lẫm.
Hạ Hạm bỗng thấy sợ hãi.
“Hàn Mặc Nhiễm, Hàn Mặc Nhiễm!”
Cô đánh anh, nhưng anh vẫn không hề bị lay động.
“Hàn mặc Nhiễm, anh là đồ cặn bã!”
Cuối cùng anh cũng dừng lại, ngẩng đầu lên khỏi người cô: “Cặn bã?” Anh cười lạnh, đưa tay ra nắm chặt cằm cô, khuôn mặt lạnh lùng tới gần: “Kẻ giết chết con người khác thì có tư cách gì mà nói người ta là cặn bã?”
Hạ Hạm chịu đủ rồi, anh tức giận, chẳng lẽ cô không tức giận sao? Một tay cô cố gắng đẩy tay anh ra.
“Anh chính là đồ cặn bã.

Hàn Mặc Nhiễm, anh là đồ cặn bã.

Anh chỉ biết mình thoải mái, anh nói muốn làm thì làm, anh muốn làm ở đâu thì nhất định phải làm ở đó, anh nói muốn có con thì nhất định phải giữ lại con cho anh, dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà chuyện gì cũng do anh quyết đinh?”
Anh hơi ngẩn ngơ, lông mày nhíu lại nhìn cô.
“Anh nói muốn sinh con ra, sinh ra để làm gì? Để nó biết ba mẹ nó không có tình cảm, chỉ vì lợi ích nên mới ở bên nhau? Để nó từ khi sinh ra đã phải đối mặt với chuyện ba mẹ thường xuyên không ở bên cạnh? Huống chi, chẳng lẽ anh còn không hiểu cuộc hôn hân của chúng ta à? Vì sao chúng ta ở bên nhau? Quan hệ hợp tác vì lợi ích như vậy thì có thể duy trì được bao lâu? Đến khi chúng ta xung đột lợi ích thì còn có thể ở bên nhau à? Giữa chúng ta không có tình cảm, cuộc hôn nhân như vậy sớm muộn gì cũng phải giải tán, sớm muộn gì cũng ly hôn, vì sao còn muốn có con? Nếu có con, đến lúc ly hôn thì nó ở với ai?”
Nghe vậy, Hàn Mặc Nhiễm lại bật cười.

Anh cúi người xuống, Hạ Hạm vô thức muốn trốn tránh, nhưng anh đã kịp thời níu vai của cô lại, hai bàn tay chống hai bên, giam cô trên giường, nhìn cô từ trên xuống.
“Ai nói với em chúng ta sớm muộn cũng ly hôn?”
“…”
Đột nhiên anh xích lại gần, đôi mắt nhìn cô đe dọa: “Kết hôn là em tính, vậy ly hôn cũng nên do tôi quyết định, như vậy mới công bằng.

Vậy nên em nghe cho rõ, ngày nào Hàn Mặc Nhiễm tôi còn sống thì ngày đó em con mẹ nó đừng mơ đến chuyện ly hôn.

Em sinh ra là người của Hàn Mặc Nhiễm tôi, dù có chết cũng phải là ma của Hàn Mặc Nhiễm tôi.”
Mỗi câu mỗi chữ quyết liệt đến mức như muốn khắc sâu vào trong lòng cô.
Anh nói xong liền buông cô ra, chỉnh trang lại quần áo đang xộc xệch, sau đó cầm áo khoác lên, không thèm nhìn cô mà quay người rời đi.
Hạ Hạm ngồi trên giường, từ từ bình tĩnh lại.

Đây là lần đầu tiên cô và Hàn Mặc Nhiễm ầm ĩ như thế này.

Xung đột chính diện, mũi nhọn đấu với đao sắc như thế này thật sự rất mất sức.

Cô không biết rốt cuộc Hàn Mặc Nhiễm nghĩ gì.

Cái gì mà sinh ra là người của anh, chết cũng là ma của anh, chẳng lẽ ham muốn chiếm hữu của đàn ông đều mạnh như vậy, cho dù là không có tình cảm với vợ mình?
Sau khi Hàn Mặc Nhiễm rời đi thì không trở về nữa.
Buổi tối, Hạ Hạm ngủ không ngon, luôn có cảm giác có một đôi mắt vô hình trong bóng đêm đang nhìn mình.

