Cái gì?
Triệu Đình Đình mở to đôi mắt nhìn Sở Minh Thành, dù cố mở to mắt đến đâu thì cô cũng chỉ thấy lớp sương mù dày đặc bao phủ. Hắn nói gì vậy...hắn nói, cô cho hắn cảm giác hứng tình sao? Đối với hắn thì bao năm qua cô cũng chỉ là cỗ máy giường chiếu biết đi.
“Sở Minh Thành, anh thật hèn hạ.” Cô bật hơi nói ra một cách khó khăn, cả người không thể động đậy, đúng là tự dẫn thân vào hang cọp, lại gặp ngay cọp dữ rồi. Ngày hôm nay khó lòng nào cô có thể thoát khỏi bàn tay Sở Minh Thành.
Anh nhướng mày nhìn cô, không trả lời càng không tỏ vẻ tức giận, hai tay Triệu Đình Đình bị anh giữ cũng không quá chặt, chỉ là cô không có đủ khả năng thoát được khỏi Sở Minh Thành mà thôi.
Hắn bị điếc ư? Nếu là những năm trước kia, chỉ cần cô sỉ nhục Sở Minh Thành một câu hắn sẽ xâu xé cô ra thành trăm mảnh. Hắn sẽ làm những trò mà cô không lường trước được, hay đơn giản là đánh cô thật đau để tỉnh ngộ, để biết mình là ai mà dám lớn tiếng sỉ nhục boss lớn của cả một gia tộc hùng vĩ. Lần này cô buông lời hạ thấp nhân phẩm hắn, hắn chỉ nhìn cô như chờ đợi là sao…
“Ư…” Triệu Đình Đình mặc kệ những suy nghĩ này, cô dùng hết khả năng của mình để vùng vẫy trong vô vọng. Vậy mà Sở Minh Thành lại không bị rung chuyển gì chỉ một chút, hắn quá đỗi khỏe mạnh, còn cô chỉ như hạt bụi an vị trong lãnh địa của Sở Minh Thành. “Cút ra Sở Minh Thành! Anh mau buông tôi ra! Buông ra, đồ xấu xa nhà anh!” Bất lực đến bật khóc, Triệu Đình Đình khóc òa lên, cô ghét bản thân rơi vào hoàn cảnh này. Tại sao lại có chuyện này chứ, khi không bên cạnh Sở Minh Thành, cô có cảm giác mình nắm được cả giang sơn, nhưng chỉ cần ở trước mặt hắn, cô liền có cảm giác mình chẳng là gì cả. Cô không muốn chuyện này xảy ra.
Muốn buông lời châm biếm Sở Minh Thành thêm cho bõ tức, cuối cùng lại bị hắn đưa tay chặn miệng, ánh mắt hắn khi nhìn cô giống như một con hổ đói, bất cứ khi nào cũng có thể xé tan con mồi trước mắt, tình cảnh của cô bây giờ chỉ có thể phụ thuộc vào Sở Minh Thành, không thoát được...không chạy được, càng không thể giết hắn. “Suỵt, nha đầu này có chút hung dữ.” Sở Minh Thành nhíu nhíu mi tâm, đôi đồng tử sáng rực tựa ưng vệ đang săm soi mục tiêu.
Triệu Đình Đình không thể để thua, tưởng bịt miệng cô là sẽ xong sao. Cô nhăn mặt nhắm mắt, bất ngờ há miệng cắn thật mạnh vào tay Sở Minh Thành khiến nam nhân này giật mình đau đớn.
Cô vừa cắn vừa nghiến miếng thịt tươi sống trong miệng, bản thân là người cắn mà cô còn tưởng tượng được nó đau đến cỡ nào. Vậy mà một tiếng hét của Sở Minh Thành cũng không thốt ra, hắn ta là không thấy đau hay là đau nhưng không dám hét đây.
Dần dần Triệu Đình Đình cảm thấy được mùi vị máu tanh đang lan tỏa trong miệng của mình, mùi vị khó ngửi cũng thật khó nuốt, khiến cô mơ hồ rơi vào một vũng máu. Mở bừng mắt nhìn xuống bên dưới miệng mình, cô thấy tay Sở Minh Thành đang chảy máu, khóe môi của cô cũng đang chảy dọc dòng nước đỏ.
Sở Minh Thành vẫn nhìn cô, gương mặt lạnh như tảng băng. “Sao vậy? Cắn nữa đi.”
