“Layla, cô đã ăn trưa chưa, tôi mua hai suất, cô ăn cùng cho vui.”
“Ồ không, cảm ơn, tôi ăn rồi.”
“Layla, cô đã mua hãng son mới của Mỹ Hương chưa? Nó thật sự rất thơm, cũng đẹp nữa. Nếu cô không chê tôi có thể tặng cô một thỏi, chúng ta làm bạn được không?”
Khóe môi khẽ nhếch, Triệu Đình Đình cầm thỏi son trong tay đưa lên. “Tiếc thật đấy, tôi còn có thỏi son này trước khi Mỹ Hương công khai ra thị trường.”
Hai người kia cứng họng không biết nói gì, họ nhìn nhau cười gượng rồi cúi đầu chào Triệu Đình Đình. “Xin lỗi vì đã làm phiền cô, tôi qua kia làm tóc một chút, xíu nữa mong cô chiếu cố.”
“Tôi sẽ cố gắng…” Triệu Đình Đình ngẩng đầu, đôi mắt ma mị, chiếc cằm thon gọn cùng nụ cười tà mưu. “Chiếu cố các người.”
Bọn họ ai nấy đều rùng mình sau đó rối rít cúi đầu chạy đi, phòng trang điểm riêng của Triệu Đình Đình lại vắng lặng không còn một bóng người. Triệu Đình Đình mặc chiếc váy xếp ly cổ yếm màu trắng tinh khôi, trên vai khoác chiếc vest đen, môi đỏ thắm. Cô cầm chiếc điện thoại ngồi lướt lên bằng ngón tay dài của mình, thi thoảng mày hơi nhướng lên.
“Layla, chúng ta ra thôi, chuẩn bị đến giờ diễn rồi.” Trợ lý sai vặt của Triệu Đình Đình gõ cửa từ bên ngoài, giọng nói có phần gấp gáp.
Cô hạ điện thoại xuống, trong gương phản chiếu lại bộ móng tay đính đá đắt tiền của cô. Nhìn mình trong gương, Triệu Đình Đình lạnh lùng vuốt nhẹ mái tóc.
Tám tháng trôi qua rồi. Đã tám tháng trôi qua kể từ khi cô đặt chân vào showbiz. Một bước ngoặt đã xảy đến với cô. Sau khi bộ ảnh cô chụp từ C.M được công khai, đã có hàng chục triệu người chia sẻ nó, cô được cư dân mạng săn đón số một trên thanh công cụ với cái tên hoạt động trong nghệ thuật, Layla.
Triệu Đình Đình đã hoạt động dưới vai trò người mẫu, diễn viên, và đang dần lấn sang ca sĩ cover. Có nghĩa là cô có quyền cover lại những bài hát của các ca sĩ khác nhau. Mọi chuyện đều diễn ra rất suôn sẻ.
Số tiền thu nhập trong tám tháng của cô nhiều đến nỗi không thể tưởng tượng được, Triệu Đình Đình được mệnh danh là ‘bạch mỵ’ gà chiến C.M, bất cứ ai nhìn cũng phải kiêng nể vài phần, cô vượt mặt tất cả diễn viên đình đám của làng giải trí bởi thần thái tuyệt đỉnh và nhan sắc có một không hai. Lưu Luân hiện tại đã dừng hoạt động trực tiếp ở các chương trình nghệ thuật, nhưng về gián tiếp những dự án lớn không thể thiếu sự góp mặt của Lưu Luân. Anh đã từ bỏ công việc để...đi theo trợ giúp cô. Các ‘con cá’ lớn nhỏ của đoàn làm phim liên tục tìm đến làm thân với Triệu Đình Đình, nhằm giữ được vị trí vốn có chứ không bị đá văng đi.
Bên ngoài là phim trường, các cảnh tượng đều giống như đang trong lễ đường của nhà thờ. Hôm nay cô sẽ đóng vai nữ chính của một bộ phim hành động ngắn, nếu là nữ nhân bình thường đến cảnh hành động sẽ được đóng thay thế, chỉ riêng mình Triệu Đình Đình khác lạ đến nỗi muốn tự mình đóng, thậm chí còn xin dùng đạo cụ thật, ví dụ như súng!
“Layla, cô diễn được chứ? Váy hơi dài.”
“Được mà đạo diễn, cứ tin tưởng ở tôi.” Triệu Đình Đình cười, đôi mi cong hơi híp lại. Cô sẽ là người thứ ba xen vào lễ cưới của hai nhân vật phụ, đương nhiên cô dâu sẽ bị bắn chết.
