“Bố ơi…”
Tên ngốc Hựu Hựu đứng nép mình vào góc tường, đôi mắt ngây thơ không ngừng ngoái đầu tứ phía cố nhìn vào người đang được Sở Minh Thành bao che.
Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác này của Sở Minh Thành sau ngần ấy thời gian khiến cậu ta không khỏi tò mò. Trước nay Sở Minh Thành rất chú trọng vẻ bề ngoài của mình, quần áo lúc nào cũng sạch sẽ, thơm tho, dù chỉ là một giọt mồ hôi trên trán chảy xuống cũng đủ để khiến Sở Minh Thành đi tắm ngay lập tức. Trước mặt cậu ta bây giờ là tấm lưng nhẵn nhụi, cường tráng của bố mình, từng giọt mồ hôi trong suốt lăn dọc theo đốt sống lưng, nền đất vương vãi lại một đống quần áo rách nát lôi thôi. Mang tâm hồn của một đứa trẻ chính cậu ta cũng không hiểu điều gì đang xảy ra, hay đơn giản cậu ta nghĩ bố mình đang bị thương!
Sở Minh Thành nhíu mày nhìn người phụ nữ trong tay mình sớm đã ngất lịm đi, khuôn mặt xanh xao lại rất nhiều, máu trong miệng vẫn tuôn ra dù lưỡi đã thôi bị cắn nát. Nhưng phía sau anh bây giờ lại có Hựu Hựu, muốn đi lên lầu phải đi qua cậu ta, Triệu Đình Đình đang không mặc đồ như vậy rất bất tiện. Khuôn mặt không hài lòng lộ rõ cái nhìn lạnh lẽo. Anh từ từ đứng vậy bế ngang người Triệu Đình Đình trước ngực, từ phía sau nhìn về anh cũng chỉ có thể thấy mái tóc buông xõa và đôi chân thon dài do thân thể anh không thể che chắn hết.
“Nhắm mắt lại.”
“Dạ?”
Hựu Hựu tròn xoe mắt, bố của cậu ta đang bế ai vậy nhỉ? Nhìn màu mái tóc rất quen thuộc nhưng cậu ta cũng không hề chắc chắn người này là ai. Khi nghe được giọng bình thản của Sở Minh Thành cậu ta mím chặt môi, tuy nói bình thường nhưng ẩn chứa bên trong cậu ta thấy một lượng đe dọa lớn đang đến gần.
“Nếu cố tình mở mắt, ta sẽ không tiếc đôi mắt con mà moi ra cho chó!” Sở Minh Thành nhếch mép, đầu từ phía trước hơi nghiêng, cố tình liếc xéo nhìn thái độ sợ sệt phía sau của Hựu Hựu.
Bị dọa bởi một lời nói không có nhân tâm, cậu ta tím tái mặt mày áp lưng vào phía sau bức tường đắt giá, bất giác tự đưa tay lên ôm lấy ngực trái mình như an ủi trái tim đang đập loạn. “Hựu Hựu biết rồi…”
Sau khi chắc chắn tên ngốc này đã nhắm chặt mắt lại, khuôn mặt khờ khạo đến nực cười. Sở Minh Thành tắt ngấm nụ cười trên môi, thay vào đó là đôi mắt tàn ác lướt quanh khuôn mặt Triệu Đình Đình, anh xoay người thật nhanh đi qua sảnh chính, bước chân dài sải trên nền hoa đá, tiếng kêu đanh sắc vang lên ngày một gần, có thể thấy Hựu Hựu đang run run tay chân khiến anh thật sự chướng mắt.
Đôi tay ôm lấy eo của Triệu Đình Đình nổi đầy rẫy mấy dòng gân xanh, cánh tay to lớn thản nhiên nắm chặt người trong tay như thể bê một lớp bông hồng mà đến hai ba người như cô anh cũng có thể bê được. Chỉ có điều nắm giữ Triệu Đình Đình trong tay mà tức giận đến nỗi muốn gặm nhấm ngay lập tức.