Cô mơ màng tỉnh dậy, quả nhiên trong bóng tối có một bóng người đang đứng.

Cô giật nảy mình, nháy mắt liền tỉnh táo lại.

Khi nhìn kỹ đôi mắt kia, Hạ Hạm mới nhận ra người đứng cạnh giường chính là Hàn Mặc Nhiễm.
Anh cứ đứng yên bên giường nhìn cô chằm chằm.

Căn phòng lờ mờ, nét mặt của anh ẩn nấp trong bóng tối, khiến người ta không thể nhìn rõ.

Dưới bầu không khí như vậy, khí chất thâm trầm của Hàn Mặc Nhiễm càng khiến cho người ta cảm thấy cả người anh trông rất quỷ dị.
“Anh… Anh về sao không lên tiếng?”
Anh không nói gì, xoay người bước vào phòng tắm, một lát sau liền đẩy cửa đi ra.

Anh kéo chăn ra nằm xuống, lúc này, Hạ Hạm mới ngửi thấy trên người anh nồng nặc mùi rượu.
Hàn Mặc Nhiễm rất biết gò bó bản thân.

Hạ Hạm biết anh muốn hút thuốc, nhưng sau khi kết hôn với cô, anh hút rất ít, cũng ít uống rượu đi nhiều.
Mùi rượu nồng nặc như thế này, xem ra anh uống không ít.
Hạ Hạm cũng không muốn làm căng với Hàn Mặc Nhiễm.

Bây giờ cô rất cần anh, cần tài nguyên của anh, cần danh tiếng của anh.
Chuyện này do cô mà ra, vậy thì cô phải là người đi gỡ nút.
“Anh uống rượu?”
Giọng cô mềm nhũn, mặc dù là đang hỏi, nhưng cũng lộ ra một chút lo lắng.
Nhưng anh nghe cô nói như vậy lại trở mình, lạnh lùng quay lưng về phía cô.

Dường như Hàn Mặc Nhiễm muốn dùng hành động này để nói, tạm thời anh không muốn nói chuyện với cô.
Nhưng động tác này lại khiến Hạ Hạm cảm thấy có chút ngây thơ, giống như đang hờn dỗi với cô, cũng giống như một đứa trẻ cố tình thể hiện sự bất mãn để người lớn đi dỗ mình.
Đường đường là lão đại khoa học kỹ thuật, Hàn Mặc Nhiễm trầm ổn mà cũng có lúc hờn dỗi như trẻ con ư? Thật sự không thể nào tin nổi.
Hạ Hạm nhìn cái lưng vô vị phía sau, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện đứa bé em rất xin lỗi, đúng là em làm không đúng.”
Anh vẫn không nói gì, không biết có phải ngủ thiếp đi rồi không.
Hạ Hạm kéo áo anh, thử thăm dò: “Hàn Mặc Nhiễm, anh ngủ rồi à?”
Anh vẫn không trả lời.

Hạ Hạm liền ghé sát vào người anh một chút, muốn xem anh có ngủ thật không.

Không ngờ, cô còn chưa tới gần thì bàn tay túm áo anh bỗng bị anh giữ chặt.

Đột nhiên anh kéo cô một phát, Hạ Hạm đang chuẩn bị nghiêng người về phía trước liền bị Hàn Mặc Nhiễm kéo lên người anh.

Hàn Mặc Nhiễm ôm cô đặt xuống giường, đưa hai tay ôm chặt cô trong ngực.
Hạ Hạm nhìn anh.

Anh nhắm mắt lại, nét mặt bình tĩnh.

Hai người cách rất gần, mùi rượu trên người anh càng nồng nặc hơn.
Anh uống rất nhiều sao?
Hạ Hạm cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng lúc này buồn ngủ quá, cô lười tránh ra, cho nên liền dựa vào ngực anh ngủ thiếp đi.

Khi đang mơ mơ màng màng, hình như cô nghe thấy anh nói gì đó.
Giọng của anh cũng mơ mơ màng màng, hình như đang nói mê.