Thách cô? Triệu Đình Đình run run môi. Cô muốn cắn...cô muốn cắn chết Sở Minh Thành. Vậy vì sao cô lại sợ tên bội bạc này bị đau chứ, hắn bị chảy máu, là cô đã cắn hắn đến chảy máu. Cô không thấy vui sướng hơn là bao, nhìn thấy hắn bị thương tim cô lại quặn thắt, cô bị điên rồi, chính là bị điên!
“Ngoan nào, sao lại khóc?” Sở Minh Thành từ từ buông lỏng tay trên đỉnh đầu của Triệu Đình Đình ra, một tay vẫn cho cô cắn thoải mái, tay còn lại cười gian mãnh hạ xuống lau nước mắt cho Triệu Đình Đình. Ngắm nhìn bộ dạng này của cô khiến anh rất thoải mái, sợ anh đau ư? Sợ anh đau những vẫn ngậm tay không buông, nha đầu này cần được dạy dỗ lại từ đầu.
“Giết tôi đi Sở Minh Thành, anh còn chần chừ gì mà không giết tôi.” Cô nhả tay khỏi miệng, máu vẫn tràn ra khóe môi chảy ngang gò má, nước mắt chan hòa tạo nên một màu đỏ nhàn nhạt.
Kế hoạch bị bại lộ, cũng đã thất bại bởi hai tên kia. Tiền đổ sông đổ biển, sức lực cũng không bằng đối thủ. Sở Minh Thành năm xưa để cô đi có lẽ là ngẫu hứng, còn lần này dám đột nhập vào cung điện chính, lại còn hợp tác với kẻ thù tạo phản. Chắc chắn một người máu lạnh như hắn sẽ không tha thứ cho cô.
Thái độ khiêu khích của Triệu Đình Đình không những không làm Sở Minh Thành phẫn nộ, anh cũng chỉ coi cô như một con cáo ngây thơ chưa hiểu sự đời. Nâng cằm Triệu Đình Đình lên, Sở Minh Thành chưa kịp nói gì đã bị người phụ nữ bên dưới dùng tay mình đánh thật mạnh vào tay anh. “Bỏ tôi ra, não anh có vấn đề à!”
“Triệu Đình Đình, có phải tôi quá xem thường cô rồi không?” Anh trầm giọng.
“Sở Minh Thành, có gì cứ nói thẳng, không cần vòng vo. Tôi ngốc nghếch nghe không hiểu đâu.” Cô nghiến răng nói, khi tức giận hai má đỏ bừng.
Sở Minh Thành giữ hai cổ tay của Triệu Đình Đình sang hai bên nhân lúc mà cô còn đang suy nghĩ xem nên nói gì tiếp theo. “Tôi vừa nghe được một tin khá thú vị.”
Một tin thú vị...nhìn Sở Minh Thành nói thần bí đến nỗi Triệu Đình Đình cô cũng vừa nơm nớp lo sợ vừa hồi hộp chú tâm.
“Cô chưa lấy chồng, nhưng có con?” Anh cười tà, nửa đôi mắt chiếu xuống cô.
Ha… Quả nhiên Sở Minh Thành chưa bao giờ tìm hiểu về cô, càng không cần cô sống hay chết như thế nào. Tin tức cô là mẹ nuôi của Tú Dao đã được báo chí tung tin từ ba năm trước, vậy mà bây giờ Sở Minh Thành mới biết, có phải là quá muộn không. Cô hất chiếc cằm thon gọn, đối mắt với Sở Minh Thành như một vai diễn trong bộ phim mạo hiểm. “Đàn ông thì tôi không thiếu, nhưng con cái thì tôi rất cần. Chọn bừa một tên khôi ngô để sinh lấy một đứa trẻ thì có gì là không tốt?”
Từng câu từng chữ thốt ra từ chiếc miệng nhỏ của Triệu Đình Đình đều ghi in vào thính giác của Sở Minh Thành. Anh tối sầm khuôn mặt, bá khí tràn ngập cả căn phòng yên ắng, bàn tay siết chặt cổ tay của Triệu Đình Đình nổi từng đoạn gân xanh, dường như cơ thể anh ngày càng nóng lên như bốc hỏa.
“Cô đang thách thức sự nhẫn nhịn của một người đàn ông, Đình Đình.”
Biết mình sắp gặp nguy hiểm, Triệu Đình Đình vẫn cam tâm, cô tiếp tục. “Kẻ đê tiện như anh đương nhiên không xứng đáng làm bố của con tôi. Con của tôi bố nó là người khác rồi. Sở Minh Thành, anh thôi mơ tưởng...ưm...ư.”
Nụ hôn cuồng nhiệt của người đàn ông đang đèn nén lên cơn phẫn nộ của người phụ nữ, Sở Minh Thành hôn sâu môi cô, vừa hôn vừa ngấu nghiến như muốn nghiền nát. Tuy vậy lại không nhận được sự hòa quyện của đối phương, Triệu Đình Đình cắn chặt răng, một chút cũng không hé, cô tuyệt đối không để cho Sở Minh Thành đạt được ý muốn.
“Ưm, anh cút ra!” Hai chân muốn quẫy đạp mà không thể, Sở Minh Thành nặng quá!
Mặc cho Triệu Đình Đình cào xé da thịt mình, Sở Minh Thành buông hai tay Triệu Đình Đình ra, một tay luồn xuống hạ thân cô, tay còn lại không ngừng nắn bóp gò bông mềm mại qua lớp áo hầu gái rẻ tiền mà cô đang mặc.
Triệu Đình Đình giật thót mình, cô bừng tỉnh và đủ nhận biết Sở Minh Thành đang định làm gì, ký ức đó sẽ lặp lại một lần nữa ư, không thể nào, cô không cho phép!
“Aaaaaaa, Sở Minh Thành, anh là tên khốn nạn, anh buông tôi ra!” Cắn thật mạnh vào môi của Sở Minh Thành khiến hắn buông ra, Triệu Đình Đình nhanh tay đẩy ngực Sở Minh Thành ra xa, miệng không ngừng hét lên thật lớn.
Cảm giác làm người thay thế rất khó chịu, trong mắt Sở Minh Thành bây giờ cô cũng chỉ là giống Giai Nghi mà thôi, mặc dù cô đã thay đổi mình như thế nào thì trong mắt hắn cô vẫn không là Triệu Đình Đình, hắn không coi cô là gì cả.
Môi bị cắn hơi nhói, Sở Minh Thành nhăn mặt bất mãn, nha đầu này bây giờ có cảm giác khỏe hơn trước kia, lực vẫy vùng cũng không thể coi thường, xem ra anh phải dùng đến biện pháp mạnh.
“A, ha….” Triệu Đình Đình như hóa đá khi phát hiện ra bàn tay của Sở Minh Thành đang nhấn sâu vào da thịt dưới hạ thân cô, một dòng điện xoẹt qua từng mạch thật kinh khiến cô có cảm giác mình đang dần tê liệt, ngón tay Sở Minh Thành nóng đến nỗi có thể khiến cô tan chảy. Hắn đang làm gì vậy...hắn đang cố chiếm hữu cô như cái cách mà hắn lấy đi lần đầu của cô gần năm năm về trước.
Sở Minh Thành nhìn lên gương mặt vẫn còn đọng nước của Triệu Đình Đình, anh cong cong khóe miệng hưng phấn. “Cô làm tôi nghi ngờ rằng cô có hai lớp màng trinh tiết của phụ nữ đấy.” Chạm vào đến da thịt ẩm ướt của cô Sở Minh Thành mới phát hiện ra không có gì thay đổi, bạch mật vẫn nồng ấm như năm xưa, nó nuốt chặt ngón tay anh một cách điên dại.
Triệu Đình Đình bấu chặt tay vào vai Sở Minh Thành, cô nghiến răng nhắm mắt. Đau quá, Sở Minh Thành...điên rồi. Hắn có thể nói được những lời vô liêm sỉ vậy sao, những lời nói của hắn không đáng một xu!
Dần dần thuần hóa được Triệu Đình Đình, Sở Minh Thành thôi mân mê, dùng lực bóp mạnh bồng đào phía trên, bên dưới đột nhiên thúc mạnh hai ngón tay khiến đối phương giật nảy hét lớn. “Aaaaaaaaaaaa! Đau quá, đau quá Sở Minh Thành, làm ơn hu hu...ức…” Cô đấm thật mạnh vào ngực anh, khóc như muốn hết nước mắt.
“Còn muốn lại gần tên đàn ông khác? Triệu Đình Đình, cả đời này từng bộ phận trên cơ thể cô chỉ được tôi chạm vào, cả đời này cô chỉ được mình tôi sở hữu. Da thịt cô chỉ có thể chôn lấp tôi mà thôi, không ai hiểu cô hơn tôi cả, nghe cho rõ.” Dứt lớp tay lại tăng độ nhấn sâu và nhanh hơn, Sở Minh Thành rít từng câu chữ qua kẽ răng, bên trong rõ ràng ẩn chứa sự cảnh cáo và tuyên thệ chủ quyền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...