Vào đến căn phòng quen thuộc chỉ có một mùi hương nam tính của Sở Minh Thành, anh mở cửa nhà tắm đi vào trong, qua tấm gương treo trên tường phản chiếu lại một nam nhân lãnh khốc mang theo một cô gái yếu ớt, Triệu Đình Đình nhìn đau khổ bấy nhiêu thì mặt Sở Minh Thành anh vô cảm bấy nhiêu.
Rầm một cái, Sở Minh Thành đem cô vứt vào bồn tắm trống không, sau khi vứt vào Triệu Đình Đình vẫn bất tỉnh nằm yên không có chút cảm xúc nào trên mặt, toàn thân bất động không có chút chuyển động khiến anh vô cùng phẫn nộ. Anh giựt chiếc vòi hoa sen bên cạnh rồi tiện tay vặn nước to hết cỡ, dòng nước lạnh trào ra tức khắc phun thẳng vào mặt Triệu Đình Đình.
Tóc của cô bết dính lại, từng cơn nhức lại xuất hiện trên đỉnh đầu. Sở Minh Thành một tay giật tóc cô lê cao, túm đến nỗi da đầu sắp bung ra khỏi da thịt. Khó thở...đau…
“Khụ...ực…” Triệu Đình Đình bị nước phun thẳng vào chính giữa khuôn mặt, nước luồn qua mũi và miệng đi sâu vào cổ họng khiến ngực cô trào lên một cơn nhức nhối. Cô cố tránh mặt đi khỏi dòng nước, miệng không ngừng họ sụ từng cơn, nước mắt hòa lẫn nước lạnh trôi thẳng xuống cơ thể cô.
“Giả chết à? Còn không mau tỉnh lại.”
Bên tai cô không ngừng vang lên những lời tuyệt tình, oán giận, dần dần cô bừng tỉnh quên đi hẳn cơn đau mà hòa mình vào thực tại. Cô đang ở bồn tắm của hắn...là bồn tắm chết tiệt đó…
“Sở Minh Thành, Hựu Hựu chưa chết, tại sao anh lại lừa tôi?” Cô ngừng giãy giụa, mắt mở ra cố tình để nước đi vào trong, đôi mắt đỏ hoa như ngấm phải máu, sâu trong đôi mắt là sự lạnh nhạt tột cùng.
Hắn ta nhéo nhéo mi tâm, cằm hơi hất lên nhìn xuống dưới phía cô bằng nửa đôi mắt. “Tôi chưa từng nói Hựu Hựu chết.”
“Những tin tức trên tivi đó không thể là giả, vậy thì thanh niên bị giết ở đây là ai?”
Trong phòng tắm chỉ còn lại tiếng nước tí tách từ cơ thể cô và vòi hoa sen rơi xuống, giọng nói cô có chút hỗn loạn, đôi mắt đáng thương chiếu thẳng vào sự thẳng thắn của Sở Minh Thành.
“À.” Hắn nhếch mép đưa tay lên lau khóe miệng. “Người đó bị ai giết thì liên quan gì đến việc có nghĩ Hựu Hựu là do cô giết?”
Triệu Đình Đình bất giác á khẩu không nói lên lời, cơ thể phát hoảng vai còn lẩy bẩy từng chút một. Đúng vậy, tại sao cô lại tự cho rằng mình giết Hựu Hựu chứ, cậu ta chỉ uống một chút thuốc ngủ…
“Sở Minh Thành, Triệu Đình Đình tôi dù có phải bị anh hành hạ đến thế nào đi chăng nữa cũng không chịu khuất phục. Chỉ cần có một cơ hội, tôi đều muốn trả thù anh, tôi muốn anh thật đau khổ, tôi muốn anh nhanh chết đi, chết càng sớm càng tốt!” Tiếng nói đầy oán hận nhấn chìm cả căn phòng u tối, từng câu từng chữ cô đều buột miệng nói ra mà không cần nghĩ trước hậu quả, lưỡi cô bị đau đến nỗi phát âm cũng không chuẩn. Nhưng cô không hối hận khi làm điều này, cô thật sự muốn Sở Minh Thành hiểu được cái cảm giác sống không bằng chết của cô hiện tại.