Ông ta gật gù vẻ đồng ý, xong trên trán vẫn lấm tấm mồ hôi. Đương nhiên là nên lo sợ, Layla đang cầm trong tay một khẩu súng thật chứ không phải giả, tuy được biết trình độ bắn súng của Layla đã là thượng thừa qua mấy bài báo lá cải, nhưng để bắn được trúng túi máu gắn ở ngực diễn viên vai cô dâu là điều quá khó, chỉ cần chệch một li...là đi một dặm!
Nếu không phải vì phó giám đốc Âu Bình lên tiếng để Layla đóng, thì ông ta cũng không dám nghĩ tới hậu quả. Còn nếu không để Layla đóng, sự nghiệp ông ta sẽ tiêu tùng trong một đêm. Giờ phải dựa vào may mắn, một là đỉnh cao của thành công sau khi bộ phim bom tấn này ra mắt, hai là sự nghiệp đổ bể, vừa mất nghề, vừa mang tiếng chỉ đạo diễn viên...giết người!
Nhạc lễ đường vang lên, Chú rể đứng bên trên cùng mục sư, cánh cửa nhà thờ mở ra, cô dâu từng bước đi vào, mặt tươi cười nhưng chính là nụ cười phó mặc sự sống. Túi máu đã đeo lên người cô ta, bây giờ cô ta phải đóng vai diễn của mình như không biết kịch bản sẽ ra sao vậy. Layla đó có thể tin tưởng sao?
Cô dâu chạm đến tay chú rể, cả hai nhìn nhau cười hạnh phúc, lúc này cửa sổ nhà thờ phía bên trên tường bị đạp toang, các mảnh kính văng ra. Triệu Đình Đình xuất hiện bên trên, ngay phía sau chú rể. Cô dâu nhìn thấy lập tức hốt hoảng hét lên. Hội trường mọi người ai cũng hoảng loạn.
“Là cô ta, cô ta sẽ giết em mất, cứu em!” Vừa nói cô dâu vừa đưa tay ra chuẩn bị chạy đến ôm chú rể.
Triệu Đình Đình một chân quỳ trên cửa sổ, khuôn mặt đều là sự thống khổ, tuyệt vọng nhưng lại mang theo nỗi hận cay đắng. Cô rút từ túi trong của áo vest ra khẩu súng lục, tự hai tay lên đạn. Cô nhìn chú rể bên dưới một cách trìu mến như yêu anh lần cuối cùng.
“Đường Chính, hôm nay anh bỏ em để cưới cô ta. Anh chính là người em yêu thương nhất. Em sẽ cho anh biết cảm giác mất đi người mà mình yêu thương là như thế nào. Hãy vĩnh biệt cô ta đi!”
“Không, không!” Chú rể cuống loạn chới với hai tay muốn ngăn Triệu Đình Đình lại, những đã không kịp rồi…
Đoàng!
Từ nòng súng trên tay Triệu Đình Đình bốc lên một làn khói mỏng khen khét, đôi mày cô chau xít lại, đôi môi run rẩy cắn chặt nhau.
Bên dưới, cô dâu trợn hai mắt không kịp phản ứng, máu từ ngực lan tỏa ướt đẫm màu váy cưới trắng tinh, dần dần cô dâu khép lại đôi mi, cả người đổ về phía sau ngã gục xuống đất không kịp nói lời từ biệt.
Hội trường diễn viên ai nấy đều xôn xao, có người la hét sợ hãi.
Triệu Đình Đình bấy giờ nhảy ra khỏi cửa sổ, cô nhảy xuống phía sau nhà thờ, nơi có phao an toàn đã đợi sẵn.
“Cắt cắt cắt!” Đạo diễn ôm mặt ôm mũi hét lớn. Chết tiệt, đừng nói là đã chết thật? Đã diễn xong rồi tại sao còn chưa đứng dậy chứ.
Mọi người tụ tập lại bên cạnh người phụ nữ đóng vai cô dâu, cô ta nằm trên mặt đất, máu vẫn không ngừng chảy ra ngày một nhiều hơn.
“Đ...đạo diễn. Cô ta chết rồi!” Một người trong số đám đông thấy ông ta đi đến lập tức đứng dậy méo mó cả khuôn mặt.
“Cái gì?” Ông ta sững sờ. Không thể nào, không thể chết, không được chết! Đạo diễn hai chân run đến nỗi không thể bước tiếp, có vài người xung quanh ông còn mấy điện thoại và máy quay ra ghi lại cảnh tượng đáng nhớ này.
Triệu Đình Đình từ bên ngoài đi vào, thấy đám đông vẫn chưa tan liền thở dài ngán ngẩm, tay đưa lên nhìn đồng hồ rồi ngáp một cái.
“Layla, chúng ta phải làm sao đây, cô ta chết rồi.” Trợ lý sai vặt của Triệu Đình Đình chạy tới, khuôn mặt lo lắng đến tái xanh.
