Tú Dao nhìn thấy tiểu Hàn cũng bất ngờ theo phản xạ, nó nhìn lên Triệu Đình Đình, bắt đầu mếu máo. “Mami…”
Triệu Đình Đình nhìn vậy không khỏi xót xa, cô đi qua tiểu Hàn, ngồi xuống dỗ dành Tú Dao. “Anh trêu con đó, mami thương, đã ăn cơm chưa?”
Tú Dao được Triệu Đình Đình yêu thương liền cười, con bé gật đầu, hai tay đưa xuống xoa xoa bụng. “Ưm. Tú Dao đã ăn thật no với bác Hy Nhi.”
Trần Hy Nhi sau khi dọn đồ chơi của Tú Dao xong thì chậm rãi đi về phía cửa, cô ngạc nhiên nhìn tiểu Hàn, thằng bé đã quậy phá bài hát hay của Triệu Đình Đình trên sân khấu, không hiểu sao ngay cả Trần Hy Nhi sau khi nhìn tiểu Hàn ở một nơi đầy đủ ánh sáng như thế này lại thấy nó cũng có nét quen thuộc khó nói, tuy nhiên Trần Hy Nhi cô cũng không biết quen ở chỗ nào, điều này khiến cô khá khó chịu.
“Đình Đình, sao cậu lại đưa nó về đây?” Trần Hy Nhi khoanh tay trước ngực, mắt chiếu xuống nhìn tiểu Hàn. Vậy mà thằng bé không những không sợ hãi mà còn cười khẩy nhìn lại cô một cách xấu xa, thằng ranh con này là một đứa trẻ sao chứ.
Cô thở dài ngao ngán, tiện tay ôm Tú Dao vào mình. “Mình không biết làm cách nào để liên lạc được với người thân nó, chi bằng cứ để nó ngủ ở đây đêm nay.”
Tiểu Hàn nhìn từng hành động thân mật của Triệu Đình Đình với Tú Dao mà máu ghen tức trong lòng sôi lên sùng sục, thằng bé mới là con ruột của cô mà còn chưa được cư xử ôn nhu như thế, con bé kia chỉ là con nuôi, lại được cô yêu thương thế kia, ông trời đúng là bất công với tiểu Hàn.
“Mẹ, con mới là con của mẹ, tại sao mẹ cứ ôm hôn em ấy vậy?” Tiểu Hàn cao giọng, rõ ràng muốn làm cho rõ mọi chuyện nhưng giọng nói của tiểu Hàn khiến mọi người phải hiểu nhầm là nó đang ra lệnh cho đối phương.
“Cô phải nói bao nhiêu lần là cháu không phải con của cô đây?” Triệu Đình Đình không nuốt được cục tức, tiếp tục tranh cãi.
Mấy năm qua ngay cả việc lên giường cùng đàn ông Triệu Đình Đình còn không làm, đủ lý do để chứng minh rằng tiểu Hàn không phải con của cô chưa? Còn chưa kể...nếu là con của cô, do cô sinh ra, con ruột của cô. Vậy thì cô sinh nó ra khi nào vậy? Bản thân từng sinh con không lẽ cô không biết. Tiểu Hàn trông giống như mười tuổi rồi, mười năm trước cô còn đang học cấp ba, chuyện sinh nó ra là điều không thể, mười bảy tuổi cô còn chưa biết yêu kìa!
“Khoan đã Đình Đình.” Trần Hy Nhi hơi cúi cúi lưng đi tới, mắt căng ra nhìn tiểu Hàn khiến Triệu Đình Đình cũng tò mò, Trần Hy Nhi định làm gì thằng bé đây. Sau một hồi xem xét, Trần Hy Nhi bật cười và vỗ tay một cái to. “Cậu có để ý rằng thằng nhóc này có nét giống cậu không?”
“Sao cơ?” Triệu Đình Đình suýt nữa độn thổ bởi câu nói của Trần Hy Nhi. “Cậu đừng có đùa nữa.”
Tiểu Hàn cười hy vọng, nó thậm chí chủ động lại gần Trần Hy Nhi để cô có thể chỉ ra những điểm giống nhau giữa mình và mẹ, ngay cả Triệu Đình Đình cũng không nhận ra. Sau đó được Trần Hy Nhi chạm vào mặt mình, tiểu Hàn sẽ không thú nhận ra là ngoài người thân trong cung điện và bố mẹ ra chưa ai được chạm vào mặt thằng bé đâu!
“Đây này, đôi mắt giống nhé, môi cũng giống luôn!” Trần Hy Nhi không ngừng ngắm nghía cực phẩm tí hon trước mặt.
Triệu Đình Đình cũng bước tới vài bước nhìn mắt và môi của tiểu Hàn, xong cô cũng nhíu mày. Thật sự giống sao?