Miệng anh cọ xát bên tai cô, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng vang lên: “Hạ Hạm, đừng ly hôn với anh.”
Rất nhẹ rất nhẹ, nhẹ tựa như lông vũ.

Dường như là nói mớ, nhưng lại giống như cô đang mê man nên nghe nhầm.

Khi Hạ Hạm tỉnh lại thì đang nằm trong một lồng ngực rộng lớn, vừa mở mắt ra, mắt đã bị ngăn bởi một bức tường ngực.

Anh mặc áo choàng tắm, vạt áo hơi mở ra, chóp mũi của cô vừa hay chạm vào lồng ngực ấm áp.
Hạ Hạm ngẩng mặt nhìn, anh vẫn còn chưa tỉnh, hàng lông mi dài nhẹ nhàng bao trùm trên mí mắt, hơi thở nhẹ nhàng, ở cằm còn có một ít cọng râu ló đầu ra.
Màn cửa che kín ánh sáng bên ngoài.

Trong ánh sáng lờ mờ, nhìn Hàn Mặc Nhiễm rất dịu dàng.
Khi Hạ Hạm đang nhìn anh chằm chằm thì đôi lông mi dài kia run rẩy mãnh liệt mấy lần, đôi mắt từ từ mở ra, hai mắt đen lánh mê ly nhìn cô.
Kết hôn đã nhiều năm, nhưng chỉ khi làm yêu cùng Hàn Mặc Nhiễm thì mới tiếp xúc thân mật như thế này.

Những lúc còn lại, hai người đều giống như người xa lạ, chưa từng ôm nhau ngủ suốt cả đêm như thế này.
Bị anh nhìn như vậy, Hạ Hạm cảm thấy hơi xấu hổ, xấu hổ này không thua gì so với lần anh nhìn thấy cô nhăn mặt.

Cô ngồi dậy từ trong ngực Hàn Mặc Nhiễm, cũng không dám nhìn anh, mà chỉ vuốt vuốt tóc rồi bò xuống giường: “Em… đi rửa mặt.”
Có lẽ do say rượu nên Hàn Mặc Nhiễm hơi khó chịu.

Anh chớp chớp đôi mi, chống tay ngồi dậy, khàn giọng nói: “Ừm, em đi đi.”
So với Hạ Hạm, sắc mặt của anh bình tĩnh hơn nhiều, dường như chuyện hai người ôm nhau ngủ một đêm là chuyện rất bình thường.
Khi Hạ Hạm rửa mặt xong, Hàn Mặc Nhiễm đã không còn trong phòng nữa.

Cô đi xuống tầng, liền thấy Hàn Mặc Nhiễm đã ăn mặc chỉnh tề ngồi trong phòng ăn.

Trong nhà còn có nhà vệ sinh khác, đàn ông rửa mặt không rườm rà như phụ nữ, anh nhanh hơn cô cũng hợp tình hợp lý thôi.
Hai người yên lặng ăn xong phần cơm của mình.

Khi Hạ Hạm chuẩn bị lên tầng thì nhìn thấy bộ đồ uống trà đặt trên bàn.

Hàn Mặc Nhiễm thường không ở nhà.

Vậy nên mỗi lần uống trà xong, người giúp việc đều cất đi để tránh bị bụi bám.

Cô tưởng người giúp việc quên, liền nhắc nhở một câu: “Dì ơi, dì quên cất bộ uống trà đi rồi.”
Dì giúp việc vội vàng nói: “Tiên sinh nói không cần cất.”
Hạ Hạm nhìn Hàn Mặc Nhiễm, dùng ánh mắt hỏi anh.

Hàn Mặc Nhiễm từ từ dùng khăn lau miệng, đón nhận ánh mắt của cô: “Sau này anh sẽ thường xuyên về nhà.”
“…”
Hàn Mặc Nhiễm nói tiếp: “Công ty cũng đã ổn định, bây giờ không cần bận rộn như trước nữa, vậy nên anh cũng phải quan tâm đến nhà một chút.”
Anh nói rất bình thản, giống như chỉ đang trần thuật lại quyết định rất bình thường của mình với cô.