Chết rồi? Triệu Đình Đình tặc lưỡi, cô đi đến xen qua đám đông, có vài người biết điều lập tức dẹp đường.
“Layla, như vậy là cô giết tôi rồi!” Đạo diễn thấy Triệu Đình Đình liền quỳ rạp xuống chảy nước mắt, sự nghiệp của ông ta thật sự sắp tiêu tùng rồi, mất hết tất cả, mất hết!
Cô ngồi xuống phía trên đầu cô dâu, tay quết qua mũi một cái vẻ uy vũ. Để xem nào…
“Ai nói với mấy người cô ta chết?” Triệu Đình Đình rút từ trong ngực cô dâu ra bọc máu giả chảy sắp hết. “Cô ta vẫn sống.”
Ai cũng trố tròn mắt, đạo diễn lại hỏi. “Vậy tại sao cô ta không tỉnh lại?”
Triệu Đình Đình đứng dậy, cô khoanh tay trước ngực, lắc đầu quay đi. “Sợ quá mà ngất. Đưa cô ta đi bệnh viện đi, đạo diễn à.”
Sợ quá mà ngất ư? Một trong số đám đông là phụ nữ không ngần ngại sợ vào trong lớp váy cưới trên ngực của cô dâu. Quả nhiên không có vết súng nào xuyên qua, chính tỏ Layla bắn súng hoàn toàn đúng trọng tâm là túi máu chứ không gây nên vết thương nào.
Bên ngoài nhà thờ, Một chiếc xe sang trọng với nhiều khoang thuận tiện đã chờ sẵn. Giờ diễn đã hết, giờ thì cô nên nghỉ ngơi một chút. Hơi quay đầu lại nhìn nhà thờ, Triệu Đình Đình nhếch mép. “Một lũ phiền phức.”
Đâu đó một phương trời xa, trời cận sáng cung điện Sở gia đã bị tiếng hét của Sở Tố làm cho bấn loạn.
“Aaaaaa! Đau quá… Sở Minh Thành, cứu em!” Sở Tố nằm trong phòng, bụng đau quặn từng cơn, cô ta khóc thét, nước mắt giàn giụa. Mồ hôi trên trán ướt đẫm.
Sở Minh Thành ra ngoài hút thuốc, giọng hét của Sở Tố như vậy đương nhiên anh cũng nghe thấy, linh cảm có điều không hay mách bảo, Sở Minh Thành vội vứt điếu thuốc xuống đất rồi chạy vào trong.
“Tố Tố?” Cửa bật mở, Sở Minh Thành tiến vào trong bật công tắc điện, cả căn phòng trong giây lát được tỏa sáng.
Nhìn thấy Sở Tố nằm trên giường ôm bụng, bên dưới hạ thân đã có nước chảy lan ra toàn chăn đệm. Sở Minh Thành như hóa đá.
“Có chuyện gì vậy? Mẹ nghe thấy…” Sở Hân đi đến từ phía sau Sở Minh Thành, nhìn thấy Sở Tố nằm trên giường, nước ối đã vỡ. “Tố Tố!” Bà chạy đến thật nhanh, mặt cũng tỉnh ngủ hẳn. Bà đến đỡ cô ta, không quên nhìn Sở Minh Thành cao giọng. “Còn đứng ngây ra đó, mau gọi bác sĩ, Tố Tố sinh non rồi!”
Sinh non sao? Tại sao chứ...còn hơn một tháng nữa mới tới ngày sinh nở cơ mà...đứa trẻ bị sao vậy, liệu nó có bị ảnh hưởng không? Sở Minh Thành thở dốc, tay run run móc trong túi quần ra điện thoại, tâm trạng không còn đâu mà bấm số di động. Lần đầu tiên trong đời trải qua cảm giác này...cảm giác giống như mình sắp mất đi một phần của cuộc sống. Con anh, là con anh.
“Á, đau quá mẹ ơi, hu hu…” Sở Tố bám víu lấy cánh tay mẹ của Sở Minh Thành, cô ta cào cấu một cách vô vọng. “A, con chết mất, con không chịu được, không chịu được đâu mẹ à.”
Sở Minh Thành sau khi gọi cho bác sĩ, anh nhanh chân chạy đến chỗ Sở Tố, gân tay xanh nổi lên, cả người run run không dám động vào Sở Tố, sau cùng bắt gặp ánh mắt dường như sắp tắt đi hy vọng của cô ta, anh không do dự mà vươn tay ôm lấy cô ta vào lòng vỗ về. “Cố lên Tố Tố, em sẽ làm được, làm được thôi mà. Hãy cố lên, tôi vẫn đang bên cạnh em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...