Anh không phản ứng mà nhìn chăm chăm vào cô, đôi mắt sâu thẳm một màu u ám, toàn thân tỏa mùi sát khí nồng nặc, anh đang cố nhận dạng người trước mặt mình, đây đúng là Triệu Đình Đình...cô ta lấy đâu ra dũng khí đó, ngay cả những người phụ nữ trước đây có căm hận anh cũng chưa từng công khai trước mặt anh như vậy, khi nhìn vào đôi mắt sưng hồng đó, nhìn khuôn mặt méo mó chảy máu của Triệu Đình Đình, bất giác lồng ngực nhói lên cảm xúc không rõ ràng, anh không muốn biết nó là gì, càng không muốn hiểu nó xuất phát từ đâu, hiện tại thứ anh quan tâm chính là thuần phục Triệu Đình Đình thành một người phụ nữ ngoan ngoãn.
“Còn phải xem, Triệu Đình Đình cô có tài cán gì.” Anh cong khóe miệng lên nụ cười bất cần, đầu hơi cúi ghé sát tai Triệu Đình Đình cảnh cáo cô.
Công tắc đèn được Sở Minh Thành bật lên ngay sau đó, hắn mặc kệ cô trong bồn nước lạnh rồi cởi sạch quần áo ra, đứng dưới vòi sen tắm rửa sạch sẽ như gột rửa những thứ nhơ nhớp đã bám dính trên cơ thể hắn. Triệu Đình Đình dựa lưng vào bồn sứ trắng tinh, mắt nhắm nghiền mệt mỏi, sau ngày hôm nay cô nghĩ ngay cả việc ngồi cũng khó khăn chứ huống hồ là bỏ chạy ra khỏi biệt phủ Sở gia.
Cô tự mình đẩy lưỡi chạm vào lợi trên trong miệng mình, vết cắn trên lưỡi sâu đến mức cô có cảm giác chỉ cần nói nhiều một chút nữa nó liền rụng ra mà không thể mọc lại.
Bồn nước cô đang hòa mình vào làm một có mùi tanh nồng của máu, mùi thơm tho cô không thể cảm nhận, hoặc chỉ khi Sở Minh Thành ra khỏi nơi này cô mới có thể an tâm hít lấy không khí nồng nàn mà cô đã từng ngửi thấy.
Tiếng nước rào rào rơi xuống nền đá, tiếng nước lách tách trôi qua ống thoát nước, tất cả đều vang vọng cả phòng tắm này đều có thể nghe, thân thể cô đã xụi lơ trong mắt hắn, cô chẳng còn gì để che đậy. Nhưng đối với hắn trong mắt cô, cả cơ thể của hắn đều không có giá trị nào cả.
Mười phút sau tiếng nước dần biến mất, Triệu Đình Đình dựa lưng ngâm mình trong bồn nước lạnh, mắt nhắm chặt không muốn mở ra. Cô biết sớm muộn tên Sở Minh Thành cũng bế cô ra ngoài thôi. Điều đó đúng như cô dự đoán, hơi thở trầm đục đang phả vào mặt cô từ một khoảng cách gần, hắn bế cô lên rồi thản nhiên ra khỏi phòng tắm, đặt cơ thể không mảnh vải của cô lên giường sau đó quay lưng đi không nhìn lấy một cái khiến Triệu Đình Đình cảm thấy mình thật rẻ mạt, không đáng một xu trong mắt Sở Minh Thành.