Nhưng sau khi nghe những lời này, Hạ Hạm lại vô cùng kinh ngạc.
Hàn Mặc Nhiễm nói anh cũng nên quan tâm đến nhà một chút? Nhà của bọn họ? Vợ chồng hợp tác cùng có lợi, thực sự không có tình cảm, kiểu nhà như vậy cũng không cần anh phải quan tâm.
Hạ Hạm mơ hồ cảm nhận được Hàn Mặc Nhiễm đang thỏa hiệp.

Sau khi bọn họ ầm ĩ một trận ngày hôm qua xong, anh vì muốn giải quyết một mâu thuẫn nào đó nên đành nhượng bộ.
Nhưng mà… có cần thiết không? Giống như ngày trước không phải tốt hơn sao?
Nhưng Hạ Hạm cũng không nói ra.
Hạ Hạm đi lên phòng, đóng cửa lại.

Cô đứng trong căn phòng ngủ rộng lớn, run lên một hồi mới nhớ tới mình cần phải chuẩn bị để đi làm.
Hạ Hạm tìm điện thoại xem thời gian.

Khi xem điện thoại mới nhìn thấy có mấy cuộc gọi lỡ, vì cô vừa mới xuống dưới ăn cơm nên không nghe.

Hạ Hạm gọi lại, Lý Mỹ Tầm bên kia nhận ngay lập tức.

Hạ Hạm có cảm giác đã xảy ra chuyện.

Quả nhiên, Lý Mỹ Tầm vừa nhận đã nói ngay: “Hạ tổng, bên khách sạn xảy ra chuyện rồi.”
Khi Hạ Hạm vội vàng chạy đến khách sạn thì cảnh sát cũng đã đến xem xét hiện trường, cũng đã phong tỏa căn phòng đó.

Khách sạn này là khách sạn lớn nhất của tập đoàn Duyệt Tinh, tên cũng gọi là khách sạn Duyệt Tinh.
Khi Hạ Hạm tới hiện trường, Lý Mỹ Tầm đang cùng người phụ trách khách sạn hỗ trợ cảnh sát xem xét hiện trường.

Lý Mỹ Tầm thấy cô đến liền lập tức báo cáo tình huống: “Cảnh sát đã đến rồi, người bị thương cũng đã được đưa đi.

Hiện giờ, cảnh sát đang khám nghiệm hiện trường, sơ bộ ban đầu là tự sát.”
Hạ Hạm không nói gì, bước nhanh đi đến căn phòng kia.

Lý Mỹ Tầm đi lên trước ngăn cô lại: “Hạ tổng vẫn nên không vào thì hơn.”
Hạ Hạm đưa tay đẩy cô ấy ra, đi thẳng vào căn phòng.

Trong phòng cũng không quá loạn, cảnh sát đeo bao tay kiểm tra hiện trường.
Sau khi vào phòng, rốt cuộc Hạ Hạm cũng biết vì sao Lý Mỹ Tầm lại ngăn cô, nói đừng nên vào.

Trên bức tường màu trắng trong phòng, một dòng chữ lớn chói mắt được viết bằng máu tươi.
Hạ tổng Duyệt Tinh
Hồng hạnh xuất tường
Ức hiếp tôi yếu thế
Cướp người đàn ông của tôi
Đỏ đến chói mắt, nét viết rất đậm, mỗi một chữ đều giống như đẫm máu và nước mắt.
Hạ hạm gọi Lý Mỹ Tầm vào, lập tức bảo cô ấy đi phong tỏa tin tức, cố gắng hết sức đừng để nhiều người biết.

Nhưng khi cô ngồi trên xe đọc tin tức, chuyện này đã sớm bị truyền thông phanh phui rồi.
Người tự sát kia cũng là người có tếng tăm, là một người mẫu không nổi tiếng lắm, nhưng cũng có mấy chục vạn fan hâm mộ trên weibo.

Cộng thêm có mấy tờ báo đăng lại, nên mới sáng sớm, chuyện này đã lan truyền chóng mặt.
Người mẫu Kỳ Hạ quyến rũ tự sát ở trong phòng khách sạn.

Báo đưa tin còn cố tình đặc tả lại mấy dòng chữ bằng máu.

Chuyện tình cảm luôn luôn khơi dậy lòng hiếu kỳ của người khác.