“Mình chẳng thấy giống gì cả, mình nghĩ mắt và môi của mình đẹp hơn.” Triệu Đình Đình hất mặt tự tin, dù gì cô cũng không thừa nhận tiểu Hàn là con một cách vô duyên như vậy đâu.
Mặt tiểu Hàn tối sầm lại, đột nhiên cả Triệu Đình Đình lẫn Trần Hy Nhi cảm nhận được mùi sát khí nồng nặc quanh quẩn đâu đây.
Triệu Đình Đình bế Tú Dao dậy, nhìn tiểu Hàn. “Cháu đã ăn tối chưa?”
“Con chưa.” Tiểu Hàn lắc đầu, thằng bé rất muốn xem tài nghệ nấu ăn của Triệu Đình Đình.
Nào ngờ...cho đến khi vào bếp tất cả đồ ăn được bày ra bàn đều là đồ có sẵn khiến tiểu Hàn hụt hẫng hẳn, nó hỏi Triệu Đình Đình thì chỉ được đáp lại câu trả lời tỉnh bơ.
“Cô không biết nấu ăn!”
Lạy chúa, ông bố tuyệt vời của tiểu Hàn đây lại động lòng phải bà mẹ vụng về đến cả nấu ăn cũng không biết nấu này sao? Tiểu Hàn giật giật khóe miệng, nhìn đồ ăn trên bàn đều không hợp khẩu vị, ở cung điện được ăn ngon quen rồi, các món đơn giản này không thể thỏa mãn nhu cầu ăn uống của tiểu thiếu gia ta!
“Con muốn ngủ với mẹ.” Tiểu Hàn đột ngột đề nghị khiến Triệu Đình Đình đang uống nước liền ho sặc sụa, cô đưa tay vỗ vỗ lồng ngực.
“Cháu ngủ phòng khác đi, có nhiều phòng lắm, tha hồ lựa chọn.” Triệu Đình Đình đặt cốc nước xuống bàn, và cái cô nhận lại từ tiểu Hàn là lắc đầu lì lợm.
Không còn cách nào khác, Triệu Đình Đình đành để Trần Hy Nhi ngủ ở phòng của Tú Dao để tiện chăm sóc con bé, bản thân mình thì ngủ với tiểu tử ngạo mạn này ở phòng riêng.
Nửa đêm Triệu Đình Đình vẫn không thể chợp mắt, quay sang đã thấy tiểu Hàn ngủ say giấc, bộ dạng khi ngủ của nó cũng rất giống một lãng tử, không quậy phá gác chân gác tay lung tung, một nét đẹp hết sức tự nhiên.
Vuốt vuốt mái tóc tiểu Hàn, Triệu Đình Đình cười, cô lẩm bẩm. “Nếu nhóc là con của cô thì cũng vui nhà vui cửa lắm đấy.”
Sáng sớm hôm sau, bình minh vừa ló dạng Triệu Đình Đình đã bị tiểu Hàn gọi dậy, thằng bé muốn đi chơi?
“Tiểu Hàn, cô không thể tùy tiện ra ngoài.” Triệu Đình Đình ngồi dậy khỏi giường, dù mới ngủ dậy nhưng cô vẫn xinh đẹp như thường, làn da căng bóng cùng đôi môi hồng, cô đưa tay lên che miệng ngáp một cái.
“Đi mà mẹ, con chưa từng được đi chơi ở đây.” Tiểu Hàn nắm lấy tay Triệu Đình Đình, mắt long lanh, giọng nói có phần cầu xin đáng thương.
Bị dáng vẻ của tiểu Hàn làm cho tỉnh ngủ, Triệu Đình Đình không nỡ lòng nào từ chối, chỉ có thể gật đầu. “Được rồi, nhưng phải cho Tú Dao đi theo, nếu không sẽ không đi đâu hết.”
Nghe điều kiện này khiến tiểu Hàn chạnh lòng, xong vì muốn đi chơi với mẹ nên nó đồng ý, đợi Triệu Đình Đình bên ngoài phòng khách hồi lâu, bỗng thằng bé nghe thấy tiếng chuông cửa. Mãi không thấy ai ra mở, nó liền gập cuốn sách mình thấy trên ghế vào, chậm rãi ra ngoài cửa chính mở ra.
“Đình Đình, chị đến đón Tú Dao, ơ…” Địch Sa cười tươi như hoa, xong lại không thấy Triệu Đình Đình, thay vào đó là một thằng nhóc lạ lẫm khôi ngô. Chị cúi xuống một chút. “Cháu là ai?”
“Con của mẹ Đình Đình, cô là ai?”
“Hả?” Địch Sa được phen hết hồn, chị xanh mặt nhìn thằng bé giống như ông cụ non này, đúng lúc thấy Trần Hy Nhi bế Tú Dao ra khỏi phòng, lại thấy cả Triệu Đình Đình ăn mặc giản dị đi ra. “Lại đây Đình Đình.” Địch Sa vẫy vẫy Triệu Đình Đình, rồi lại chỉ tay xuống tiểu Hàn.