Đợi khi hắn ra khỏi phòng, Triệu Đình Đình mở mắt ra nhìn xung quanh trần nhà, người cô đau nhức đến nỗi không thể bước ra khỏi cái giường đáng chết này của hắn, nhưng cô cũng không thể để mình trong bộ dạng này được. Cô cố dùng những ngón chân của mình kẹp lên tấm chăn ở cuối giường với mục đích quấn chặt lại cơ thể, vậy là sau một ngày được ra khỏi biệt phủ Sở gia, cô đã nghĩ một đời cô vĩnh viễn không cần về nơi này thêm lần nào nữa, thật không ngờ điều ước đó lại khó thực hiện đến vậy...Sở Minh Thành còn tài giỏi hơn cả pháp sư khi tìm thấy cô ở đỉnh núi Hương Vân, không vì hắn đe dọa làm hại bố mẹ cô, không phải vì hắn là người nói được làm được, hôm nay cô xin chết tại nơi này!
Cánh cửa mở ra, Sở Minh Thành đi vào cầm một khay cháo và sữa ấm còn nghi ngút khói, mái tóc đen ướt rũ ra trên trán càng làm hắn trở lên hoàn hảo, hắn chính là hảo soái ca trong ngôn tình...nhưng với cô thì không!
Sở Minh Thành thấy cô quấn chăn vào người kín mít liền nheo mày đi tới, đặt khay cháo xuống bàn rồi dứt khoát đưa tay ra kéo thật mạnh, tấm chăn theo tay anh bay giữa không trung, xuất hiện trước mắt anh lại là một Triệu Đình Đình với cơ thể đầy dấu vết từ cuộc yêu mà anh để lại, chúng không đẹp nhưng cũng không quá xấu, đủ để người khác biết được Triệu Đình đã thuộc quyền sở hữu của ai.
Bất ngờ lộ diện thân thể, Triệu Đình Đình tức đỏ mặt tím tai, cô cắn răng nhìn vị boss lớn mà người người hâm mộ trước mặt bằng con mắt kinh tởm. Hắn còn dám đem đồ ăn lên đây sao? Hắn thật ra đang muốn cô tức chết.
“Đồ đạo đức giả. Tôi khinh!” Triệu Đình Đình dùng hết sức bình sinh gượng dậy, cô vung tay thật mạnh hất đổ ly sữa xuống đất.
Sở Minh Thành không những không biểu lộ cảm xúc gì mà còn nhếch mép một cái. Hắn rút trong túi quần ra chiếc điện thoại rồi bấm số vài cái. “Tiểu thư đây không ăn, thì liệu hồn chăm sóc bố mẹ cô ấy thật tốt.”
Triệu Đình Đình kinh ngạc nhìn hắn ta, Sở Minh Thành rốt cuộc đang gọi cho ai?
“Chăm sóc bố mẹ cô ấy chu đáo vào, đến khi nào tiểu thư Triệu đây chịu ăn thì bố mẹ cô ấy cũng mới được ăn!”
“Tôi ăn!” Triệu Đình Đình hốt hoảng cầm lên tô cháo ấm, trên trán toát mồ hôi hạt. Sở Minh Thành là tên vô lại, nếu hắn dám làm gì gia đình cô, cô tuyệt đối không tha thứ!
Như nắm chắc trong tay thóp của cô, Sở Minh Thành hừ lạnh một cái rồi buông điện thoại xuống ngay sau khi nhìn Triệu Đình Đình súc miếng cháo đầu tiên cho vào miệng. Ngay từ đầu nghe lời như vậy có phải rất tốt không? Nhìn Triệu Đình Đình trắng ngần như bạch thỏ ngồi trên giường ăn cháo, đột nhiên anh lại thấy hứng thú.
“Ăn để sống, đừng vội chết khi tôi chưa cho phép.” Sở Minh Thành chậm rãi nhả ra từng câu từng chữ lạnh lùng, hắn rút từ trong túi quần ra bao thuốc lá đắt tiền, điềm tĩnh rút một điếu thuốc, đặt đầu lọc lên môi rồi châm lửa nhả ra một hơi khói dày đặc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...