Tin tức này vừa đăng lên, có rất nhiều người tò mò Hạ tổng được nhắc đến trong mấy dòng chữ kia là thần thánh phương nào.
Chữ bằng máu có nhắc đến tên cô.

Mặc dù cô không quen người mẫu tự sát kia, nhưng Hạ Hạm vẫn bị cảnh sát dẫn đi để vặn hỏi một phen.

Khi Hạ Hạm đi ra khỏi cục cảnh sát, Lý Mỹ Tầm tìm cô, sắc mặt rất khó coi: “Hạ tổng, Hạ chủ tịch bảo cô nếu rảnh thì lập tức đi đến Bắc Việt một chuyến.”
Hạ Hạm gật đầu.

Có lẽ bên Bắc Việt cũng đã biết chuyện này.
Thư ký của Hạ Quốc An trực tiếp dẫn cô vào phòng chủ tịch.

Trước cửa ra vào, Hạ Hạm đúng lúc gặp Hạ Cảnh từ bên trong đi ra.
“Hạm Hạm…” Sắc mặt Hạ Cảnh có chút phức tạp.
Lúc này, Hạ Hạm cũng không hào hứng chào anh ta.

Cô đẩy cửa đi vào, thư ký đi ra ngoài đóng cửa lại, trong văn phòng chỉ còn lại Hạ Quốc An và cô.
Hạ Quốc An thấy cô bước vào, lông mày liền cau lại.

Ông cũng không vòng vo với Hạ Hạm mà nói thẳng luôn: “Chuyện ở khách sạn, tạm thời cháu không cần phải quan tâm, ông sẽ để Hạ Cảnh đi xử lý.

Sau này, công việc liên quan đến khách sạn sẽ không nằm trong tay cháu nữa, mà sẽ rơi vào tay Hạ Cảnh.

Nhưng chức tổng giám đốc Duyệt Tinh vẫn sẽ giữ lại cho cháu, tiền lương cũng sẽ phát theo chức vụ.”
Chức vụ giữ lại, tiền lương cũng sẽ phát theo chức vụ, nhưng lại trực tiếp cướp đi quyền lực của cô.


Không thể nghi ngờ, cô đã bị mất quyền lực.

Hơn nữa cũng chưa từng thương lượng trước với cô, mà đã quyết định luôn rồi, gọi cô tới chỉ là muốn thông báo cho cô một tiếng mà thôi.
Hạ Hạm hít một hơi thật sâu để bình tĩnh một chút: “Chuyện khách sạn vẫn luôn là cháu quản lý, Hạ Cảnh không có nhiều kinh nghiệm, nếu tiếp nhận ngay sẽ có rất nhiều chuyện không xử lý được, huống chi chuyện này cháu có thể xử lý tốt.”
Hạ Quốc An nói: “Cháu có thể xử lý tốt? Cháu là người trong cuộc thì xử lý kiểu gì?”
“Cháu đã nói có thể xử lý tốt, xin ông cho cháu một cơ hội.”
Hạ Quốc An không thèm nhìn cô: “Ông đã quyết định rồi, cháu không cần phải nói nữa.”
Hai bàn tay Hạ Hạm nắm chặt.

Cô im lặng một lúc rồi mới nói tiếp: “Cháu nhớ sáu năm trước, ông đem nguồn năng lượng mới sản xuất cho ô tô của Bắc Việt giao cho Hạ Cảnh xác định và đánh giá.

Đó là nghiên cứu về động năng mới cho ô tô, xem như là đột phá của Bắc Việt.

Chuyện lớn như vậy, nhưng vì Hạ Cảnh sơ xuất nên cuối cùng dẫn đến xác định và đánh giá sai, những cái xe đó cũng vì sai lầm mà bị chèn ép rất lâu, không thể đưa ra thị trường.

Lúc ấy, rõ ràng có rất nhiều nhà đầu tư coi trọng xe đó, cuối cùng lại rút toàn bộ vốn, vì thế Bắc Việt cũng tổn thất nặng nề.

Hạ Cảnh gây ra tổn thất nặng nề như vậy, nhưng ông vẫn để anh ấy giải quyết hậu quả của chuyện đó.