Thừa biết tiểu Hàn lại nói linh tinh với chị Địch Sa, Triệu Đình Đình từ xa đã giải thích. “Tiểu Hàn là con của người họ hàng xa nhà em.”
“Ra vậy...à, chị đến đón Tú Dao, cảm ơn em đã giữ nó cho chị một đêm nhé.” Địch Sa dang tay đón lấy Tú Dao còn đang ngái ngủ từ Trần Hy Nhi.
“Em đang định đưa con đi chơi.” Triệu Đình Đình cười cười.
“Để hôm khác, chị và Lưu Dực định về nhà nội mấy hôm. Thế nhé, chị đi trước.”
Nhìn xe của chị Địch Sa dần khuất, Triệu Đình Đình quay lại thấy tiểu Hàn cười thỏa mãn, cuối cùng cục nợ đó cũng đã đi, hôm nay có thể sở hữu mẹ rồi!
Trong tay Trần Hy Nhi và Triệu Đình Đình đi dạo con phố tràn ngập màu sắc với nhiều gian hàng khác nhau, tiểu Hàn không ngừng cười, những món đồ ở đây rất khác so với môi trường sống của tiểu Hàn trước kia.
Nhìn tiểu Hàn cười, Triệu Đình Đình quay sang ra hiệu cho Trần Hy Nhi. Cả hai người cũng cười theo, không biết từ bao giờ bọn họ rất yêu quý trẻ con, có lẽ đến độ tuổi này thì ai cũng vậy, đều ao ước có một gia đình.
“Mẹ, con muốn ăn cái kia.” Tiểu Hàn chỉ vào một cửa hàng kẹo bông đường nhiều màu sắc, thằng bé chưa từng được nếm qua những cái này.
Triệu Đình Đình không ngần ngại, cô dẫn nó đến mua cho một que, ngày nhỏ cô cũng rất thích ăn món ngọt như này, và tiểu Hàn hiện tại cũng vậy.
Bên ngoài đột nhiên có một đám đông người mặc đồ đen xuất hiện, bọn chúng đang dẹp đường, ở giữa có một người đang dần đi tới, nhìn xa cũng biết là một vị tổng tài giàu có, bộ vest đen anh mặc sang trọng làm sao, chiếc đồng hồ anh đeo từ khoảng cách này còn nhìn thấy sáng chói.
Tiểu Hàn núp sau lưng Triệu Đình Đình. Triệu Đình Đình thì lại cố căng mắt ra nhìn đối phương, dạo này mắt cô kém đi thì phải, không rõ người nào từ khoảng cách này. Vậy mà Trần Hy Nhi, bạn thân của cô lại túm chặt cánh tay cô, gương mặt nghiêm trọng như gặp phải vấn đề gì vậy.
“Đình Đình...chạy đi.” Trần Hy Nhi run run.
“Tại sao?” Cô khó hiểu quay sang, mặt Trần Hy Nhi đã tái xanh cả.
Tiếng bước chân lúc này đã đến quá gần rồi, Triệu Đình Đình nuốt một ngụm nước bọt, cô nhìn về phía trước, qua lớp kính râm của cô là một người đàn ông, mà cho dù anh có hóa thành tro bụi cô vẫn không thể quên...Sở Minh Thành...một người cao lớn cùng gương mặt lãnh khốc, có sức áp lực đến đáng sợ.
“Tiểu Hàn, còn dám trốn?” Anh lạnh giọng, mắt híp lại nhìn xuống.
Thôi tiêu rồi, dám trốn bố qua đêm bên ngoài với mẹ, lần này bố sẽ không tha cho mình mất! Tiểu Hàn lò dò đi ra khỏi lưng Triệu Đình Đình, người mẹ đang cứng lại toàn thân vì không dám tin trước mặt mình là ai.
“Bố…”
“Bố?” Triệu Đình Đình giật thót mình nhìn xuống xác nhận lại với tiểu Hàn. Tiểu Hàn sao lại gọi Sở Minh Thành là bố? Đích thị nó là con của Sở Minh Thành sao…
Sở Minh Thành nhếch mép với thái độ của Triệu Đình Đình, con cáo này vẫn chưa hề biết, đứa trẻ luôn nắm lấy tay cô là con của mình. Ánh mắt ưng vệ của anh như có thể xé tan chiếc khẩu trang rẻ tiền mà Triệu Đình Đình đang đeo, thấu được mọi cảm xúc của Triệu Đình Đình bây giờ.
“Ồ, đừng ngạc nhiên như vậy, em thấy bố con tôi không giống nhau sao. Triệu Đình Đình?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...