Lưu Luân, anh có thấy cái váy của em đâu không?”
Triệu Đình Đình mở tủ quần áo, cô lật lên lật xuống tìm đồ nhưng vẫn không thấy chiếc váy yêu thích hay mặc ở nhà của mình đâu. Gương mặt bắt đầu xuất hiện vài tia bất mãn.
Lưu Luân đứng trước cửa sổ, tay cầm tách hồng trà thơm, anh nghe thấy Triệu Đình Đình gọi liền quay lại. “Anh…” Chưa kịp trả lời Lưu Luân lại thấy Triệu Đình Đình lẩm bẩm.
“Rõ ràng là mình để ở đây mà. Nó có chân chạy đi đâu chứ.” Cô đưa tay lên gãi gãi đầu, mái tóc bồng bềnh của cô ngày càng dài ra, tôn lên sự quyến rũ kỳ lạ.
Lưu Luân đưa trà lên môi nhấp một ngụm, mắt hơi nhắm lại thưởng thức. Thơm thật đấy. Mở mắt ra, anh đi tới hạ tách trà xuống bàn, anh cất giọng trầm trầm. “Đình Đình, em nhìn xem trong phòng đã có tới hai tủ quần áo, đều là của em. Chưa tính phòng để đồ cũng là quần áo của em. Nhiều đồ như vậy đâu nhất thiết phải mặc chiếc váy đó.”
Thấy Lưu Luân nói cũng đúng, Triệu Đình Đình đóng cánh tủ vào, cô quay phắt người lại, đưa hai tay ra sau lưng, mặt cười mỉm. “Đơn giản là vì em thích đấy, không được sao? Chiếc váy đó rất hợp với em, anh không thấy vậy à?”
Thật sự khi nghe Triệu Đình Đình nói vậy Lưu Luân không biết trả lời ra làm sao, anh giật giật khóe miệng, mặt tái tái cả đi, một năm qua Triệu Đình Đình mua bao nhiêu váy vóc, quần áo, anh còn chưa chiêm ngưỡng hết, hàng tháng Triệu Đình Đình mặc biết bao nhiêu là đồ, đủ màu sắc, đủ kiểu dáng...cô nói như vậy khác nào làm khó anh.
Nhìn nét mặt cố nặn ra nụ cười của Lưu Luân, Triệu Đình Đình phùng miệng giận dỗi. “Em biết ngay anh không quan tâm đến em mà, có lẽ chiếc váy trông như thế nào anh còn không nhớ nữa. Vậy mà nói thương mình, vậy mà nói yêu mình. Chiếc váy mình thích còn không biết, thế mà là thương mình à, thế là không quan tâm mình rồi.” Nói xong Triệu Đình Đình giả kiêu ngạo hất tóc đi qua Lưu Luân.
Anh thở dài đưa tay lên đập chán, biết ngay sẽ có trường hợp này xảy ra mà. Lưu Luân theo bước Triệu Đình Đình. “Được rồi là anh sai, vậy chiếc váy đó như thế nào, anh sẽ tìm giúp em.”
“Không cần nữa.” Triệu Đình Đình vọng lại chất giọng không quan tâm.
Ngồi trong phòng khách, tay cầm bịch bỏng ngô, mắt nhìn chăm chú xem bộ phim mà mình đóng vai nữ chính trên tv. Triệu Đình Đình thi thoảng lại gật đầu tự tán thưởng bản thân.
“Vẫn còn giận anh?” Lưu Luân lò mò đi tới, anh ngồi cách xa Triệu Đình Đình mấy chục cm, giọng nói có phần bối rối. Triệu Đình Đình luôn hờn dỗi dai như vậy, mỗi lần hờn dỗi sẽ không thèm nói chuyện với anh. Hôm nay cũng là ngày nghỉ của cả hai người, lẽ ra nên làm gì đó vui một chút.
Triệu Đình Đình thấy Lưu Luân đáng thương, cô vốn định trả lời thì lại có tiếng chuông điện thoại ngân lên, cắt ngang những lời cô muốn nói. Số máy và biệt danh hiển thị trên màn hình điện thoại của cô rất rõ. Hy Nhi.
Khóe môi cong lên đường nét khả ái trời sinh. Triệu Đình Đình cầm lên điện thoại, cô gạt nút nghe. “Hy Nhi, cuối cùng thì cậu lại gọi cho mình trước. Mau nói, nhớ mình lắm rồi có đúng không?”
“Tiểu yêu tinh, nhớ cậu muốn chết. Bận rộn lắm cũng phải gọi để nghe giọng của cậu.” Hy Nhi đầu dây hứng khởi xoay xoay chiếc ghế làm việc.
Triệu Đình Đình nhìn đồng hồ treo tường, cô chẹp miệng. “Còn rất sớm, cậu đã tan làm chưa? Đến nhà mình đi, chúng ta cùng ăn cơm, Lưu Luân sẽ trổ tài nấu ăn cho cậu thưởng thức.” Nói xong cô quay sang nhìn Lưu Luân, anh rất thoải mái, chỉ cười rồi gật đầu với ý kiến của Triệu Đình Đình.
“Vậy được, mình cũng đang định nói chuẩn bị đến nhà cậu chơi, may không phải mang tiếng đến ăn chực mà là được mời cơm hẳn hoi nhé.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, Triệu Đình Đình đứng dậy vươn vai. “Chúng ta chuẩn bị thôi, hôm nay em muốn được uống bia, trời mát thế này, không uống thì hơi phí.”
Nghe đến từ bia Lưu Luân liền chau mày. “Không nên sử dụng bia rượu nhiều, em muốn thành con sâu rượu ư?”
Giờ lại đến lượt Triệu Đình Đình nịnh ngọt Lưu Luân. Cô đi tới sau ghế sofa, hai tay xoa bóp vai cho anh. “Hiếm khi Hy Nhi đến nhà chúng ta chơi, thoải mái một chút.”
Không chiến thắng nổi những lời ngọt ngào thoát ra từ miệng Triệu Đình Đình, Lưu Luân bất đắc dĩ gật đầu và xắn tay áo chuẩn bị vào bếp.
Đồng hồ chỉ điểm sáu giờ tối, Trần Hy Nhi lúc này đã tan làm và trực tiếp đến tòa chung cư cao cấp của hai người nổi tiếng. Đứng trước cánh cửa, Trần Hy Nhi hít một hơi thật sâu sau đó bấm chuông.
Cửa mở, Triệu Đình Đình nhảy tới ôm chầm lấy Trần Hy Nhi. “Thật sự nhớ cậu.”
Cả hai vừa nói chuyện vừa đi vào trong nhà, Trần Hy Nhi không ngừng trách móc. “Nhớ mình mà không có lấy một cuộc hẹn, Đình Đình, cậu là nhớ bằng cái miệng thì có.”
Triệu Đình Đình hơi lè lưỡi tinh nghịch, khuôn mặt cô ngày một xinh đẹp hơn, ngây thơ hơn khi không trang điểm. “Lịch diễn của mình kín ngày, muốn gọi một cuộc điện thoại cũng khó.”
“Được được. Mình quên mất tiểu yêu tinh nhà mình đã thành người siêu nổi tiếng rồi, chờ ngày nổi toàn cầu nữa thôi.” Trần Hy Nhi đưa một tay lên gõ đầu Triệu Đình Đình.
Vào đến trong bếp thì Trần Hy Nhi bắt gặp Lưu Luân đang tháo t"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...