Chuyện hôm nay còn nhỏ hơn rất nhiều so với chuyện sáu năm trước, hơn nữa cảnh sát cũng đã thông báo là tự sát, mà cháu và cô người mẫu kia cũng chẳng có khúc mắc gì với nhau.

Rõ ràng cháu bị vu oan, cháu vô tội, nhưng chỉ một cơ hội nhỏ nhoi, ông cũng không cho cháu, mà lại trực tiếp tước bỏ quyền lực trong tay cháu, để cho Hạ Cảnh thay thế.

Ông biết rất rõ Duyệt Tinh là tâm huyết của cháu.

Mấy năm nay, Bắc Việt chỉ chú trọng vào ô tô, căn bản không quan tâm tới khách sạn.

Duyệt Tinh là do cháu gây dựng bao nhiêu năm.

Ông nói muốn cướp đi liền cướp đi.

Ông, ông như vậy là bất công, thật sự không thể làm cháu phục.”
Biểu cảm trên mặt Hạ Quốc An như bị đâm trúng tim đen.

Lúc này, ông thẹn quá hóa giận, nói: “Rốt cuộc cháu còn coi ông là chủ tịch không? Cháu đừng quên, Duyệt Tinh chỉ là một tập đoàn nhỏ trong Bắc Việt, tất cả chuyện của Duyệt Tinh cũng là do ông quyết định.”
“Vâng, Duyệt Tinh là của ông.

Nhưng cháu và Hạ Cảnh đều là cháu trai cháu gái của ông, vì sao ông lại đối xử không công bằng như vậy? Hạ Cảnh phạm sai lầm, ông đồng ý cho anh ấy một cơ hội.

Nhưng vì sao chuyện không phải do lỗi của cháu, ông lại muốn thu về tất cả của cháu? Bởi vì cháu là cháu gái, anh ấy là cháu trai sao?”
“Hồ đồ! Cháu hỏi ông vì sao đồng ý cho Hạ Cảnh cơ hội mà không cho cháu.

Vậy ông nói cho cháu biết, nếu như hôm nay, chuyện này đổi thành Hạ Cảnh, nếu như ông nói với nó sẽ giao chuyện này cho người khác xử lý, nó sẽ chỉ ngoan ngoãn nghe theo.

Nó biết nghe lời hơn cháu, cũng biết tiến biết lùi hơn cháu! Nó gặp chuyện gì cũng sẽ tỉnh táo hơn cháu, không giống cháu, chỉ biết ở đây làm loạn với ông.

Cũng bởi vì từ nhỏ nó đã không tranh đoạt, nên ông mới đồng ý cho nó thêm một cơ hội, không giống như cháu, cái gì cũng tranh, cái gì cũng đoạt.”
“Cháu tranh? Cháu đoạt? Ông, ông biết vì sao Hạ Cảnh lại không tranh không đoạt không? Bởi vì cái gì ông cũng cho anh ấy, vậy nên anh ấy không cần đi tranh giành.

Nhưng còn cháu, nếu như cháu không tranh thủ thì bây giờ cháu làm gì.

Sợ là bây giờ cháu cũng chỉ giống như Văn Tình, mất đi ước mơ, mất đi sự nghiệp, ngoan ngoãn ở nhà giúp chồng nuôi dạy con cái.

Bây giờ là thời đại nào rồi, vì sao còn cảm thấy con gái không bằng con trai? Ông bất công với cháu như vậy, ông có xứng với người ba đã mất của cháu không?”
“Cháu…” Hạ Quốc An nổi giận, che ngực há miệng thở dốc.
Lúc này, Hạ Hạm mới nhớ ra Hạ Quốc An bị cao huyết áp.

Cô cũng sợ ông có gì nguy hiểm, liền gọi thư ký đi vào.

Thư ký kinh nghiệm đầy đủ, cầm thuốc viên đút cho Hạ Quốc An.
Cuối cùng, Hạ Quốc An cũng đỡ hơn, bàn tay run run chỉ vào Hạ Hạm: “Cháu… cháu là đứa cháu bất hiếu, cháu cút ra ngoài cho ông!”
Hạ Hạm đã không còn gì để nói, liền ngoan ngoãn cút khỏi.
Còn tiếp….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui